Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 117




Lục cô nương cứ thế được quyết định ở lại phủ tướng quân.

Tuy Hoàng thị ghét bỏ không muốn gặp con bệnh này, nhưng là người có quan hệ với Tề Lẫm, người phủ tướng quân cũng không dám chậm trễ vị Lục cô nương này. Lại thêm Ngu Nguyệt Quyên thỉnh thoảng sẽ đến thăm Lục cô nương, khiến cho người có mắt ở phủ tướng quân đều hiểu phải hầu hạ tốt vị Lục cô nương này.

Vì thế, Hoàng thị có chút ghét lây Ngu Nguyệt Quyên.

Tuy không muốn gặp, nhưng nhà mẹ đẻ Ngu Nguyệt Quyên cường thế, Hoàng thị là thương nhân, tuy hơi khôn khéo, nhưng đối với gia đình quý tộc vẫn có chút sợ hãi, bên ngoài không dám không để lại mặt mũi cho Ngu Nguyệt Quyên. Hơn nữa, Ngu Nguyệt Quyên cũng hiểu tâm sự của mẹ chồng, ngày hôm nay, khi thỉnh an mẹ chồng thì lơ đãng để lộ hành động của mình đều do phu quân phân phó.

Ngu Nguyệt Quyên nghĩ, trước kia ở nhà mẹ đẻ, nàng nhìn A Manh không vừa mắt, không ít lần đấu với A Manh, nhưng A Manh lại là kẻ giả trư ăn thịt hổ, ở chung lâu, Ngu Nguyệt Quyên đôi khi cũng bị A Manh chọc tức chết a. Khi đó A Manh chỉ cần ngây ngốc cười, nhẹ nhàng bâng quơ đem anh nàng ra làm lá chắn, nàng cùng mẫu thân đều không nói gì nữa. Cho nên, Ngu Nguyệt Quyên đang thực sự học tập hành vi của A Manh.

Chỉ cần mẹ chồng có gì không hài lòng với nàng, nàng sẽ trực tiếp lôi Tề Lẫm ra làm lá chắn, nghiêm nghị nói với mẹ chồng, đều là do phu quân phân phó. Hơn nữa, Ngu Nguyệt Quyên tin tưởng trong lòng mẹ chồng có chút nể sợ con trai, không dám đối đầu với con trai, cho nên, mỗi khi nàng lôi phu quân ra làm lá chắn, mẹ chồng đều nghẹn lời.

Cứ thế, gia đình này coi như là an tĩnh.

Quả thực Lục muội đúng như lời Tề Lẫm nói, là cô nương tính tình tốt, tuy sắc mặt không tốt, nhìn gầy đến xấu xí, nhưng thanh âm lại ôn nhu như nước, đôi mắt là nơi xinh đẹp nhất, rõ ràng bị bệnh tim hành hạ đến xấu xí, nhưng đôi mắt lại luôn long lanh như nước, khiến cho ai cũng thế, vừa nhìn thấy đều bị hấp dẫn, từ đáy lòng cảm thấy đó là một cô nương cực xinh đẹp lại có khí chất.

Hơn nữa, nói chuyện cùng cô nương này, Ngu Nguyệt Quyên cũng hiểu được chút chuyện, nàng là đệ tử Phật gia, lòng dạ rộng rãi, thanh âm nhỏ nhẹ, đem lòng người trong sạch lại. Cảm giác tuyệt không thể tả.

Ở thời điểm này, Ngu Nguyệt Quyên có chút hiểu được vì sao trong nhiều huynh đệ tỷ muội ở Tề gia, Tề Lẫm lại chỉ thích vị muội muội này, chỉ tiếc mạng nàng kém quá, trời sinh đã bị bệnh, cho dù trưởng thành, cũng chỉ có thể sống bằng một nửa người thường.

Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy đáng tiếc cho nàng.

Có lẽ nhìn ra thương hại của nàng, Lục muội lại mỉm cười, khuôn mặt nhỏ vàng thực xấu, nhưng đôi mắt lại toả sáng, nàng nói: “Mỗi sớm tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, muội thấy thực hạnh phúc, bởi vì muội còn có thể nhìn thấy mặt trời.”

Ngu Nguyệt Quyên không hiểu loại tâm tình cảm kích thế giới, nhưng không hề ảnh hưởng đến hảo cảm của nàng với cô gái này.

Sau khi thân thể Lục muội được dưỡng một tháng, trên mặt rốt cuộc cũng có chút da thịt, màu da cũng không vàng như trước, thoạt nhìn đẹp hơn không ít. Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận quan sát ngũ quan của nàng, lập tức có chút tin vào điều từng nói, vị Lục muội này nếu điều dưỡng tốt, là người cực kỳ xinh đẹp.

Theo sắc mặt dần tốt của Lục muội, là tâm tình dần kém của Hoàng thị.

Từ sau khi con trai đón Lục cô nương trở về, Hoàng thị giống như bị cái gì đó rất bẩn dính vào, khó chịu. Muốn coi như không thấy gì, nhưng mỗi ngày nhìn sổ sách thấy các dược liệu trân quý được Hoàng thượng ban cho bị mang đi điều trị thân thể cho Lục cô nương, tuyệt không thể coi như không thấy, đau lòng muốn chết. Bà thật muốn phát tác, nhưng lại sợ con trai tức giận, chỉ có thể giấu trong lòng, muốn tìm con dâu phát tiết một chút, nhưng thân phận con dâu như thế, sao bà có thể làm như vậy với con dâu?

Kỳ thật, Hoàng thị cũng không phải là người keo kiệt như thế, bà không thích Lục cô nương này, trừ việc sợ con mình bị bệnh của nàng mà bị liên luỵ, còn có một nguyên nhân quan trọng.

Mẹ đẻ của Lục cô nương là nữ nhân được Tề phụ vô cùng yêu thương, tuy rằng nữ nhân này không có làm gì sai, nhưng nàng chiếm được tình cảm của Tề phụ, được cưng chiều, được yêu thương, khiến cho Hoàng thị thực ghen ghét nữ tử này, cho nên cũng không muốn nhìn thấy Lục cô nương.

Đây cũng coi là loại tâm tình ghen tỵ giận chó đánh mèo đi.

*******

Cuối xuân, phủ tướng quân nghênh đón một vị khách.

Đối với vị khách này, tâm tình của Ngu Nguyệt Quyên trước sau bất đồng, đối với Lục muội, nàng không sao cả, nhưng với vị khách này, trực giác cho nàng thấy có vấn đề, đây là trực giác của nữ nhân.

Chất nữ nhà mẹ đẻ Hoàng thị lẻ loi một mình đến kinh thành tìm nơi nương tựa???

Trong phòng khách, một cô gái mặc xiêm y màu vàng nhạt nhào vào lòng Hoàng thị anh anh khóc, nói hết uỷ khuất của nàng, Hoàng thị lại một lần nữa vỗ về lưng nàng, vẻ mặt từ ái trấn an.

Thiếu nữ này tên là Hoàng Thu Sương, là trưởng nữ nhà đại ca Hoàng thị. Năm năm trước, một lần đại ca Hoàng thị đi ra ngoài nhập hàng bất hạnh bị sơn tặc giết chết, ngay cả hàng hoá cũng bị cướp đi, khiến cho Hoàng gia tổn thất một nửa gia sản khổng lồ. Việc xấu liên tiếp, mẫu thân Hoàng Thu Sương cũng ngã bệnh, sau đó Hoàng gia do nhị ca Hoàng thị tiếp quản, Hoàng Thu Sương từ một trưởng nữ tôn quý biến thành thân phận bé gái mồ côi xấu hổ.

Ba năm trước, mẫu thân Hoàng Thu Sương cũng qua đời, Hoàng Thu Sương theo đạo giữ hiếu ba năm, sau ba năm, được nhị ca Hoàng gia an bài, đến kinh thành tìm Hoàng thị nương tựa. Ý tứ của Hoàng Nhị gia, chính là mượn thế lực của phủ tướng quân tìm cho Hoàng Thu Sương một cuộc hôn nhân tốt. Đương nhiên, việc Hoàng gia mong muốn nhất chính là Tề Lẫm có thể nhìn trúng vị biểu muội này mà thu vào phòng, tuy chỉ là thiếp, nhưng lại có bác là mẹ chồng, sẽ không chịu thiệt.

Nghiền ngẫm ra ý tứ của Hoàng gia, Ngu Nguyệt Quyên trầm mặt, trong lòng đã có đủ loại rít gào.

Hiện tại, nàng đã cảm nhận được tâm tình của A Manh khi Ngu gia đưa đến đám mỹ nhân kia. Nhưng đó dù sao cũng là hạ nhân, bộ dáng có tốt cũng không thân bằng biểu muội. Hơn nữa, đại ca nàng là kẻ cố chấp, đã nhìn trúng A Manh, tuyệt sẽ không liếc nữ nhân khác một cái, Tề Lẫm cũng không phải đại ca nàng, nhỡ mà Tề Lẫm coi trọng biểu muội này thì nàng phải làm sao bây giờ?

Đây thực sự là quá khoa trương lại rất giả tạo rồi.

Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy thực kích động. Nếu là trước kia, nàng sẽ cảm thấy nam nhân bình thường tam thê tứ thiếp là chuyện quá là bình thường luôn, không có nam nhân nào chỉ nhìn một nữ nhân mà sống. Nhưng từ sau khi A Manh gả cho anh trai nàng, lại nhìn thấy Ôn Tử Tu cũng chỉ nhìn một nữ nhân mà sống, ngay cả người nàng chán ghét – Diêu Thanh Thanh cũng gả cho một nam nhân dám vì vợ mà làm ra chuyện cảm động như thế, khiến nàng cho rằng, nam nhân chỉ có một vợ mới là chuyện bình thường. Kết quả của việc biểu muội này xuất hiện làm cho nàng nghiệm ra một điều – nàng đã bị bọn họ tẩy não rồi.

Nhưng tẩy não thì tẩy não, nàng thực sự không muốn đem dâng nữ nhân khác cho phu quân mình, nếu Tề Lẫm dám hồng hạnh vượt tường trốn nàng đi tìm nữ nhân khác, nàng tuyệt đối sẽ hận, thậm chí từ nay về sau, sẽ cự tuyệt cùng giường với Tề Lẫm.

Sau khi được Hoàng thị an ủi, Hoàng Thu Sương rốt cuộc tỉnh táo lại, hai người thu lại tâm tình, Hoàng thị giới thiệu Hoàng Thu Sương cho con dâu: “Nguyệt Quyên a, đây là biểu muội bên Hoàng gia, gọi là Thu Sương. Thu Sương, đây là biểu tẩu con.”

Hoàng Thu Sương chỉ mặc một bộ xiêm y vàng nhạt, trên đầu cài trang sức nhẹ nhàng, tươi mát lại xinh đẹp, tuy bộ dáng không bằng mình, nhưng cũng là một mỹ nhân, thậm chí còn hơn một loại dịu dàng tươi mát, so với nàng ấy, mình lại có phần kém hơn.

“Biểu tẩu, về sau quấy rầy rồi!” Hoàng Thu Sương ôn nhu cười nói.

“Thu Sương không cần khách khí, muội là biểu muội của phu quân ta thì cũng là biểu muội của ta.” Ngu Nguyệt Quyên cười nói, thân thiết kéo tay nàng, nói cực kỳ thân thiết.

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng thị cùng Hoàng Thu Sương có chút cứng ngắc, nhưng thấy bộ dáng Ngu Nguyệt Quyên thân thiết, lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.

Buổi tối, khi Tề Lẫm trở về, Hoàng thị không kìm được mà đem Hoàng Thu Sương giới thiệu cho con trai.

“Đây là Thu Sương, con còn nhớ không? Nghĩ đến, các con cũng phải đến năm sáu năm không gặp, năm đó Thu Sương còn nhỏ, chẳng trách con không nhớ rõ…” Hoàng thị thao thao nói.

Hoàng Thu Sương vụng trộm nhìn Tề Lẫm, vài năm không gặp, từ biểu ca nghèo túng giờ đã trở thành nam nhân thành công, diện mạo cũng anh tuấn, lại là tướng quân lừng lẫy đương triều, huynh đệ trong nhà không ai có thể sánh bằng, gò má không khỏi đỏ ửng.

Tề Lẫm thản nhiên nhìn nàng một cái, kêu một tiếng “Biểu muội”, sau đó cho người chuẩn bị bữa tối.

Tề Lẫm ngồi ở chủ vị, bên phải là Ngu Nguyệt Quyên, bên kia là mẫu thân, bên cạnh mẫu thân là biểu muội Hoàng Thu Sương.

Trên bàn cơm, Hoàng thị nhiệt tình gắp đồ cho cháu gái, thấy nàng quá gầy, dặn dò nàng phải ăn nhiều chút. Mà Hoàng Thu Sương cũng thực hiếu thuận, lời nói nhỏ nhẹ, khiến Hoàng thị không khỏi cười vui vẻ.

Tề Lẫm cùng Ngu Nguyệt Quyên trầm mặc ăn.

Ngu Nguyệt Quyên vụng trộm nhìn mẹ chồng cùng biểu muội Hoàng Thu Sương, mím môi, rũ mắt che giấu cảm xúc trong mắt. Đột nhiên trong bát cơm xuất hiện một miếng sườn, Ngu Nguyệt Quyên ngẩng đầu lên, liền thấy trượng phu đứng đắn của nàng, khoé môi khẽ nhếch, cắn miếng sườn kia, chỉ cảm thấy sao nó ngon đến thế.

Buổi tối, Ngu Nguyệt Quyên tắm rửa xong, trở lại phòng, liền thấy Tề Lẫm đang ngồi dưới ánh đén cầm binh pháp lật xem, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại.

Lại là ánh mắt khiến người khác hoảng loạn, nóng rực mà thâm trầm, khiến nàng không dám bước qua.

"Nguyệt Quyên, lại đây." Tề Lẫm nói, giơ tay cầm một cái khăn mặt.

Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên biết không thể cự tuyệt, liền kiên trì bước qua, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên người hắn, để hắn lau tóc cho mình.

Ngu Nguyệt Quyên rất muốn hỏi hắn sẽ an bài chuyện của biểu muội kia thế nào, theo nàng quan sát Hoàng Thu Sương, thấy nàng ấy có ý với Tề Lẫm, nếu mẹ chồng muốn an bài, hắn có cự tuyệt không? Tuy anh trai nàng là Hầu gia, lại là cấp trên của Tề Lẫm, nhưng anh trai sẽ không trông nom chuyện gia đình của Tề Lẫm, chờ nửa năm nữa, nếu hai bên đều đồng tình, nàng không nguyện ý cũng không thể ngăn cản chồng lấy vợ bé…

"Nghĩ cái gì?"

Hơi thở cực nóng phun bên tai, khiến nàng sợ đến mức thiếu chút nữa thì đứng bật dậy.

Ngu Nguyệt Quyên ngẩng đầu nhìn nam nhân của nàng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tự tôn không cho phép nàng rụt rè, lại càng không cho phép nàng giống như tiểu nữ nhân đi chất vấn, cuối cùng chỉ có thể coi như không có chuyện gì đáp một tiếng.

Gương mặt nàng tràn đầy thản nhiên cao ngạo, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nến toát ra một loại hơi thở sạch sẽ, xinh đẹp lại kiêu ngạo, khiến cho tâm tình nam nhân của nàng thực phập phồng.

Kiêu ngạo như vậy, thực sự là không vui đâu.

Nhưng, hắn có mười phần kiên nhẫn, chờ nàng buông kiêu ngạo, toàn tâm toàn ý yêu hắn.