Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 153: Ngươi chọn ai




Một đường ra roi thúc ngựa, bảy ngày sau rốt cuộc cũng tiến vào lãnh thổ Tây Lương

Suốt quá trình đi đường, Trầm Thanh Lê vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định với Lục Hoài Khởi nhung hắn lại luôn dùng phương thức sủng nịch ở chung với nàng, mới đầu nàng cảm thấy không quen nhưng dần dần cũng bị động chấp nhận

Lúc này, đoàn người Trầm Thanh Lê đi ngang qua Minh thành, nơi này trồng trà rất nhiều, hầu như trong nhà ai nấy cũng đều có một hai gốc.

Dân chúng nơi này hái lá trà, thông qua trình tự chế biến phức tạp, tạo thành trà bánh.

Vừa vặn hôm nay lại là tiết thất tịch, mỗi năm đến tiết thất tịch cũng là lúc Châu thành thu hoạch lá trà, không khí trong thành tràn ngập hương vị trà xanh.

Mọi người đều mặc quần áo đủ màu xinh đẹp ùa ra đường cùng vui chơi

Lục Hoài Khởi thuê hai phòng thượng hạng trong một khách điếm, quyết định trọ lại Minh thành một đêm

lão bản nương khách điếm là một quả phụ mang theo một nữ nhi mười hai, mười ba tuổi, tên Nhân nhi mà Trầm Thanh Lê cũng vừa cập kê, cho nên hai người có thể ở chung với Trầm Thanh Lê.

Không lâu sau Nhân nhi đã lôi kéo Trầm Thanh Lê ra phố, lúc này bên cạnh miếu Nguyệt Lão đang có diễn dịch dân gian, Nhân nhi vừa ra khỏi cửa đã lôi kéo Trầm Thanh Lê đến đó

Trên sân khấu đang diễn vở Thất tịch khúc, kể về chuyện tình của Ngưu Lang Chức Nữ.

Trầm Thanh Lê không thích nghe cái này, Nhân nhi cũng không, vì thế hai người liền rời đi.

Minh thành có phong tục, nam nữ chưa gả vào ngày thất tịch đều đến trước miếu Nguyệt Lão cầu phúc, mong Nguyệt Lão phù hộ cho bọn họ nhân duyên tốt đẹp.



Nhân nhi năm nay đã mười ba lại cực kỳ xinh đẹp nên có rất nhiều người đến cầu hôn nhưng lão bản nương sợ nữ nhi sau khi xuất giá bị nhà chồng khi dễ nên vẫn muốn tìm một nam nhân thật lòng thương nữ nhi của mình đến ở rể.

Nhân nhi đến nay cũng chưa tìm được nam nhân khiến nàng yêu thích, lần này đến miếu Nguyệt Lão cũng vì muốn cầu một nhân duyên tốt

Trầm Thanh Lê cùng Nhân nhi bốc thăm sau đó mang quẻ xăm đến cho đại sư giải.

Đại sư vuốt râu, tinh tế quan sát tướng mạo Nhân nhi một hồi, sau đó nhắc tới thân thế Nhân nhi từ nhỏ mất cha, được mẫu thân yêu thương…Nhân nhi cảm thấy đại sự giống như là thần nhân mà đại sư cũng cười nói nàng sẽ có một hôn sự tốt, khiến Nhân nhi càng thêm cao hứng, vội vàng kéo Trầm Thanh Lê

Trầm Thanh Lê vì bị Nhân nhi ép buộc cũng bốc một lá thăm, đại sư giải xăm xem xong quẻ xăm của nàng liền liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng vẫn không nói gì

Nhân nhi nói “đại sư, quẻ xăm này không tốt sao?”.

Giải thăm đại sư lắc lắc đầu, Trầm Thanh Lê tuy quá tin vào chuyện này nhưng thấy hắn như thế, trong lòng vẫn có chút không yên

Giả thăm đại sư trầm mặc một lát mới nói “nhân duyên của vị thí chủ này rất kỳ quái, tịnh đế liên hoa gặp nhau, cái này nói ngươi có hai đoạn nhân duyên”

Nhân nhi nghe vậy liền nói “đại sư, ngươi nói thế là sao?” Nàng đi theo mẫu thân cũng biết ít chữ, theo nàng hiểu, đại sư nói vậy là Trầm Thanh Lê sẽ có hai trượng phu, mà như vậy chẳng phải trượng phu đầu tiên của Trầm Thanh Lê sẽ không còn.

Vì mẫu thân của nàng là quả phụ, quả phụ sống gian nan thế nào, nàng hiểu rất rõ.

Dù nàng và Trầm Thanh Lê mới gặp nhau nhưng nàng thật tâm muốn kết bạn cùng Trầm Thanh Lê, nghe đại sư giải xăm nói mấy lời không hay, nàng liền mất hứng kéo tay Trầm Thanh Lê rời đi

Giải xăm đại sư lại nói “thí chủ, tịnh đến liên hoa này là chỉ nhân duyên kiếp trước của ngươi có lẽ chưa xong nên đời này sẽ chủ động đến tìm, ngươi sẽ trong hai đoạn nhân duyên này mà giằng co mâu thuẫn.

Muốn giải quyết vấn đề khó khăn này, chỉ có thể cắt đứt nhân duyên với một người cũng đảm bảo ngươi đời này có kết cục tốt, nếu không tai tinh sẽ đi vào giấc mộng…”

Đại sư còn chưa nói xong, đột nhiên có một làn pháo hoa vọt lên bầu trời, chiếu sáng rực rỡ, làm cho bách tính kinh hô không thôi cũng nhấn chìm thanh âm của đại sư.Đám đông cũng bắt đầu ồn ào chen lấn, Nhân nhi và Trầm Thanh Lê bị xô đẩy liền không còn để ý đến những lời của đại sư giải xăm

Đại sư giải xăm thở dài, thật ra hắn còn chưa nói xong…Hắn đang muốn thu dọn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một thỏi bạc,hắn liền ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt tím

“Tiên sinh, ta muốn biết quẻ xăm của tiểu cô nương mặc xiêm y màu hồng trong hai tiểu cô nương vừa rồi đến giải xăm?” Giọng nam trầm khàn vang lên

Thanh âm này cùng đôi mắt lạnh bạc khiến đại sư giải xăm cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn im lặng đưa quẻ thăm của Trầm Thanh Lê cho nam nhân kia.

Nam nhân kia vươn cánh tay thon gầy hữu lực ra khỏi áo choàng cấp lấy quẻ thăm, híp mắt nhìn.



Đại sư giải thăm cảm giác không khí chung quanh trở nên đông cứng, hắn cố gắng hít thở nghĩ cách nên tiễn bước nam nhân này thế nào

Nam nhân kia vuốt ve quẻ xăm, lên tiếng “tiên sinh, ngươi cảm thấy tiểu cô nương kia sẽ bỏ qua đoạn nhân duyên nào?”

Hắn chỉ dựa theo quẻ mà giải, nào biết lựa chọn của tiểu cô nương kia, xấu hổ cười nói “mưu sự tại thiên thành sự tại nhân”

Lời này dường như đúng ý Ân Ly Cận, hắn mỉm cười nói “ừ, ta cũng cảm thấy vậy” Nói xong rời đi

Hắn rời đi, đại sư giải xăm liền cảm thấy tảng đá trong ngực cũng rơi xuống, thở phào một hơi.

Trên quẻ xăm nói nàng có hai đoạn nhân duyên còn nói được việc tại nhân không phải là xem nàng quyết định thế nào sao? Hắn cũng sợ nam nhân kia sẽ quay lại, vội vàng thu quầy rời đi

Trầm Thanh Lê bị đám đông tách khỏi Nhân nhi, tìm hoài không thấy, nàng liền quay trở lại chỗ hai người lạc nhau để chờ Nhân nhi.

Nếu chờ một lát vẫn không thấy Nhân nhi, nàng sẽ quay lại khách điếm một mình.

Lại thêm mấy đợt pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nhất thời cả bầu trời đêm sáng rọi như ban ngày.

Trầm Thanh Lê ngửa đầu nhìn trời, nghĩ đến mẫu thân.

Nếu lúc này mẫu thân nàng cũng có ở đây thì tốt rồi, không phải có câu cùng người thân nhất ở chung một chỗ là chuyện hạnh phúc nhất sao?Cũng không biết hiện mẫu thân nàng đang ở đâu? Có được đối xử tử tế hay không?

Pháo hoa lóe sáng rồi rất nhanh tàn lụi, bầu trời đêm tối trở lại.

Trầm Thanh Lê đợi thật lâu vẫn không thấy Nhân nhi, quyết định không đợi nữa.

Đúng lúc này có một thân ảnh cao lớn đụng nhẹ vào nàng, Trầm Thanh Lê phải thối lui vài bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tím âm u

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân có đôi mắt tím

“Thật xin lỗi, đụng trúng ngươi” Nam nhân kia dịu dàng nói, thanh âm giống như gió đêm thổi qua hoa viên, khiến người ta hoàn toàn buông lỏng

“Không, không sao” Trầm Thanh Lê nhìn vào mắt hắn, đột nhiên có chút câu nệ

Đôi mắt tím kia giống như hai vũng xoáy sâu không lường đường, phảng phất như muốn kéo nàng vào trong đó



Nam nhân kia tiến lên một bước, Trầm Thanh Lê mí mắt khẽ run.

Trong không khí tỏa ra mùi long tiên hương nhàn nhạt, hoàn toàn khác xa hương vị của Lục Hoài Khởi.

Lúc trước nàng vẫn không ngửi ra hương khí nhàn nhạt trên người Lục Hoài Khởi là gì, cho đến khi bọn họ đến Minh thành, mới phát hiện ra hương khí đang tràn ngập cả Minh thành rất giống hương vị trên người hắn.

Một nam tử lại toàn thân tỏa ra mùi trà xanh nhè nhẹ, chứng tỏ hắn rất thích yêu trà hoặc là rất thích trồng trà, hoa trà..

Nghĩ đến đây, Trầm Thanh Lê đột nhiên thấy sửng sốt.

Tướng mạo nam nhân trước mặt có thể nói là sánh ngang Lục Hoài Khởi, thế nhưng nàng nhìn hắn, suy nghĩ lại hướng về phía Lục Hoài Khởi.

Có lẽ vì tiếp xúc lâu ngày với hắn, đầu óc nàng cũng trở nên hay suy nghĩ

“A Lê” Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi, nếu nghe kỹ, có thể nhận ra sự khẩn trương trong đó

Trầm Thanh Lê theo tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Lục Hoài Khởi một thân trường bào nguyệt bạch xách đèn lồng đứng ở nơi đó.

Có lẽ vì sắc trời không đủ sáng, nên nàng cảm thất toàn thân hắn tràn ngập sát khí

“Lại đây” Hắn hô lên với nàng, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.