Hỉ Oa

Hỉ Oa - Chương 3




Nghê gia là một đại gia tộc có lịch sử lâu đời. Hơn 200 năm trước, tổ tiên nhà họ Nghê nắm được tư cách thương nghiệp cho Hoàng gia, giữ một vị trí quan trọng trong triều đại thời bấy giờ.

Cho tới hiện nay, dù đã trải qua nhiều triều đại, nhưng nhà họ Nghê vẫn làmột gia tộc có ảnh hưởng trên cả hai giới chính trị và thương mại.

Ông nội của Nghê Thần – Nghê Chính Đức từ khi tiếp quản cơ nghiệp to lớn do tổ tiên để lại, đã đưa sự nghiệp của họ Nghê mở rộng đến Châu Âu, ChâuMỹ và Đông Nam Á, đồng thời dần dần phát triển từ cung cấp muối choHoàng gia tới kinh doanh đóng tàu, và cho đến nay đã phát triển trởthành một tập đoàn kinh tế đa ngành khổng lồ.

Cha của Nghê Thần là con một, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, ông đãchứng tỏ mình có hứng thú với chính trị. Sau khi tốt nghiệp ông không kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc mà đi trên con đường trở thànhmột chính khách, sau đó ông kết hôn với con gái một của Thượng tướng hải quân, cũng chính là mẹ của Nghê Thần bây giờ.

Nghê Thần là con thứ 3 trong gia đình, trên còn hai người anh trai tài giỏiNghê Dương và Nghê Kiệt, hai người họ do chính tay Nghê Chính Đức dàycông bồi dưỡng, sau khi tốt nghiệp đã đến công ty tiếp tục rèn luyện.

Kỳ thực, ông nội Nghê cũng muốn dùng phương pháp này rèn luyện đứa cháuút, nhưng thể trạng của Nghê Thần là một trường hợp đặc biệt, khiến ôngkhông cách nào quyết tâm làm như vậy.

Nghê Thần là con út, lại sinh non, khi mẹ Nghê mang thai Nghê Thần, thân thể của bà không tốt, bác sỹ gia đình đã đề nghị bà không nên giữ đứa bélại, nhưng bà luôn cho rằng lần này có thể sinh ra một bé gái xinh đẹp,bởi vậy đã cự tuyệt lời nói của bác sỹ, nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.

Tuy rằng sau này đã siêu âm là con trai, nhưng mẹ Nghê vẫn hết sức cẩn thận chăm chút cục cưng trong bụng, tiếc rằng tình huống ngoài mong muốn xảy ra, Nghê Thần không biết tại sao vẫn bị sinh non.

Nghê Thần sinh ra khi thai mới được bảy tháng tuổi, nên thân thể rất yếu ớt, có lần còn suýt bị bác sỹ thông báo đã chết.

Không biết do anh mạng lớn, hay do gia tổ họ Nghê nhiều đời tích đức, trảiqua hơn 10 lần cấp cứu, tính mạng của anh coi như được giữ lại. Chẳngqua, trong quá trình trưởng thành, sức khỏe từ nhỏ đã khiến người khácluôn phải lo lắng, cảm lạnh, ốm, sốt là chuyện thường ngày, thỉnh thoảng lại đột nhiên hôn mê phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, mỗi năm cũng phảiba lần năm lượt.

Mãi đến mười lăm năm trước, khi Nghê Thần chín tuổi, đi theo mẹ Nghê đếnviếng miếu thần, gặp được một vị cao nhân đắc đạo, vị ấy đã nói tuy Nghê Thần có mệnh đại phú đại quý, nhưng do sinh sai giờ phạm đến Quỷ Sát,cho nên vận mệnh gặp nhiều khó khăn, hay ốm yếu.

Để hóa giải tà khí trên người anh, vị cao nhân đã đưa cho anh một chiếckhuyên tai có đính viên đá màu đỏ như máu, dặn dò anh luôn luôn phảimang theo người, dù có chuyện gì cũng không được tháo khuyên tai nàyxuống.

Mà từ sau khi anh đeo khối huyết thạch này trên tai, đau ốm cùng tai ươngquả nhiên ít đi hơn trước rất nhiều, tuy rằng không phải ngày nào, tháng nào, năm nào cũng tránh được cảm sốt, thân thể không khỏe, nhưng tínhmạng cũng không bị đe dọa nữa.

Đối với thể trạng đặc biệt của Nghê Thần, từ ông nội Nghê đến hai anh traiđều đem thân thể nhiều bệnh của anh trở thành bảo bối, che chở trongtay.

May mắn là dù được người nhà bao bọc, cưng chiều nhưng anh cũng không cóthói quen ăn chơi trác táng, ngược lại so với hai anh trai còn có phầnthông minh và cơ trí hơn.

Vài năm trước khi anh còn đi học, vì nhàm chán đã cùng hai người bạn thânmở một công ty đầu tư, mặc dù không chú tâm kinh doanh, nhưng lại có thể đạt được những thành tựu đáng kể.

Nhìn thấy bảo bối có thủ đoạn kinh doanh cao minh, mắt nhìn lại tốt, nên ông nội Nghê không ít lần đề nghị Nghê Thần vào tập đoàn họ Nghê cống hiến, nhưng Nghê Thần lần nào cũng từ chối, lấy sự tùy hứng của bản thân làmmục đích sống.

Từ sáu năm trước, khi kiếm được lợi nhuận gấp chục lần, anh liền mua mộtcăn hộ tại khu phố phồn hoa nhất, chuyển ra sống ở ngoài. Chỉ có ngày lễ tết hoặc đầu tháng sẽ về cùng ông nội chơi cờ uống trà trò chuyện.

Mặc dù biệt thự nhà họ Nghê rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy xa hoa, nhưng vì bố mẹ Nghê cùng hai anh trai luôn đi công tác, bận rộn việc kinh doanh, rất ít khi có dịp ở lại Đài Loan, nên những ngày Nghê Thần về nhà làthời gian mà ông nội Nghê vui vẻ nhất.

Ngày hôm đó, sau khi chơi năm ván cờ, Nghê Thần đã thắng bốn ván, cuối cùngông nội Nghê chơi xấu, làm loạn quân cờ, rốt cuộc thắng được ván này mới mừng rỡ kêu quản gia dọn cơm chiều.

Bữa ăn rất phong phú, lấy đồ ăn Trung Quốc làm món chính. Nghê Thần cũngkhông đói bụng, vốn không muốn ăn, nhưng vừa đi đến cầu thang đã ngửithấy một mùi hương mê người theo hướng nhà ăn bay ra, không nhịn đượcđến gần, chỉ thấy trên bàn bày bảy tám món, đều là các món ăn kiểu Trung Quốc, khiến cho người ta không nhịn được muốn ăn.

Kết quả, Nghê Thần ban đầu chỉ là muốn cùng ông nội chơi mấy ván cờ rồi trở về nhà, lại bị mấy món ăn trên bàn giữ lại.

Trong phòng ăn lớn, ông nội Nghê liền kéo đứa cháu một tháng mới trở về mộtlần ngồi xuống bàn, sai người giúp việc đem đồ ăn bày trước mặt haingười.

Nghê Thần tùy tiện gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa lên miệng, nét mặtliền thay đổi, đôi đũa nhanh chóng hướng đến món thứ hai.

“Thế nào, đồ ăn ngon chứ?” Nghê Chính Đức nhìn cháu trai ăn ngon lành, cười cười hài lòng cầm chén rượu lên nhấp hai ngụm.

Dạ dày chính là một con sâu tham ăn, một khi đã bị đồ ăn ngon dụ dỗ thì không thể ngừng lại được.

Có điều, Nghê Thần từ nhỏ được nuôi dưỡng trong giới thượng lưu, dù bị mỹthực câu dẫn nhưng vẫn giữ vững phong thái tao nhã, không nhanh khôngchậm từ từ thưởng thức.

Quản gia đứng một bên cười nói với ông nội Nghê: “Tôi đã nói đầu bếp mới tới tay nghề cao, cậu ba nhất định sẽ thích mà”.

Nghê Chính Đức tay cầm chén rượu nhỏ cười ha hả không ngừng, rất hài lòng khi nhìn cháu nội ăn ngon như vậy.

Nghê Thần nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Nhà mình đổi đầu bếp ạ?”

“Đã đổi hơn một tháng, vì đầu bếp trong nhà có chuyện nên từ chức, cụ chủbảo tôi đăng báo tìm đầu bếp mới, không ngờ vừa mới đăng hôm trước, hômsau đã có người tới, đừng nhìn cô ấy nhỏ tuổi, tay nghề làm người khácvô cùng khâm phục. Cụ chủ lần đầu tiên ăn đồ ăn do cô ấy làm, thiếu chút phải đưa đến bệnh viện cấp cứu do ăn quá nhiều ...”

Bị nói ra điểm xấu, ông nội Nghê lộ ra vẻ mặt hờn giận: “Ông Lý, ông ngày càng nhiều lời vô nghĩa”.

Lý quản gia hiển nhiên ko đem sự uy hiếp của ông nội Nghê đặt vào trongmắt, nhìn thấy cậu ba hiếm khi trở về nhà tươi cười vui vẻ, ông nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, đương nhiên cũng ra sức nói lời vui vẻ.

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, Nghê Thần lúc trước còn chê cườiông nội bởi vì ăn no mà thiếu chút nữa phải đi bệnh viện, mà giờ cũng vì ăn no quá mà ngồi phịch ở trên ghế sô pha.

Ông nội Nghê thấy thế, không để ý tới ánh mắt lạnh băng của cháu trai, lấymấy ảnh ra chụp liền mấy kiểu cháu trai đang phơi bụng trên sô pha, sauđó lại vui vẻ cầm lấy điện thoại thông báo với mọi người Nghê Thần nhếch nhác là như thế nào.

Nghê Thần cũng không nói gì, vì mình so đo với ông nội còn bướng bỉnh hơn trẻ con, cảm thấy ngàn lần bất đắc dĩ.

Chỉ là, đêm nay anh thật sự là ăn quá nhiều, lúc ăn không phát hiện, ăn xong lúc sau mới thấy dạ dày trướng lên.

Đều do đầu bếp mới tới làm đồ ăn quá ngon, hại anh hiện tại chỉ có thể nằm đấy, chịu đựng dạ dày đau trướng.

Lý quản gia thấy cậu chủ nhỏ có vẻ khó chịu, liền nhanh chóng đưa trà rồi đưa nước tới hi vọng cậu cảm thấy khá hơn.

Nghê Thần rất muốn nói hiện giờ anh đã no tới mức không muốn động đậy nữa rồi, uống thêm trà thêm nước chắc nổ bụng mất.

Căng da bụng trùng da mắt, anh vốn định trở về phòng tắm sau đó ngủ mộtgiấc, nhưng dạ dày vẫn đang no trướng, nên lười di chuyển.

Lúc này nghe được cách đó không xa tiếng Lý quản gia nói chuyện với ai đó,bên tai vang lên thanh âm có chút quen thuộc, ngữ khí thậm chí còn mangtheo vài phần khoa trương.

“Trong nhà sao lại không để ý, để trẻ nhỏ ăn nhiều như vậy? Bác cũng biết ănnhiều đồ với dạ dày cũng không tốt, hơn nữa lại là buổi tối, không nênđể trẻ nhỏ ăn tùy tiện chứ?”

Quản gia Lý vụng về giải thích: “Thật ra, cậu chủ nhỏ cũng không còn nhỏ tuổi…”

Trẻ nhỏ? Cậu chủ nhỏ?

Nghê Thần nằm chợp mắt ở sô pha bắt đầu suy đoán xem hai người kia có phải đang nói đến mình không.

“Bác Lý, bác đừng vội, để cháu đi nấu cho cậu chủ nhỏ bát canh tiêu thực.Thật là, cho dù chiều đứa nhỏ thế nào, cũng phải tùy thời điểm chứ, ailại để nó tùy tiện như vậy…”

Âm thanh cảm thán đi xa, Nghê Thần nửa tỉnh nửa mê hơi trợn mắt, ý thức mơ hồ đoán chủ nhân của giọng nói kia là ai?

Qua chừng mười phút, tiếng bước chân từ xa truyền đến gần.

“Cậu chủ nhỏ, ngủ chưa? Nếu chưa ngủ thì uống bát canh tiêu thực này… ahhhh”