Hiệp Chi Uy Giả

Hiệp Chi Uy Giả - Chương 5: Anh hùng Thiên hạ, Thiên hạ Anh hùng





Một chữ “Hỉ” thật lớn được treo chính giữa sảnh đường, các cột dán giấy đỏ, đèn lồng đỏ hỉ khí dương dương treo dọc từ bên ngoài cửa lớn đến nội đường, khắp Liễu gia trang rực lên một màu đỏ chói mắt. Ngắm nhìn những thứ ấy, trong lòng Liễu Tùy Phong chẳng có lấy một chút mừng vui. Hán tử giang hồ đến chúc mừng càng lúc càng đông, đã vượt khỏi tầm khống chế của gã, có nhiều người gã thậm chí chẳng nhận ra.


Dù biết có kẻ đã quấy phá sau lưng, thổi phồng một tấm hỉ thiếp tầm thường, nhưng hỉ sự vẫn phải tiến hành, còn phải làm thật rầm rộ, bằng không thể diện biết để đâu. Nữ tử hoàn hảo này đã đồng ý bán thân, gã đi, đến khi kiệu qua cửa, đối với những quan khách đến chúc mừng xem như đã có giao phó.


Nhìn sắc trời, giờ lành đã đến, hàng khách vẫn kéo dài không dứt, nghe thanh âm tùy tùng nghi lễ nghiêm chỉnh xướng lên ngoài cửa:


“Đệ tử suất chúng của Thiên Đao Môn, Tiêu Thiết Cao đến, tặng mười nén bạc trắng làm lễ, mời thượng tọa!”


Thần sắc Liễu Tùy Phong hơi đổi, đang lúc nghi ngờ, thấy một hán tử áo đen gầy gò dẫn theo mười đại hán tiến vào, hông đeo loan đao, thần tình không thân thiện. Liễu Tùy Phong chậm rãi ôm quyền:


“Tiêu huynh tận U Châu xa xôi, không biết ngọn gió nào đưa đến?”


Tiêu Thiết Cao cười như không cười, đáp:


“Nghe nói trang chủ về chiều cưới thiếp, không thọ mà thọ, cũng tính là song hỉ lâm môn. Thiết Cao tự nhiên phải đến uống vài chung, nhân tiện nghênh đón thi cốt gia huynh về an táng.”


Liễu Tùy Phong thản nhiên nói:


“Tại hạ trước nay không có thói quen bảo quản hài cốt.”


Hốc mắt Tiêu Thiết Cao đỏ lựng, nghiến răng hỏi:


“Vậy là ném xuống huyền nhai cho sói rồi à? Đại ca ta cũng là hán tử có danh tiếng trên giang hồ, không ngờ chôn thân trong bụng sói, thi cốt không thể bảo toàn, Tiêu Thiết Cao ta nếu không thể vì y báo thù, uổng làm người Tiêu gia!”


Liễu Tùy phong nhạt giọng thốt:


“Nếu Tiêu huynh muốn mượn dịp này báo thù gây sự, Liễu Tùy Phong xin đón tiếp đến cùng.”


Vừa nói gã vừa vung tay, Liễu gia đệ tử đã âm thầm vây đám hắc y đại hán vào giữa.


Tiêu Thiết Cao cười ha hả:


“Hôm nay ta chỉ đến uống rượu, xem ra rượu mừng hay rượu thọ này của ngươi muốn uống thật không dễ dàng. Khà khà, chỉ sợ ta không tìm ngươi quấy nhiễu, cũng tự có người đến tìm ngươi sinh sự!”


Vừa nói, hắn vừa đẩy mấy gã Liễu gia đệ tử vây quanh mình ra, dẫn đám hắc y đại hán tiến vào trung đường.


“Đến giờ lành, tân nhân tiến môn!”, tùy tùng xướng lên thật dài, một cỗ kiệu hoa được khiêng vào cửa. Vốn dĩ theo đại lễ, nam phương(1) và tân khách đều phải ra cửa lớn đón tân nhân, chỉ vì đây là cưới thiếp, tự nhiên không cần người nghênh đón, Liễu Tùy Phong lẳng lặng đứng tại hỉ đường, lạnh lùng nhìn kiệu hoa dừng lại, nét mặt trơ như gỗ, không biểu hiện chút hỉ ý.


“Tân nhân xuất kiệu!”, tùy tùng xướng, hai nha hoàn vội bước tới vén rèm kiệu, đang định dìu người. Không ngờ trông thấy một “tân nương” xanh xao đã lăn ra, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, nha hoàn thất kinh, định thần nhìn lại, thì ra là một con heo mặc y phục đỏ, đai lưng xanh, đeo mạn che mặt.




(“Tân nương” chính là con heo mặc y phục và đeo mạn che mặt.)


Mọi người ngẩn ra, tiếp theo đó rộ lên tràng cười vang động đất trời. Chúng đại hán Thiên Đao Môn càng ra sức vỗ bàn, cười rất phóng khoáng càn quấy. Chúng đệ tử Liễu gia cố cắn chặt môi, khổ sở nhịn cười. Chỉ có Liễu Tùy Phong mặt vừa xanh vừa đen như thiết, hai mắt muốn tóe lửa. Ngay lúc này, ngoài cửa lớn nghe thanh âm hỉ hả vang lên:


“Thiếu hiệp Mộc Vân Phong, Long Tiểu Hà đến, tặng một bầu nhiệt huyết làm lễ, cung chúc Liễu trang chủ cưới heo làm vợ!”


Bên trong hỉ đường, tràng cười đang dần chìm xuống lại bạo phát, so với lúc đầu còn rộn ràng hơn, chúng đại hán Thiên Đao Môn học theo giọng điệu của gà tùy tùng nghi lễ, đồng thanh xướng lên:


“Cung chúc Liễu trang chủ cưới heo làm vợ!”


“Mời!”, Liễu Tùy Phong đột nhiên lạnh lùng quát, thanh âm không lớn, nhưng lấn át tiếng ồn của đám đông, truyền đến tai mỗi người một cách rành mạch. Mọi người chỉ thấy màng nhĩ đau buốt, như có cương châm đâm phải, chợt rùng mình. Tiếng cười cợt trong nháy mắt liền ngưng bặt.


Mọi người chỉ thấy một bạch y thiếu niên phiêu hốt, một tiểu khất cái y phục lam lũ, trong lúc tiếng cười đang rộn ràng đã chậm rãi bước vào. Bạch y thiếu lấy trong ngực áo ra một phong thư, lớn tiếng:


“Liễu Tùy Phong, ta dự định khiêu chiến ngươi trước mặt thiên hạ anh hùng, nhưng khiêu chiến chỉ nên dùng với đối thủ đáng được tôn kính, ngươi không xứng!”


Nói xong, thiếu niên xé vụn chiến thư trong tay, sau đó vịn chuôi kiếm, ngạo nhiên tiếp lời:


“Mặc dù không khiêu chiến, nhưng ta vẫn muốn giết ngươi, vì Tôn đại gia, vì vô số bách tính bị ngươi bức hiếp, sát hại mà báo thù!”


“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Đám đông rộn lên tiếng xì xầm, mọi người đều nghi ngờ dò hỏi nhau. Tiểu khất cái cung tay vái chào một vòng:


“Liễu Tùy Phong đây là tên Liễu sắc quỷ cưỡng bức dân nữ, bức tử nhân mệnh. Huynh đệ ta hôm nay muốn vì dân trừ hại, hành hiệp trượng nghĩa. Mọi người cứ việc tụ thủ bàng quan, xem huynh đệ ta hành động!”


Chợt nghe Liễu Tùy Phong hét lớn, trường kiếm rời vỏ, vạn đạo kiếm quang huyễn hoặc hướng đến Long Tiểu Hà.


“Choang!”, một tiếng ngân trong vắt, một đạo hàn quang nhanh như điện, tựa lưu tinh cản nguyệt, kinh lôi sạ khởi, nghênh đón kiếm quang.


Đinh!


Thanh âm chói tai, lưỡng đạo nhân ảnh đổi chỗ, thiểm điện và kiếm quang đều biến mất, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh một trắng một xanh đứng đối lưng với nhau. Mọi người khẩn trương quan sát bạch y thiếu niên, hồi lâu, mới nghe y khinh bạc thốt:


“Thu phong tảo lạc diệp, chẳng qua chỉ như thế!”


Liễu Tùy Phong cay cú, nếu không phải vừa nãy đột nhiên biến chiêu, sớm đã chém đối phương thành từng mảnh nhỏ, dù bị đạo kiếm quang của y xuyên thủng, cũng không nhất định chết. Nhưng lúc này Tiêu Thiết Cao của Thiên Đao Môn đang như hổ rình mồi, Liễu Tùy Phong bất luận thế nào cũng không dám thụ thương.



“Đánh!”, Long Tiểu Hà bất ngờ vung côn xông lên, nhằm vào Liễu Thùy Phong. Côn vừa xuất thủ, cảm giác trong tay nhẹ hẫng, vụn gỗ bay tán loạn, côn đã bị kiếm khí xoắn thành phấn, một đạo hàn quang trực tiếp công kích hắn. Nghe Mộc Vân Phong hét lớn, không màng thủ thân bay đến án trước Long Tiểu Hà, thanh âm đinh đang như vũ đả ma đề. Trước ngực Mộc Vân Phong lúc này phun đầy máu tươi. Tiếng mũi kiếm rít xé toạc ngực áo truyền đến không ngừng. Nếu chẳng phải Liễu Tùy Phong cố kỵ một chiêu liều mạng của y, từ đầu đã trảm y dưới kiếm.


Đột nhiên, một nhân ảnh lao vút vào giữa đương trường, chộp hậu tâm Long Tiểu Hà và Mộc Vân Phong ném sang bên, thoát khỏi kiếm thế của Liễu Tùy Phong. Đạo kiếm quang đó vẫn truy kích, người nọ bước tới nghênh tiếp, nghe đinh đinh đang đang mấy tiếng chói tai, ngăn chặn tất cả kiếm quang trước mặt.


Liễu Tùy Phong thu kiếm thoái lui, sắc mặt biến đổi, trầm giọng hỏi:


“Tiêu huynh, hiện tại ta và hai tiểu tử rùa đen này động thủ. Việc của tôn huynh, chúng ta để sau hãy nói, ngươi tránh sang một bên!”


Người này chính là kẻ đến không thiện ý, Tiêu Thiết Cao.


Tiêu Thiết Cao cười đáp:


“Liễu huynh, ngươi và hai vị tiểu huynh đệ rốt cuộc có ân oán gì, nguyên ủy bên trong bọn ta không biết rõ. Chuyện trên giang hồ đều không vượt qua đạo lí, sao không kể ra với mọi người, nếu hai gã tiểu tử đáng chết, chúng ta tự nhiên không có gì để nói, bằng không …”


Nói rồi hắn buông tràng cười lạnh.


“Phải! Phải rồi!”, mười mấy hán tử của Thiên Đao Môn càng cổ động. Những người khác đều là hồ bằng cẩu hữu của Liễu Tùy Phong, chẳng ngoài những nhân vật gió chiều nào xoay chiều đó, lúc này thấy tình cảnh Liễu Tùy Phong không ổn, đều giúp Tiêu Thiết Cao trợ uy.


Sắc mặt Liễu Tùy Phong thoạt trắng thoạt xanh, nếu không để hai tiểu tử lên tiếng, mọi người sẽ cho rằng hắn có hư tâm; nếu để chúng nói, há chẳng phải giấy không bọc được lửa? Đang túc trầm tư, lại nghe Tiêu Thiết Cao hỏi Mộc Vân Phong:


“Mộc thiếu hiệp, có ân oán gì ngươi cứ nói ra, ta không tin trước mặt bao nhiêu giang hồ hảo hán, còn có kẻ dám ngăn cản ngươi!”


Mộc Vân Phong bước ra ngoài cửa lớn gọi:


“Mang vào đây!”


Tức khắc, mấy liệp hộ do Giải Ba Sơn dẫn đầu, nâng một cỗ quan tài gỗ vào giữa đại đường. Mộc Vân Phong hướng quan tài khấu đầu, từ tốn nói:


“Tôn đại gia, vì trả công đạo cho lão, kinh động đến di hài, mong được thứ tội!”


Nói rồi y đứng thẳng dậy, hướng Giải Ba Sơn phất tay:


“Mở ra!”


Thi hài được chuyển ra, tức thì giang hồ hán tử cả ngày đầu đao liếm máu cũng phải động dung. Mộc Vân Phong đơn giản thuật lại nguyên ủy, còn thêm các liệp hộ và Giải Ba Sơn kể ra món nợ máu nhiều năm trước. Mọi người vừa nghe qua, nhất thời thần tình kích động, Tiêu Thiết Cao càng thừa thế đứng lên, lớn tiếng:


“Liễu Tùy Phong, Thiên Đao Môn ta hôm nay vì những người chết oan đòi lại công đạo …. Kết đao trận!”



Mười mấy hắc y đại hán lập tức chiếm các phương vị, vây Liễu Tùy Phong vào giữa. Liễu Tùy Phong vung tay. Liễu gia đệ tử vừa định bước lên, liền bị vô số hảo hán giang hồ ngăn cản bên ngoài, có người còn nói lớn:


“Ai dám đứng cùng phe với Liễu Tùy phong, chúng ta sẽ chém thành đống bùn thịt!”


Trong chớp mắt, “Toàn phong đao trận” của Thiên Đao Môn đã phát động, đao quang bạo thiểm bức chúng nhân phải thoái lui đến tận rìa sân. Chỉ thấy trong đại sảnh gỗ bay đầy trời, bàn ghế chén đĩa, song cửa cột trụ, chốc lát đều bị đao khí chấn nát …


Tịch dương tây huyền, nhuộm thẫm cánh rừng, trên quan đạo, hai thiếu niên cưỡi ngựa sóng đôi. Bạch y thiếu niên nhiều lần ngoảnh đầu, chỉ thấy Liễu gia trang xa xa từng là hang rồng động hổ đã bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, đỏ bừng cả góc trời tây, tôn lên vẻ huy hoàng khi mặt trời lặn.


“Ôi, thật đáng tiếc!”, Long Tiểu Hà tiếc nuối lắc đầu, “cuối cùng vẫn để Liễu sắc quỷ chạy thoát, đám đại hán Thiên Đao Môn theo ta thấy đều là bọn ngốc!”


Mộc Vân Phong lắc đầu:


“Không cần tiếc, Liễu Tùy Phong bất luận chạy đằng nào cũng không thoát, hắn đã xong rồi. Thanh danh mười mấy năm, gia nghiệp, địa vị giang hồ, tôn vinh, một lần mất hết, sau này chỉ có thể như con chuột già lẩn trốn khắp nơi, e rằng so với bị giết còn khó chịu đựng hơn. Đây cũng xem như giao phó với Tôn đại gia và bách tính bị hắn bức hiếp.”


Long Tiểu Hà nói:


“Trải qua trận chiến này, Liễu gia trang nhất nhì Giang Nam đã bị thiêu thành tro bụi trong tay huynh đệ ta, hai huynh đệ ta muốn không làm đại hiệp cũng không xong rồi!”


“Đại hiệp?”, Mộc Vân Phong không hào hứng, “Chúng ta lần này bất quá mượn sức người khác, nếu để đại hiệp chân chính biết được, há chẳng phải cười rụng răng à?”


Long Tiểu Hà vội đáp:


“Dù chúng ta so với Lý Tầm Hoan, Quách Tĩnh bọn họ thì kém một chút, nhưng ít nhất cũng được tính là tiểu hiệp chứ? Tệ lắm cũng xem như oai(2) hiệp!”


“Oai hiệp? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!”, Mộc Vân Phong tức cười, lắc đầu, “Ban đầu ta cũng muốn làm một đại hiệp đỉnh thiên lập địa, nhưng đến cuối cùng, làm hay không làm đại hiệp không quan trọng, ta chỉ muốn vì lão bách tích đòi công đạo.”


“Chỉ sợ ngươi muốn không làm đại hiệp cũng không được, ngươi nghe kìa!”, Long Tiểu Hà đột nhiên trỏ phía trước.


Phía trước đại lộ là một khúc ngoặt, Mộc Vân Phong dỏng tai nghe, một tiếng khóc thê thảm truyền lại, vội thúc ngựa hô:


“Chúng ta mau tới xem!”


(1): nhà trai


(2): không danh chính ngôn thuận


HẾT