Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 49: Thật giả nữ nhi




Trần ma ma nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền khẩn trương nắm lấy góc áo

Thủ vệ Đô đốc phủ vội tiến lên dắt ngựa cho Lục Hoài Khởi.

Lục Hoài Khởi tiêu sái sải chân bước xuống lưng ngựa

Thủ vệ chắp tay bẩm báo “khởi bẩm Đô đốc gia, có lão ma ma nói là người quen cũ của phu nhân, muốn gặp phu nhân”

Nói xong đưa mắt nhìn về phía Trần ma ma.

Lục Hoài Khởi cũng nhìn theo, trước mắt hắn liền lóe lên một bóng người.

Ngay sau đó một thiếu niên tướng mạo đoan chính đứng trên bậc thang, cười ngây ngô, che khuất tầm mắt của Lục Hoài Khởi

Lục Hoài Khởi nháy mắt, đến khi hắn chăm chú nhìn lại thì ở phía sau thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện một người, lôi kéo Trần ma ma rời đi

Trần ma ma cả kinh, vội hô “Lục đô đốc, lão nô là nhũ mẫu của Ninh phu nhân An quốc công phủ, lão nô…” nhưng nàng chưa nói xong, người kia đã đánh nàng hôn mê, kẹp nách trốn đi trong đám người nhốn nháo

Lục Hoài Khởi nhíu mày dò xét, lập tức ngửi ra hương vị âm mưu trong không khí, lập tức nhún chân, dùng khinh công đuổi theo, lại bị thiếu niên khờ kia ngăn cản.

Lục Hoài Khởi trầm mặt, cánh tay vươn ra, xách thiếu niên kia như một con gà mà ném giữa không trung, sau đó vận khinh công đuổi theo người đã bắt Trần ma ma đi.

Tiếc là trên đường đông người, nháy mắt, người nọ liền biến mất trong biển người.

Thủ vệ chạy đến, hắn lập tức ra lệnh “đi thăm dò, dù lật ngược toàn bộ Lương kinh cũng phải tìm được nữ nhân kia về”

Trong lòng Lục Hoài Khởi dâng lên cảm giác nặng nề.

Hắn nhớ rõ ngày Trầm Thanh Kiểu cập kê, chính Trần ma ma này đã thay mặt Ninh thị đưa cho Trầm Thanh Lê một cây ngọc trâm, nói là lễ vật cập kê.

Khi đó hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, cả An quốc công phủ đều hận Trầm Thanh Lê muốn chết, sao An quốc công phu nhân lại trong lúc Trầm Thanh Lê và An quốc công phủ thủy hỏa bất dung mà lại nhớ tặng lễ vật cho nàng.

Hôm nay gặp lại Trần ma ma, điểm kỳ quái trong lòng hắn liền biến thành sự băn khoăn, bao phủ trái tim hắn, ép hắn phiền muộn, cứ cảm thấy như mình đã bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng

Trần ma ma bị người đánh tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trước mặc có một nam nhân mặc cẩm bào màu đen, đeo mặ nạ màu bạc, chỉ lộ ra đôi mắt đen có chút dọa người

“Các ngươi là ai?” Trần ma ma nhìn nam nhân cầm đầu, sợ hại xê dịch thân mình “có phải Hoàng hậu phái các người đến bắt ta? Vậy các ngươi nói cho nàng biết, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với nàng”

Nam nhân mang mặt nạ như là nghe được chuyện buồn cười, cười khan hai tiếng “đáng tiếc, ta không phải là người của Tây Lương quốc hoàng hậu.

Hôm nay đưa ngươi tới đây là muốn phiền ngươi ở lại chỗ ta mấy ngày” thanh âm của hắn khàn khàn sắc nhọn, nghe vào tai vô cùng không thoải mái

Biết được người trước mặt không có quan hệ với Trầm gia, Trần ma ma càng thêm e ngại.

Nếu những người này là người của Trầm gia, nàng chỉ cần nói ra thân thế của Trầm Thanh Lê là có thể khiến Trầm tài nhân phải sống thống khổ nhưng nếu những người này không có quan hệ với Trầm tài nhân, nàng chết không minh bạch thì trên đời này sẽ không còn ai biết được thực sự của Trầm Thanh Lê

Trần ma ma còn đang suy tư, một đại hán phía sau nam nhân đeo mặt nạ đã tiến lên giáng cho nàng một bạt tai, khiến mặt nàng như nghiêng về một bên.

Khi nàng ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đen u ám của nam nhân đeo mặt nạ phóng đại trước mặt mình, nàng cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người hắn, run run hỏi “các ngươi rốt cuộc là ai? Bắt ta đến đây để làm gì?”

Nam nhân đeo mặt nạ cười khan hai tiếng, ngón tay thon dài chỉ về phía bên cạnh, thanh âm ngoan lệ “ngươi biết nàng ta chứ?”

Trần ma nhìn theo, thấy cách đó không xa có một nữ nhân đang nằm tên đống cỏ, khuôn mặt sạch sẽ, y phục chỉnh tề.

Nàng cả kinh, rất nhanh đã nhận ra người nọ là thân nương của nha hoàn Minh Nguyệt, cũng là nhũ mẫu của Trầm Thanh Lê.

Một năm trước, Trầm Thanh Lê “chết” trong trận đại hỏa, nhũ mẫu của nàng cũng bị đưa đến am ni cô.

Chuyện phát sinh sau đó nàng không rõ lắm nhưng một người bị điên lại đưa đến am ni cô hẳn là không có chuyện gì tốt rồi

Trần ma ma khiếp sợ nhìn nhũ mẫu của Trầm Thanh Lê, bên tai vẫn vang lên thanh âm ngoan lệ của nam nhân đeo mặt nạ “ta muốn biết lý do người An quốc công phủ căm ghét Trầm Thanh Lê, dù thế nào cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết”

Trần ma ma kinh hoảng lắc lắc đầu, “Ta không biết.”

Một bàn tay thon dài lập tức kiềm chế cằm của nàng “ta cho ngươi biết, Trầm Thanh Lê là do ta cứu sống.

Ta có thể làm cho một người đã bị nhập liệm hạ táng có thể sống lại thì ta cũng có bản lĩnh khiến ngươi sống không bằng chết”

Nói xong hắn đưa mắt cho một đại hán ở phía sau.

Đại hán kia hiểu ý, tiến lên đánh thức nhũ mẫu của Trầm Thanh Lê.

Nàng mở to ánh mắt ngây thơ vô tội, nhìn thấy đại hán trước mặt liền chủ động đưa tay cởi bỏ quần áo trên người mình, sau đó cuộn người, kinh hoảng nhìn đại hán kia

Cử chỉ nhẫn nhục như thế khiến Trần ma ma tưởng nam nhân mặt nạ đã hành hạ nhũ mẫu của Trầm Thanh Lê thành như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi nhưng nghĩ đến Ninh Nhược Nhan đã chết, nàng vẫn cắn môi, đáp “ta cũng không rõ lắm”

Nam nhân mặt nạ cười khan một tiếng, buông cằm nàng ra.

Trần ma ma không biết tiếp theo bọn họ sẽ làm gì nàng, kinh hoảng vô cùng, ánh mắt vẫn nhìn theo nam nhân mặt nạ.

Mà sau khi hắn đi ra khỏi phòng, nghênh đón nàng lại là khổ hình

Hai canh giờ sau.

Một đại hán đi gặp nam nhân đeo mặt nạ thì hắn đã cởi bỏ mặt nạ, ngồi dựa người bên hòn giả sơn, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ một cái cổ huyên

“Khởi bẩm chủ tử, nàng không chịu nổi tra tấn, đã cung khai.

Thì ra…”đại hán kia thuật lại toàn bộ lời khai của Trần ma ma

Nam nhân kia nghe xong, a một tiếng “chuyện trộm long tráo phụng này thật thú vị ah”

Đại hán kia không dám nhiều lời, chỉ yên lặng nghe chủ tử nói chuyện.

Nam nhân kia đưa tay vén sợi tóc trên trán “cho người nhìn chằm chằm Trần ma ma, không thể để Trầm Thanh Lê biết được thân thế của mình”

Đại hán chắp tay lĩnh mệnh, lại như nhớ ra cái gì, lấy hết can đảm hỏi “chủ tử, Trầm Thanh Lê đã sớm bị ngài khống chế, sao ngài không nhân cơ hội này nói ra thân thế của nàng, đến lúc đó triều đình Tây Lương quốc sẽ vì chuyện này mà rung động, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này mà ra tay?”

Vừa dứt lời đã bị nam nhân kia trừng mắt một cái, đại hán tự biết mình lỡ lời, vội quỳ xuống nhận sai

Nam nhân kia đứng lên, trong mắt lóe lên vẻ nham hiểm “mạng của Trầm Thanh Lê hiện tại là do ta cho, ta đã bỏ ra nhiều tâm huyết với nàng như vậy, cái ta muốn được hồi bào không đơn giản chỉ là Tây Lương quốc đại loạn.

Ta muốn…” hắn híp mắt, biểu cảm trên mặt cao ngạo lại lạnh lùng, như là thần muốn khống chế vạn vật

Đại hán ngừng thở, tiếp tục chờ nghe hắn nói

Nam nhân kia bỗng nhiên cười, thần bí nói ‘Lãnh Sơn, ngươi nói xem, Lục Hoài Khởi hoạn quan sẽ thích Trầm Thanh Lê sao?”

Lãnh Sơn nghiêm túc nghĩ nghĩ “khởi bẩm chủ tử, thích thì sẽ thích, nhưng…’nếu dính đến lợi ích, chắc chắn sẽ một cước đá văng nàng.

Người làm đại sự sẽ không để tư tình nhi nữ trong lòng, chủ tử của hắn là người như vậy, Lục Hoài Khởi hoạn quan có thể đạp lên ngàn vạn người càng không cần phải nói.

Hiện tại Trầm Thanh Lê chỉ là đồ chơi mà Lục Hoài Khởi thấy hứng thú thôi

Nam nhân kia cười nhẹ “nông cạn”

Trần ma ma ôm thân hình đầy thương tích, lẩm bẩm “phu nhân, lão nô có lỗi với người, không chỉ không thể cứu Thái tử điện hạ lại không thể trả thù Trầm gia bọn họ”

Một cái bánh màn thầu tỏa hơi nóng dừng ở trước mắt, Trần ma ma ngẩng đầu, phát hiện nhũ mẫu của Trầm Thanh Lê tay cầm màn thầu, cười ngây ngô với nàng

Trần ma ma vô lực cười khổ, nàng cứ tưởng nhũ mẫu bị những nam nhân kia tra tấn nên hễ thấy bọn họ là tự cởi quần áo nhưng giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ.

Nàng thấy nàng ta có thể tự do ra vào hình phòng, đám thủ vệ cho rằng nàng ta là kẻ ngốc nên không hề phòng bị.

Trần ma ma thở dài một hơi, đúng là người ngốc có ngốc phúc

Nghĩ đến đây, Trần ma ma đột nhiên lóe lên chủ ý, cầm lấy hai tay của nhũ mẫu “nhũ mẫu, ngươi hãy nghe cho kỹ.

Nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, hãy nói cho nàng biết, nàng là nữ nhi thân sinh của hoàng thượng”

Trong cung, Minh Hoài đế đang vùi đầu điêu khắc chợt hắt hơi một cái, khó chịu ném đao khắc đi

Thái tử thân trúng kịch độc, các hoàng tử khác đều là kẻ không cố gắng, sau này giang sơn Tây Lương quốc sẽ thế nào đây?

Một lão thái giám thấy Minh Hoài đế tâm tình khó chịu liền chủ động tiến lên trấn an “Hoàng thượng, lão nô đi theo ngài hai mươi mấy năm, đến giờ lão nô vẫn nhớ rõ lúc ngài chưa đăng cơ, từng có một thần toán tử gieo cho ngài một quẻ.

Đại sư kia nói ngài phúc trạch thâm hậu, có thể đăng cơ làm đế, quả nhiên sau đó ngài đã trở thành chủ nhân của Tây Lương quốc.

Hoàng thượng, năm đó thần toán tử kia đã đoán rất chuẩn, nói ngài phúc trạch thâm hậu thật không sai.

Hoàng thượng cũng đừng buồn rầu nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ chuyển nguy thành an”

Minh Hoài đế nghe hắn nhắc tới mới nhớ ra thần toán tử đã cản đường hắn năm xưa.

Thần toán tử kia tính ra hắn là người của hoàng thất, còn nói mện của hắn quý không thể nói.

Những lời này xem như là đúng nhưng hắn đã tính sai một chuyện.

Người nọ nói trong số mệnh của hắn có hai nữ nhi khuynh thành, lần lượt gả cho hai nam nhân bá chủ thiên hạ.

Một nữ nhi sẽ hủy diệt toàn bộ Tây Lương quốc, nữ nhi còn lại lại có thể giải cứu Tây Lương quốc.

Nói chung là hai nữ nhi của hắn tương sinh tương khắc với nhau.

Trong cung hắn hiện có mấy vị công chúa nhưng đều là kẻ không cố gắng, nếu Tây Lương quốc gặp nạn, trông cậy các nàng tới cứu thì đúng là người si nói mộng.