Hiền Hậu Khó Làm

Chương 7




Chu Vân Kiến hiểu sai ý nên bị mắng một tiếng, bên tai là tiếng Tiểu Lý Tử thở dài vì hận không thể rèn sắt thành thép. Vì sợ người ngoài nghe thấy, thời điểm Võ Đế mắng một tiếng kia, liền hơi đè giọng xuống, nhìn bề nổi thì là vì mặt mũi của Chu Vân Kiến. Nhưng sao khi hắn nói,...... Mặt mũi lại đỏ lên như thế kia?

Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy Võ Đế càng ngày càng đáng yêu, quả thực chính là một bé con dễ cưng.

Hắn hắng giọng, nói: "Là do, do bệ hạ không nói rõ...... Ngài không rõ ràng như vậy, làm người ta mừng hụt."

Yến Thanh:......

Tính cách của Yến Thanh có chút giống với tính cách của các võ tướng, có nhiều việc hắn không thích nói ra, khả năng khống chế biểu cảm lại cao, vì vậy chưa từng thất thố như hôm nay. Hắn nhìn Chu Vân Kiến, nghĩ mãi mà không biết nên nói gì, cuối cùng mới lên tiếng: "Chẳng lẽ trẫm là con nuôi......" Nếu không vì sao lại bắt hắn thu người này làm Hoàng Hậu cơ chứ?

Quả thực...... Chẳng biết xấu hổ!

Chu Vân Kiến nín cười ngồi xuống mép giường, Hỉ ma ma từ ngoài đi vào, cắt của hai người họ mỗi người một ít tóc, kết lại với nhau, rồi để vào túi gấm đã chuẩn bị trước. Sau đó Hỉ ma ma vui mừng nói: "Nguyện kết tóc một đời, hai tâm là một, hợp cẩn, Hoàng Thượng Hoàng Hậu ngủ sớm một chút nhé." Nói xong mang theo cung nữ hầu phòng rời đi, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Phòng hoa chúc to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ. Chu Vân Kiến sợ mình lại nói sai, ngồi im không dám làm gì. Hoàng Đế cũng bất động, hôm nay là ngày đại hôn của hắn, tấu chương đều tạm thời không cần phê duyện, ngày mai mới phải quan tâm. Thái Hậu cũng lệnh cho hắn không cần quan tâm đến tấu chương này nọ, tuy là vậy nhưng bà cũng biết rõ là không phải vì Yến Thanh tổn hại dương đức nên mới không thể lấy vợ, nhưng có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Thượng sư Thừa Trạch tuyển Hoàng Hậu theo ý trời. Ngày hai người kết tóc, Đế Hậu Vĩnh Xương sẽ đem lại phúc thọ lâu dài.

Dù sao con trai bà cùng với người kia ở với nhau, mỗi tháng chỉ cần ở mấy ngày, cũng không cần thị tẩm.

Đây là nguyên văn lời Thái Hậu nói, Võ Đế là lớn nhất, nhưng đối với Thái Hậu, hắn lại không nỡ làm trái ý bà. Vì bà muốn hắn ngủ lại, nên hắn mới ngủ lại. Nhưng cùng người này chung chăn chung gối, Võ Đế thật sự không muốn. Hắn ôm chăn xuống đất, nói: "Ngươi ngủ đi!"

Trong lòng Chu Vân Kiến biết rõ, bằng mấy hành động liên tiếp vừa rồi, chắc hẳn Võ Đế chẳng những không hứng thú với hắn, mà còn thấy hắn phiền phức cũng nên. Nhưng cũng không thể trách hắn được, chuyện yêu đương gì đó, đời trước hắn đã trải nghiệm bao giờ đâu. Tuy rằng thời học sinh có từng hẹn hò qua vài lần, nhưng cũng không có tác dụng tham khảo. Để tình huống này xảy ra cũng không thể trách hắn được.

Thấy Hoàng Đế bê chăn xuống đất nằm, Chu Vân Kiến lập tức nói: "Bệ hạ không thể, thần, sao lại dám để bệ hạ nằm đất được cơ chứ?"

Võ Đế cẩn thận nhìn về phía Chu Vân Kiến, nói: "Ngươi muốn thế nào? Không được tới đây!"

Chu Vân Kiến suýt nữa thì bật cười, hắn nhìn người đang ôm chăn cố gắng giữ khoảng cách với mình, như thể hiện rằng đừng có lại gần, ta không ngủ cùng ngươi đâu! Hắn nói: "...... Bệ hạ yên tâm, thần không làm gì đâu. Ngài là người đứng đầu một nước, nào có đạo lý để ngài nằm đất. Để thần nằm trên đất là hợp lí nhất!"

Võ Đế đánh giá Chu Vân Kiến, nói: "Trẫm là vua một nước, là nam nhi thân cao tám thước, để Hoàng Hậu ngủ trên đất? Tin này mà truyền ra ngoài, há chẳng phải bị bá tánh cười nhạo hay sao!"

"Nhưng người là Hoàng Thượng......"

Chu Vân Kiến vừa muốn lên tiếng, Võ Đế lập tức chặn ngang: "Đừng nói nữa! Trẫm mệt rồi, ngủ đi!" Nói xong hắn muốn cởi lễ phục, quay đầu lại nhìn Chu Vân Kiến, lại rụt rè bỏ ý định, mặc nguyên đồ nằm xuống.

Rất nhanh, trên đất truyền đến tiếng thở đều đều. Qua một ngày dài, Yến Thanh đã rất mệt mỏi. Chu Vân Kiến lại mất ngủ, một phòng hoa chúc đỏ rực, còn có hoa quả cùng rượu ngon, hắn khẽ thở dài. Cúi đầu nhìn Võ Đế tuy đã ngủ nhưng vẫn cực kỳ anh tuấn, sau đó: "...... Thần...Vừa tự lăn xuống đất!"

Nửa đêm, Chu Vân Kiến rơi từ trên giường xuống đất, bịch một tiếng. Nhưng vẫn ngủ say, xoay mình tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Đừng đánh giá vẻ bề ngoài to lớn của gối thời cổ đại, kỳ thực trông thì vây thôi, chứ nằm thích lắm đó. Aiz? Gối đầu sao lại còn biết chạy cơ chứ? Không được! Đứng lại! Để ta gối coi! Cuối cùng thì nhà mi cũng thành thật một chút, ngoan! Nào, để ta thơm ngươi một cái nhé.

Hắn cọ cọ một cái, sau đó ôm gối dính như con bạch tuộc, tiếp tục ngủ!

Một đêm này hắn ngủ cực kỳ thoải mái, vì vậy, ngày hôm sau, tới tận khi mặt trời lên cao, Chu Vân Kiến mới rời giường. Tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, ý thức mới quay lại, chẳng lẽ tướng ngủ mình xấu thế hả? Còn Võ Đế đâu rồi? Tối hôm qua nhìn bộ dạng bị hắn đùa giỡn, hẳn là nửa đêm hắn thấy hắn lăn xuống đất, chắc chắc tên kia đã leo giường để ngủ, đúng không?

Võ Đế lâm triều, theo bản năng xoa cánh tay phải mỏi nhừ, dùng tay trái ấn dấu, nói: "Chuẩn tấu, hạn hán toàn quốc, chuẩn tấu mở kho cứu tế. Chuyện này, giao cho Tề đại nhân làm đi!"

Hạ triều, Võ Đế vẫn luôn xoa bóp bên tay phải, đại thái giám quan tâm, tiến lên hỏi: "Bệ hạ...... Tay ngài bị thương sao?"

Võ Đế lắc lắc tay, lạnh lùng nói: "Không có."

Đại thái giám nói: "Nhưng mà......"

Tối hôm qua có tiện nhân dám gối đầu lên tay trẫm cả một đêm mà thôi! Làm trẫm cả đêm qua không dám chợp mắt! Nhưng sao có thể nói ra được cơ chứ? Có thể nói ra hay sao? Nếu nói ra...... hậu quả không thể lường được đâu! Tổ tông của ta ơi! Mẫu hậu điên rồi! Nàng tìm cho ta loại Hoàng Hậu gì thế này?

Nhưng hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm nói: "Luyện chữ hơi mỏi thôi." Nói xong, hắn lại nắn nắn cổ tay một cái, sau đó đi đến Ngự Thư Phòng.

Hoàng Đế ở Thiên Hành Điện, còn nơi ở của Hoàng Hậu là Hậu Khôn Cung. Lấy tên là《 Chu Dịch 》.

Thời điểm Chu Vân Kiến xuyên tới, hắn đã quyết tâm rủ Hoàng Đế của Đại Yến triều chơi bede rồi. Rời giường rửa mặt, Chu Vân Kiến ngồi bên bàn, cùng Tiểu Lý Tử nói chuyện phiếm: "Thiên Hành Điện cùng Hậu Khôn Cung, là chỗ cho Đế Hậu ở. Chậc chậc chậc, hai đại quân tử có thể làm ra chuyện tốt gì đây?"

Lý Liên Anh: "Điện hạ, lời này của ngài nếu lại để Hoàng Thượng nghe được, ta cảm thấy hắn sẽ giáng chức của ngài đó. Hiện tại ngài đã biểu hiện không tốt trước mặt hắn một lần, chẳng lẽ ngài còn định chơi bài vò đã mẻ lại sứt hay sao?" Aiz!

Chu Vân Kiến cầm bút, nói: "Không phải, để ta suy nghĩ đã, làm sao để lên cấp đây. Này, Tiểu Lý Tử, ngươi có ý kiến gì không?"

Lý Liên Anh nói: "Nô tài không thể giúp ngài, luật của hệ thống không cho phép. Nhưng ta từng nói rồi đó, chú ý vào nông nghiệp và thương nghiệp để cải thiện đời sống của nhân dân thì đều được cộng điểm."

Chu Vân Kiến viết lên giấy một chữ OK, để bút lông xuống, sau đó nói: "Thế! Ta! Phải ra khỏi cung một chuyến mới được!"

Bởi vì thân phận của hắn rất đặc biệt, không thể đem quy tắc dành cho Hoàng Hậu áp lên người hắn. Vì thế Thái Hậu đồng ý để hắn tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng không được gây chú ý với bá tánh. Cho nên Chu Vân Kiến khi ra cửa chỉ mặc một thân y phục màu thiên thanh, dùng trâm gỗ búi tóc, đưa theo Nguyên Bảo cùng hai tiểu thái giám theo.

Ban đầu hắn còn không định dùng cả xe ngựa.

Nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng Hậu, lại không thể ở bên ngoài qua đêm, còn phải trở về trước khi trời tối. Vì vậy vẫn nên đem theo một xe ngựa nhỏ. Trước cửa cung là đường Hải Yến. Nơi này người buôn kẻ bán tụ tập, cực kỳ ồn ào, náo nhiệt. Có thể nói trăm dặm phố Hải Yến là nơi thịnh thế nhất trong năm Thanh Hà. Chu Vân Kiến ngồi trên xe ngựa, vén mành lên nhìn xung quanh, nói: "Đây là Hải Yến nổi danh sao!"

Trên đường cái truyền đến tiếng rao: "Bánh bao, màn thầu, bánh bao cuộn đây!"

"Rượu hoa điêu đây!......"

"Xem vải nhà ta đi, vải Dương Châu chất lượng tốt nhất đây......"

......

Hắn là một nhà sử học kiêm một nhà khảo cổ học, vì vậy Hải Yến phải đúng là có chút hấp dẫn với hắn. Dù sao Đại Yến cũng triều đại cường thịnh, bốn phương đều quốc thái dân an. Từ khi Võ Đế lên ngôi, định ra một vương triều Hải Thanh Hà Yến thịnh thế. Con cháu đời sau cũng học tập người trước, làm một Võ Đế tốt, xây dựng đất nước lớn mạnh.

Hải Yến hiện giờ đang là những năm đầu, tuy rằng không náo nhiệt bằng sau này. Nhưng vẫn rất đông đúc, phát triển, có kẹo đường, kẹo hồ lô cùng một vài gánh xiếc ảo thuật mua vui, trên đường Chu Vân Kiến mua được không ít đồ, mà cũng được thử qua rất nhiều món ăn và đương nhiên là hắn cũng gặp được không ít ăn xin. Càng gần thành nam, càng có nhiều ăn xin xuất hiện. Khi xe ngựa tới trước cửa ngoại thành, liền gặp một trại tụ tập của lưu dân. Bọn họ đều mặc quần áo cũ nát, khuôn mặt tiều tụy, chân sưng vù vì phải đi bộ, có người còn phải đi chân trần, trên chân cơ hồ là sẹo. Dường như họ đã đi rất lâu rồi, nay mới tới được đây, để tìm kiếm cơ hội làm ăn.

Chu Vân Kiến nhíu mày nhìn cảnh trước mắt, nói: "Nguyên Bảo, đi hỏi xem, bọn họ từ nơi nào tới đây."

Nguyên Bảo xuống xe ngựa đi hỏi thăm một phen, đem đồ ăn mua trên đường cho mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên đường. Trở về nói với Chu Vân Kiến: "Thiếu gia, là người Sơn Đông Hà Nam đang gặp đại hạn, bọn họ đều là dân chạy nạn chạy tới đây."

Chu Vân Kiến gật đầu, để tiểu thái giám đánh xe tới. Trong trại tập trung trước mặt có hơn trăm người, sắc mặt đều không tốt, dường như còn có vài người già sắp chịu không nổi. Chu Vân Kiến là người dễ mềm lòng, hắn sinh ra trong thời điểm đất nước phát triển, chưa từng nhìn qua nhiều hoàn cảnh đánh thương như vậy. Nhất thời không kìm lòng được, quay đầu hỏi Nguyên Bảo: "Trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền? Cho bọn họ đi!"

Nguyên Bảo nói: "Còn một chút, nhưng cho ai bây giờ ạ? Nhiều người như vậy, cho một người thì những người còn lại sẽ ghen tị mất?"

Chu Vân Kiến nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nói: "Thế ta với ngươi vào thành mua nồi và bếp, dựng lều nấu cháo rồi phân phát cho bọn họ đi! Có thể căng được mấy ngày, nói không chừng tới lúc đó bọn họ có thể tìm được việc thì sao."

Nguyên Bảo nói phu xe quay đầu. Mới đi được hai bước, phía sau truyền đến một đợt ồn ào, còn có tiếng khóc thảm thiết, mọi người đều tập trung lại. Chu Vân Kiến nhíu mày, hỏi Nguyên Bảo: "Ngươi qua nhìn xem, chỗ đó xảy ra chuyện gì vậy."