Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 14




Nguyệt Tâm bắt đầu quen dần với sự hiện diện của Yến Hạo Minh trong cuộc sống hàng ngày. Dù cô không rõ tại sao lại cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với anh, nhưng mỗi lần gặp, trái tim cô như rung lên một nhịp khác lạ.

Một buổi chiều sau giờ học, Nguyệt Tâm quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà. Cục Than, hệ thống mèo đen bay lơ lửng bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhắc nhở về những nhiệm vụ cô cần hoàn thành để thay đổi số phận của mình và gia đình.

"Nguyệt Tâm, đừng quên mục tiêu chính của chúng ta," Cục Than nhắc nhở. "Cô phải tập trung vào việc ngăn chặn tai nạn của ba cô."

Nguyệt Tâm gật đầu, lòng quyết tâm hơn bao giờ hết. Nhưng sự xuất hiện của Yến Hạo Minh làm cô không thể dứt khoát được. "Cục Than, tại sao tôi lại cảm thấy như đã gặp Yến Hạo Minh ở đâu đó? Anh ấy rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ rõ."

Cục Than lắc đầu. "Thông tin về anh ta rất mơ hồ, nhưng có thể nhà họ Yến có liên quan đến tai nạn của ba cô. Cô cần thận trọng."

Nguyệt Tâm ngớ người, lắc đầu nói. "Không thể nào đâu, dù nhà anh ta có nằm trong giới cũng không thể chắc chắn rằng nhà họ Yến có liên quan được. Vì nếu có liên quan thì chắc hẳn các dòng họ có tiếng trong giới cũng là đối tượng tình nghi. Hơn nữa nhà tôi và nhà anh ta cách biệt lớn tới như vậy thì làm sao có thể gây thù chuốc oán với một gia đình quyền quý còn cao hơn cả gia đình của mình chứ. Cậu không thấy điều đó quá vô lý sao Cục Than"

Cục Than gật đầu. "Cũng phải ha"

"Vô lý tới vậy cũng nghĩ ra được" Cô liếc Cục Than."Ừ thì...chắc cũng chỉ mình cậu nghĩ ra được thôi. Haha!!!"

Nguyệt Tâm lắc đầu thở dài, tiếp tục bước đi. Đột nhiên, cô nhìn thấy Yến Hạo Minh đang ngồi trên ghế đá gần hồ nước, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Cô ngập ngừng bước lại gần, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Hạo Minh?" Nguyệt Tâm gọi nhẹ, làm anh quay lại. Ánh mắt của anh sáng lên khi nhìn thấy cô.

"Nguyệt Tâm, em đến đây sao?" Yến Hạo Minh cười, mời cô ngồi xuống bên cạnh.

"Anh đang nghĩ gì mà trông có vẻ đăm chiêu thế?" Nguyệt Tâm hỏi, cảm thấy sự thoải mái khi ngồi cạnh anh.



Yến Hạo Minh im lặng một lúc, rồi trả lời: "Anh chỉ nghĩ về quá khứ và những điều đã qua. Đôi khi, những ký ức lại ùa về và làm anh cảm thấy như đang sống lại những khoảnh khắc đó."

Nguyệt Tâm cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc trong lòng. "Em cũng thường nghĩ về quá khứ, về những điều mình đã trải qua và những người mình từng gặp. Nhưng em luôn tin rằng chúng ta có thể thay đổi tương lai."

Yến Hạo Minh nhìn sâu vào mắt cô, cảm thấy lòng mình rung động. "Anh cũng tin vậy. Và anh nghĩ rằng việc gặp lại em không phải là ngẫu nhiên."

Họ cùng ngồi đó, trò chuyện về những suy nghĩ, những cảm xúc và những hy vọng. Nguyệt Tâm cảm thấy gần gũi hơn với Yến Hạo Minh, nhưng cũng không thể gạt bỏ sự hoài nghi về quá khứ của anh.

Khi họ chuẩn bị chia tay, Yến Hạo Minh nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Tâm, anh biết rằng có nhiều điều anh chưa thể giải thích được, nhưng anh mong em hãy tin tưởng anh. Anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em."

Nguyệt Tâm nhìn anh, cảm thấy sự chân thành trong lời nói của anh. "Em sẽ tin anh, Hạo Minh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."

Với lời hứa đó, họ bước về nhà, cảm nhận được sự gắn kết đang ngày càng mạnh mẽ giữa hai người. Nhưng trong lòng Nguyệt Tâm, những câu hỏi về quá khứ và tương lai vẫn còn đó, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng.

Minh Nguyệt Tâm bước vào nhà, cảm giác về buổi chiều đầy ý nghĩa với Yến Hạo Minh vẫn còn vang vọng trong lòng. Cô ngồi xuống bàn học, mở sách ra nhưng tâm trí lại lạc vào những suy nghĩ về Hạo Minh. Tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc, và tại sao cô lại cảm thấy một sự kết nối mãnh liệt như vậy?

Đột nhiên, Cục Than nhảy lên bàn, đôi mắt mèo đen lấp lánh như hiểu thấu tâm can của cô. "Nguyệt Tâm, cô không thể để cảm xúc lấn át. Chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng hơn."

Nguyệt Tâm thở dài, nhìn vào Cục Than. "Tôi biết, nhưng anh ấy làm tôi bối rối. Tôi không thể gạt bỏ cảm giác rằng anh ấy có một vai trò quan trọng trong cuộc đời tôi."

Cục Than gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác. "Đúng, có thể anh ta liên quan đến nhiệm vụ của cô. Nhưng nhớ rằng mục tiêu chính của chúng ta là ngăn chặn tai nạn của ba cô."



Nguyệt Tâm quyết định tạm gác lại những suy nghĩ về Hạo Minh và tập trung vào kế hoạch của mình. Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại những sự kiện quan trọng sắp tới và những biện pháp cần thiết để bảo vệ ba mình. Cô quyết tâm không để bất kỳ ai, kể cả Hạo Minh, làm xao nhãng mục tiêu của mình.

Ngày hôm sau, Nguyệt Tâm thức dậy sớm và quyết định thăm ba tại công ty. Cô muốn tận mắt chứng kiến môi trường làm việc của ông và xem có điều gì bất thường không. Trên đường đi, cô cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại, không thấy ai.

Tại công ty của ba, Nguyệt Tâm gặp gỡ các đồng nghiệp của ông và cảm thấy mọi thứ dường như bình thường. Ba cô, Minh Phong, vui mừng khi thấy con gái đến thăm. Ông giới thiệu cô với các đồng nghiệp và tự hào nói về những thành tựu của cô.

Sau khi rời khỏi công ty, Nguyệt Tâm quyết định đi dạo quanh khu vực, tìm kiếm manh mối. Bất chợt, cô nhìn thấy Yến Hạo Minh đứng ở góc phố, ánh mắt nghiêm nghị.

"Hạo Minh, anh làm gì ở đây?" Nguyệt Tâm hỏi, cảm thấy sự hoài nghi trỗi dậy.

"Anh theo dõi em," Hạo Minh thẳng thắn. "Anh lo lắng cho sự an toàn của em và ba em."

Nguyệt Tâm cảm thấy sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng vẫn không thể gạt bỏ sự nghi ngờ. "Tại sao anh lại quan tâm đến chúng tôi như vậy?"

Yến Hạo Minh im lặng một lúc, rồi nói: "Anh có lý do của mình, nhưng hiện tại anh không thể giải thích được. Chỉ mong em hãy tin anh."

Nguyệt Tâm nhìn anh, đôi mắt đầy suy tư. "Được, em sẽ tin anh. Nhưng anh cũng phải hứa sẽ không giấu em bất cứ điều gì quan trọng."

Yến Hạo Minh gật đầu, ánh mắt chân thành. "Anh hứa."

Với lời hứa đó, Nguyệt Tâm cảm thấy yên lòng hơn, nhưng những câu hỏi về quá khứ và tương lai vẫn còn đó. Cô biết rằng chỉ có thời gian mới có thể giải đáp tất cả.