Hiền Thê Khó Làm

Chương 89




Lục Thiếu Hoa định ở Đồng Thành hai ngày, hai ngày này đươngnhiên sẽ không không làm gì hết mà ở trong phòng nổi mốc, ngày đầu tiên đã bịÔn Lương lừ ra ngoài săn bắn.

Ôn Lương và Lục Thiếu Hoa nhất kiến như cố, hai người tròchuyện thật vui, như tri âm khó tìm.

Nói đến một là con của Trấn quốc công, một là con của Thừatướng đương triều, hai người đều là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ kinhthành, cũng khá nổi danh. Nhưng, hai người đối với đối phương lại chỉ nghe danhchưa từng gặp mặt, cũng vì mấy năm nay Ôn Lương vẫn ở biên quan không trở về,càng không gặp được. Lúc này gặp nhau, hai người phát hiện tính cách đối phươngrất hợp với tính khí của mình, cùng nhau nói chuyện nói không dứt, thậm chí cóđiểm hận gặp nhau quá trễ.

Sáng sớm, vừa mới ăn sáng, A Nan còn chưa kịp đến nói vàicâu với nhị ca, Ôn Lương đã phe phẩy quạt đến.

Mỹ nam như cũ rực rỡ chói mắt, không chút uể oải mệt mỏi dosay rượu, phong tư cầm quạt kia làm cho vô số nha hoàn ái mộ không thôi.

“Vương gia, Vương phi, Thiếu Hoa, chào buổi sáng.” Ôn Lươnghướng mọi người đang ngồi chắp tay hành lễ, lập tức chuyển hướng đến tiểu bánhbao đang ngồi trên ghế trẻ con, cười nói: “Tiểu Sở Sở, buổi sáng tốt lành ~~”

Bánh bao nhỏ đang cầm thìa múc cháo trong bát, thấy ÔnLương, buông thìa xuống, đôi mắt to đen láy an tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt nghiêmtúc, thanh khí nói: “Ôn, thúc thúc, sớm…”

Ôn Lương tươi cười càng sâu, ôm tiểu bánh bao đến sờ sờkhuôn mặt nhỏ nhắn, đến khi mặt tiểu bánh bao nhăn nhó mới thả nàng về chỗ cũ.

“Chào buổi sáng, Ôn đại nhân, đã ăn sáng chưa? Cùng nhau ănđi.” A Nan cười chào hỏi, ra hiệu cho nha hoàn thêm bộ bát đũa.

“Tử Tu cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ôn Lương không từ chối mà ngồi xuống, cử chỉ này khiến LụcThiếu Hoa nhìn nhiều chút.

Trừ phi chiến sự phiền phức bận bịu, Ôn Lương thường xuyênchạy đến Vương phủ ăn chực uống chực ngủ ké, vì Sở Bá Ninh không nói gì, đươngnhiên không ai dám chất vấn gì, cứ mặc hắn coi nơi này thành cái nhà hắn thíchđến thì đến, thích đi thì đi. Vài năm nay người trong Túc vương phủ đã quen bạnquân sư nào đó xem nơi này thành nhà mình, cho nên đám nha hoàn thấy lạ riếtthành quen.

Mấy nam nhân im lặng ăn sáng, mọi người đều xuất thân từ thưhthế gia, ăn không nói ngủ không ngáy đều phát huy tới cực điểm. Chỉ có A Nanlà người tư tưởng hiện đại chiếm chủ yếu, trong mấy năm nay hoàn toàn vứt bỏgiáo dục quý tộc mười mấy năm, ngôn ngữ hành động tăng thêm một chút tùy ý —đương nhiên, kiểu tùy tiện này nếu không có người nào đó cho phép, nàng cũngkhông làm vậy.

“Sở Sở, không được bỏ rau xanh!” A Nan hơi giận khi thấy tiểubánh bao gắp rau xanh ra bỏ trên bàn, nàng buông đũa xuống tỏ vẻ mình đang giận.

Tiểu bánh bao nhìn nhìn nàng, sau đó cố giữ mặt bánh bao lặnglẽ uống cháo.

A Nan vừa buồn cười vừa tức giận, còn ngang bướng với nàng.

A Nan không nói, gắp rau xanh đầu bếp nữ đặc biệt nấu cắtnhuyễn ra vào bát bé, cười tủm tỉm nói: “Tiểu hài tử phải ăn nhiều rau xanh mớilớn được, biết không?”

Tiểu Sở Sở nhăn mày, sau đó hé môi, lộ ra hàm răng chưa mọcđều, “Nương, ngứa…..”

A Nan đến gần xem xét, thì ra là có răng mọc ra thêm, đươngnhiên răng mới mọc rất ngứa, khiến bé khó chịu. A Nan thương tiếc ôm bé qua, dỗmột chút, tiểu bánh bao rất nhanh liền nghe lời, tiếp tục uống cháo. A Nan xoaxoa đầu bé, thở dài, con gái thực ngoan khiến nàng rất không có cảm giác thànhtựu a. Bất quá, nếu rất nghịch ngợm, có lẽ nàng cũng sẽ tức giận đến muốn đánhngười.

Sở Bá Ninh và Ôn Lương đã quen cảnh này, thần sắc không biến,lúc A Nan dạy bé, Ôn Lương còn sáp đến chen vào đôi câu. Mắt Lục Thiếu Hoa lộ vẻngạc nhiên, trầm mặc nhìn muội muội đang tươi cười sáng lạn, thêm tính tình thẳngthắn tùy ý khi nàng nói chuyện với con, cảm thấy muội muội lúc này là từ nhỏ đếnlớn chưa từng thấy qua, cứ như…… là chuyện đương nhiên.

Lục Thiếu Hoa hơi hiểu ra, nếu không có một nam nhân nguyệný sủng nàng, nàng sẽ không thay đổi như thế. Có lẽ, vẫn sẽ như cũ là một thứ nữcủa Thừa tướng lun cẩn thận làm việc, ngoài mặt nhu thuận nghe lời, tươi cườingọt ngào chất phác, chỉ có ở trong tối mới lộ ra khuôn mặt thật.

Xem ra, Túc vương thật sự ôm nàng tới tay, để trong lòng màsủng ái. Lục Thiếu Hoa nhớ đến lời đồn trong kinh nói A Nan là đố phụ, còn cóchuyện A Nan đánh vỡ mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” của Túc vương, thật không biếtnên cười hay nên cảm thán muội muội của hắn thật may mắn.

Chỉ có điều

Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn tiểu bánh bao diện mạo lẫn tínhcách đều vô cùng giống Sở Bá Ninh, cảm thấy muội muội vẫn nên sinh thêm đứa contrai thì tốt hơn. Dù sao, trong kinh còn có Thái hậu như hổ rình mồi trông chừng,tùy thời chuẩn bị ra tay. Bọn họ hiện ở Đồng Thành sống tốt, không ai quảnthúc. Nhưng nếu hồi kinh, không có con trai dưới gối, Thái hậu nương nương cũngkhông dễ sống chung, muốn làm khó con dâu là chuyện rất dễ dàng, nam nhân có sủngái hơn nữa, cũng không thể lúc nào cũng che chở được, luôn luôn có thời điểm sơhở.

*********

Ăn sáng xong, ba nam nhân xuất môn, A Nan tiễn bọn họ ra cửarồi đi xử lý nội vụ, sau đó mới qua chỗ bánh bao nhỏ.

Trong phòng trải thảm êm dày, tiểu bánh bao đang vịn băng ghếtập đi, nha hoàn bà vú khẩn trương vây xung quanh, chuẩn bị tùy thời tiểu bánhbao té ngã mà giúp đỡ.

Thấy A Nan tiến vào, nha hoàn ma ma nhanh chóng hành lễ, ANan phất tay cho các nàng đi xuống, chính mình ngồi đối diện con gái mắt to trừngmắt nhỏ. Tiểu bánh bao rất quật cường, mới được mười sáu tháng, hai chân củ cảicòn run lẩy bẩy, bình thường rảnh rỗi, tự mình sẽ vịn đồ dùng xung quanh họcđi, bộ dáng chăm chú nghiêm cẩn, mỗi khi A Nan thấy đều muốn hung hăng nhéonhéo mặt bánh bao của bé khi dễ một chút.

Nàng không dám khi dễ bạn Vương gia, nhưng khi dễ tiểu bánhbao bộ dạng giống bạn Vương gia, tâm tình rất sảng khoái.

Có điều, nếu chơi đùa tiểu bánh bao đến khóc, đau lòng vẫnlà nàng.

“Nào, Sở Sở, nương dạy con đi.” A Nan đỡ tay nho nhỏ của bé,dẫn bé đi.

Đi đến khi tiểu bánh bao đầu đầy mồ hôi, cũng mệt rồi, A Nanôm bé đến giường, lấy khăn mặt sạch để một bên đến giúp bé lau mồ hôi trên mặt,tránh cho mồ hôi bị gió thổi sẽ nhiễm phong hàn.

“Nè, Sở Sở, nương hỏi con việc này nha ~”

Tiểu bánh bao nghe tên mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

A Nan kéo nàng đến trước mặt, hôn nhẹ lên mặt bánh bao non mềmcủa bé, nói: “Sở Sở, có muốn có đệ đệ không? Nương sinh cho con một đệ đệ đượckhông

Tiểu bánh bao nghiêng đầu, hiển nhiên với chỉ sổ thông minhcủa bé, hiện tại muốn nói chuyện này là quá sớm. Bất quá A Nan không ngại phiềndạy bánh bao nhỏ nói ra hai chữ “đệ đệ” thật rõ ràng.

A Nan ôm tiểu gia hỏa, ngửi ngửi mùi sữa trên người bé,trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn.

Gần đây nàng có rất nhiều chuyện phiền muộn, đầu tiên làchuyện bọn họ phải hồi kinh. Tuy Sở Bá Ninh không nói rõ với nàng, nhưng nàngcó thể dựa theo một ít dấu vết thường ngày, đoán được hắn ở Đồng Thành vài nămnay là vì làm một chuyện quan trọng, bây giờ chuyện đó được sắp đặt xong, cũngkhông cần hắn đích thân trấn giữ, như vậy là cần phải hồi kinh rồi, không biếtngày về định là khi nào.

Tiếp đó, nếu hồi kinh, nàng lại phải đối mặt những chuyệnphiền phức trong kinh, đặc biệt là Thái hậu vẫn còn thành kiến với nàng, vàinăm nay Thái hậu không ngại phiền đưa người đến Đồng Thành, bất quá kết quảkhông cần nói cũng biết. Cho nên Thái hậu đã nhận định nàng là một đố phụ, thaotúng con trai bà không cho Túc vương nạp thiếp, tất nhiên sẽ không cho nàng sắcmặt hòa nhã mà xem. Hơn nữa, Thái hậu cũng sẽ cho rằng bụng nàng không “hănghái”, chỉ sinh ra đứa con gái lỗ tiền vốn — cái cớ thật tốt a, đợi bọn họ vềkinh, Thái hậu tất nhiên sẽ tìm biện pháp đưa người qua. Dù rằng đều bị Sở BáNinh như cũ không khách khí đuổi ra khỏi nhà, Thái hậu cũng không oán trách contrai, chỉ biết lấy nàng ra xả giận……

Nói đến con, A Nan rất muốn nghiến răng.

Một năm nay, nàng coi như hiểu, người nào đó căn bản khôngmuốn cho nàng sinh tiếp. Đương nhiên, nàng đoán được nguyên do hắn làm như vậy,còn không phải lúc sinh Sở Sở dọa hắn, cho rằng sinh con rất nguy hiểm, vì vậymà mặc kệ chính mình chưa có hậu duệ, cả đời dự định có một đứa con gái là đủ.Hiểu được điều đó, A Nan vừa uất ức vừa lo lắng. Có nam nhân bảo vệ ngươi như vậy,làm nữ nhân còn mong gì hơn?

Nhưng, nàng bất mãn khi chỉ có một đứa con a!

Khi sinh Sở Sở, nàng quả thật đau đến không muốn sinh nữa,nhưng lời đầu môi của phụ nữ sinh con sao có thể tin được? Sinh xong, đã sớmđem chuyện xảy ra khi sinh quăng ra sau đầu rồi. Đặc biệt là thấy con gái trưởngthành mỗi ngày, bị cha bé dạy dỗ thành bộ dạng tiểu lão đầu, khiến cho nàng mơước muốn sinh thêm một đứa.

Nếu sinh con trai, con gái sẽ không cần vất vả như vậy, bécó thể có tuổi thơ thật bình thường, không cần gánh vác quá nhiều.

Bây giờ A Nan coi như đã hiểu, Sở Bá Ninh tính toán nuôi dạycon gái như con trai, nên học gì cũng không thiếu. Nếu có thể, nàng tin vị hônphu tương lai của con gái hắn cũng tự mình dạy dỗ ra, sau đó buộc con rể vàocác loại gánh nặng trói buộc…….

A Nan âm thầm nghiến răng, cảm thấy mặc kệ thế nào, phảisinh con trai thôi.

*********

Lục Thiếu Hoa và Ôn Lương kéo dây cương ngựa, chậm rãi đitrong rừng núi, phía trước có một đám binh lính giục ngựa, đi săn bắn xungquanh.

“Xem ra Đồng Thành cũng không hoang vắng như người ta nóitrong kinh, núi này rừng cây tươi tốt, nhiều dã thú, riêng hôm nay thu hoạchcũng không ít. Nơi này giá da lông hẳn là không đắt?” Lục Thiếu Hoa hỏi.

“So với trong kinh rẻ hơn hai phần ba.” Ôn Lương thẳng thắn.

Lục Thiếu Hoa lắp bắp kinh hãi, hắn không phải thương nhân,chưa bao giờ chú ý loại chuyện này. Tin rằng nếu là người biết kinh thương, đếnđây thu mua da đem đến kinh thành buôn bán, lợi nhuận tuyệt đối là con số trêntrời.

Hai người vừa thúc ngựa đi vừa nói chuyện, hôm nay Ôn Lươngđến mời Lục Thiếu Hoa đi săn, Sở Bá Ninh đến quân doanh, không cùng đi.Ôn Lươngthấy hắn bận, tự độnglãnh nhiệm vụ chiêu đãi nhị cửu tử của Vương gia, hơn nữacòn đảm bảo sẽ khiến Lục Thiếu Hoa có cảm giác như ở nhà.

Nói một hồi sau, Lục Thiếu Hoa như lơ đãng hỏi: “Tử Tu,huynh và Vương gia có vẻ rất thân……”

“Ha ha, đương nhiên là thân rồi, trong lòng ta, Vương gianhư cha ta vậy.” Ôn Lương sang sảng cười. Tuy vừa mới quen biết, nhưng Lục ThiếuHoa là bằng hữu đáng giá thâm giao, Ôn Lương cũng không định giấu diếm gì.

Nghe được câu trả lời của hắn, Lục Thiếu Hoa 囧.

Ôn Lương năm nay hai mươi hai tuổi, Sở Bá Ninh cũng chỉ haimươi bốn, hai người tính cách chênh lệch rất ít, phụ thân gì đó quá 囧người đi. Với lại, hắn tin tưởng lão Trấn quốc công nghe được con trai mình nóilời này, nhất định sẽ lệ chảy ròng

“Chonên, Sở Sở giống như muội muội của ta. Thấy muội muội bị Vương gia dạy dỗ thànhnhư vậy, ta thật lo lắng sau này nàng gả không được a, thật hao tổn tâm trí.”Ôn Lương bày ra bộ dáng duynh trưởng buồn rầu vì muội muội, thật giống như đúctừ khuôn ra.

Lục Thiếu Hoa lập tức nhân cơ hội nói: “Vương gia cùng Vươngphi còn trẻ, có thể sinh tiếp, không chừng có đệ đệ muội muội, tiểu quận chúa sẽthay đổi nha.” Lục Thiếu Hoa cũng hiểu, vừa thấy lời nói cùng hành động củabánh bao nhỏ, hắn liền cảm thấy một đứa trẻ có trưởng thành hiểu chuyện cũngkhông đến nỗi mỗi tiếng nói cử động đều giống phụ thân mình a? Tất nhiên là SởBá Ninh tốn tâm tư giáo dục ảnh hưởng.

Nói đến đây, thịt trên mặt Ôn Lương co rút một chút, cẩn thậntheo dõi vì sao Lục Thiếu Hoa lại không rõ ẩn tình trong đó, song, việc này làchuyện riêng của Vương gia, Ôn Lương có nhiều chuyện hơn cũng sẽ không đi phaotin bậy bạ. Đề tài dừng ở đây, Ôn Lương nhanh chóng đổi đề tài, mang Lục ThiếuHoa tiến vào trong rừng, bắt đầu săn bắn.

*********

Chạng vạng, A Nan thấy nhị ca và Ôn Lương hai người kề vaisát cánh tiến vào, phía sau còn có mấy binh lính khiêng thành quả săn bắn hômnay của bọn họ.

“Đêmnay ăn món thôn quê đi, nhân tiện đưa một chút qua phủ thành thủ cùng phủ tướngquân, cho bọn họ cùng nếm thử.” A Nan phân phó, dù sao nhiều thú săn như vậy, bọnhọ cũng ăn không hết.

Ôn Lương cùng Lục Thiếu Hoa chỉ phụ trách săn và ăn, về phầnphân phối ra sao bọn họ không có ý kiến.

Bữa tối quả nhiên là một bàn món ăn dân dã, ba nam nhân ăn rấtngon miệng, mà A Nan thích ăn chay mặn phối hợp, nên ăn không nhiều.

Hôm nay Ôn Lương vốn muốn uống rượu, bất quá một ánh mắt củaSở Bá Ninh quét ngang qua, lập tức im lặng, ngoan vô cùng.

A Nan quen rồi, sớm biết Sở Bá Ninh quản Ôn Lương nh con, nếuhắn mặc kệ, thằng nhãi Ôn Lương này còn không quen mà tự sáp đến tìm ngược. Chỉcó Lục Thiếu Hoa lần đầu thấy nên mặt đầy hắc tuyến, xem một người quản một ngườibị quản, nhìn thế nào cũng thấy giống cha con, chẳng trách Ôn Lương nói Vươnggia giống như cha hắn…… (Lão Trấn quốc công lệ rơi ròng ròng: ta đâu, ta đâu,ta thì tính là cái gì a ~~) Vậy chẳng khác nào nói, muội muội hắn là nương củaÔn Lương?

Lục Thiếu Hoa tự mình 囧.

Ăn xong, ba nam nhân lại nhào vào thư phòng.

A Nan nhún vai, biết Lục Thiếu Hoa đến nhất định sẽ mang đếncho bọn họ tin tức của kinh thành, nàng không hứng thú, đi tẩy não con gái trước,thừa dịp không có cha bé, phải cố gắng vặn tính cách của con gái lại.

Nói đến tính tình của con gái, A Nan rất muốn tự đánh timgan a! Con gái rõ ràng ở cùng nàng nhiều hơn, cũng là nàng dạy bé tập nói đầutiên, Sở Bá Ninh một ngày nhiều nhất chỉ trích nửa canh giờ ôm con gái vào thưphòng. Nhưng chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, vì sao tiểu bánh bao lại y như cha bé?Thiên lý ở đâu a! Chẳng lẽ cha mang khuôn mặt nghiêm túc lại dễ thân cận hơnnương thơm thơm mềm mềm, còn biết chọc cười?!

Cho nên, vẫn là sinh đứa con trai cho bạn Vương gia dạy dỗ,nàng sẽ không khách khí tiếp nhận việc dạy dỗ con gái.

A Nan mắt lấp lánh, dưới ánh mắt lo lắng của Như Thúy, âm thầmlập kế hoạch.

***********

Buổi tối khi Sở Bá Ninh trở về phòng, phát hiện người nào đóđã ở trên giường.

Tưởng rằng nàng quá mệt, Sở Bá Ninh cũng không nghĩ nhiều,nhẹ nhàng đi qua phòng bên tắm rửa, rửa trôi mệt nhọc cả ngày, mặc trung y màutrắng trở về phòng, lại cẩn thận leo lên giường.

Mới vừa nằm xuống, theo thói quen định ôm người đang ngủ vàolòng, không ngờ lại chạm đến một mảng da thịt mềm mại tinh tế.

Dưới ngọn đèn, nữ tử chỉ mặc cái yếm màu lam cùng tiết khố mềmyếu dựa vào lồng ngực hắn, một bàn tay linh hoạt tiến vào trong quần áo, vỗ vềlồng ngực kiên cố của hắn, hơn nữa vươn một chân lớn mật cọ cọ tiểu cầm thú giữahai chân hắn, nhanh chóng cọ tỉnh tiểu cầm thú.

“ANan, nàng chưa ngủ?” hắn siết vòng tay bên hông nàng, mặc nàng trúc trắc khiêukhích, hơn nữa vô cùng hưởng thụ loại khiêu khích này của đối phương.

“Ừm…..”

A Nan cố gắng trêu chọc được tiểu cầm thú bị nàng tra tấn đãlớn dần, nàng thực hài lòng.

“Vươnggia ~~” A Nan bò lên ngực hắn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nóng lên của hắn,thanh âm mềm ngọt khàn khàn nói, “Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.”

Lời nàng vừa dứt, cánh tay đang ôm thắt lưng nàng bỗng siếtchặt, khiến nàng suýt nữa đau kêu ra tiếng.

Phản ứng này có hơi quá không?

A Nan đang cân nhắc có nên làm công tác tư tưởng cho hắn haykhông, biểu đạt quyết tâm của chính mình, hắn trực tiếp xoay người, áp cả ngườinàng dưới thân, đôi mắt thanh u đen thẳm nhìn nàng chăm chú, tầm mắt sắc bén bứcngười khiến lông tơ của nàng dựng thẳng lên.