Hiền Thê Khó Làm

Chương 99




“Đây là chuyện gì? Các ngươi chết hết rồi sao, lại để A Nangặp loại chuyện này? Nha hoàn ma ma ở Thu Phủ viện ăn cái gì, ngay cả một ngườicũng trông không nổi!”

Lục Thừa tướng đè thấp thanh âm rít gào, đương triều Thừa tướngđược Hoàng đế nể trọng lúc này đã mất đi sự trầm ổn thong dong, lòng như lửa đốt,hai mắt đỏ sậm, không còn chút nho nhã thường ngày.

Trong phòng, vô luận là chủ tử hay hạ nhân đều câm như hến,không dám ngẩng mặt đón cơn giận của Lục Thừa tướng.

Khi A Nan gặp chuyện, Thừa tướng phu nhân liền cho người thỉnhLục Thừa tướng đến. Dù sao thân phận hiện tại của A Nan không như xưa, mọi ngườiở đây thu xếp không nổi, chỉ có thể để Lục Thừa tướng làm phụ thân nói hai câu.A Nan đã được ôm đến khách phòng trong Thu Phủ viện của lão phu nhân, đại phu vừađến đã bị người kéo vào, thê tử của Lục Thiếu Kỳ bồi ở bên trong. Nhân lúc này,Lục Thừa tướng tìm hiểu tình huống một chút. Bất quá, sau khi biết chuyện, LụcThừa tướng tuyệt vọng, thà rằng chính mình không biết có vẻ tốt hơn.

“Lão gia, thiếp cũng không biết Lục đầu làm sao biết tin màchạy đến…….” Thừa tướng phu nhân không biết làm sao, tuy không phải là lỗi củabà, nhưng cũng là do bà đã không để ý chu toàn mà ra. Làm phu nhân một phủ, bàchỉ có thể tự gánh lấy trách nhiệm.

“Lục nha đầu vì sao trở lại? Nàng ta phát điên cái gì? A Nancủa ta mà nàng ta có thể hãm hại sao? Tốt quá rồi! Túc vương không biết sẽ phảnứng thế nào, còn có Hoàng thượng, Thái hậu…..” Nói xong, Lục Thừa tướng chỉ cảmthấy thật đau đầu.

“Tam nhi, sự tình không tệ đến vậy chứ? Còn Lục nha đầu chỉlà cảm xúc không ổn định, không điên!” Lục lão phu nhân ngồi một bên, nhíu màynói, tuy trong lòng buồn bực con thứ ba nói trưởng tôn nữ của bà điên, nhưnglúc này cũng biết mình không nên quá cứng rắn.

“Sao không tệ?” Lục Thừa tướng tức giận nói, “Nương, bây giờA Nan là Túc Vương phi, là con dâu hoàng gia, từ lúc nó gả cho Túc vương, nókhông chỉ là thứ nữ của Lục gia, không phải chúng ta có thể đánh có thể mắng được.Đứa bé trong bụng nó chính là con cháu hoàng gia! Hành vi này của Lục nha đầuvà mưu hại con cháu hoàng gia có gì khác nhau? Nương, ngài đừng nói nữa, lầnnày con thực sự bảo hộ không nổi Lục nha đầu.”

“Tam nhi! Lục nha đầu là đích nữ duy nhất của đại ca ngươi,ngươi không thể…….”

“Nương, ngài hồ đồ rồi!”

Lục Thừa tướng ngưng trọng nhìn lão thái thái lúc này còn hồđồ, cực kỳ thất vọng. Ông thực sự không hiểu, vì sao mẫu thân từng anh minh cơtrí lại không hiểu đại sự như vậy, liên tiếp làm ra những chuyện ngu ngốc. Ôngbiết mẫu thân có thành kiến với xuất thân của A Nan, nhưng A Nan giờ là TúcVương phi, đừng nói lão phu nhân, ngay cả là Thừa tướng như ông cũng phải kínhvài phần. Nhưng nương của ông thế nhưng còn ôm mộng bảo hộ Lục Phỉ Đình, thật sựcho là kinh thành như Ninh thành, Lục gia bọn họ muốn làm gì thì làm chắc?

“Nương, Lục nha đầu hại A Nan như vậy, ngài cho rằng Túcvương sẽ bỏ qua sao? Thậm chí là nương ngài…… thôi thôi, toàn gia chúng ta chuẩnbị đón nhận cơn giận của Túc vương đi, mặc kệ khi đó ra sao, các người cũngkhông được hé răng nói gì.” Lục Thừa tướng quay đầu cảnh cáo nhìn hai đứa contrai và con gái thứ hai.

“Cha, con biết rồi.” Lục Phỉ Dung xưa nay quái đản lại sảngkhoái đáp ứng.

Lục Thiếu Kỳ, Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý.

Thấy con trai con gái nghe lời, Lục Thừa tướng hơi mừng, chíít con mình hiểu chuyện, không hồ đồ với lão thái thái. Lục Thừa tướng vốn hiếuthuận, đón lão thái thái đến kinh thành dưỡng lão, tận tròn hiếu đạo. Nhưng nếuông biết lão thái thái càng già càng hồ hồ, ông thà để lão thái thái ở lại Ninhthành, ít nhất ở Ninh thành không ai không nể mặt Thừa tướng của ông, lão tháithái có lật trời cũng không ai dám làm gì bà. Còn bây giờ, ai biết Túc vương cótức giận luôn cả lão thái thái không, rồi làm ra chuyện gì không biết.

Lục lão phu nhân sắc mặt âm trầm xoa xoa nhẫn phỉ thúy trêntay, không nói nữa.

Lúc này, đại phu đã chẩn bệnh xong, Lục Thừa tướng ngừngnói, chạy vội vào trong.

“Lục đại nhân, Lục phu nhân, vị tiểu nương tử này bị độngthai khí, may mà bình thường nàng chăm sóc tốt, thân thể khỏe mạnh, chỉ dẫn tớiđau bụng, vẫn chưa thấy máu, không quá đáng ngại, uống mấy thang thuốc dưỡngthai, ổn định thai là ổn.”

Nghe vậy mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không sẩy thailà được, không xảy ra việc đáng tiếc, Túc vương hẳn sẽ không quá giận.

“Đại phu, sao lại như vậy?” Xuân Đào đứng một bên mắt đỏ hồnghỏi, “Mấy ngày nay thái y vẫn xem mạch cho phu nhân, không nghe nói có thai a.”Xuân Đào tin tưởng thái y không chẩn sai, nên bây giờ nghe nói Vương phi cácnàng mang thai, làm cho lòng nàng run như cầy sấy.

Hôm nay đến phủ Thừa tướng, A Nan không mang theo Như ThúyNhư Lam, chỉ dẫn theo một ít nha hoàn ma ma trong vương phủ, Xuân Đào đã là nhấtđẳng nha hoàn bên người A Nan, đương nhiên đi theo nàng. Hiện tại, Xuân Đào thựctuyệt vọng, Vương phi xảy ra chuyện thế này, là nô tài các này bảo hộ bất lực,dù không bị Vương gia đánh chế, thì sau này cũng không thể ở lại Túc vương phủ.

“Cô nương, thái y không chẩn ra là có lý do, vì vị tiểunương tử này mang thai chưa đủ tháng, mạch chưa rõ, nếu không phải do động thaikhí cũng khó chẩn ra. Sau này nên cẩn thận hơn, tránh cho thai nhi xảy ra chuyệnngoài ý muốn. Lão phu khai đơn thuốc dưỡng thai trước, mấy ngày này cẩn thậnchút, không thể lại động thai khí, nếu không đứa bé sẽ không giữ được.” Đại phudựa theo y đức, cằn nhằn liên mi

Đại phu nói xong liền đi khai thuốc, Thừa tướng phu nhân vộicho người đi cùng bốc thuốc sắc thuốc.

“Xem ra Thất nương tử quả thật rất có phúc.” Lão phu nhânnghe được lời đại phu, lòng nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên nói.

Lục Thừa tướng tức giận: “Nếu nó không có phúc, toàn giachúng ta sẽ xui xẻo!”

Lần đầu tiên lão thái thái bị đứa con hiếu thuận chọc tức đếnmặt đỏ bừng, ngụm khí nghẹn ở ngực không thông. Bị con quở trách một hồi, lãothái thái cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, chỉ là bà đã quen ở trên cao, làm saocũng không hạ nổi cái mặt già nua xuống nhận sai, giờ bị đứa con thứ ba không mặnkhông nhạt chặn cứng họng, khó chịu cực kỳ, lại không thể phát tác, đành để nhahoàn dìu về phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt làm ngơ.

Người trong phòng quay mặt đi, làm như không nghe thấy haingười nói chuyện, dù sao lão thái thái không phải bọn vãn bối họ có thể chế giễu.Lục Thừa tướng không ngăn cản, lát nữa Túc vương sẽ đến, trước đó đưa lão phunhân rời khỏi thì tốt hơn.

Lão phu nhân rời đi rồi, Lục Thừa tướng nhìn bánh bao nhỏđang bám đệm chăn bên giường, thấy đôi mắt to của bé hồng hồng, lại mím miệngkhông khóc, thật khiến người ta đau lòng vô cùng. Xem ra tiểu tử này giống chacũng không có gì không tốt, ít nhất lúc này bé không gây thêm phiền toái, ngượclại còn nhu thuận canh giữ bên người mẫu thân, làm người ta nhìn mà thương.

“Uẩn nhi ngoan, mẹ con không sao.” Lục Thừa tướng xoa xoa đầutiểu nha đầu, an ủi.

Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn hắn, bẹp miệng, mọi người cứ nghĩbé sẽ khóc, bé lại cường ngạnh nhịn nước mắt xuống.

“Muội muội, không khóc!” tiểu bằng hữu Lăng Khách nắm tay tiểubánh bao Sở Sở, mềm giọng an ủi, tuy an ủi của nó không có phân lượng, ít nhấtcũng biểu thị nó hiểu chuyện.

Lục Thừa tướng nhìn đôi ngoại tôn ngoan ngoãn, thật vừalòng. Con gái và ngoại tôn nhà ông hiểu chuyện, đỡ lo hơn chi thứ nhất và chithứ hai nhiều. Nghĩ đến Lục Phỉ Đình nổi điên bị giam trong phòng và mẫu thân hồđồ, Lục Thừa tướng thở dài, thật nghĩ không ra vì sao Lục Phỉ Đình lại thànhnhư vậy.

Ba nămtheo Túc vương đến Đồng Thành, Lục Phỉ Đình còn ởtrong kinh. Không lâu sau, Lục Phỉ Đình bỗng dưng bệnh nặng, bất đắc dĩ lưu lạikinh thành dưỡng bệnh một năm. Lục Phỉ Đình vốn chỉ là con gái thế gia ở mộtthành thị xa xôi, thành thật mà nói không có loại quyền lực cho thái y trongcung chữa bệnh cho nàng, chỉ là nhờ mặt mũi của Lục Thừa tướng, thái y cũng cốgắng chữa trị, mới trị khỏi cho nàng ta. Hết bệnh, Lục Phỉ Đình đã mười bảy tuổi,hôn sự không thể trì hoãn, vì thế Lục Thừa tướng làm chủ đuổi nàng về Ninhthành.

Ai ngờ, nửa năm trước, trượng phu của Lục Phỉ Đình ngoài ýmuốn chết mất, Lục Phỉ Đình thành góa phụ, Lục gia thương tiếc nàng ta, đưanàng ta trở về Lục gia dưỡng bệnh. Cũng không biết có phải do trượng phu chết đảkích nàng ta quá lớn không, khiến nàng ta thần kinh điên loạn, thất thường, khiđiên khi tỉnh, luôn ở những lúc người ta không chú ý làm ra những chuyện điênkhùng. Lục gia mời hết đại phu trong Ninh thành cũng không chữa được, liền nghĩđến thái y trong kinh. Đại ca Lục Thừa tướng và đại tẩu thương đứa con gái này,muốn nhờ Lục Thừa tướng thỉnh thái y trong cung chữa trị cho nàng ta, đợi chữakhỏi rồi lại tìm mối hôn nhân khác cho nàng ta. Vì thế, Lục Phỉ Đình lần nữa đếnkinh thành.

Lục Thừa tướng vẫn cho rằng bệnh thần kinh của Lục Phỉ Đìnhlà do trượng phu qua đời bị đả kích mà thành, nhưng giờ xem ra, có lẽ có ẩntình khác. Nhưng, mặc kệ ẩn tình này là gì, Lục Thừa tướng cũng không muốn bảohộ đứa cháu gái này, A Nan của ông không phải kẻ điên nào đó có thể tùy tiệnkhi dễ. Tuy nhiên, ông lo là vì chuyện này mà xa lạ với chi thứ nhất, mẹ củaông chỉ sợ cũng sẽ không tha thứ cho ông………

Lục Thừa tướng đang đau đầu, một nha hoàn hoang mang rối loạnbước vào, nhỏ giọng nói: “Lão, lão gia, Túc vương đến…..”

Nghe vậy, người trong phòng chấn động, có cảm giác da đầunhư run lên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục phủ nào dám gạt Túc vương?Lúc đi thỉnh đại phu, Thừa tướng phu nhân kiên trì phái người vào cung thỉnhthái y, thuận tiện đến quân cơ trong cung thông báo Túc vương. Bọn họ không ngờthái y chưa đến, Túc vương đã đến trước một bước, tốc độ này không khỏi quánhanh đi, chẳng lẽ hắn trực tiếp cưỡi ngựa bay đến sao?”

Trong khi mọi người suy đoán, màn cửa bị người nhấc lên, Túcvương một thân phục sức thân vương đi đến, khí thế kia làm cho mọi người khónhìn thẳng. Đám hạ nhân của Túc vương phủ sớm cả người run rẩy quỳ xuống, cúi đầuthật sâu.

“Vương gia, Vương phi ở bên đó.” Kiều thúc đi theo phía sauSở Bá Ninh thật cẩn thận chỉ lối.

Sở Bá Ninh quét mắt qua đám người trong phòng, hờ hững lướtqua, đi đến trước giường.

“Cha……….”

Tiểu bánh bao thấy cha bé, yếu ớt gọi, bỏ tay Lăng Khách rabổ nhào vào người hắn, ôm một chân dài của hắn ô ô khóc. Sở Bá Ninh xoa xoa đầunó, liếc mắt một cái liền thấy người sắc mặt tái nhợt trên giường.

“Nhạc phụ đại nhân, Vương phi của bổn vương xảy ra chuyệngì?” Hai mắt không rời người trên giường, Sở Bá Ninh lạnh giọng hỏi.

Khi nghe tin A Nan gặp chuyện, hắn đang ở trong cung thươnglượng chiến sự Bắc Việt với Hoàng đế, Mộc Viên Nhi đưa tin đến sau, hắn trực tiếpvứt mọi người đi mà chạy đến đây.

Nghe được thanh âm lạnh lẽo vô tình kia, người trong phòngcó ảo giác như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, lạnh run người, không ai dámlên tiếng. Lục Thừa tướng nghe tiếng “nhạc phụ đại nhân” kia, lông tơ đều dựnghết lên, nhưng không thể không kiên trì giải thích sự việc.

Trong phòng an tĩnh, trừ tiếc nức nở nho nhỏ của tiểu bánhbao, chỉ có tiếng của Lục Thừa tướng.

Sở Bá Ninh im lặng nghe, biểu tình nghiêm túc, như vậy lạicàng làm người ta hoảng sợ, có ảo giác như “yên tĩnh trước cơn bão”. Nhưng so vớikiểu nghiêm túc này, bọn họ càng sợ Túc vương tra tấn tinh thần bọn họ đủ rồi,bắt đầu bạo phát, lúc đó là tinh thần lẫn thân thể đều bị tra tấn — nghe nói,Túc vương giày vò tâm can người khác rất “thuận tay”.

Lục Thừa tướng nói xong, Sở Bá Ninh chậm rãi đảo mắt nhìn mấyhuynh muội Lục gia, thanh âm trầm thấp: “Vương phi của bổn vương, không phải mộtkẻ điên có thể tùy tiện thương tổn, nhạc phụ đại nhân, ngài hiểu chứ?”

“……. Dạ, hạ quan rõ.” Lục Thừa tướng lau lau mồ hồi tronglòng.

“Ừm, đưa đến thiên lao trước, chờ Vương phi tỉnh lại rồi nóisau.”

Đến thiên lao?

Mọi người âm thầm nuốt nước đời này của Lục Phỉ Đình xem nhưxong, đã vào thiên lao, muốn ra không phải dễ.

Lục Thừa tướng biết Túc vương sẽ không dễ dàng buông tha LụcPhỉ Đình, hiện tại muốn chờ A Nan ổn định rồi mới ra tay xử lý. Mà mẫu thân nhàmình…. có lẽ cũng bị hắn ghi hận rồi, ai, một bên là mẹ ruột, một bên là congái ruột, thật không biết đã tạo nghiệt gì a!

Người Lục gia biết Túc vương là muốn đuổi người, Lục Thừa tướngđứng dậy hành lễ, mang theo Thừa tướng phu nhân và con lui xuống.

Đợi người của Lục gia đi rồi, Túc vương nhìn mấy nha hoàn mama quỳ gối trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngay cả chủ nhân cũng bảo hộkhông được, nô tài như vậy lưu lại làm gì?”

Không ai dám lên tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu thậtsâu, thân thể không kiềm chế được run rẩy.

Sở Bá Ninh nhăn mày, vốn muốn cho người đem đám nô tài hộ chủkhông xong này ra ngoài xử lý, nhưng nghĩ đến A Nan rất mềm lòng, nếu biết mấynô tài vì chuyện này mà chết, lòng sẽ có ám ảnh. Nàng vừa động thai khí, cảmxúc không ổn định, không thể sơ xuất…….

‌ui xuống trước đi, hồi phủ tự đi chịu phạt!”

Mọi người nghe vậy, biết Vương gia tha cho một mạng, tâmtình buông lỏng, trên lưng đã đầy mồ hôi lạnh, vội vã dập đầu tạ ơn.

Người trong phòng lui xuống hết, Sở Bá Ninh ngồi ở đệm trướcgiường, ôm con gái khóc mệt ngủ trong lòng, lặng lẽ nhìn nữ tử yên ổn ngủ trêngiường, ánh sáng trong phòng hơi tối, nhưng vết cào trên mặt và dấu tay sưng đỏvẫn rất rõ ràng, cứa vào tâm hắn thật sâu. Hắn nhớ đến sáng nay lúc xuất môn,nàng ngủ mơ màng vẫn cố gắng bò khỏi giường tiễn hắn ra cửa, nhớ đến nụ cườikhi nàng đưa mắt nhìn theo hắn……

Người hắn cẩn thận che chở trong tay, người cả chính mìnhcũng luyến tiếc lớn tiếng mắng một câu, vậy mà lại bị người ta ức hiếp!

Nghĩ đến đó, thì cơn xúc động muốn giết người trong hắn lạibùng lên, không kiềm chế nổi, thậm chí hiện giờ đã hận không thể bắt tất cả nhữngngười tổn thương nàng đến làm thịt cho heo chó ăn.

********

“Vương gia, thuốcương phi đã sắc xong.”

Một nha hoàn của phủ Thừa tướng bưng thuốc lên, lòng nơm nớplo sợ, cảm nhận được khí tức khủng bố tản ra từ nam nhân kia, khiến nàng suýtchút làm đổ bát thuốc trong tay.

Túc vương quả nhiên đáng sợ như lời đồn………

“Đặt xuống, đi lấy chăn đến đây.” Sở Bá Ninh phân phó.

Nha hoàn nhìn trộm hắn, thấy đứa bé ngủ say trong lòng Túcvương, lập tức hiểu ra, vội đáp lời rồi ôm ra một bộ chăn trong tủ, đặt ở bêngiường nhỏ.

Nha hoàn rời đi, Sở Bá Ninh đặt con gái lên giường nhỏ, giúpbé đắp chăn cẩn thận rồi mới bưng chén thuốc đen như mực đến bên giường.

A Nan ghét nhất uống loại thuốc đắng nghét nàng, Sở Bá Ninhbiết rõ, thật ra hắn vẫn hy vọng nàng cả đời không cần đụng đến những thứ nàngchán ghét, khỏe mạnh an khang mới tốt.

“A Nan, uống thuốc…”

*******

Khi A Nan tỉnh lại vẫn cảm thấy bụng hơi đau, nhưng đã đỡhơn nhiều.

Cơn đau này làm cho nàng sờ hướng bụng theo bản năng, như muốnxác nhận cái gì đó.

“Yên tâm, con vẫn còn.” thanh âm nam trung trầm thấp vanglên, trấn an nàng.

Bàn tay A Nan đang vươn ra cứng đờ, chậm rãi ngước mắt, thấynam nhân ngồi bên giường, khuôn mặt thực nghiêm túc như bình thường. Chỉ là,đôi mắt kia che kín sóng dữ khiến người ta sợ hãi, ngay cả nàng có sức miễn dịchdo quen nhìn hắn cũng thấy có chút không chịu nổi, nghiêng đầu né tránh theo bảnnăng. Bất quá, khi nàng hiểu được lời hắn, A Nan lắp bắp kinh hãi.

“Vương, Vương gia, chàng nói gì?”

Sở Bá Ninh nhíu mày, nhìn khuôn mặt hớt hải của nàng một lúclâu, rồi đưa bát thuốc lên miệng, tự nhấp một ngụm, cúi xuống che môi nàng, đưatoàn bộ thuốc đắng vào miệng nàng.

Hương vị vừa đắng vừa lạ lan đầy miệng, ắng chịu không nổi.A Nan đã rõ hắn đang rất giận, nên mới dùng biện pháp này cho nàng ăn khổ. Hắnbiết rõ nàng thà một hơi uống hết bát thuốc kia, không muốn từng ngụm từng ngụmchịu đắng thế này. Vốn muốn nhổ thuốc ra, chỉ với một câu “đây là thuốc dưỡngthai” của hắn, nàng nuốt hết xuống không thiếu một giọt.

Điểm yếu của nàng thật dễ nắm, vì con, đắng hơn nữa nàngcũng nguyện ý nuốt vào bụng.

Khi hắn rời khỏi muốn mớm tiếp thuốc cho nàng, A Nan vội kéotay hắn, đôi mắt trông mong nhìn hắn, hỏi: “Vương, Vương gia, chàng nói, thiếpmang thai? Có thật không?”

Đôi mắt hắn ngày càng u ám, phản chiếu khuôn mặt tái nhợtkhông giấu được vui sướng của nàng.

A Nan mừng như điên, sớm không để ý người và việc xungquanh, bắt đầu tính ngày, vì sự cố say xe lúc hồi kinh, kỳ sinh lý của nàng bịhỗn loạn, nên mấy ngày nay cũng không để ý kỳ sinh lý có đến chưa, có muộn cũngđúng thôi. Với lại, mới trở về kinh, có rất nhiều chuyện bận rộn, cũng khôngnghĩ đến việc này, nàng căn bản không biết mình lại mang thai. Chẳng lẽ là đêmtrước khi rời Đồng Thành? Tính thời gian, trên đường vì nàng da mặt dày cườngngạnh đòi cưỡi ngựa, lộ trình hai mươi mấy ngày rút ngắn còn mười tám ngày, saukhi hồi kinh bận rộn hai ngày, cộng lại mới hai mươi hai ngày…. Còn chưa tròntháng, làm sao chẩn ra cho được?

Khi A Nan chìm vào suy nghĩ của mình, cằm bị nâng lên, độtngột bị người bón một ngụm thuốc đắng, đắng đến mặt nàng nhăn thành cái bánhbao.

“Vương gia, chàng không vui sao?”

A Nan vui vẻ xong, rốt cục nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt,lòng có chút căng thẳng. Nàng biết hắn không muốn nàng sinh tiếp, đứa con nàylà nàng cần xin mới có được. Nhưng nhìn hắn như vậy, nàng có chút tổn thương,giống như chỉ có một mình mình mong mỏi. (Quả thật là chỉ có một người mong!)

Sở Bá Ninh không nói thêm, từng ngụm từng ngụm bón hết bátthuốc dưỡng thai cho nàng.

Đợi nàng súc miệng xong, Sở Bá Ninh ôm lấy nàng, hỏi: “Bụngcòn đau không?”

A Nan cẩn thận sờ bụng, lắc đầu. Lúc mới tỉnh lại còn hơiđau âm ỉ, giờ uống xong thuốc đã không đau, chẳng qua cả người còn yếu ớt vô lực.

“ương gia, chúng ta về nhà đi.”

Nhớ đến Lục lão phu nhân và Lục Phỉ Đình, A Nan cúi đầu, chegiấu khuôn mặt hung ác. Nữ nhân có thể vì nguyên nhân nào đó mà yếu đuối, nhưngtuyệt đối sẽ kiên cường vì con mình. Lục Phỉ Đình suýt nữa hại nàng mất con,nàng sao mà không hận? Còn Lục lão phu nhân….. tuy không động thủ, nhưng tronglúc nàng tránh né, nghe được lời bà ta ngăn cản, trong lòng căm hận chán ghét.Trước kia nàng còn vì Lục lão phu nhân là mẫu thân của Thừa tướng phụ thân màkính trọng vài phần, qua chuyện hôm nay, ngay cả nhìn thấy lão thái thái nàngcũng không muốn.

Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, thấy được biểu tình tàn nhẫnchưa kịp thu lại trên mặt nàng, ngực hơi nhói, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng,khàn giọng nói: “Nàng ngoan ngoãn an thai cho tốt, chuyện khác cứ giao cho bổnvương!”

A Nan trầm mặc một chút, lặng lẽ dựa vào lòng hắn, nhu thuậnnói: “Được.”

Có nam nhân nguyện ý ra mặt giúp nàng, nàng làm một tiểu nữnhân nhu thuận nghe lời thì có ngại gì ——

Tác giả có lời muốn nói: nên mới nói, ta là mẹ ruột đó, đúngkhông? Đúng không? Đúng không…… (ai dám phủ nhận, ta liền……)

Thật có lỗi, thấy lời nhắn của các bạn ta mới biết chươngtrước nhiều BUG vậy, đây là trình độ sáng tác tay ngang còn non nớt, suy xétkhông chu toàn. Thấy lời nhắn của các bạn, dùtốt dù xấu, Vụ cũng rất vui. Tốtthì đương nhiên vui sướng, xấu đương nhiên mất mát, nhưng sẽ không giận, vì cácbạn chỉ ra thiếu sót của Vụ, cũng nói ra một số tình tiết được che giấu hoặc lượcmất — không thể không nói, đọc giả có khi thật thông minh, đoán được gần nhưtoàn bộ ý tứ của người viết — cho Vụ biết có gì thiếu sót, chỗ nào cần sửa lại,sau này viết có thể tránh được các sai lầm đó, nên ta rất vui, thật đó.

Cám ơn các bạn đã thẳng thắn nhắn lại, phê bình chỉ ra chỗsai. Vụ thấy các bạn nhắn lại nhiều như vậy, suy nghĩ đầu tiên là, ai nha, nhiềuchữ vậy có thể chuyển bản thảo (chỗ này mình ko chắc, đoán à T_T), ý tưởng nàythật là linh tinh…… (==! vò đầu, mỗi tháng có ba trăm bản thảo cần chuyển,nhưng thường lặn luôn, hoặc chỉ lưu lại vài chữ ngắn ngủi, ta cũng quên chuyệnbản thảo rồi)

Do đó, nhắn lại 25 chữ trở lên sẽ chuyển giao ~~

Ừm, chương trước xác định có thiếu sót, bất quá truyện này sắpkết thúc, muốn sửa lại thật là một công trình lớn, xin mời xem như không thấyBUG trước đi. (Che mặt, da mặt ta có dày quá không?)