Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 142: Trai tài gái sắc




Cao Vân Trạm bị Trầm Thanh Lê ép buộc thành như vậy, Lãnh Phong và đám cung thủ Bắc Tề không dám vọng động

Lãnh Phong lạnh mặt nói “Trầm đại tiểu thư, nếu ngươi muốn chọn Lục Hoài Khởi, ta cũng cần nhắc nhở ngươi một câu.

Hiện người ngươi bắt cóc là thái tử của Bắc Tề, nếu hắn có gì không may xảy ra, ngươi chính là địch nhân của cả Bắc Tề, dù ngươi có về phe Lục Hoài Khởi, được hắn bảo hộ, Bắc Tề chúng ta vẫn có thể giết được ngươi.

Ta cũng không tin Lục Hoài Khởi có thể bảo hộ ngươi cả đời”

Lời của Lãnh Phong rất đúng.

Trầm Thanh Lê được ăn cả ngã về không như vậy là đã hoàn toàn đắc tội Bắc Tề, nếu Bắc Tề muốn giết nàng, nàng không thể thoát được

Cao Vân Trạm cảm giác máu trên người mình đang dần cạn kiệt, hắn vô cùng hận Trầm đại tiểu thư này, buồn cười là lúc này hắn không không hạ mình “Cô cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi bỏ qua cho Cô, Cô sẽ không so đo chuyện ngươi đã làm với Cô đồng thời Cô còn có thể thỏa mãn cho ngươi ba nguyện vọng”

Phải thỏa hiệp với một nữ nhân như thế Cao Vân Trạm cũng thầm phỉ nhổ bản thân.

Hắn âm thầm thề trong lòng, ngay sau khi hắn thoát khỏi khốn cảnh này, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đem Trầm Khuynh Lê thiên đao vạn quả

Trầm Thanh Lê ánh mắt kiên nghị, chủy thủ nhuốm máu trên tay lại không chút do đư đâm vào ngực Cao Vân Trạm, cao giọng nói “Cao thái tử xem tiểu nữ thành kẻ ngốc mà chơi đùa sao.

Từ xưa cường giả thắng, kẻ yếu nhất định sẽ thất bại, trở thành đống xương trắng dưới chân cường giả.

Năm đó Sở Bá vương Hạng Vũ thua cũng vì tính tình hắn không đủ quả quyết, hôm nay tiểu nữ đã quyết về phe Cửu thiên tuế, sẽ không làm cỏ đầu tường”

Rõ ràng chỉ là một nữ tử khuê các vừa cập kê không lâu nhưng lời của nàng lại chứa đựng sức nặng ngàn cân, khiến người nghe chấn động

Lục Hoài Khởi híp mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu trước mặt, cảm giác quen thuộc kia khiến tim hắn đập mạnh.

Hắn đưa tay che ngực, muốn đè lại trái tim đang đập loạn nhịp, lại thấy thân ảnh tin tế kia đang tiêu sái vung chủy thủ trên tay

“Không! Trầm đại tiểu thư” Lãnh Phong rất sợ Trầm Thanh Lê lại đâm Cao Vân Trạm, nếu tiếp tục như thế, Cao Vân Trạm sẽ không chịu đựng được nhưng tiếng gào của hắn vẫn không ngăn cản được Trầm Thanh Lê ra tay.

Hắn vội thúc giục khinh công, mạo hiểm đánh về phía nàng

Cung tiễn Tây Lương trên nóc nhà liền nhắm vào Lãnh Phong mà bắn tên, cung tiễn thủ Bắc Tề lập tức đáp trả, nháy mắt trong phòng lại là một màn tinh phong vũ tiễn

Cao Vân Trạm bị Trầm Thanh Lê đâm ba nhát, máu tươi nhiễm đỏ cả ngực, hắn ngước mắt, nghiến răng nói ‘tiện nhân ngươi, hôm nay dù Cô có chết cũng sẽ lôi kéo ngươi chôn cùng” Nói xong hắn như đại phát thú tính, há miệng cắn Trầm Thanh Lê

Trầm Thanh Lê đối diện với cặp mắt tràn đầy cừu hận của hắn, đột nhiên có chút luống cuống

Đúng lúc này, một mảnh vải đỏ từ giữa không trung buông xuống, phủ lên đầu Cao Vân Trạm.

Cùng lúc đó, một đôi tay đặt lên eo Trầm Thanh Lê, cả người nàng liền bị mang khỏi mặt đất.

Nàng ngước đầu, mạng che mặt bị kéo rơi, dung nhan hiện ra

Lục Hoài Khởi thi triển khinh công đuổi tới cứu Trầm Thanh Lê, vừa nhìn thấy dung nhan của nàng, hắn như bị sét đánh, đại não trống rỗng, cả thế giới chỉ còn lại đôi mắt của nàng.

Đen bóng, sáng ngời, giống y như đôi mắt của A Lê nhà hắn

Trầm Thanh Lê cũng chăm chú nhìn Lục Hoài Khởi.

Khuôn mặt của hắn tuấn mỹ vô trù mà không một nam nhân nào trong thiên hạ có thể sánh bằng, mà nàng ở gần khuôn mặt đó như vậy, tim đột nhiên đập mạnh.

Chờ Lục Hoài Khởi hạ xuống, Đồng Vạn Kim liền lập tức chạy tới nhìn Trầm Thanh Lê.

Lời đồn Trầm gia Đại tiểu thư diện mạo xấu xí, không sánh bằng Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư nhưng hiện tại nhìn thấy, tuy nàng không tuyệt sắc cũng thuộc loại mỹ nhân, hơn nữa gương mặt vẫn còn chút non nớt, về sau dưỡng tốt, nói không chừng có thể lột xác.

Tuy nhiên điều làm hắn hiếu kỳ là…

Đồng Vạn Kim đưa nắm đấm lên miệng, ho khan một tiếng như nhắc nhở Lục Hoài Khởi: hắn đã cứu được người, nên buông nàng ra rồi

Lục Hoài Khởi lúc này mới ý thức được tình thế, vội buông Trầm Thanh Lê ra, còn lui ra sau mấy bước, duy trì khoảng cách với nàng

Tuy Lục Hoài Khởi đã bỏ tay khỏi eo nàng nhưng Trầm Thanh Lê vẫn cảm thấy nơi đó nóng bỏng chứ cháy.

Hắn rũ mi, nhất thời có chút mất tự nhiên.

Không khí giữa hai người đột nhiên có chút vi diệu

Lãnh Phong vọt đến trước mặt Cao Vân Trạm, bỏ đi khối vải đỏ phủ trên đầu hắn, nhìn thấy khuôn mặt Cao Vân Trạm vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch, trong lòng vô cùng bi ai.

Hắn cẩn thận kéo Cao Vân Trạm về phía cung tiễn thủ của bọn họ

Vì không còn Trầm Thanh Lê, cung tiễn thủ Tây Lương không còn bó buộc nữa, lập tức bắn tên về bọn họ.

Cung tiễn thủ Bắc Tề liền bắn tên đáp trả.

Hai bên đối chiết, cánh tay của Lãnh Phong cũng trúng một tên nhưng hắn nhịn đau, cắn răng kéo Cao Vân Trạm đến nơi tương đối an toàn

Cao Vân Trạm không cam tâm nhìn Lục Hoài Khởi đứng đối diện hắn, thấy hắn ta không bị thương mà hắn, lập tức kích động kéo tay Lãnh Phong, thúc giục “mau, triệu tập người chúng ta mai phục ngoài Trầm phủ tiến vào.

Còn có…Còn có”

Lãnh Phong biết hắn muốn nói gì, bi thống nhìn thoáng qua bên ngoài sương phòng.

Bên ngoài dương quang sáng lạn, hoa nở tươi tốt, không khí mát lành.

Bọn họ bị vây trong sương phòng lâu như thế, mai phục bên ngoài còn không có động tĩnh, có lẽ đã bị người của Lục Hoài Khởi vây khốn

Lãnh Phong lại nghĩ tới Trầm Khuynh Duyệt.

Nàng ta quen thuộc địa hình Trầm phủ thế nhưng lúc này còn chưa mang một nhóm người mai phục ở một tiểu viện bỏ hoang trong hậu viện đến, có lẽ…Hắn không dám nghĩ tiếp

“Chủ tử, ta mang ngươi đi trước’ Lãnh Phong sợ Cao Vân Trạm tức giận, thương thế sẽ nghiêm trọng hơn, cố nói nói thoải mái một chút “ta sẽ phái người trông chừng nơi này, Lục Hoài Khởi sẽ không chiếm được chỗ tốt gì của chúng ta” Vừa nói vừa cõng Cao Vân Trạm lên lưng

Cao Vân Trạm lại dùng sức đẩy hắn ra “ta không đi, ta không thể để Lục Hoài Khởi thắng ta”

“Chủ nhân, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt”

Đúng lúc này thêm một đám cung tiễn thủ từ ngoài vọt vào sương phòng, nhắm thẳng về phía chủ tớ Cao Vân Trạm.

Lãnh Phong nhận thấy tình hình thêm cam go, nếu còn không nhanh chóng rời đi,sợ rằng mạng của hai chủ tớ sẽ không còn.

Hắn liền không để ý Cao Vân Trạm ngăn cản, vội khiêng Cao Vân Trạm lên vai, muốn nhảy cửa sổ rời đi

Đột nhiên giữa không trung có một mũi tên mãnh liệt phá không nhắm về phía Cao Vân Trạm mà đến.

Cao Vân Trạm thống khổ hạ thấp người, quay đầu nhìn lại, phát hiện mũi tên kia là từ chỗ Lục Hoài Khởi mà đến

Lục Hoài Khởi, Lục Hoài Khởi…Cao Vân Trạm trong lòng không ngừng lặp lại cái tên này.

Rõ ràng bọn họ thế lực ngang nhau, Lục Hoài Khởi cũng không cơ trí thông minh bằng hắn, thế nhưng cuối cùng người thất bại lại là hắn.

Một Trầm Thanh Lê đi lại tới một Trầm Khuynh Lê.

Hắn sẽ không thừa nhận hắn bại bởi Lục Hoài Khởi, nếu lão thiên gia không đưa Trầm Thanh Lê rồi lại Trầm Khuynh Lê cho Lục Hoài Khởi, Lục Hoài Khởi tuyệt đối không thể thắng hắn.

Đáng giận, hắn rốt cuộc lại thua bởi hai nữ nhân

Lãnh Phong đau lòng nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm, bước chân không chần chờ nữa, lập tức phá cửa sổ thoát đi

Bên ngoài cửa sổ lập tức vang lên tiếng vũ khí va chạm nhau, hiển nhiên là Lãn Phong đang phải đối phó với thủ hạ của Lục Hoài Khởi đuổi giết

Trầm Hạo Nhiên vẫn luôn trốn trong góc chờ trận giằng co qua đi mới đưa tay lau mồ hôi trán, vội vạng chạy đến trước mặt Lục Hoài Khởi, nịnh nọt “Lục cửu thiên tuế, ngài qua nhiên an bài cực kỳ xảo diệu, Cao thái tử chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều”

Hắn đảo tròng mắt, nhìn về phía đại nữ nhi nhà mình, nhìn thấy dung nhan của nàng, trong mắt liền lóe lên kinh ngạc, lập tức nắm lấy tay nàng đẩy đến trước mặt Lục Hoài Khởi “Lục cửu thiên tuế, Trầm phủ chúng ta xem như đã triệt để đắc tội Bắc Tề, vi thần sợ người Bắc Tề sau này sẽ hạ độc thủ với Trầm phủ, nhất là đại nữ nhi của vi thần” Hắn là quanh co lòng vòng muốn một hứa hẹn của Lục Hoài Khởi, nếu Lục Hoài Khởi có thể đáp ứng bảo hộ Trầm Thanh Lê, đêm nay hắn có thể kê cao gối ngủ ngon.