Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 187: Phu thê ngọt ngào




Trầm Thanh Lê nghe mà trong ấm áp vô ngần, mọi lo lắng và nghi ngờ đều bị những lời này của hắn đánh tan, nháy mắt như trút được gánh nặng

“Đây chính là ngươi nói nha, đường đường là Cửu thiên tuế, nói ra rồi không được đổi ý” Nàng cười nói, ngữ khí không tự chủ mang theo ý tứ làm nũng

Lục Hoài Khởi kéo nàng vào lòng, vuốt tóc nàng “A Lê yên tâm, thề vĩnh viễn không hối”

Trầm Thanh Lê trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại lầm bầm ‘ngươi sờ tóc của ta liền rụng sạch”

Lục Hoài Khởi sung sướng cười thành tiếng, nhéo nhéo mặt nàng “ta phát hiện A Lê ngày càng đáng yêu nha”

“Không được nhéo mặt ta” Trầm Thanh Lê kháng nghị, lại bổ sung ‘cũng không được sờ tóc ta”

Lục Hoài Khởi nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn một cái “cái này hẳn là ngươi cho phép chứ?”

Trầm Thanh Lê hai má ửng hồng, e thẹn nói “ngươi vô liêm sỉ”

Lục Hoài Khởi sờ sờ cằm, “Vô sỉ sao? Nếu phu nhân đã mắng như vậy, ta cũng nên biểu hiện một chút để xem mặt dày vô sỉ chân chính là thế nào”

Trầm Thanh Lê vội ngăn hắn, đang ở trước mặt công chúng, nàng cũng không muốn bị mắng là đồi phong bại tục

Hai người xuống núi, phát hiện bên phố sá bên dưới rất náo nhiệt.

Một bà lão bày hàng ven đường nhìn thấy hai người, thầm tán thưởng bọn họ trai tài gài sắc, xứng lứa vừa đôi “vị lang quân này, mua vòng tay cho tiểu nương tử nhà ngươi đi”

Lục Hoài Khởi biết hàng quán bên đường không có mặt hàng tốt, mà thứ hắn đưa cho A Lê nhất định phải là thượng phẩm, tuy nhiên bà lão này vừa liếc mắt đã nhận ra bọn họ là phu thê khiến hắn khá hài lòng ‘ánh mắt của lão bà bà thất tốt”

Trầm Thanh Lê chợt nhớ tới lần trước hắn bị nhận lầm thành nữ nhân, cười thầm hắn hẹp hòi lại canh cánh trong lòng lâu như vậy.



Nàng lôi kéo cánh tay hắn “chúng ta qua xem một chút đi” Lão bà bà đã lớn tuổi, coi như là chiếu cố việc làm ăn của nàng một chút

Lục Hoài Khởi vốn không tình nguyện nhưng Trầm Thanh Lê chủ động kéo tay hắn, hắn liền vui vẻ đi theo nàng

Lựa chọn một hồi mới chọn được một vòng ngọc không tệ, Trầm Thanh Lê đang muốn cầm xem thì một bàn tay với những ngón tay sơn màu đỏ đã giành trước một bước

“Xin lỗi tiểu muội muội, vòng tay này là ta nhìn thấy trước” Nàng kia khuôn mặt cực kỳ diễm lệ nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nàng cầm vòng tay đắc ý biểu lộ chủ quyền, ánh mắt lại vô tình cố ý liếc nhìn Lục Hoài Khởi

Trầm Thanh Lê nhìn nữ tử này, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ trêu chọc hoa đào, tuy nhiên nàng theo Lục Hoài Khởi lâu như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy bên cạnh hắn có nữ nhân nào khác.

Trước kia là vì hắn dùng thân phận hoạn quan, dù sau này thân phận được công khai nhưng vẫn có rất nhiều người không tiếp nhận được sự thật này.

Hơn nữa bản thân Lục Hoài Khởi đã tạo ấn tượng với mọi người là một nịnh thần biến thái, giết người như ngóe, âm hiểm giả dối, cay nghiệt vô tình nên không ai dám có ý nghĩ không an phận với hắn.

Nhưng giờ phút này hắn đứng bên cạnh nàng liền tháo xuống sự tàn nhẫn quỷ quyệt, thay vào đó là dịu dàng ấm áp, giống như một công tử phong thần tuấn lãng đang cùng người trong lòng lựa chọn trang sức, hắn như vậy sao có thể không hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.

Tuy nhiên nàng rất không thích như vậy, Lục Hoài Khởi là phu quân của nàng, nàng không muốn có nữ nhân nào mơ ước hắn

Nàng kia trực tiếp nói với Lục Hoài Khởi “công tử, ta thực sự rất thích vòng ngọc này, hay là ngươi khuyên nhủ vị muội muội này nhượng nó cho ta được không?” Hoàn toàn xem như Trầm Thanh Lê không tồn tại

Trầm Thanh Lê toàn thân nổi da gà, muội muội? Nữ nhân này nói cái quỷ gì vậy?

Lục Hoài Khởi tà nịnh cười nói “vòng tay này là phu nhân ta nhìn trúng, ngươi tốt nhất nên bỏ xuống, không thì ta không cam đoan bàn tay kia của ngươi có còn hay không.

Mặt khác, ta không nhớ phu nhân ta khi nào lại có tỷ tỷ dày dạn phong trần như ngươi”

Trầm Thanh Lê nhịn không được bật cười thành tiếng, miệng hắn đủ độc nha.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng kia sắc mặt tái xanh,không biết vì bị dọa hay vì tức giận, vội bỏ vòng tay xuống, xoay người rời đi

Đang êm đẹp như thế, giai công tử lại biến thành hung thần ác sát

Lục Hoài Khởi đeo vòng ngọc cho Trầm Thanh Lê, trêu chọc “A Lê vừa rồi là ghen tỵ phải không?”

Trầm Thanh Lê ngượng ngùng “ta ghen tỵ, cho nên sau này ngươi không thể trêu chọc nữ nhân khác”

Lục Hoài Khởi không ngờ nàng cứ vậy mà thừa nhận, sửng sốt một chút, hai mắt tràn lan ấm áp “ngươi ghen, ta rất vui” Điều này cho thấy nàng rất để ý hắn

Khi hai người trở lại phủ đã là buổi tối.



Lục Hoài Khởi ngồi với Trầm Thanh Lê một lát rồi đến thư phòng xử lý chính sự

Chu thị nhìn Trầm Thanh Lê mặt mày vui vẻ, ra vẻ từng trải nói “xem ra là đã viên phòng.

Chờ một lát, nương có nấu canh, sẽ mang đến cho ngươi”

Chốc lat sau Chu thị mang đến một chén canh gà hầm nóng hổi

Trầm Thanh Lê vội nói “nương, đã muộn rồi, ngày may hãy uống đi”

“Không được, canh bổ phải uống lúc nóng, hơn nữa tối qua các ngươi vừa viên phòng.

Ngươi cần hảo hảo bồi bổ lại” Chu thị tận tình khuyên nhủ

Trầm Thanh Lê vẻ mặt ái ngại “nương, ngươi đừng nhắc tới hai chữ kia nữa”

Chu thị biết nữ nhi thẹn thùng, vội nói “được, không nhắc tới nữa, mau uống canh bổ đi, tranh thủ sớm ngày cho nương ôm ngoại tôn”

Trầm Thanh Lê nghe vậy, biểu tình xấu hổ cũng tan biến.

Không biết vì sao trong lòng nàng bỗng nhiên có chút chua xót, mất mát nhưng lại không nói ra được nguyên do

Chu thị thấy nữ nhi thần sắc ủ rũ, vội hỏi “là nương nói sai sao? A Lê, ngươi sao vậy?”

Trầm Thanh Lê miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói “không có gì, nương” Nói xong cầm canh gà lên uống một hơi cạn sạch

Trong hoàng cung, Tây Lương đế khoanh tay đứng trước bàn, nhìn bóng đêm bên ngoài, nặng nề thở dài.

Đã lâu rồi không có ai ở cạnh hắn, cả hoàng cung to như vậy cũng không tìm được người mang lại ấm áp cho hắn như Đại hoàng tỷ.

Trên đời này, còn có ai nhớ tới nàng? Lục Hoài Khởi khi đó nói vĩnh viễn sẽ đối tốt với nàng, nhưng Đại hoàng tỷ vừa chết, hắn liền quên ngay lập tức, đảo mắt liền cưới người khác.

Tên nịnh thần bạc tình bạc nghĩa này giờ đây còn khắp nơi đối kháng hắn, áp chế hắn

Tay nắm chặt thành quyền, đấm thật mạnh lên bàn lại không thấy đau như dự đoán, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện nắm đấm của mình ở trong tay người khác.

Hắn cả kinh hô lên “là ngươi”

Người này là tâm phúc đại thần hắn mới thu nạp được.

Hắn ta khác với những quan viên khác, hắn ta không sợ Lục Hoài Khởi, mỗi lần hắn thống hận Lục Hoài Khởi, hắn ta sẽ lắng nghe hắn nói, đôi khi còn giúp hắn nghĩ ra chủ ý



“Hoàng thượng, ngài đây là thế nào?” Người nọ ân cần hỏi han “Hoàng thượng có tức giận cũng không thể tổn thương bản thân, ngài là hoàng đế, là thiên tử, phải luôn lấy long thể làm trọng”

Tây Lương đế cười lạnh “thiên tử?Có Lục Hoài Khởi, ta thì là thiên tử chó má gì?”

“Hoàng thượng, ngài đừng nói vậy.

Lục Hoài Khởi mạnh thế nào cũng chỉ là thần tử, có ngài, hắn dù thế nào cũng không thể lật trời” Đại thần kia vừa khuyên vừa đưa cho hắn một ly trà

Tây Lương đế không nhận, vừa nhắc tới Lục Hoài Khởi, cái gì hắn cũng nuốt không trôi ‘Lục Hoài Khởi tên loạn thần tặc tử này, hắn chỉ là thần dân lại dám khoa tay múa chân với giang sơn của Mộ thị ta, hắn không thoát khỏi liên quan tới cái chết của tiên hoàng, hiện tại còn làm cửu thiên tuế.

Cô là vạn tuế, hắn lại xưng mình là cửu thiên tuế, đúng là cẩu tặc.Cô thực sự nghĩ không ra, ngươi nói xem, Lục Hoài Khởi rốt cuộc muốn làm gì? Hắn nhắm vào quốc thổ Tây Lương rốt cuộc có âm mưu gì?” Hắn càng nói càng căm phẫn, ánh mắt trong veo giờ lại đỏ bừng đầy cuồng nộ

Người kia không nói hùa theo hắn, nhìn ra ngoài điện, xác định không có ai liền nhanh chóng nhét cho tiểu hoàng đế một tờ giấy “Hoàng thượng bớt giận” Hắn lớn tiếng nói, ánh mắt lại ý bảo tiểu hoàng đế mau cất tờ giấy kia

Đợi người kia rời đi, Tây Lương đế ngồi xuống trước bàn, mở tờ giấy ra, trên đó viết “nhẫn, dùng khổ nhục kế’

Tây Lương đế nhíu chặt mày, đây là có ý gì? Nhịn, lại bảo hắn nhịn, nhịn tới khi nào chứ? Hắn đã nhịn đủ lâu rồi, từ lúc hắn đăng cơ tới nay hắn vẫn đang nhịn, chuyện trong triều, hắn luôn không có quyền hỏi tới, đám đại thần cũng không đứng về phía hắn, rõ ràng hắn là hoàng đế lại sống như một con rối gỗ, nhất cử nhất động đều bị hạn chế.

Cắn chặt răng, hắn siết chặt tờ giấy, trong lòng tràn đầy phẫn hận.

Mà thôi, trừ nhẫn ra thì hắn còn có thể làm gì

Tây Lương đế đưa tờ giấy đến gần ngọn nến, nhìn nó bị ngọn lửa thiêu đốt, sắc mặt càng thêm tối tăm, hoàn toàn không giống một thiếu niên.

Khổ nhục kế sao? Hắn sẽ làm theo, chỉ mong một ngày kia hắn thực sự có thể xô ngã tặc tử Lục Hoài Khởi, đến lúc đó hắn sẽ bắt hắn ta dập đầu cầu xin tha thứ trước liệt tổ liệt tông Mộ thị.