Tốc độ của Tống Minh Không cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt con quỷ váy đỏ. Có điều là nó thấp bé, chênh lệch hoàn toàn với con quỷ, thế nên nhất thời rơi xuống hông của quỷ.
"Con quỷ con này ở đâu chui ra vậy? Nhìn cho kỹ vào, tao không phải mẹ mày nên không có sữa cho mày bú đâu." Quỷ váy đỏ cười, nói.
Sau đó, hông của nó bỗng viên lõm vào, cứ như dưới chiếc váy đỏ bỗng xuất hiện một vòng xoáy bằng kích cỡ của nắm tay. Âm thanh của thịt và xương cọ xát vào nhau vô cùng kinh khủng. Giây tiếp theo, một chiếc xúc tu trắng nõn mịn màng đột nhiên lao ra từ vòng xoáy kia, phía trên là một cái miệng đầy son môi đang há to, hung hãn táp Tống Minh Không.
"Oa!"
Tống Minh Không càng thêm vui sướng hơn. Bé búp bê túm lấy váy con quỷ hất mạnh và bay lên, trên mọi người rồi nhẹ nhàng lại bay lên, theo nụ cười rạng ngời bay lên cao, bay lên cao như cồn cào, và tránh được xúc tu. Khi ở giữa không trung, cơ thể nó xoay lại ở một góc độ đáng kinh ngạc. Và lần này, bé búp bê hạ xuống trên vai của con quỷ.
"Haha!"
Nó vui sướng vỗ tay, vô số sợi dây bạc được rút ra từ giữa hai lòng bàn tay non nớt theo từng động tác. Tay trái của Tống Minh Không vỗ vào vai con quỷ, sợi tơ dính chặt vào đó và nhanh chóng chui vào dưới quần áo. Đây chính là năng lực của Tống Minh Không: Khống chế bằng dây.
Là một bé búp bê cực kỳ nhạy cảm với yêu ma quỷ quái, nó có thể nhìn thấy những điểm yếu trong hơi thở của đối thủ. Chỉ cần những sợi tơ này cắm vào cơ thể đối phương thì Tống Dục, chủ nhân của nó, sẽ có thể điều khiển đối thủ thông qua những sợi dây tơ đó.
Chỉ trong nửa giây, Tống Minh Không lại thay đổi tư thế, xuất hiện ở phía bên kia của con quỷ giống như một bé khỉ nhỏ nhanh nhẹn. Lần này, nó đưa tay vỗ nhẹ vào ngực quỷ, những sợi tơ bạc lại thâm nhập vào.
Tống Minh Không đổi chỗ lần thứ ba. Nó trượt xuống bên cạnh con quỷ, cười khúc khích vỗ vào bụng quỷ khi bay ngang người nó.
Vài tiếng "phụt, phụt" vang lên, mấy cái xúc tu lại chui ra từ cơ thể của con quỷ gần như cùng một lúc. Các xúc tu vùng lên mạnh mẽ, con quỷ nhảy vọt lên, biến mất khỏi vị trí của mình và bám vào trần nhà như một con nhện.
Tống Minh Không hơi ngơ ngác khi không thấy "con mồi" đâu nữa. Nó cầm sợi dây nối với quỷ váy đỏ đung đưa, nghiêng nghiêng đầu.
"Hửm?"
"Quỷ con, không ai dạy mà không được sờ vào cơ thể của phụ nữ à? Dù là con gái thì cũng không được đâu!"
Quỷ váy đỏ quay đầu 360 độ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm một người, một búp bê đứng dưới sàn.
Nó lè lưỡi liếm môi, nói: "Thú vị đấy."
Tiếp đó lại có vô vàn xúc tu chui ra từ cơ thể của quỷ váy đỏ, trong có có một cái đang ngậm sợi dây tơ bạc trong miệng, vài cái xúc tu khác to ngang một con trăn đang bị vây hãm bởi những sợi dây tơ bạc lao về phía Tống Minh Không từ nhiều hướng khác nhau.
"Hây!" Tống Minh Không không có chút nào sợ hãi, ngược lại càng có thêm ý chí chiến đấu.
Tuy nhiên, đó chỉ là mồi nhử. Chúng hoàn toàn phớt lờ Tống Minh Không và đột nhiên chuyển hướng về phía Tống Dục.
"Con hư tại cha! Thế nên tôi phải giết anh trước rồi. Dù sao đàn ông cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì." Quỷ váy đỏ cười, nói.
Đáng tiếc, Tống Dục chưa bao giờ là một người chơi hoàn toàn dựa vào đạo cụ. Những xúc tu xông tới đột ngột và hung hãn, song anh ta đã sớm đoán trước nên chẳng thèm suy nghĩ mà nhanh chóng lui sang một bên, sau đó lăn lộn dưới mặt đất.
Binh! Boong! Rầm! Mấy cái xúc tu như là lao tới theo chuyển động của Tống Dục, đâm vào tường và cửa gỗ của buồng vệ sinh khiến gạch vữa, mùn cưa và tia lửa bay khắp nơi.
Lợi dụng lúc này, Tống Dục đứng dậy, triệu hội ra một con dao rựa không hề hợp với tính cách của anh ta chút nào. Con dao sáng lóe lên, đống xúc tu còn chưa kịp rút ra khỏi tường đã phải gào thét trong đau đớn.
"Nhân vật phụ thì thoại ít thôi." Tống Dục đứng đó đẩy gọng kính lên, lạnh nhạt nói.
Vài phút sau, Tống Dục đứng giữa đống máu thịt, túm áo Tống Minh Không, ngăn cảm nó lao vào con quỷ đã bị chém thành từng mảnh vụn. Lúc nãy Tống Minh Không bị một cái xúc tu của quỷ đánh trúng, rơi tõm xuống bồn cầu. Bé búp bê tức muốn nổ đầu. Sau khi bò ra ngoài, sức chiến đấu của nó tăng vọt.
"Ngoan nào. Vẫn còn quần áo, lát thay cho con." Tống Dục dịu dàng an ủi, cắt lòng bàn tay rồi đưa cho Tống Minh Không, nói tiếp: "Uống đi. Dù sao thì uống xong quần áo cũng bẩn mà. Đừng giận nữa."
Tống Minh Không cần phải được nuôi dưỡng bằng máu tươi, bình thường ngày nào cũng uống một bát nhỏ, sau khi chiến đấu thì phải nhiều hơn. Hôm nào chủ nhân quên không cho nó uống hoặc cho uống không đủ thì thân phận người chơi và đạo cụ sẽ lập tức bị hoán đổi, người chơi sẽ bị biến thành một đạo cụ.
(J: Chòi, tôi nghe em Không được iu thương, chiều chuộng, cho ún máo tưi nui dưỡng các kiểu, đang phẫn uất thay cho bé Học Sinh Giỏi đến cái tên riêng cũm chẳng có, bị bắt lao động khổ sai rồi còn mắc cả tai nạn lao động đứt đôi người mà tư bản vẫn chẳng care, xong đến đoạn không dưỡng em Không thì có mà thành đạo cụ thì đúng là... Bà cố tổ chứ đạo cụ nỗi gì)
"Hừ!"
Tống Minh Không vẫn còn giận, cách khoảng không đấm đá liên hồi vào con quỷ nhưng Tống Dục vẫn không hề buông tha. Nó giận dỗi quay lại nhìn anh ta chằm chằm.
"Không uống à? Không uống cũng phải uống. Không thương lượng." Tống Dục bất đắc dĩ, úp thẳng tay vào mặt nó luôn.
Tống Minh Không: "..."
Nhân lúc Tống Minh Không đang uống máu, Tống Dục lại nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó không đúng.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng chóng vánh, một giây trước anh ta còn đang ở trong quán cà phê, chuẩn bị ngăn cản người đàn ông đang định rời đi thì giây tiếp theo đã có mặt ở đây. Lúc gặp nữ quỷ này, hai bên còn chưa kịp nói lời nào đã xông vào đánh nhau loạn xạ. Tuy nhiên, ngay lúc anh ta nhận ra tình hình đã lờ mờ nhìn thấy người nào đó bên cạnh mình. Không, đó hẳn là một con quỷ. Bởi vì trước khi lao vào quỷ váy đỏ thì Tống Minh Không cũng đã nhìn về một hướng khác. Nhưng nó phán đoán rằng con quỷ đó không phải là mối đe dọa nên mới tạm thời để yên. Có điều hiện tại, con quỷ đó đã biến mất.
Tống Dục nhíu mày. Giữa mùi máu tanh khó chịu, một tấm thẻ nằm dưới đất đột nhiên rơi vào tầm mắt của Tống Dục. Anh ta đi tới nhặt nó lên.
"Đây là..."
Đây là một chiếc thẻ màu vàng, rất là vàng. Và nếu Tống Dục nhớ không lầm thì vừa rồi nó đã rơi ra khỏi túi của anh ta khi anh ta né đòn tấn công bằng xúc tu.
Vẻ mặt của Tống Dục bỗng trở nên khó hiểu. Anh ta nhanh chóng che khuôn mặt tò mò của Tống Minh Không lại.
"A! A!" Tống Minh Không hờn dỗi.
Tống Dục không hề để tâm mà chỉ nhìn nó một cách cẩn thận. Bên trái tấm thiệp nền đỏ chữ trắng in hình một người phụ nữ ăn mặc hở hang, khuôn mặt quyến rũ, trông tương đối giống với nữ quỷ vừa bị giải quyết ban nãy. Bên phải của tấm thiệp có vài dòng chữ: CLB Thiên Đường, số 101 đường Phong Thụ Lâm, phố Hướng Dương, thành phố Cửu Tuyền. SĐT: 0074-74747xxx. Tối nay đợi anh cùng lên thiên đường!
*
"Câu truyện này... Không thể nói là hay hay dở. Mặc dù có khá hơn nhưng cũng vẫn bình thường lắm."
"Ha... Thật đấy à?"
"Cười gì hả? Cười là có ý gì? Lẽ nào cậu thấy câu truyện ma này hay?"
"Không hề. Nhưng mà hình như lúc nãy có người vừa đọc vừa che mắt, còn run lẩy bẩy nữa.
"Thế á? Ai vậy? Ai mà nhát gan thế?"
"Cậu nói xem?"
"Hừ! Dù sao thì cũng chẳng phải tôi. Với lại, việc tôi thấy sợ chẳng liên quan lắm tới việc truyện hay. Bình thường mà tôi nói tức là ý tưởng của nó khá bình thường."
"Ê hình như tôi vừa nghe thấy có người vừa thừa nhận mình sợ á. Cậu nghe thấy không?"
"Này! Sao cậu nhạt nhẽo thế hả?"
"Đúng rồi. Thế cậu thì không à?"
"Rõ ràng! Đọc truyện ma sao mà nhạt nhẽo được? Có thì cậu đọc thêm vài cuốn nữa đi, những thứ này là của cậu tất."
"Ầy, thôi. Nói về ý tưởng của câu truyện này đi. Cậu trước?"
"Rõ ràng quá còn gì? Con quỷ thực sự là cô gái váy đỏ. Cô ta đi phát danh thiếp cho mọi người, ai mà nhận tấm thẻ kia thì sẽ thành "mồi" của cô ta. Vây nên có thể là Tiền Nhị đã vô thức trúng mánh, tác giả không kể ra nhưng có thể đoán được. Vì sau khi Tiền Nhị chết, một tấm thẻ nhỏ màu vàng đã rơi ra khỏi túi áo của anh ta.
"Con chó của anh ta nữa."
"Đúng thế! Quỷ đã theo anh ta về nhà từ lâu rồi. Thế nên con chó của anh ta mới sủa miết như thế. Chờ đã... Cậu biết chó có thể nhìn thấy ma quỷ?"
"Tôi còn biết người mà còn biết rằng bôi nước mắt bò lên mắt thì có thể nhìn thấy quỷ cơ."
"Thôi được rồi. Nhưng mà có chuyện này tôi không hiểu. Sao nữ quỷ kia lại giết chủ quầy bánh kếp trước vậy?"
"Tôi cũng không hiểu. Nếu không phải do chủ quầy bánh kếp nhận danh thiếp trước thì là do tác giả muốn khiến cho câu chuyện về sau có sự chuyển biến."
"Độc giả sẽ cho rằng quỷ là chủ quầy bánh kếp, nhưng thực ra đó là một con quỷ tốt. Ông ta biết Tiền Nhị chính là mục tiêu tiếp theo của quỷ váy đỏ nên mới tìm cách để nhắc nhở Tiền Nhị. Tuy nhiên, có lẽ là do ông ta bị siết cổ chết nên cổ họng bị ảnh hưởng và không thể nhắc nhở Tiền Nhị một cách hoàn chỉnh."
"Thế lúc ở trong xe là anh ta định nói với Tiền Nhị là "Con quỷ thực sự đang muốn giết cậu, cậu mà không chạy được là sẽ chết"? Kiểu vậy? Lời này là quá thừa còn gì."
"Thì đó. Vậy nên mới nói là truyện cũng bình thường, có sạn dẫn đến tình tiết về sau cũng bị gượng. Người bình thường nào bị quỷ đuổi mà lại cho rằng con quỷ đó là quỷ tốt, không phải định hại mình mà là muốn giúp mình, nên dừng lại để cẩn thận nghe cho rõ lời nó nói chứ? Còn chuyện Tiền Nhị cho rằng mình chạy về nhà nhưng thực ra là chạy đúng vào trong "động bàn tơ" nhà vệ sinh công cộng, ý tưởng này quá cũ. Mười bộ phim ma thì hết chín bộ thiết kế như vậy rồi."
"Vậy tức là cậu vẫn đánh giá bộ này ở mức bình thường thôi đúng không? Lẽ nào cậu thấy còn có bộ khác chán hơn cả bộ này à?"
"Tất nhiên. Như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với những thứ rác rưởi như "Hóa ra chỉ là một giấc mơ" hay "Không phải ma mà là người ngoài hành tinh". Ôi, còn có những bộ mà quỷ chỉ xuất hiện ở nửa đầu và xíu phần cuối, cốt chỉ để cho hai nhân vật chính gặp gỡ và yêu nhau nữa cơ."
"Vậy thì cũng đúng thật. Thế cậu nghĩ bộ này vẫn cần sửa lại đúng không?"
"Đùa nhau à? Bộ này viết xong rồi còn gì? Tại sao chúng ta lại phải động vào thứ đã được viết xong rồi chứ?"
"Tôi cho rằng cậu sẽ có hứng thú sửa kết cục của câu chuyện cơ. Thôi, thế chúng ta coi bộ khác đi. À, có bộ này cũng khá tốt này. Nghe nói là tác phẩm nổi tiếng nhất của tác giả."
"Thật á? Tôi chẳng tin."
"Cứ tạm tin đi. Bộ này tên là "Giết tôi để góp vui cho cặp đôi mới"."
"Nghe cứ kỳ kỳ ha."
Cuộc thảo luận rơi vào im lặng. Ngay sau đó, căn phòng tối vang lên một tiếng "cạch" cực kỳ khẽ, một nơi nào đó bỗng sáng lên.