Lại một ngày thứ hai đầu tuần nhàm chán.
7 giờ 30 phút sáng, Tiền Nhị ngáp dài và bước ra khỏi phòng ngủ trong tiếng chó sủa.
Chú chó săn Trung Quốc Mike bị nhốt trong chuồng khó chịu lồng lên lộn xuống.
"Đừng có sủa nữa! Bố mày đã chết đâu! Đợi tao chết rồi hẵng "khóc".
Ngoan đi." Tiền Nhị uể oải nói.
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Đáp lại anh ta là những tiếng sủa còn hung dữ hơn cả ban nãy.
Tiền Nhị bất lực thở dài.
Có lẽ vì thời tiết ngày càng nóng nên Mike cũng trở nên nóng nảy hơn, gầm gừ suốt ngày bất kể có chuyện gì xảy ra, hệt như bị dại.
Nhất là hôm qua, Tiền Nhị tan làm về vừa mới mở cửa nó đã xồ lên cắn anh ta, may mà phản xạ tốt tránh được.
"Mike! Bố phải đi làm đây.
Bật điều hòa cho mày rồi đấy, đừng có để gió thổi trực tiếp vào người nhá! Uống nhiều nước vào rồi nằm xem "máy sấy tóc" mà mày yêu thích nhất đi.
Không có khó khăn nào mà không thể vượt qua hết!"
"Gâu! Gâu! Gâu!"
"Haiz...!Đến cả "máy sấy tóc" mà cũng không có tác dụng nữa...!Con chú ngo này hết cứu rồi." Tiền Nhị lẩm bẩm.
Mike rất thích xem Heo Peppa.
Tiền Nhất chẳng hiểu cái "máy sấy tóc" màu hồng đó có gì hấp dẫn nhưng trước kia ngày nào nó cũng phải xem, không cho xem là tuyệt thực, phá nhà, ầm ĩ như trẻ con giận dỗi.
Trong cơn tuyệt vọng, Tiền Nhị đã tải trọn bộ Heo Peppa về, ngày nào trước khi đi làm cũng bật phim, cố gắng cho Mike xem đến chán thì thôi, mắc được cả chứng PTSD của "cái máy sấy" đó luôn đi càng tốt.
Đáng tiếc, còn chưa tới ngày đó mà Mike đã khùng khùng điên điên rồi.
"Một vừa hai phải thôi nha.
Không là cho mày ăn lá mơ chấm mắm tôm đấy." Tiền Nhị mắng nó thêm một câu rồi đi làm.
Tiền Nhị như thường lệ định mua một cái bánh kếp kiểu Trung ở quầy bán bánh dưới nhà nhưng xuống đến nơi, Tiền Nhị lại nhận ra rằng hôm nay ông chủ quán bánh không mở sạp.
Đã bảo là nắng mưa gió bão gì cũng không nghỉ cơ mà? Mới có nửa năm, anh ta còn chưa ăn ngán món này mà sao ông chủ lại đổi chỗ rồi?
Tiền Nhị thở dài nhìn quanh, quyết định đi đến quán bánh bao mới mở ở ngã tư để giải quyết vấn đề ăn uống.
Quán ăn không lớn, bàn nào cũng chật kín người, có vẻ đều là nô lệ của tư bản, vẻ mặt ai cũng bơ phờ giống nhau.
"Anh ăn gì? Mời vào trong ngồi." Ông chủ mập đeo tạp dề vừa rán bánh quẩy vừa nói.
"Ba cái bánh bao, một bát tào phớ, một quả trứng luộc trà."
Tiền Nhị liếc nhìn thực đơn dán trên tường, âm thầm thở dài, mỗi vậy mà tận ba mươi lăm nghìn, đắt ghê.
Anh ta ngồi xuống một chiếc bàn trống, đẩy đống chén đĩa của vị khách ăn xong trước chưa được dọn đi sang bên cạnh, sau đó rút một đôi đũa và buồn chán chờ ông chủ mang thức ăn tới.
Người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi đối diện không hề có xíu duyên nào, mở điện thoại lướt tóp tóp ầm ĩ.
"Anh ơi anh, anh ăn chung kẹo mút với em, liệu bạn gái anh..."
"Được biết, đàn voi hoang dã này hiện đã đi vào khu vực thành phố.
Các chuyên gia kêu gọi người dân gần đó cố gắng di tản đến khu vực an toàn..."
"Đỉnh nóc! Kịch trần! Hãy xem màu sắc, độ bền và sự mềm mịn này đi! Các chị ơi! Còn chần chờ gì nữa mà không thêm ngay vào giỏ hàng!"
"Tin mới nhất, hung thủ của vụ án tử vong xảy ra trên đường Hạnh Phúc, phố Từ Vũ đêm qua bị nghi ngờ là tội phạm giết người hàng loạt.
Kẻ sát nhân đã cải trang thành một cô gái "bán hoa", dụ nạn nhân vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, rồi bất ngờ tấn công giết người.
Số người chết hiện đã lên tới sáu người.
Cảnh sát nhắc nhở người dân nâng cao nhận thức về các biện pháp phòng ngừa an toàn và không bao giờ đi theo người lạ vào những không gian nhỏ hẹp..."
Đường hạnh Phúc, phố Từ Vũ? Tiền Nhi nhướng mày, kinh ngạc.
Đây chính là con đường được đề cập trong video mà? Tối qua có án mạng á?!
"Bánh bao, tào phớ và trứng luộc trà!" Đúng lúc này, ông chủ mập bưng đồ ăn tới cho Tiền Nhị, sau đó cười hỏi: "Cậu trai, trả tiền chưa thế?"
"Vừa quét mã xong mà.
Còn đưa cả cho anh xem còn gì."
Tiền Nhị hơi bực, nhưng trong đầu anh ta hiện giờ toàn là án mạng.
Thế là anh ta túm lấy chủ quán, hỏi: "Ông chủ, tối qua khu quanh đây có vụ án mạng, anh biết không?"
Ông chủ mập nói, giơ tay lau một vệt mồ hôi trên trán rồi hất đầu về phía nhà vệ sinh công cộng bên kia đường và nói: "Sao mà không biết được.
Bên kia đó.
Mới 5 giờ sáng mà đã có một đống cảnh sát đến, làm việc tới tận 7 giờ.
Lúc mọi người sắp đi học, đi làm thì họ mới đi."
Người đàn ông mặc áo sơ mi đang xem video nghe thấy thì hứng thú hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện này..." Ông chủ mập ra vẻ bối rối.
"Đừng thế mà.
Đều là hàng xóm láng giềng với nhau.
Anh nói đi!" Mấy vị khách khác trong tiệm cũng nhao nhao hỏi.
Ông chủ mập vốn còn đang giả vờ, thấy mọi người hỏi nhiệt tình quá, thế là đưa đũa cho một nhân viên rán quẩy thay, còn mình thì kể: "Ầy...!Chuyện cũng không khác trong tin tức lắm.
Hơn 5 giờ sáng nay, nhân viên môi trường vào vệ sinh thì phát hiện ra xác của một người đàn ông ở trong đó.
Thấy bảo là bị siết cổ, mặt mũi xanh tím, thè cả lưỡi ra.
Trông ghê lắm."
"Thế sao lại nói hung thủ giả làm "gái"?" Áo Sơ Mi tò mò hỏi.
Ông chủ mập đáp: "Hình như tìm thấy tóc giả, giày cao gót, quần bảo hộ và cả bao cao su chưa mở ở trong ấy.
Mà khéo mấy người cũng biết người bị giết ấy, chính là chủ quầy bánh kếp đó!"
"Hả? Anh ta đó á? Bảo sao hôm nay không mở sạp."
"Sao mà không mở? Lúc phát hiện ra xác chết, xe bánh đang dựng ở bên ngoài đó.
Tôi đoán chắc là sáng sớm vừa mở sạp đã gặp tên sát nhân giả dạng làm "bán hoa", sau thì bị lừa vào nhà vệ sinh." Ông chủ mập nói.
"Cũng có thể lắm.
Theo tôi biết, hình như chủ quầy bánh kếp đó chưa kết hôn.
Nếu mà tự nhiên gặp được cô "bán hoa" tan làm về giảm giá cho một ít..."
Người đó đang nói thì ngừng lại rồi cười khúc khích ra bộ "hiểu rồi, hiểu rồi", vô cùng kỳ quái.
"Chờ đã.
Sao lại thế được? Sao trong nhà vệ sinh lại có tóc giả? Lẽ nào là nam thật? Lẽ nào là trap trong truyền thuyết?"
"Ôi vãi! Có thể lắm đó nha! Chủ quầy bánh kếp bị bóp cổ chết đó.
Làm gì có cô gái nào khỏe vậy chứ?"
"Đúng là thảm.
Mẫu đơn còn được chứ hoa cúc thì..."
"Đỉnh! Quá đỉnh!"
"Chậc...!Chậc..."
Chốc lát, quán ăn nhỏ tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Đờ mờ làm người mà làm vậy à? Tiền Nhị thầm mắng, khó chịu vô cùng.
Anh ta khó chịu tới mức chẳng thiết ăn uống gì nữa, húp sột hết bát tào phớ rồi cầm hai cái bánh bao lên, bỏ đi.
Lúc đi ngang qua quán bánh kếp, Tiền Nhị dừng bước quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh công cộng phía đối diện.
Ngoài rào chắn có mấy người đang xem trò vui, mặt ai cũng hớn hở vì không phải chuyện liên quan đến mình.
Tiền Nhị thấy thế thì rất bực bội.
Thực ra anh ta và chủ quầy bánh kếp cũng không phải thân thiết gì.
Trong trí nhớ của Tiền Nhị, chủ quầy bánh kếp là một người lương thiện, nhanh nhẹn, siêng năng và luôn tươi cười.
Chỉ có hôm qua là thấy anh ta thần hồn nát thần tính, trông như đang vô cùng sợ hãi gì đó.
Thôi...!Con người ai mà chẳng chết, nghĩ nhiều làm gì.
Xe buýt chậm rãi vào bến.
Tiền Nhị không nghĩ ngợi lung tung nữa, đang tính chạy qua thì thoáng nhìn thấy một khuôn mặt bầm tím sau tấm kính nhà vệ sinh công cộng.
Miệng kẻ đó đỏ lòm, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sau đó, kẻ đó bỗng phẫn nộ đập tấm kính như sắp sửa vồ về phía Tiền Nhị.
Đó chính là chủ quán bánh kếp! Tiền Nhị run như cầy sấy, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
Hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ xuống giữa đường.
Một bác gái đi ngang qua thấy vậy thì hết hồn, vội chạy lại đỡ anh ta dậy, nói: "Ấy! Chàng trai trẻ! Sao thế? Đi đâu mà vội mà vàng.
Dù có vội đi làm thì cũng phải chú ý chứ.
Vừa rồi nguy hiểm quá."
Tiền nhị không hề nói lời cảm ơn mà chỉ run rẩy quay đầu qua nhìn, nhưng lại chẳng có gì cả.
Bác gái cũng nhìn theo, nhất thời hiểu ra, nói: "Có chuyện gì vậy? À...!Cậu cũng biết vụ giết người hôm qua đúng không? Nghe nói người bị hại là chủ quán bánh kếp, bị "bán hoa" dụ vào trong rồi giết chết.
Haiz...!Tôi nói chứ, khu này của chúng ta cứ đến tối là có mấy cô gái đi khắp nơi phát tờ rơi.
Công tác chống tệ nạn sao mà lại..."
Tiền Nhị chẳng có tâm trí nghe bác gái nói, khẽ cảm ơn rồi chạy tới trước khi xe buýt đi.
Xe buýt vẫn đông đúc như thường ngày nhưng đây là lần đầu tiên Tiền Nhất thấy vui vì nó đông.
Nguyên cả ngày hôm đó, Tiền Nhị cứ như trên mây, không thể nào tập trung nổi.
Khuôn mặt dán sát trên tấm cửa thủy tinh của căn buồng vệ sinh công cộng cứ luôn hiện lên trong đầu anh ta.
Không! Không! Chắc chắn là do mình hoa mắt.
Chủ quán bánh kếp chết rồi, thi thể anh ta cũng đã bị cảnh sát đưa đi từ lâu rồi.
Sao mà vẫn ở trong nhà vệ sinh được? Chắc chắn là do mình nghe tin ông chủ quán bánh yêu thích bị sát hạt nên bị bất ngờ thôi.
Chắc là lúc sáng không ăn gì, bị tụt đường huyết nên nhìn thấy ảo giác thôi.
Chắc chắn là như vậy! Nhưng khuôn mặt tím tái thè lưỡi lại sống động vô cùng.
Mình rõ ràng chưa từng nhìn thấy trạng thái tử vong của chủ quán bánh kếp mà...!Đó là do chủ quán bánh bao miêu tả quá sinh động! Trí tưởng tượng của mình đó giờ vẫn rất phong phú mà.
Tóm lại dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh...
Và cứ như vậy, mãi mới tới lúc Tiền Nhị tan làm.
Sự ám ảnh ban sáng vẫn còn nên lúc ngồi xe về, Tiền Nhị hơi do dự rồi quyết định vòng đường khác để đi.
Khung cảnh một nhân viên giao hàng đi xe đạp điện đang chạy loạn trên vỉa hè, một vài học sinh vừa học xong buổi tối thì chạy qua một cách bình thường vô cùng quen thuộc khiến Tiền Nhị không khỏi cảm thấy thoải mái, chắc buổi sáng mình thật sự căng thẳng quá.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một cơn gió thổi qua làm Tiền Nhị đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau gáy và hắt hơi một cái.
"Đừng nói là bị cảm nha..." Tiền Nhị đang lẩm bẩm một mình thì bỗng ngừng lại.
Anh ta trố mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu của một chiếc ô tô đỗ cách đó vài bước.
Trong đó phản chiếu một khuôn mặt bầm tím, lưỡi thè ra khỏi miệng, đôi mắt giận dữ đỏ ngầu.
Tiếng khò khè như tiếng kéo bễ vang lên bên tai Tiền Nhị.
Đôi môi tím ngắt mở ra, đầu lưỡi cuộn tròn, khuấy động từng chữ.
"Là mày....!Chạy không thoát đâu...!Phải chết!!!"
Cửa sổ ghế phụ lái từ từ hạ xuống, một bàn tay đầy dầu mỡ thò ra ngoài.
Tiền Nhị hoảng hốt, vắt giò lên chạy.
Chuyện này là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Mình đụng phải ma quỷ à?!
Tiền Nhị chạy một mạch về nhà, nghe tiếng Mike sủa như điên ở bên kia tấm ván cửa thì cuống cuồng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tuy nhiên, do cuống quá nên anh ta tra mãi mà chìa khóa không vào được trong ổ.
Gì thế này? Mau lên! Lòng Tiền Nhị loạn như cào cào.
Anh ta cố gắng tự trấn an bản thân, đồng thời căng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Không có ai...!Không có thứ gì đuổi theo sau hết.
Mike vẫn đang sủa liên hồi.
Cặp đôi nhà bên cạnh dường như đang cãi nhau, tiếng phụ nữ the thé không ngừng.
Một tiếng "đinh" vang lên, thang máy dừng lại.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân nặng nề và lê thê, như thể có một bên chân không được linh hoạt, phải kéo lê trên mặt đất mà di chuyển.
Mùi mỡ hành thoang thoảng từ cuối hành lang bay tới.
Tim Tiền Nhị thắt lại, cảm giác sợ hãi dâng lên.
Cạch! Ngay lúc bóng người sắp xuất hiện trong tầm mắt của Tiền Nhị, chìa khóa trượt vào trong ổ, cánh cửa mở ra.
Tiền Nhị tức tốc lao vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Tiền Nhị lùi sâu vào trong nhà, nghe rõ ràng tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà mình.
Sau đó, cánh cửa kẽo kẹt rộng mở.
Chủ quán bánh kếp với khuôn mặt bầm tím, lưỡi thè lòng thòng cùng một bên chân bị tật từ từ bước vào.
Lúc đầu, anh ta đứng thẫn thờ tại chỗ, rồi đột nhiên mũi giật giật và quay phắt đầu nhìn về phía Tiền Nhị đang trốn.
"Sao có thể..."
Tiền Nhị đang trốn sau ghế sô pha sửng sốt, nỗi sợ hãi tột độ dâng trào.
"Lão Phàm...!Anh...!Anh thành quỷ rồi à? Đừng có qua đây! Tôi không hề hại anh! Anh phải tìm người giết anh mà dọa chứ! Đừng lại gần đây!!! A!!!"
Tiếng tiếng gào thét vang vọng khắp nhà.
Trong khoảnh khắc đó, adrenaline của Tiền Nhị bùng nổ, bất ngờ đứng bật dậy từ phía sau ghế sofa.
Đồng thời, anh ta hất chiếc bàn trà trước mặt văng thẳng vào chủ quầy bánh kếp rồi nhân cơ hội đó lướt nhanh qua bên cạnh để tìm đường thoát.
Không chạy được ra ngoài thì vào phòng ngủ trước vậy! Sau đó trèo cửa sổ, nhảy từ tầng hai xuống chắc không chết được đâu...!Chờ đã...!Đây là tầng hai? Nhớ là lúc nãy mình vừa xông vào sảnh là tới nhà luôn cơ mà? Đây...!Là nhà mình sao? Tiêu rồi!
Sắc mặt của Tiền Nhị trở nên tái nhợt.
Tuy nhiên, hiện giờ cũng chẳng còn kịp dừng bước chân nữa.
Dưới tác dụng của quán tính, anh ta cứ thế xông vào trong phòng ngủ.
Tách...!Tách...!Không biết tiếng nước rò rỉ từ đâu vang lên, nhưng mắt cá chân của Tiền Nhị thì đau nhói.
Khi anh ta sắp lao vào được phòng ngủ, một bàn tay bất ngờ từ phía sau chiếc bàn trà đã nắm chặt mắt cá chân của Tiền Nhị và kéo ngược anh ta lại.
Tiền Nhị mất thăng bằng ngã sõng soài.
Khi tầm mắt thấp xuống, cảnh tượng trước mắt Tiền Nhị bỗng biến mất, một mùi hôi khó tả tràn ngập trong mũi anh ta.
Tách...!Tách...!Tiếng nước nhỏ giọt vẫn lách tách vang lên.
......
Sau khi tỉnh táo lại, Tống Dục cảm nhận được mắt cá chân bên phải của mình đang bị một bàn tay nắm chặt.
Anh ta không cúi đầu kiểm tra mà ngay lập tức dùng chân còn lại đá mạnh, đồng thời chống tay xuống đất, gồng mình hết sức.
Ngay khi bàn tay kia nơi lỏng do bị trúng đòn mạnh, Tống Dục đã nhanh chóng lăn sang một bên, thoát khỏi sự kìm kẹp.
Quang cảnh dần hiện lên trong tầm mắt, một cái bồn tiểu dính cặn khô vàng khè, trần nhà đầy nấm mốc, nền xi măng còn lưu lại vô số dấu chân và năm sáu cánh cửa màu be đầy chữ viết lộn xộn.
Anh ta thế mà lại xuất hiện ở trong một căn nhà vệ sinh công cộng.
Một người phụ nữ mặc váy hai dây màu đỏ đung đưa eo bước vào, nụ cười quái dị hiển hiện trên môi.
Đây chắc chắn không phải người.
Tống Dục tiếp tục rút lui để tạo khoảng cách.
"Oa!"
Tống Minh Không bỗng nhiên hô lên sung sướng rồi nhảy lên, dang hai tay lao về phía con quỷ váy đỏ.