Trong phòng khách homestay, Trương Nguyên Tích căng thẳng tới mức đi đi lại lại, sắc mặt Nhiếp Tiểu Lam xanh xao đứng ở cửa sổ kiểm tra dấu tích, Viên Phi cứ thế bị giết mà bọn họ lại không hề hay biết.
"Không phải quỷ chỉ giết người trong phòng 202 thôi à, hôm qua anh Viên cũng nói là không có "vết bẩn" cơ mà, chuyện gì đang diễn ra thế này?!" Trương Nguyên Tích lo lắng tới mức vò đầu bứt tai.
"Có lẽ là có biến cố gì đó hoặc là Viên Phi nhìn lầm rồi, đừng quên điều mà Phó Kỳ Đường nói hôm qua." Nhiếp Tiểu Lam xoa nắn mi tâm để tỉnh táo lại: "Tiếc rằng Viên Phi chết rồi, không thể dùng đạo cụ của anh ta để kiểm tra lại nữa."
Đạo cụ được cất trong ký ức của người chơi, lúc cần dùng thì "lấy ra", không thể làm mất cũng tránh được nguy cơ vì tranh đoạt mà dẫn đến việc người chơi tàn sát lẫn nhau.
Đồng thời, một khi người chơi tử vong thì đạo cụ cũng biến mất theo luôn.
"Còn không bằng phân chia đạo cụ ra giống như tôi đã nói, bây giờ thì phí hết cả rồi." Trương Nguyên Tích bất mãn nói.
Nhiếp Tiểu Lam liếc mắt nhìn gã nhưng không nói gì.
Có tiếng bước chân truyền đến, ba người Quý Đào đi vào phòng khách.
"Viên Phi đâu?"
Phó Kỳ Đường nhìn khắp nơi cũng không thấy thi thể Viên Phi, mùi máu tanh nồng làm dạ dày anh cuộn cả lên.
Tầm mắt rơi xuống bệ cửa sổ phía sau Nhiếp Tiểu Lam, máu khô nhuộm tấm kính lớn trong suốt thành màu nâu đậm.
Trong không khí tràn ngập mùi vị rỉ sắt, nhơm nhớp đáng sợ như xúc tu của một con quái vật dưới biển sâu.
Vết máu kéo dài tới tận vách tường, thậm chí cả trần nhà cũng có.
Cửa sổ đóng chặt, chỉ chừa một khe hở rộng bằng lòng bàn tay.
"Không tìm được thi thể." Quý Đào lắc đầu: "Có điều nhiều máu thế này e là chết rồi."
"Cũng không có dấu vết giãy dụa, hẳn là chết rất nhanh." Nhiếp Tiểu Lam nói ra những gì mình quan sát được, cười khổ một tiếng: "Vậy cũng được, tốt xấu gì cũng không phải chịu khổ."
Mảng máu màu nâu đậm khiến người ta buồn nôn tựa như không hề ảnh hưởng đến Cung Tử Quận, hắn thản nhiên nhìn chằm chằm vết máu một lúc rồi lại liếc mắt nhìn độ cao của trần nhà, cuối cùng nhìn đến khe hở chỉ bằng một lòng bàn tay.
"Con quỷ ấy vào bằng đường này."
"Cái gì?" Trương Nguyên Tích kinh ngạc.
"Tôi nhớ hôm qua cửa sổ có chốt rồi." Cung Tử Quận đi tới bên cửa sổ: "Quỷ đã vào phòng sau khi Viên Phi mở cửa sổ ra, vặn cổ anh ta ngay tại đây nên máu mới bắn tung tóe khắp nơi như vậy." Hắn nói rồi quệt trên bệ cửa sổ, một ít bột trắng dính trên đầu ngón tay hắn.
"Đây là cái gì?" Phó Kỳ Đường tiến lại gần để sát vào quan sát: "Xi măng?"
"Ừm." Cung Tử Quận đáp rồi như suy nghĩ gì đó mà nhìn quanh phòng khách.
Quý Đào đẩy kính mắt: "Nói thế tức là ma quỷ không thể tự ý vào phòng??"
"Ừ, tôi đoán đây là quy tắc của phó bản lần này." Phó Kỳ Đường nói sau đó kể lại chuyện của mình đêm qua: "Cho nên quỷ sẽ tìm trăm phương nghìn kế để lừa người ta "mời" nó vào phòng."
"Nếu biết trước như thế thì tốt rồi." Nhiếp Tiểu Lam lắc đầu.
"Hơn nữa tôi thấy phương hướng hôm qua chúng ta thảo luận sai rồi, quỷ không phải một trong năm người đã chết kia."
"Tại sao lại nói như vậy?" Quý Đào hỏi.
"Rất đơn giản, bởi vì cửa chính và cửa sổ phòng 202 đối diện nhau.
Sau khi quỷ vào phòng thì phản ứng đầu tiên của con người ta chính là nhảy cửa sổ thoát thân.
Mà người thứ hai chết do nhảy cửa sổ chứng minh con quỷ này đã tồn tại từ lâu, không phải do người mới chết biến thành." Phó Kỳ Đường nói ra suy đoán của chính mình: "Tôi cảm thấy chúng ta nên điều tra lịch sử khách sạn này xem sao."
Có lý, có chứng cứ.
Là một người mới, trong lần đầu tiên đối diện với quỷ không chỉ tìm ra quy tắc giữ được tính mạng mà còn có thể nắm được điểm này, không thể nghi ngờ là điều vô cùng hiếm thấy.
"Anh giỏi quá!" Nhiếp Tiểu Lam khen Phó Kỳ Đường, trêu chọc: "Tôi còn tưởng sáng ra phải đi nhặt xác giúp anh cơ."
Sắc mặt Trương Nguyên Tích bên cạnh lại chẳng tốt chút nào.
"Có thể tìm thi thể Viên Phi trước không? Chúng ta ít nhất cũng phải làm rõ chuyện đêm hôm qua đã chứ." Gã đã đi qua bốn phó bản nhưng đây là lần đầu tiên gặp kiểu chết không thấy xác thế này.
Bình thường thì ma quỷ chỉ có hứng thú với người sống, giấu xác đi làm gì?
Phó Kỳ Đường nhún vai một cái biểu thị mình không biết, rất tự nhiên mà nghiêng đầu nhìn về phía Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận nhếch khóe miệng, giọng nói cũng bất giác cao hơn bình thường:
"Muốn biết à?"
"Muốn chứ." Phó Kỳ Đường sảng khoái thừa nhận, bộ dáng ham học hỏi: "Anh biết à?"
"Rõ ràng."
Cung Tử Quận cười, quay người đi tới giá sách phía Tây phòng khách, lấy ra một cái điện thoại di động.
Phó Kỳ Đường đi theo phía sau hắn, khi nhìn thấy trên màn ảnh đang hiển thị chức năng quay phim thì nhất thời hiểu ra.
"Hôm qua lúc kiểm tra thì để ở đây à?"
"Ừm." Cung Tử Quận nói: "Có vài thứ mắt không nhìn thấy nhưng ống kính thì có thể."
"Học được rồi." Phó Kỳ Đường rất tán thành gật đầu, có điều vẫn cứ hiếu kỳ: "Điện thoại gì mà pin trâu thế?" Anh nhớ tới cái điện thoại một ngày sạc ba lần, thỉnh thoảng còn nóng lạnh thất thường mà bãi công của mình.
Đáng tiếc là sau khi lên tàu đã không thấy tăm hơi, trừ mỗi bộ quần áo đang mặc thì tất cả đều biến mất bao gồm cả vali lẫn vật ngoài thân.
"Đây cũng là đạo cụ đúng không? Tôi từng thấy rồi, sạc 5 phút dùng 200 tiếng, đủ để xài nguyên một cái phó bản, mỗi tội giá tận 800 điểm, quá đắt."
800 điểm đối với phần lớn người chơi mà nói đều là một khoản lớn, kẻ ngu mới đi mua một cái điện thoại không cần sạc pin như vậy.
Đây đúng là khoảng cách giữa người giàu và kẻ nghèo mà.
Trương Nguyên Tích nhịn không chửi bậy, nhìn Cung Tử Quận bằng ánh mắt hâm mộ: "Không hổ là anh Tử Quận, điểm của mấy người chúng tôi gộp lại cũng không bằng anh."
Cung Tử Quận không quan tâm gã mà lại nhìn về phía Phó Kỳ Đường như ám chỉ "Sao, tôi đã nói tôi nhiều đạo cụ lắm mà.".
Phó Kỳ Đường chớp chớp mắt, lén lút sờ con dao găm trong túi, nói một câu từ tận đáy lòng: "Đỉnh."
"Còn cần cậu khen chắc!" Cung Tử Quận đắc ý nói.
*
Điện thoại bắt đầu quay phim từ trưa hôm qua tới sáng sáng hôm nay, gần 20 tiếng nên không thể xem hết một lần được, Cung Tử Quận ấn vào một cái app trong điện thoại tiến hành cắt ghép.
Logo app là một hình tam giác, mỗi góc đều có một ngọn lửa, ở giữa là một con mắt đang chảy nước mắt máu, âm trầm mà bi thương, vô cùng quỷ dị.
Phó Kỳ Đường chỉ liếc mắt một cái rồi dời đi ngay, không biết tại sao cái logo này khiến anh rất không thoải mái, lại cứ thấy quen quen.
"App có sẵn à? Là app gì thế?" Phó Kỳ Đường hỏi.
"Trích xuất đoạn bất thường bằng cách phân tích năng lượng và bước sóng của video." Cung Tử Quận nghĩ chút rồi nói: "Coi như là cắt ra đoạn nào có quỷ đi."
"..."
Phó Kỳ Đường hơi hâm mộ, anh còn chưa có cái video cut nào nữa.
*J: Cái này ai đu idol chắc cũng hiểu ha, là trong một cái video dài (thường là 1 tập show truyền hình hoặc 1 tập phim) có nhiều người thì fan của một trong số những người tham gia show sẽ ngồi soi cảnh rồi cắt ra thành 1 cái video mới chỉ có người đó thôi.
Thanh tiến độ hiện 98%, 99%, cắt thành công, chiếc điện thoại liền rung lên một cái.
Cung Tử Quận mở ra.
Ánh sáng trong video rất mờ, chỉ có chiếc đèn ngủ treo tường còn sáng, một bóng người đi về phía một đầu sofa, là Quý Đào.
"Đây là tôi.
Đêm qua tôi gác xong đang chuẩn bị đi gọi Viên Phi." Quý Đào chỉ vào vài người trên ghế sofa: "Tối hôm qua tôi ở đây, Nguyên Tích ngủ ở cuối sofa, bên cạnh là Tiểu Lam, Viên Phi thì nằm ở ghế đơn phía đối diện."
Theo hướng anh ta chỉ tay, Phó Kỳ Đường lập tức phát hiện vấn đề: "Kia là ai?"
Phó Kỳ Đường chỉ chiếc ghế sofa ở góc màn hình, lẽ ra nó phải trống không nhưng lại có một bóng người cuộn tròn trông rất lạ lùng.
Mỗi người đều ở vị trí của mình thì kẻ thừa ra...!Nhất định không phải người.
Là con quỷ kia.
Hoàn toàn không ngờ tới việc nó sẽ trà trộn vào, đám người Quý Đào nhất thời đều sợ hãi không nói nên lời, mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn cố gắng trấn định lại xem tiếp.
Quỷ được Quý Đào "đánh thức", sau đó ngụy trang thành Trương Nguyên Tích đi gọi Viên Phi dậy, lừa anh ta mở cửa sổ ra.
Theo động tác của Viên Phi, một khuôn mặt trắng bệch nhìn không rõ hình dạng xuất hiện, áp sát trên kính.
Hai cánh tay dài nhỏ như xúc tu bạch tuộc luồn vào từ khe hở cửa sổ, tiếp đó là một bên vai.
Sắc mặt Viên Phi trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt, một giây sau hai cánh tay kia đã quấn lấy cổ Viên Phi rồi vặn mạnh.
Đầu người bay lên không trung, hai nhãn cầu như muốn bò ra khỏi hốc mắt, theo góc nhìn bỗng nhiên lên cao xuống thấp, Viên Phi tựa hồ ý thức được cái gì đó nhưng lại chẳng thể phản ứng lại được.
Máu phun ra khắp nơi.
Thi thể không đầu ngã cái "rầm".
Cảnh tượng an tĩnh trở lại, vết máu bắn tung tóe trên trần nhà lặng lẽ chảy xuống.
"Vẫn còn." Cung Tử Quận chạm vào màn hình thì thấy video vẫn còn một đoạn.
Quả nhiên, khoảng chừng mấy phút sau, thi thể Viên Phi thế mà lại đỡ sofa bò dậy.
Nó khom lưng, tay chân chậm rãi di chuyển trên sàn phòng khách, máu chảy ra từ cái cổ trống không.
Các khớp xương vang lên tiếng két két, vai và đầu gối còn đập cả vào bàn.
Đôi bàn tay thì vừa bò vừa sờ soạng mặt đất khiến máu dính khắp chỗ.
"...!Nó đang làm gì thế?" Trương Nguyên Tích run rẩy hỏi.
"Tìm đầu chứ gì nữa." Cung Tử Quận nói: "Không lẽ chơi trốn tìm?"
Đôi tay kia cuối cùng cũng tìm được cái đầu của mình dưới gầm bàn nhưng lại bị kẹt.
Nó ngừng một chút rồi lại dùng sức mà kéo mạnh cái đầu ra.
"Nó đang cười!" Nhiếp Tiểu Lam không nhịn được kêu lên sợ hãi khi thấy nét mặt của cái đầu đó.
Nửa trên vẫn là dáng vẻ trước khi chết của Viên Phi, mày chau lại, hai mắt trợn tròn, nhưng miệng thì lại đang cười, hai bên khóe miệng nhếch lên lộ ra màu máu đỏ tươi vô cùng kinh dị.
Thân thể thử đem đầu gắn lại trên cổ của mình nhưng thất bại.
Nó quyết đoán ôm đầu trong tay, chậm rãi đi về phía mọi người đang nằm ngủ rồi ngồi xổm xuống, đặt cái đầu ép sát vào mặt Nhiếp Tiểu Lam đang say ngủ, nét cười dường như càng sâu hơn.
Tiếp theo là Trương Nguyên Tích rồi đến Quý Đào.
Như là đang cáo biệt đồng đội vậy.
Sau đó nó chậm rãi đứng lên, loạng chà loạng choạng đi tới trước bức tranh vẽ treo trên tường rồi biến mất.
...
Video kết thúc.
Cung Tử Quận cất điện thoại rồi đi về phía bức tranh.
Bức tranh đã bị một tấm ga trải giường che khuất, trên đó có dính máu, bên cạnh dường như còn có một dấu tay máu nhàn nhạt.
"Tôi kéo xuống nhé?" Cung Tử Quận nghiêng nghiêng đầu sau đó kéo mạnh ga trải giường xuống.
Ở góc của bức tranh, Viên Phi xuất hiện trong đội ngũ "Cùng nhau la hét", đầu anh ta nằm ở cạnh chân, giống như những hình người khác vặn vẹo mà thống khổ la hét.
"Không đúng, anh bảo quỷ phải được "cho phép" mới vào phòng được cơ mà, bóng đen kia là cái gì? Sao nó trà trộn vào được?" Trương Nguyên Tích nói, đôi mắt chăm chú nhìn Phó Kỳ Đường như nghĩ đến cái gì đó nhưng không dám xác định.
"Nếu như bóng đen có thể giết người thì nó đã không cần lừa gạt Viên Phi mở cửa sổ ra.
Cho nên, hoặc là nó là bên thứ ba chịu sự sai khiến của quỷ, hoặc là phó bản này không chỉ có một con quỷ." Cung Tử Quận lãnh đạm nói.