Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 17




Mùa hè đã qua, và Minh Nguyệt Tâm bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống mới tại trường đại học. Buổi sáng hôm nhập học, cô dậy sớm, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng và sự háo hức của ngày đầu tiên. Cô nhớ lại lời mẹ dặn: "Con hãy cố gắng hòa nhập và tận hưởng cuộc sống sinh viên, đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời."

Vào trường, Nguyệt Tâm ngỡ ngàng trước khung cảnh rộng lớn và những tòa nhà hiện đại. Cô tìm đến phòng đăng ký, nơi cô gặp lại ba người bạn cùng phòng mới: Lý Thanh Thanh, Mộc Quỳnh, và Mai An. Họ nhanh chóng trở nên thân thiết, chia sẻ với nhau về ước mơ và kỳ vọng trong những năm học tới.

Trong khi chờ đợi hoàn tất thủ tục, Nguyệt Tâm bất ngờ nhìn thấy Yến Hạo Minh từ xa. Anh đang đứng nói chuyện với một nhóm sinh viên mới, nhưng đôi mắt anh lại hướng về phía cô, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Nguyệt Tâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và không thể giải thích được lý do.

Buổi chiều hôm đó, sau khi sắp xếp xong đồ đạc trong ký túc xá, Nguyệt Tâm quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường. Cô cảm thấy sự bình yên và thoải mái khi được tự do bước đi mà không bị ai quấy rầy. Bất ngờ, cô nhìn thấy Yến Hạo Minh đang ngồi đọc sách dưới gốc cây lớn.

"Chào Nguyệt Tâm, không ngờ lại gặp em ở đây," Hạo Minh lên tiếng khi thấy cô tiến lại gần.

"Chào cậu, Hạo Minh," Nguyệt Tâm đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Anh đọc gì vậy?"

"Chỉ là vài cuốn sách về lịch sử thôi. Mình thích tìm hiểu về lịch sử, có lẽ vì thế mà anh cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt với cậu" Hạo Minh nói, mắt anh ánh lên một nét gì đó rất chân thành.

Nguyệt Tâm cảm thấy một cảm giác lạ lùng nhưng ấm áp. Cô không thể phủ nhận rằng cô cũng cảm thấy có một mối liên hệ không thể giải thích được với anh. "Em cũng thích lịch sử, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu sâu như anh."

"Vậy thì có lẽ chúng ta có nhiều điều để nói chuyện," Hạo Minh cười, một nụ cười ấm áp và cuốn hút.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Cả hai bắt đầu trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, từ lịch sử đến những kỷ niệm tuổi thơ và những dự định trong tương lai. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi mặt trời bắt đầu lặn, Nguyệt Tâm cảm thấy mình đã hiểu thêm rất nhiều về Hạo Minh.



Cuối buổi, Hạo Minh nói: "Mình mong rằng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để nói chuyện như hôm nay. Cậu làm mình cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn bất kỳ ai khác."

Nguyệt Tâm mỉm cười, cảm thấy trái tim mình ấm áp. "Mình cũng vậy. Mình nghĩ rằng chúng ta sẽ là những người bạn tốt."

Họ chia tay nhau và Nguyệt Tâm quay về ký túc xá với một cảm giác lạ lùng, nhưng rất dễ chịu. Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hạo Minh còn rất nhiều điều để khám phá, và có lẽ, đó chính là sự khởi đầu cho một hành trình mới đầy thú vị và bất ngờ.

Những ngày tiếp theo, Nguyệt Tâm dần dần hòa nhập vào cuộc sống sinh viên. Cô tham gia vào các hoạt động của trường, kết bạn mới và chăm chỉ học tập. Yến Hạo Minh thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô, đôi khi là người bạn đồng hành trong những buổi học nhóm, đôi khi là người lắng nghe những tâm sự thầm kín của cô.

Nguyệt Tâm cảm thấy mình dần dần bị cuốn hút bởi Hạo Minh. Mặc dù anh vẫn giữ nhiều bí mật, nhưng cô tin rằng thời gian sẽ giúp cô khám phá ra tất cả. Điều quan trọng nhất là cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi có anh bên cạnh.

Cuộc sống của Minh Nguyệt Tâm đã thay đổi rất nhiều kể từ khi cô được trao cơ hội sống lại cuộc đời mình. Cô biết rằng còn rất nhiều thử thách phía trước, nhưng với sự quyết tâm và sự ủng hộ của những người thân yêu, cô tin rằng mình có thể vượt qua tất cả.

Và dù cho quá khứ có để lại những vết thương đau đớn, Minh Nguyệt Tâm tin rằng tương lai vẫn luôn mở ra những cơ hội mới để cô tìm thấy hạnh phúc và sự bình yên trong tâm hồn.

Thấm thoát thoi đưa, đã gần hai năm kể từ ngày Minh Nguyệt Tâm bước chân vào đại học. Tình cảm giữa cô và Yến Hạo Minh ngày càng gắn bó và trở nên rõ ràng hơn. Bạn bè xung quanh đều nhận thấy sự thay đổi này và thường xuyên trêu đùa, thăm dò cô. Mặc dù Nguyệt Tâm luôn phủ nhận, ánh mắt và nụ cười nhẹ của cô không thể giấu được cảm xúc thật sự.

Một ngày nọ, Minh Nguyệt Tâm và Yến Hạo Minh cùng đi dạo tại hồ phun nước gần công viên. Hai người quyết định dừng chân bên bờ hồ để nghỉ ngơi, tận hưởng không khí trong lành. Bầu trời trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt nước tạo nên một cảnh tượng yên bình.

Tuy nhiên, Yến Hạo Minh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bất thường trong người mình. Cảm giác như có một hệ thống AI đang được kích hoạt lại. Anh không muốn để Nguyệt Tâm biết về sự tồn tại của hệ thống này, lo sợ rằng cô sẽ phát hiện ra bí mật anh đã cố giấu. Anh cố gắng chịu đựng cơn đau đang giày vò mình, nhưng không thể kháng cự lại sức mạnh của nó và cuối cùng ngất lịm đi.



Cùng lúc đó, hệ thống Cục Than, gắn liền với linh hồn của Minh Nguyệt Tâm, cũng cảm nhận được sự rục rịch từ hệ thống AI ảo của Hạo Minh. Sự va chạm và nhiễu sóng khiến Cục Than tạm thời mất tín hiệu, rơi vào trạng thái ngủ mà không kịp cảnh báo cho cô chủ của mình.

Nguyệt Tâm hoảng hốt khi thấy Hạo Minh đột nhiên ngất xỉu. Cô vội vã gọi anh nhưng không nhận được phản hồi. Cô lấy điện thoại ra và gọi cấp cứu. Trong khi chờ đợi, cô ngồi bên cạnh Hạo Minh, nắm chặt tay anh, lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi xe cứu thương đến và đưa Hạo Minh vào bệnh viện, Nguyệt Tâm không rời khỏi anh một bước. Cô ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng đầy lo lắng và bối rối. Cô không hiểu tại sao Hạo Minh lại ngất xỉu đột ngột như vậy.

Lúc này, hệ thống Cục Than dần hồi phục sau trạng thái ngủ và bắt đầu khởi động lại. Tuy nhiên, nó không thể ngay lập tức liên lạc với Nguyệt Tâm do ảnh hưởng của sự va chạm trước đó. Cục Than biết rằng có điều gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra và phải tìm cách bảo vệ cô chủ của mình.

Trong phòng bệnh, Yến Hạo Minh bắt đầu tỉnh lại sau cơn ngất. Anh mơ màng nhìn quanh, thấy Nguyệt Tâm đang ngồi bên giường bệnh, đôi mắt lo lắng nhìn anh. Anh cố gắng mỉm cười để trấn an cô, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó.

"Cậu không sao chứ?" Nguyệt Tâm hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Mình... mình ổn," Hạo Minh trả lời yếu ớt, cố gắng ngồi dậy. "Chỉ là một chút mệt mỏi thôi."

Nguyệt Tâm không tin vào lời nói của Hạo Minh, nhưng cô không muốn ép anh giải thích ngay lúc này. Cô quyết định sẽ tìm hiểu rõ hơn về tình trạng của anh sau khi anh đã hồi phục hoàn toàn.

Khi hệ thống Cục Than hoàn toàn khởi động lại, nó lập tức cảnh báo Nguyệt Tâm về sự nguy hiểm tiềm tàng. "Nguyệt Tâm, cẩn thận với Yến Hạo Minh. Có điều gì đó không ổn với anh ta."

Nguyệt Tâm giật mình khi nghe lời cảnh báo từ Cục Than. Cô biết rằng hệ thống của mình chưa bao giờ cảnh báo sai lầm. Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là sức khỏe của Hạo Minh. Cô quyết định sẽ tiếp tục chăm sóc anh và tìm hiểu thêm về bí mật mà anh đang cố giấu.