Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 7




"Tâm Tâm, con tỉnh rồi"

Cô mơ màng mở mắt

"Chuyện gì vậy?" cô thì thầm hỏi

"Có chuyện gì sao Tâm Tâm?" mẹ cô hỏi

"Mẹ..." cô rưng rưng nước mắt như muốn khóc

"Con sao vậy, hôm qua con ngã có bị đập đầu vào đâu không mà nay cứ sao vậy?"

Cô đứng dậy ôm chầm lấy mẹ cô

"Con không sao, chỉ là tỉnh dậy thấy mẹ ở đây..." cô nghẹn ngào nói "con cảm thấy thật tốt"

"Tâm Tâm à, con nói thật với mẹ đi..."

"Nói gì ạ?"

"Hôm qua ngã đập đầu vào đâu rồi đúng không? Mẹ thấy hay con còn mở ngủ vậy, mẹ có đi xa đâu mà làm như mấy năm không không bằng ý. Thiệt tình"

Nghe mẹ cô nói xong câu này, cô bật cười haha

"Sao con lại cười, mẹ nói gì buồn cười lắm hay sao?"



"Không ạ, chỉ là haha...ha...Không có gì đâu ạ!!! Chỉ là con mơ thấy một giấc mơ gì đó khiến con rất đau lòng..."

"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà. Nhưng Tâm Tâm ạ...mẹ thật sự vẫn nghi ngờ rằng con bị ngã hỏng đầu rồi đấy. Hazzz!!! Thôi con nghỉ ngơi cho khoẻ đi mai còn đi học. Mẹ ra ngoài đây"

Nói rồi mẹ cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại. Cô ngây ngốc nhìn theo mẹ rồi bổng sực tỉnh

"Gì chứ, đi học? Không phải cô đã tốt nghiệp rồi sao, sao vẫn còn đi học chứ"

Cô bật dậy, đứng thẳng người rồi vội vội vàng vàng chạy đến chiếc bàn học nhỏ để xem lịch. Vừa xem cô lại hoảng hốt

"Gì chứ...mình...mình trùng sinh rồi, hơn nữa còn quay về tận 3 năm trước. Vậy nghĩa là năm nay mình đang học lớp 10 sao"

Cô ngồi sụp xuống ghế, vẫn chưa hết hoang mang. Cô ráng lục lại toàn bộ kí ức mình còn nhớ. Vào năm 18 tuổi, cũng là năm cô vừa tốt nghiệp cấp 3 và cũng là lúc cô chuẩn bị đặt chân vào đại học. Cô nhớ năm đó vì đã đỗ được trường đại học mà cô thích nên mẹ cô quyết định cùng cô đi leo núi vì mẹ đã hứa với cô. Thật ra, cô muốn mẹ đi leo núi cũng vì một năm trước đó, ba cô vừa qua đời mà tài sản ba cô để lại trong năm đó cũng bị gia đình anh chị em nhà nội cô chiếm đoạt hết. Mẹ cô lúc đó đã suy sụp nhưng vì còn phải nuôi cô ăn học nên vẫn gắng gượng. Mẹ cô lúc nào cũng thể hiện rằng mình mạnh mẽ trước mặt cô nhưng cô là người hiểu rõ nhất rằng mẹ cô chỉ đang không muốn cô lo lắng mà thôi. Bởi thế, cô mới đề nghị mẹ cô cùng cô đi leo núi. Nhưng do giữa đường cô đánh rơi đồ, khi lên đến trạm dừng chân cô mới biết. Vậy là đêm khuya cô một mình đi tìm đồ và vô tình sảy chân rơi xuống nước. Theo kí ức cô còn nhớ linh hồn cô đã nhìn thấy mình trở thành người thực vật, mẹ cô đang đau khổ nắm tay cô ngồi cạnh giường. Kí ức cô dừng lại tại đây, cô cảm giác như cô đã mơ một giấc mộng dài rồi mới quay trở về 3 năm trước thế này. Cô cố gắng nhớ lại giấc mộng nhưng không thể nào nhớ nổi, đổi lại cô chỉ thấy có cảm giác đau nhói, thắt lại như thể bị dùng hàng vạn cây kim đâm vào rồi còn tàn nhẫn bóp chặt lại vậy

"Thật kì lạ" cô nói rồi cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần của mình

"Dù sao ông trời cũng đã cho mình cơ hội sống lại, mình phải trân trọng nó mới được. Mình phải cố gắng ngăn cản tai nạn xảy ra với ba mình hai năm sau mới được. Nhất..."

'Rè rè...rè rè...'

'Ting'

Chưa kịp dứt lời tự nhủ, từ đâu trước mặt cô lại nhảy ra một con mèo đen bay lơ lửng trước mặt cô (hệ thống đã thăng cấp lên nên có hình hài cụ thể)