Hiệp Ẩn Ma Tung

Hiệp Ẩn Ma Tung - Chương 14: Nhận thù làm cha




- Vụ cướp quan ngân đã xảy ra tại Thương Châu, không bao giờ lại ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến đây cất giấu. Còn về lệnh tôn thì là mất tích tại Mạnh Châu, cho dù đã ngộ hại thì hung thủ cũng đâu thể ở tại Lạc Hà này.



Diêu Kiệt không đồng ý :



- Không hẳn, Đây là vùng then chốt mà.



Châu Hoài Anh nhướng mày :



- Diêu huynh dựa vào đâu mà nói vậy?



Diêu Kiệt cũng không sao trả lời được, khoác tay nói :



- Xin cô nương đừng nói nữa.



Châu Hoài Anh dịu giọng :



- Diêu huynh, mong huynh hãy nghe lời khuyên của Hoài Anh, tạm thời rời khỏi đây là hơn.



Diêu Kiệt bất giác sinh lòng ngờ vực, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mặt Châu Hoài Anh, gằn giọng hoi :



- Phải chăng cô nương sợ tại hạ ở lại đây sẽ gây trở ngại, hãy cứ nói thẳng ra đi.



Châu Hoài Anh ra chiều muốn...



...thiếu mấy hàng...



Châu Hoài Anh thờ thẩn hồi lâu, mới khẽ nói :



- Chẳng giấu gì Diêu huynh, trong mười mấy năm ẩn cư tại Phong Lâm Độ, tiên phụ ngày nào cũng tiềm tâm khổ luyện, công lực đã cao đến mức e rằng tất cả cao thủ hiện có mặt tại Lạc Hà họp lại cũng không chống cự nổi...



Buông tiếng thở dài trĩu nặng, nói tiếp :



- Vậy mà tiên phụ còn bị người mặt đối mặt sát hại, công lực của hung thủ hiển nhiên còn cao hơn một bậc, nếu như hung thủ có mưu đồ gì đó, thử nghĩ ai có thể thoát khỏi tay y?



- Vì vậy mà cô nương đã lo lắng cho tại hạ ư?



Châu Hoài Anh gật đầu :



- Diêu huynh đang lúc tuổi trẻ, tiền đồ còn dài, hơn nữa phụ thù chưa báo, tráng chí chưa thỏa, vạn nhất...



Diêu Kiệt nghe lời nói đối phương thành khẩn, không hề có vẻ giả dối, bất giác thầm khích động, hơn nữa vừa rồi lại nghi ngờ đối phương có mưu đồ gì, bất giác nghe lòng hổ thẹn, bèn vội tiếp lời :



- Xin đa tạ thịnh tình của cô nương.



Châu Hoài Anh cười ảo não :



- Diêu huynh đừng nói vậy, xhỉ xin Diêu huynh nghe theo lời khuyên của Hoài Anh, hãy tức khắc rời khỏi nơi đây.



- Ngay bây giờ ư?



- Càng sớm càng tốt.



Diêu Kiệt thoáng chau mày :



- Hãy để tại hạ bầu bạn với cô nương một đêm nữa được chăng?



Ý chàng chẳng qua chỉ là tạm hoãn binh, bởi ngay đêm nay mọi sự sẽ được sáng tỏ, bất luận thế nào chàng cũng chẳng thể ra đi trong lúc này.



Song Châu Hoài Anh nghe vậy không khỏi rúng động cõi lòng, nước mắt lăn dài trên má, giọng não nề nói :



- Thịnh tình của Diêu huynh, Hoài Anh xin tâm lĩnh, e rằng kiếp này...



Diêu Kiệt biết đối phương đã hiểu lầm ý mình, chàng không phải không có tình ý với Châu Hoài Anh, mà chỉ bởi huyết hải thâm thù của hai nhà đều chưa được báo phục, đâu thể nói chuyện tư tình nhi nữ lúc này.



Nên vội nghiêm giọng ngắt lời :



- Xin cô nương hãy về phòng trước, để cho tại hạ suy nghĩ, trễ nhất là sáng mai tại hạ sẽ rời khỏi Lạc Hà để không phụ lòng quan hoài của cô nương.



Châu Hoài Anh gật đầu :



- Diêu huynh đã nói vậy, Hoài Anh cũng chẳng tiện ép buộc, Diêu huynh cứ suy nghĩ cho kỹ và xin Diêu huynh chớ hoài nghi Hoài Anh có dụng tâm khác, như vậy là Hoài Anh yên tâm rồi.



Nói đoạn vòng tay thi lễ, quay người ra khỏi phòng.



Diêu Kiệt buông tiếng thở dài thật mạnh, hiển nhiên tâm trạng chàng cũng hết sức trĩu nặng.



Trong khi Diêu Kiệt với Châu Hoài Anh chuyện trò, tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long Tập, Phùng Vũ Lân với Tiêu Ngọc Yến cũng đang gặp nhau bàn luận.



Tiêu Ngọc Yến nói :



- Vũ Lân, bây giờ huynh khỏi phải bày mưu tính kế nữa, đã có Cao đà chủ đứng ra dàn xếp, không lấy lãi một chữ, không chừng gia phụ sẽ cho tiểu muội mười vạn lạng bạc làm của hồi môn cũng nên.



Phùng Vũ Lân cười khảy :



- Nàng thật là cố chấp, đã nói hàng trăm lần rồi, nàng không phải là con thân sinh của Tiêu Nhất Phong, cứ gia phụ mãi, thân thiết quá nhỉ.



Tiêu Ngọc Yến phụng phịu :



- Đã quen miệng rồi, nhất thời khó sửa đổi quá hà.



Phùng Vũ Lân trợn trừng mắt :



- Nàng bảo ông ta sẽ cho nàng mười vạn lạng bạc làm của hồi môn ư?



Tiêu Ngọc Yến giọng tin tưởng :



- Muội đoán là như vậy, nhưng ít ra năm vạn lạng ông ấy đã hứa chắc chắn phải có.



Phùng Vũ Lân cười khảy :



- Cam đoan một lạng cũng chẳng có.



Tiêu Ngọc Yến nhíu mày :



- Vũ Lân, chớ nói bậy!



Phùng Vũ Lân trầm giọng :



- Không bậy chút nào cả.



Tiêu Ngọc Yến trố mắt :



- Huynh có bằng chứng gì...



Phùng Vũ Lân lại cười khảy :



- Đang đêm mà ông ta lại bảo nàng vào phòng Cao Như Đăng, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng nàng giúp ông ta hoàn thành cuộc giao dịch này, xong việc ngân phiếu đêm nay chắc chắn ông ta sẽ không thèm đếm xỉa đến nàng nữa.



Tiêu Ngọc Yến chầm chậm lắc đầu :



- Có lẽ không đến đỗi vậy đâu.



Giọng điệu nàng ta rõ ràng chứng tỏ lòng đã lung lay.



Phùng Vũ Lân trầm giọng :



- Không cho bạc còn là việc nhỏ, chỉ sợ Ông ta sẽ giết nàng nữa đấy.



Tiêu Ngọc Yến nhướng mày, thoáng vẻ tức giận :



- Vũ Lân, huynh rõ ràng là nói bừa, tại sao ông ấy lại phải giết muội kia chứ?



Phùng Vũ Lân nhấn mạnh từng tiếng :



- Vì ông ta đã có hai mươi vạn lạng bạc, vạn nhất nàng động lòng tham...



Tiêu Ngọc Yến lắc mạnh đầu ngắt lời :



- Muội không tin.



Phùng Vũ Lân bỗng nói :



- Ngọc Yến, ta hỏi nàng, một người con gái quan trọng nhất là gì?



Tiêu Ngọc Yến ngẫm nghĩ một lúc mới đáp :



- Tất nhiên là sự trong trắng.



Phùng Vũ Lân gật đầu :



- Quan trọng hơn cả tính mạng phải không?



- Tất nhiên!



- Ngay cả sự trong trắng của nàng, Tiêu Nhất Phong còn không màng đến, lẽ nào ông ta lại lo nghĩ đến con người của nàng?



Tiêu Ngọc Yến đuối lý, nhất thời nói chẳng nên lời.



Phùng Vũ Lân cười khảy nói tiếp :



- Nàng hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng tưởng là ta thật sự vì tiền tài mới bảo nàng giết Tiêu Nhất Phong, nói tóm lại chẳng qua sợ nàng bị hãm hại đó thôi.



Tiêu Ngọc Yến trố to mắt :



- Vũ Lân, huynh nói thật đó chứ?



Phùng Vũ Lân khẽ thở dài :





- Có một điều ta đã giấu nàng bấy lâu nay, bây giờ chẳng thể không nói ra...



Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp :



- Ngọc Yến, nàng có biết lệnh đường đã chết trong trường hợp nào không?



Tiêu Ngọc Yến trầm ngâm :



- Theo lời gia phụ...



Phùng Vũ Lân nạt ngang :



- Lại gia phụ nữa.



Tiêu Ngọc Yến vội nói chữa lại :



- Ông ta bảo là gia mẫu cùng ông ta hái thảo dược tại Xuyên Hán, chẳng may xảy chân xuống vực thẳm táng mạng, ngay cả thi thể cũng không tìm được.



Phùng Vũ Lân cười khảy :



- Láo, lệnh đường đã treo cổ tự tử vì xấu hổ mới đúng.



Tiêu Ngọc Yến thảng thốt :



- Treo cổ tự tử ư?



Phùng Vũ Lân thở dài :



- Việc này kể ra rất dông dài...



Ngưng chốc lát mới chậm rãi nói tiếp :



- Lệnh tôn tên là Ngụy Quân Bình, ngoại hiệu Đoạt Mệnh Diêm La, ám khí độc môn Tý Ngọ Sách Hồn đinh uy trấn võ lâm, có thể nói ai gặp cũng khiếp sợ, thật không ngờ về sau lại chết trong tay Tiêu Nhất Phong.



Tiêu Ngọc Yến mặt mày tái ngắt, khích động nói :



- Vũ Lân, việc này không phải chuyện đùa, phải có bằng chứng mới được.



Phùng Vũ Lân gật đầu :



- Tất nhiên, việc này đâu thể nói bừa được.



- Trước hết, huynh hãy nói nghe gia phụ đã chết trong tay Tiêu Nhất Phong như thế nào?



Phùng Vũ Lân chậm rãi nói :



- Vì vụ đánh cướp quan ngân, Tiêu Nhất Phong đã rủ thêm rất nhiều cao thủ hắc đạo, lệnh tôn là một trong số ấy. Sau khi đắc thủ, Tiêu Nhất Phong đã ngầm hạ độc thủ, giết chết hết những kẻ đồng lõa.



Tiêu Ngọc Yến thắc mắc :



- Vậy thì gia mẫu...



Phùng Vũ Lân tiếp lời :



- Lệnh đường tên là Hà Linh Chi, nguyên là nữ đệ tử phái Hoa Sơn, khi kết hôn với lệnh tôn, hai người đều là môn nhân phái Hoa Sơn. Về sau, lệnh tôn đam mê tài sắc, đã gây ra nhiều tội lỗi, nên hai người đều bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn. Kể từ đó, lệnh tôn đã chánh thức sa vào giới hắc đạo, nhưng lệnh đường lại rất đáng kính, xấu hổ vì đồng hành với lệnh tôn, bèn dẫn theo nàng đến nơi khác ẩn cư.



Tiêu Ngọc Yến bỗng xen lời :



- Lúc bấy giờ muội...



Phùng Vũ Lân tiếp lời :



- Lúc ấy nàng ở trong tã ấp, chính vì nàng nên lệnh đường mới phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục cuộc sống...



Ngưng chốc lát nói tiếp :



- Mười bốn năm trước, lệnh tôn trong khi đang quan hệ thân thiết với một kỹ nữ nổi tiếng trong Lưu Hương Viện ở thành Khai Phong, lệnh tôn đã nói với nàng kỹ nữ ấy là phải cùng Ngọc Diện Hiệp đi làm ăn một chuyến, khi trở về sẽ chuộc thân cho y thị, nào ngờ lệnh tôn đã ra đi biền biệt, từ đó không còn gặp lệnh tôn trên chốn giang hồ nữa.



Tiêu Ngọc Yến “à” lên một tiếng, mắt nhìn chốt vào mặt Phùng Vũ Lân như chờ y nói tiếp.



Phùng Vũ Lân chậm rãi nói tiếp :



- Lệnh đường tuy ẩn cư nơi khác, song lúc nào cũng quan tâm đến lệnh tôn, có lẽ cũng mong lệnh tôn hồi tâm chuyển ý, hối cải trở thành người tốt, nên vẫn thường theo dõi hành động của lệnh tôn. Sau khi lệnh tôn mất tích, lệnh đường đã đến tìm gặp nàng kỹ nữ kia, khi rõ chuyện liền đi tìm Tiêu Nhất Phong... Ngọc Yến, phần sau ta không tiện kể tiếp, hẳn nàng cũng có thể đoán ra.



Tiêu Ngọc Yến nóng lòng giục :



- Hãy kể tiếp mau đi.



Phùng Vũ Lân thở dài :



- Nàng hãy đi hỏi những người trong giới võ lâm hồi mười bốn năm về trước, chắc chắc ai cũng sẽ bảo lệnh đường là một mỹ nhân tuyệt thế, khi Tiêu Nhất Phong vừa gặp, lập tức nảy sinh tà niệm, thế là... thế là...



- Nói mau đi.



Phùng Vũ Lân bỗng hỏi :



- Ngọc Yến, năm nay nàng đã mười tám tuổi phải không?



Tiêu Ngọc Yến gật đầu :



- Phải, phải, hãy nói mau đi.



- Lúc bấy giờ nàng mới lên bốn tuổi, Tiêu Nhất Phong đã uy hiếp bằng tính mạng của nàng, buộc lệnh đường phải hiến dâng thể xác cho y, có lẽ nàng cũng có thể tưởng tượng được tình trạng lúc ấy. Hôm sau, lệnh đường đã treo cổ tự tử.



Tiêu Ngọc Yến mặt mày đã trắng bệch :



- Vậy thì Tiêu Nhất Phong chính là kẻ thù đã giết cha và hãm hiếp mẹ Ngọc Yến ư?



Phùng Vũ Lân gật đầu :



- Đúng vậy. Tội nghiệp cho nàng đã nhận kẻ thù làm cha trong mười bốn năm qua. Ôi! Thảo nào nhìn bề ngoài Tiêu Nhất Phong đối xử với nàng rất tốt, hơn nữa lúc ấy nàng mới bốn tuổi, chẳng biết chút gì...



Tiêu Ngọc Yến ngắt lời :



- Vũ Lân, chẳng phải muội không tin huynh, nhưng làm thế nào huynh lại biết tận tường như vậy?



- Cao Như Đăng đã nói với ta.



- Làm sao Cao Như Đăng lại biết?



Phùng Vũ Lân trầm ngâm :



- Sau khi xảy ra vụ cướp quan ngân, Cao Như Đăng cũng liền tiến hành điều tra hung phạm, tất nhiên là vì muốn chia phần, căn cứ rất nhiều dấu tích, Tiêu Nhất Phong rất đáng khả nghi, bèn phái người tiềm phục bên cạnh Tiêu Nhất Phong nên mới hiểu rõ như vậy. Vì bao năm qua chưa phát hiện được nơi cất giấu quan ngân, để khỏi bứt dây động rừng...



Tiêu Ngọc Yến ngắt lời :



- Nếu đúng thật như vậy, Ngọc Yến nhất định sẽ moi tim Tiêu Nhất Phong để cúng tế vong linh song thân.



Phùng Vũ Lân dịu giọng :



- Nàng hãy nghe lời ta, tuyệt đối không nên vọng động.



Tiêu Ngọc Yến cúi mặt :



- Dĩ nhiên là muội nghe theo lời huynh rồi.



Phùng Vũ Lân nghiêm giọng :



- Nàng hãy giả vờ như không biết gì hết, chờ đến khi y giao dịch với Cao Như Đăng xong, ngân phiếu đến tay hãy bất thần rút kiếm gí vào tim y, kể rõ tội trạng và vuộc y phải cung khai.



Tiêu Ngọc Yến bỗng băng khoăn nói :



- Vũ Lân, có thẻ nào Cao Như Đăng có dụng ý gì khác không?



Phùng Vũ Lân lắc đầu quả quyết :



- Không thể nào!



- Dựa vào đâu?



- Cao Như Đăng bình sanh rất căm ghét những kẻ tự phụ chính phái trong giới võ lâm nhưng lại rất quan tâm giúp đỡ mọi người trong giới hắc đạo, việc ấy mọi người đều biết.



- Đó thì lại khác...



- Nhưng có quan hệ liên đới. Ngọc Yến, Cao Như Đăng là người rất hiếu sắc, nàng đã phụng mệnh Tiêu Nhất Phong đến gặp ông ta, dùng nhan sắc quyến rũ, vì sao ông ta không động tà niệm?



Tiêu Ngọc Yến chớp mắt :



- Theo lời ông ta, ông ta rất thương mến huynh nên muốn tác thành cuộc hôn nhân giữa hai ta.



Phùng Vũ Lân nghiêm giọng :



- Đó chỉ là một phần, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng là cốt nhục của Ngụy Quân Bình, nếu nàng mà là con thân sinh của Tiêu Nhất Phong thì Cao Như Đăng đã làm ô nhục đến thể xác của nàng rồi.



Tiêu Ngọc Yến lẩm bẩm :



- Vậy thì những gì Cao Như Đăng đã nói đều là sự thật?



- Đương nhiên là thật rồi. Ngọc Yến, khi về hãy làm như không biết gì, chờ thời cơ hành động.



Tiêu Ngọc Yến gật đầu, bỗng ngẩng lên nói :



- Vũ Lân, muội muốn hỏi điều này.



Phùng Vũ Lân nhướng mày :




- Hỏi gì vậy?



- Nghe nói huynh không bao giờ thật lòng yêu thương bất kỳ người phụ nữ nào, có đúng vậy không?



Phùng Vũ Lân gật đầu :



- Có lẽ là đúng.



Tiêu Ngọc Yến hoảng kinh :



- Vậy đối với muội...



Phùng Vũ Lân đặt hai tay lên vai nàng, nói nhanh :



- Ngọc Yến, nhưng đối với nàng thì hoàn toàn là thật lòng.



Tiêu Ngọc Yến băng khoăn :



- Vì sao vậy?



Phùng Vũ Lân nghiêm giọng :



- Phùng Vũ Lân...



...thiếu mấy hàng...



Phùng Vũ Lân bỗng ngưng lời, làm mặt xấu với Tiêu Ngọc Yến.



Tiêu Ngọc Yến vội dục :



- Sao không nói tiếp nũa?



- Nếu ta lừa dối nàng, nhất định nàng sẽ căm hận ta mà ra tay hạ sát ta, ta rất biết tự lượng sức mình, chưa đủ bản lãnh để đối phó với trường kiếm của nàng.



Tiêu Ngọc Yến đanh mặt nạt :



- Chớ nói bậy.



Đoạn đứng lên nói tiếp :



- Muội phải về sớm, hãy xem thử giùm ngoài hành lang có ai không?



Phùng Vũ Lân mở cửa nhìn ra ngoài một hồi, quay lại khoát tay nói :



- Không ai cả, đi mau.



Tiêu Ngọc Yến liền nhanh bước ra khỏi phòng bỏ đi.



Chờ cho bước chân nàng đi xa, Phùng Vũ Lân đóng cửa lại. Đột nhiên, một người từ sau màn bước ra.



Người ấy trạc tứ tuần, mắt bé mày trệ, dáng người gầy ốm nhưng hai mắt sáng ngời, cười ha hả nói :



- Tiểu lãng tử, nghĩa phụ ngươi bảo ngươi không nên nói nhiều, vậy mà ngươi lại nói suốt hơn nửa giờ, cũng may là Tứ thúc đây ngoại hiệu là Hỗn Giang Long, thường lặn đi dưới nước, biết cách bế khí, bằng không đã bị ả nha đầu ấy phát giác rồi.



Thì ra người ấy là Hỗn Giang Long Lý Văn Hạo, lão Tứ trong Thất Long hội, chẳng những rất giỏi về thủy tính mà đôi song câu cũng có hỏa hầu.



Phùng Vũ Lân chau mày nói :



- Tứ thúc, nói đến lúc hứng khởi, ngay cả bản thân mình cũng không biết là đã đặt điều nói dối.



Lý Văn Hạo trợn mắt :



- Ai bảo là đặt điều nói dối?



Phùng Vũ Lân ngẩn người :



- Chả lẽ Tiêu Ngọc Yến thật sự là con gái của Ngụy Quân Bình sao?



Lý Văn Hạo gật đầu :



- Đúng vậy, thật không ngờ Ngụy Quân Bình lại ra nông nổi thế kia.



Phùng Vũ Lân trầm giọng :



- Vậy thì nếu Tiêu Ngọc Yến mà giết chết Tiêu Nhất Phong cũng rất là đúng.



Lý Văn Hạo cười :



- Báo thù cho cha mẹ đó là lẽ đương nhiên nhưng chúng ta phải nhân cơ hội này chiếm lấy hai mươi vạn lạng bạc. Tiểu lãng tử, phen này thì ngươi được cả tài lẫn người rồi.



Phùng Vũ Lân trố mắt :



- Được cả tài lẫn ngườ là sao?



Lý Văn Hạo cười ha hả :



- Tiền bạc có phần của ngươi, kể cả ả nha đầu Ngọc Yến, vậy chẳng phải được cả tài lẫn người là gì?



Phùng Vũ Lân chau mày lắc đầu :



- Tiểu điệt không dám cưới nàng ta đâu.



Lý Văn Hạo ngạc nhiên :



- Sao vậy?



Phùng Vũ Lân cười ảo nảo :



- Tiểu điệt quan hệ với Tiêu Ngọc Yến đã gần nửa năm, trước nay vẫn giữ gìn trong sạch, đó chính là không dám cưới nàng, không thì tiểu điệt đâu có đứng đắn như vậy?



Lý Văn Hạo thắc mắc lắc đầu :



- Ta thật chẳng hiểu ý nghĩ của ngươi ra sao.



- Ngọc Yến dường như có tính ngang tàng của phụ thân nàng, mà tiểu điệt tự biết không thể nào sửa đổi được cái tật có mới nới cũ, đã vậy thì trêu vào nàng ta làm gì?



Lý Văn Hạo cười phá lên :



- Thật không ngờ một con mèo đã quen ăn cá như ngươi mà lại cũng có ngày sợ xương cá mắc cổ...




Bỗng trầm giọngnói tiếp :



- Phen này e rằng không thể do ngươi đâu, nghĩa phụ ngươi đã có ý chọn Tiêu Ngọc Yến làm dâu rồi. Tiểu lãng tử, hãy đi theo ta, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.



Phùng Vũ Lân kinh ngạc :



- Vì sao vậy?



Lý Văn Hạo khoát tay :



- Đừng hỏi, đó là mệnh lệnh của nghĩa phụ ngươi, bắt đầu kể từ bây giờ ngươi phải đi theo Tam thúc và Tứ thúc, không được rời xa một bước, đi mau.



Phùng Vũ Lân lưỡng lự :



- Nếu Ngọc Yến lại đến...



Lý Văn Hạo ngắt lời :



- Nàng ta không đến nữa đâu, cho dù có đến thì điếm gia cũng có cách trả lời nàng ta, Tứ thúc đã có căn dặn rồi.



Đoạn nắm lấy tay Phùng Vũ Lân cùng đi ra khỏi phòng.



Lúc này mới đầu giờ Mùi, trong điếm trường còn khá nhiều thực khách, khi hai người đi đến gần, Lý Văn Hạo quét mắt nhìn quanh, lộ vẻ ngạc nhiên khẽ nói :



- Vũ Lân, ngươi hãy ra ngoài trước, chờ Tứ thúc một lát.



Phùng Vũ Lân chưa kịp trả lời, Lý Văn Hạo đã đi thẳng về một chiếc bàn nơi góc điếm đường.



Chiếc bàn ấy chỉ có một người khách mặc cẩm bào ngồi quay lưng lại, Lý Văn Hạo đi đến phía sau người đó, cao giọng nói :



- Vị này chẳng phải là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu ư?



Người đó quả đúng là Phàn Cửu, nghe đối phương lên tiếng, đành phải quay người lại, ra chiều bất ngờ ha hả cười nói :



- Thì ra là Lý lão tứ trong Thất Long hội. Hân hạnh, hân hạnh.



Lý Văn Hạo nghêng ngang ngồi xuống đối diện với Phàn Cửu, lạnh lùng nói :



- Cửu gia, trong võ lâm chia ra giới hắc bạch, hai ta dẫu sao cũng là cùng chung một giới tuyến, việc gì cũng phải nói rõ ràng trước, Tổng đà chủ bọn này muốn biết Cửu gia từ xa đến Lạc Hà này thật ra để làm gì?



Phàn Cửu thoáng chau mày :



- Được Cao lão quan hoài, Phàn Cửu này chẳng thể không biết điều...



Đoạn trầm giọng nói tiếp :



- Lý lão tứ là người thông minh, Phàn mỗ đã phải mang tiếng xấu suốt mười bốn năm dài...



Lý Văn Hạo ngắt lời :



- Vậy là Cửu gia định truy cứu đến cùng chứ gì?



Phàn Cửu gật đầu :



- Đúng vậy.




Lý Văn Hạo cười khảy :



- Có ý định nhắm vào tiền tài không?



Phàn Cửu lắc đầu :



- Không hề.



Lý Văn Hạo dịu mặt, khẽ cười nói :



- Vậy thì dễ giải quyết, tại hạ có thể thay mặt lão đại nói một câu, phen này nhất định sẽ khiến Cửu gia được hả dạ, nhưng Cửu gia phải đứng ngoài cuộc mới được.



Phàn Cửu ôm quyền thi lễ :



- Cao đà chủ nhất ngôn cửu đỉnh, Phàn mỗ đâu dám bất tuân, xin Lý lão tứ hãy nhắn lời cảm tạ dùm cho.



Lý Văn Hạo mỉm cười :



- Không cần phải cảm tạ, vậy là một lời đã định, xin cáo biệt.



Vòng tay thi lễ, đứng lên bỏ di.



Phàn Cửu đưa mắt nhìn theo nhếch môi cười.



* * * * *



Nửa giờ sau, Phàn Cửu và Diêu Kiệt lại có mặt trên vách núi nằm sau ngôi nhà cháy.



Buổi chiều thời tiết đột biến, không còn nắng gắt nhu lúc trưa nữa, trở nên âm u như sắp đổ mưa.



Vẻ mặt Diêu Kiệt cũng rất u ám, biểu hiện rõ rệt tậm trạng trĩu nặng của chàng.



Phàn Cửu đưa mắt nhìn lên trời, mây giăng dầy đặc, lẩm bẩm :



- Phùng Vũ Lân lại chung đường với Cao Như Đăng, thật là không ngờ, hẳn là phải có vấn đề.



Diêu Kiệt trầm giọng :



- Vụ cướp quan ngân là do Tiêu Nhất Phong chủ mưu, điều ấy đã có thể khẳng định, qua việc y một mực vu khống tôn giá là hung thủ đã sát hại tiên phụ, y cũng rất đáng khả nghi. Còn về Cao Như Đăng, hiển nhiên là có ý định chiếm đoạt quan ngân, nhưng hãy còn hai điều tại hạ suy nghĩ không ra.



Phàn Cửu chú mắt hỏi :



- Hai điều gì?



- Việc Phùng Vũ Lân hẹn gặp Châu Hoài Anh cũng là do giả ý của Cao Như Đăng, hắn vu khống tại hạ là hung thủ đã sát hại Châu Bách Long, không có chứng cứ hẳn là Châu Hoài Anh không tin, lẽ ra Cao Như Đăng phải biết trước, vậy thì hành động ấy thực sự là nhằm mục đích gì?



- Ườm, còn điều gì nữa?



- Châu Bách Long là đã bị ai hạ sát, vì nguyên do gì?



Phàn Cửu gật gù :



- Điều này quả là khó hiểu.



Diêu Kiệt chậm rãi nói tiếp :



- Trong lời nói của Châu Hoài Anh cũng có điểm khả nghi, nhưng dáng vẻ nàng ta lại rất thành khẩn. Nàng ta nhất mực khuyên tại hạ tức tốc rời khỏi Lạc Hà, thoạt nghe như thể là nàng có biết bí mật gì đó, nhưng nghĩ kỹ thì quả thật là vì lo cho sự an nguy của tại hạ.



Phàn Cửu chú mắt :



- Lão đệ không nghiêm khắc gạn hỏi sao?



Diêu Kiệt thở dài :



- Cho dù có gạn hỏi cũng chỉ vô ích.



Phàn Cửu thừ ra hồi lâu, đoạn mới nói :



- Có lẽ đêm nay sự thật sẽ được sáng tỏ.



Ngưng chốc lát, bỗng hỏi :



- Lão đệ có nghĩ đêm nay rất có thể lão đệ sẽ bị lâm vào tình trạng hai mặt giáp kích không?



Diêu Kiệt trố mắt :



- Như vậy nghĩa là sao?



Phàn Cửu nghiêm giọng :



- Dụng ý của Tiêu Nhất Phong hết sức rõ ràng, y bảo lão đệ bất thần ra tay chém đứt hai tay Cao Như Đăng, nhưng Cao Như Đăng đâu phải dễ đối phó, cho dù lão đệ đắc thủ thì cũng phải tiêu hao rất nhiều nội lực, biết đâu Tiêu Nhất Phong sẽ nhân lúc ấy ra tay đột kích lão đệ.



Diêu Kiệt mỉm cười :



- Điều ấy tại hạ sớm dã nghĩ đến, không dễ dàng sa vào cạm bẫy đâu.



- Vậy thì quan ngân được đào lên, lão đệ sẽ động thủ với Tiêu Nhất Phong trước ư?



Diêu Kiệt gật đầu :



- Đó là điều tất nhiên, tại hạ phải hỏi về việc tiên phụ ngộ hại trước.



Phàn Cửu nhấn mạnh giọng :



- Phải biết Tiêu Nhất Phong cũng chẳng dễ đối phó, kiếm pháp của lão đệ có lẽ thắng được đôi Phán Quan bút của y, nhưng khi kiệt sức, làm sao chống nổi sự tấn công của Cao Như Đăng?



- Không sai, Cao Như Đăng đã quyết lòng chiếm lấy hai mươi vạn lạng quan ngân, nhất định y sẽ không buông tha cho tại hạ.



- Vậy đến lúc ấy lão đệ tính sao?



Diêu Kiệt giọng đầy hào khí :



- Dốc hết sức quyết chiến.



Phàn Cửu chầm chậm lắc đầu :



- Lão đệ nói vậy sai rồi.



Diêu Kiệt trố mắt :



- Sai chỗ nào?



- Sau khi chiến đấu với Tiêu Nhất Phong, lão đệ đương nhiên sẽ phải tiêu hao nhiều nội lực, e rằng không thể nào đương cự nổi với đôi hắc trảo của Cao Như Đăng.



Diêu Kiệt cười ảo nảo :



- Lúc ấy hung thủ đã đền tội, phụ thù đã được báo, tái đấu với Cao Như Đăng chẳng qua chỉ là để giữ lại số quan ngân kia, hoàn thành lời hứa của tiên phụ, dù bại đó cũng là do số trời, tại hạ chết cũng yên lòng hả dạ.



Phàn Cửu bỗng hỏi :



- Xin hỏi lão đệ, như thế nào gọi là hào hiệp?



Diêu Kiệt thoáng ngẫm nghĩ mới đáp :



- Mọi hành động đều phải quang minh lỗi lạc.



Phàn Cửu trầm giọng :



- Ngụ ý của bốn chữ quang minh lỗi lạc cũng không phải là dũng cảm khẳng khái chịu chết, mà là chính đại đường hoàng, sống có ý nghĩa và chết xứng đáng, lão đệ chấp nhận cái chết như đã nói thật chẳng chút xứng đáng, thậm chí còn ngu xuẩn nữa là khác.



Tuy giọng điệu Phàn Cửu có vẻ dậy dỗ, song Diêu Kiệt cũng hết sức khâm phục, ngơ ngần một hồi mới nói :



- Vậy ý của tôn giá là...



Phàn Cửu ngắt lời :



- Phàn Cửu này vượt ngàn dặm xa đến Lạc Hà để làm gì? Chính là muốn trút bỏ niềm oán hận trong lòng, đến lúc ấy Phàn mỗ sẽ ẩn nấp trong tối dùng Ám Thanh Tử giúp lão đệ một tay.



Diêu Kiệt lắc đầu nguây nguẩy :



- Không được.



Phàn Cửu kiên quyết :



- Sao lại không được? Trong võ lâm hiện nay chủ yếu là luận mưu chứ không phải luận kiếm, đấu trí chứ không đấu lực, những kẻ hiện đang có mặt tại Lạc Hà chẳng ai là không gian trá, hai ta hà tất ngoại lệ. Bất kẻ lão đệ nghĩ thế nào, Phàn mỗ đã nhất quyết như vậy rồi.



Dứt lời tung mình một cái, ra xa mấy trượng.



Diêu Kiệt vội gọi với theo :



- Tôn giá, khoan đi đã...



Chàng chưa dứt lời, Phàn Cửu đã mất dạng.



Diêu Kiệt buông tiếng thở dài cũng tung mình xuống vách núi, khi vượt qua khu nhà cháy, bất giác chững bước đưa mắt nhìn đống tro tàn, lòng nghe vô vàn cảm khái.



Hồi lâu, Diêu Kiệt mới quay người đi về phía con suối nhỏ.



Vừa mới vượt qua cầu tre, Diêu Kiệt chợt trông thấy một bóng người nhanh như chớp biến mất trong rừng phong.



Chàng biết rất rõ vể thân pháp của Phàn Cửu, có thể nói là nhanh khôn tả, vậy mà bóng người ấy lại còn nhanh hơn.



Diêu Kiệt chợt động tâm, liền tức tung mình đuổi theo về phía rừng phong.