Hỉ

Chương 3




Dưới ánh trăng tròn, ánh trăng trắng bạc xuyên qua ô cửa sổ phía tây in lên lớp gạch xanh trên mặt đất từng vệt hoa văn, bóng đen vô lực dựa vào, dây mũ bạch ngọc giống như con sóng nhỏ, nhẹ nhàng bay theo gió.

Gió đêm lưu luyến, hoa quế vàng trong viện rơi đầy đất, hương thơm ngọt ngào say lòng người len vào, làm người có chút say càng thêm say.

Tần An nhìn khay tròn xanh ngọc giơ lên giữa bóng đêm vô tận, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi cất lên hai chữ: “Nhuận Trần……”

Đau đớn triền miên lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần.

Chỉ nhớ rõ ngày đó phụ thân đi tới trước mặt mình, râu mày uy nghiêm dựng lên, áo choàng rộng màu đen mang theo một trận gió, thổi loạn sợi tóc trước trán mình.

Lúc đó Tần An chỉ mới bảy tám tuổi, phụ thân đứng giống như một ngọn núi, ở trên đầu hắn rũ xuống một bóng râm.

Sau lưng thân hình giống như núi kia, có một thân ảnh màu xanh lục đứng thật cẩn thận, giống như một cây cỏ nhỏ đứng ở chân núi.

“Từ nay về sau, nó chính là thư đồng của con, nó sẽ cùng con đọc sách!”

Phụ thân để lại những lời này liền xoay người rời đi, tay chắp sau lưng như ẩn như hiện trong tay áo.

Chỉ còn lại hai người, Tần An mới bắt đầu cẩn thận đánh giá cây cỏ nhỏ trước mặt.

Áo vải thô màu xanh lá bọc lại cơ thể gầy yếu kia, mặt trắng cứ như giấy Tuyên Thành, mặt mày tựa sơn thủy, môi đỏ như con dấu giữa lưng chừng khép chặt đến đai lưng màu xám tro, đôi mắt đen như hạt đậu đảo quanh liên tục, ngón tay hồng nhạt lo lắng cuộn tròn.

“Chào em, ta tên là Tần An, em tên gì?”

Tần nhị thiếu gia nhìn người nhút nhát sợ sệt trước mắt hỏi.

“Thẩm, Thẩm Nhuận Trần”

Thiếu niên mềm mại đáp lại.

“Thẩm — Nhuận — Trần”

Tần An nghiêng đầu, chậm rãi lặp lại.

Ôn nhuận như ngọc, lặng im như lớp tro tàn.

Từ nay về sau, ba chữ này giống như con dao đá sắc bén khắc vào gân cốt hắn, vây khốn cả đời hắn.