Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 26: Giết




Đoàn Minh dứt lời, trong sân liền sục sôi căm phẫn

Chu Phi Tử, đích nữ của Đại tướng quân Gia Đích tính tình cương liệt ngay thẳng, nghe Đoàn Minh nói xong liền tức giận mắng “Trầm Thanh Lê, ngươi nữ nhân không biết liêm sỉ, đáng bị giềm lồng heo lại còn có mặt mũi ngồi chung một chỗ với chúng ta?” vừa dứt lời liền đứng dậy, nàng muốn dùng hành động để cho thế nhân biết nàng khinh thường ở chung với tiện nữ nhân như Trầm Thanh Lê

Trầm Thanh Kiểu hoảng sợ đứng lên, đuổi theo nàng, chau mày, nhẹ giọng nói ‘Chu tỷ tỷ, ta tin tưởng cách làm người của Nhị muội ta, nàng sẽ không làm ra chuyện giả chết.

Ta đoán Đoàn Minh không rõ lai lịch này cố ý vu hãm Nhị muội ta”.

Nàng lại ngước đôi mắt mù sương, cao giọng nói với mọi người “mọi người đừng nghe lời nam nhân không rõ lai lịch này, hắn cố tình oan uổng Nhị muội ta” vẻ mặt của nàng tràn ngập yêu thương dành cho Trầm Thanh Lê, ra dáng là một tỷ tỷ tốt

Mọi người thấy vậy, càng cảm thấy nàng hồn nhiên lương thiện

Đoàn Minh lại quỳ xuống, nói với Trầm Thanh Kiểu “Trầm đại tiểu thư, tiểu nhân thay A Lê cảm tạ ngươi.

Ngươi đúng là một tỷ tỷ tốt, A Lê có được người tỷ tỷ như ngươi là phúc khí của nàng.

Có điều…A Lê vì báo thù mà tiến vào Đô đốc phủ là nàng không đúng.

Tiểu nhân khẩn cầu Trầm đại tiểu thư, nể tình tỷ muội các ngươi lớn lên cùng nau, hôm nay bỏ qua cho A Lê đi, để tiểu nhân mang nàng rời đi.

Tiểu nhân có thể cam đoan với mọi người sau này tuyệt đối sẽ không để A Lê xuất hiện”

“Đoàn Minh, ngươi đừng nói nữa.

A Lê không phải loại người mà ngươi nói, nàng sẽ không cùng ngươi tự định chung thân” Trầm Thanh Kiểu sóng mắt khẽ run, trừng mắt tức giận nhìn Đoàn Minh, hoàn toàn là bộ dáng bảo hộ muội muội

Đoàn Minh như bị lời của nàng kích thích, vì chứng minh quan hệ giữa hắn và Trầm Thanh Lê, lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay “Đại tiểu thư,đây là khăn mà A Lê đưa cho ta” ngừng một chút lại cao giọng nói tiếp “ta biết ngươi bảo hộ A Lê là vì muốn tốt cho nàng, nhưng hơn một năm trước,cũng tại An quốc công phủ, ta và A Lê ở cùng một phòng, khi đó An quốc công cũng thấy”

Nha hoàn bên cạnh Trầm Thanh Kiểu tiếp nhận cái khăn trong tay Đoàn Minh đưa cho Trầm Thanh Kiểu.

Trầm Thanh Kiểu nhận lấy, tỉ mỉ quan sát, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa hiện lên vẻ khó tin.

Cuối cùng nàng cắn chặt môi, như một đóa hoa lung lay trong gió, ánh mắt nhìn Trầm Thanh Lê tràn ngập thương tiếc “Nhị muội, thật xin lỗi.

Đại tỷ rất muốn bảo hộ ngươi nhưng..ngươi, có một số việc đã quá tùy hứng”

Nghe nói khi Đoàn Minh và Trầm Thanh Lê đã bị An quốc công bắt gian, bầu không khí trong sân nhất thời nổ tung, rất nhiều lời miệt thị nhục mạ Trầm Thanh Lê vang lên.

Bộ dáng bị đả kích của Trầm Thanh Kiểu rơi vào mắt Mộ Vân Húc càng làm hắn chán ghét Trầm Thanh Lê hơn.

Hắn nhìn thoáng qua Trầm Thanh Kiểu lại tức giận mắng Trầm Thanh Lê “Trầm Thanh Lê, đại tỷ ngươi toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại làm nàng thương tâm khổ sở, ngươi đúng là đáng chết vạn lần”, lại chắp tay nói với Thái tử Mộ Vân Hành “Thái tử hoàng huynh, Trầm Thanh Lê không biết liêm sỉ tự định chung thân với nam nhân bên ngoài, vốn nên bị trầm lồng heo nhưng nàng vẫn lừa gạt Lục đô đốc, để Lục đô đốc thu nàng làm thiếp.

Thái tử hoàng huynh, nữ tử không biết liêm sỉ như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua, thần đệ đề nghị trước tiên đánh nàng một trận, sau đó đưa nàng đến Đô đốc phủ giao cho Lục đô đốc xử quyết”

Mộ Vân Húc bị Lục Hoài Khởi đánh một lần, trong lòng rất kiêng kị hắn nhưng hắn lại cảm thấy gian phu của Trầm Thanh Lê đã xuất hiện, Lục Hoài Khởi chắc chắn sẽ không ra mặt che chở cho loại nữ nhân như vậy nữa

Mộ Vân Húc vừa đề nghị như vậy, người trong sân lại bàn tán xôn xao

Mộ Vân Hành sắc mặt tái nhợt nhìn Trầm Thanh Lê, dù bị mọi người sỉ nhục, nàng vẫn bình thản, an ổn đứng đó, người bên cạnh có nói gì cũng không ảnh hưởng tới nàng.

Hắn là biểu ca của nàng, hắn tin nàng, vẫn luôn tin nàng.

“Chỉ là một người đột nhiên xuất hiện nói nhảm vài lời mà thôi.

A Lê là biểu muội của Cô, Cô tin tưởng nàng” thanh âm cảu Mộ Vân Hành như châu ngọc, leng keng hữu lực “người tới, đem nghịch tặc nói năng bậy bạ này bắt lại”

Thị vệ của Thái tử lập tức tiến lên muốn bắt Đoàn Minh đi

Trầm Thanh Kiểu lấy khăn lau mắt, che đi vẻ oán giận trong mắt.

Trầm Thanh Lê đã “không chịu nổi” như vậy, Thái tử vẫn binh vực nàng.

Trầm Thanh Lê ơi Trầm Thanh Lê, ngươi được Thái tử ái mộ bảo vệ như vậy, ta sao có thể bỏ qua cho ngươi

Thái tử trắng trợn thiên vị Trầm Thanh Lê như vậy làm cho Bát hoàng tử Mộ Vân Húc càng thêm thương yêu Trầm Thanh Kiểu, vội đứng lên, chắp tay nói ‘Thái tử hoàng huynh, chuyện bọn họ cô nam quả nữ ở chung với nhau cũng đã bị An quốc công biết.

Hoàng huynh, sao ngươi còn bảo hộ nàng chứ?”

Chu Phi Tử cũng phụ họa “Thái tử điện hạ, nữ nhân dâm đãng vô sỉ như vậy quả thật là sỉ nhục của nữ nhân trong thiên hạ.

Thái tử điện hạ, nếu ngài cố kỵ tình cảm của hai người, không nỡ giết nàng, vậy thần nữ nguyện ý làm kẻ ác’ nói xong liền tiến lên, đoạt lấy trường kiếm trong tay thị vệ, trực tiếp đâm về phía Trầm Thanh Lê.

Trầm Thanh Lê tránh qua, Nhiễm Mặc ở phía sau nàng liền tiến lên nghênh đón.

Hai người liền quấn lấy nhau mà đánh

Mộ Vân Húc thấy Nhiễm Mặc bị Chu Tử Phi ngăn cản, bất chấp có mặt Thái tử Mộ Vân Hành ở đây, lên tiếng ra lệnh cho hạ nhân của An quốc công phủ “các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Trầm Thanh Lê dù sao cũng là chất nữ của Hoàng hậu nương nương,nàng làm ra chuyện như vậy đã khiến Hoàng hậu nương nương mất mặt, người An quốc công phủ nếu lại nuông chiều nàng là các ngươi muốn Hoàng hậu nương nương bị người trong thiên hạ phỉ nhổ”

Mấy lão ma ma trong An quốc công phủ nghe Mộ Vân Húc nói vậy, cũng không dám chậm trễ hoặc nghi ngờ, vội xông lên, vây quanh Trầm Thanh Lê

Tình huống trong sân bắt đầu có xu hướng bất lợi cho Trầm Thanh Lê, lúc này Đoàn Minh lại làm ra vẻ tình thâm, vọt đến trước mặt nàng, kéo tay nàng,đem nàng bảo hộ sau lưng

“Ta van cầu các ngươi không nên đối đãi với A Lê như vậy.

A Lê đã đủ đáng thương.

Tất cả đều là lỗi của ta, các ngươi muốn giết ta thì giết đi nhưng van cầu các ngươi đừng ra tay với nàng”

Hắn càng biểu hiện thâm tình như vậy càng cho thấy Trầm Thanh Lê có bao nhiêu dâm đãng.

Người trên sân đều vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Trầm Thanh Lê, hận không thể đem nàng trầm lồng heo

Ánh mắt ôn nhuận của Thái tử Mộ Vân Hành tràn ngập tức giận, hắn đã nói hắn tin tưởng A Lê nhưng đam người này không hề để lời hắn vào mắt.

Nhìn thấy nàng bị vây công, hắn đang tính lên tiếng nói giúp thì đôi đồng tử đen âm u của Trầm Thanh Lê lại nổi lên tơ máu

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dưới vô số ánh mắt miệt thị, rút chủy thủ từ trong tay áo ra, mí mắt vừa động, ngay sau đó đâm vào lưng Đoàn Minh

Hành động đột ngột này làm Đoàn Minh toàn thân căng thẳng, hắn quay đầu nhìn lại liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy tơ máu của Trầm Thanh Lê

“Ngươi…” hắn muốn mắng nàng nhưng giật mình nhớ lại chuyện An quốc công phủ đã phân phó cho hắn, liền nuốt lại lời sắp đến bên môi,trên mặt lại dâng lên vẻ thương tiếc

Trầm Thanh Lê lại hung ác trừng hắn, đưa tay đẩy hắn té ngã trên đất “Đoàn Minh, ta là người độc ác lại hay mang thù, ai muốn hại ta, ta nhất định khiến hắn chết không được tử tế”

Chủy thủ trong tay nàng vẫn còn nhỏ máu, lời nói hung ác nhưng nàng lại vừa cười vừa nói khiến người ta có cảm giác âm u, nhất thời những người trong sân đều không tự chủ mà rùng mình.