Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 126: Hai nam nhân bảo hộ




Đàn dơi xoay tròn trên không trung hoàng cung cả ngày vẫn không tản ra, không chỉ thế, đến chạng vạng lại có rất nhiều con dơi khác không biết từ đâu bay đến, phủ kín bầu trời Lương kinh.

Khiến người ta nhìn thấy mà da đầu run lên

Đến hoàng hôn thì Lục Hoài Khởi cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, hắn lập tức quan tâm tới an nguy của Trầm Thanh Lê.

Đồng Vạn Kim và Trương Lực đưa mắt nhìn nhau, hai người giống như tiểu hài tử làm sai chuyện, cúi đầu, không dám nhìn Lục Hoài Khởi.

Lục Hoài Khởi nhíu mày, cảm giác vô cùng bất an, vội tung chăn, lập tức xuống giường, muốn đi thăm Trầm Thanh Lê

Đồng Vạn Kim thấy vậy, ánh mắt sầm lại, đau lòng cho Lục Hoài Khởi “ngươi không cần nhìn nàng.

Nàng…đã đi”

Lục Hoài Khởi toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt

“Nàng…đi rất an tường” Có lẽ sợ Lục Hoài Khởi khó chịu, Đồng Vạn Kim lại nói dối bổ sung

Lục Hoài Khởi đứng thẳng lưng, giống như bức tường, hồi lâu mới từ từ xoay người, hai mắt trống rỗng vô hồn, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù tràn ngập biểu tình thê lương.

Đồng Vạn Kim thấy hắn như thế, trong lòng mềm nhũn, cũng không nỡ nói thêm gì để kích thích Lục Hoài Khởi

Trương Lực nghẹn ngào nói “chủ tử, ngài nén bi thương.

Phu nhân trên trời có linh thiêng chắc chắn không muốn ngài vì nàng mà thương tâm khổ sở”

Trương Lực nói xong lại khẽ đẩy Đồng Vạn Kim một cái, muốn hắn góp lời an ủi Lục Hoài Khởi.

Đồng Vạn Kim ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Khởi, châm chước một lát, đang tính an ủi Lục Hoài Khởi, lại nhìn thấy thân mình Lục Hoài Khởi run lên mãnh liền, tiếp theo phun ra một ngụm máu

“Chủ tử” Trương Lực cả kinh, vội chạy qua

Đồng Vạn Kim cũng đau lòng tiến lên đỡ hắn “ngươi nghe ta đi, A Lê từ lúc sinh ra đã bị người đánh tráo, ở An quốc công làm thứ nữ hơn mười năm, chịu nhiều đau khổ.

Ta thấy, kết quả như bây giờ, với nàng mà nói, cũng là một loại giải thích.

Nàng vừa đi,có lẽ ngươi chưa thích ứng được ngay nhưng ngươi còn có…mẫu hậu ngươi, ấu đệ người, mẫu tộc ngươi, thù của bọn họ, trừ ngươi sẽ không có ai giúp bọn họ báo.

Hoài Khởi, nghe ta nói, ngươi có thống khổ thế nào cũng đừng làm chuyện điên rồi”

Lục Hoài Khởi là một nam nhân cao ngạo, tự phụ, trước kia hắn chưa từng để ý tới nữ nhân nào, nhưng càng là như vậy, một khi hắn đã động tình liền toàn tâm toàn ý, hận không thể đem tất cả những gì hắn có cho Trầm Thanh Lê

Những lời Đồng Vạn Kim nói không hề lọt vào tai Lục Hoài Khởi, hoặc có thể nói lúc này đầu óc hắn trống rỗng, cơ thể toàn thân như bị cố định, mọi cảm quan đều tê dại.

Cho đến khi Đồng Vạn Kim thấy hắn có gì đó không đúng, đưa tay khẽ đẩy đẩy hắn, hắn liền đưa tay hất bỏ tay của Đồng Vạn Kim ra.

Hắn lảo đảo chạy như điên ra ngoài

Ra đến đại điện, tiếng dơi rít gào trên không đã khiến Lục Hoài Khởi giật mình, ngẩng đầu liền thấy hàng ngàn con dơi bay vòng vòng trên nóc điện.

Lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng như vậy nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có một mình A Lê của hắn, cho nên không chút chần chờ, chạy thẳng vào chủ điện Tử Vân điện

Nhìn thấy chủ điện treo đầy vải trắng, Lục Hoài Khởi cảm thấy hai mắt đau xót, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa thì té nhào.

Có Vũ lâm quân nhìn thấy hắn, tiến lên hành lễ, hắn lại vô thức đẩy Vũ lâm quân kia ra.

Bước chân trở nên rất chậm, rất chậm như là trên cổ chân có đeo tảng đá bự, đoạn đường không xa mà hắn lại như trèo đèo lội suối.

Rốt cuộc, hắn cũng dừng chân trước cửa chủ điện

Trong điện, một đám người vây quanh bên giường Trầm Thanh Lê, tiếng khóc, tiếng nức nở vang lên không dứt.

Đột nhiên không biết ai đó nhìn thấy Lục Hoài Khởi, hô lên một tiếng “Cửu thiên tuế”, đám người vây quanh giường liền quay đầu, đưa mắt nhìn hắn

Trầm Thanh Lê đã được thay xiêm y mới tinh.

Nàng an tĩnh nằm đó, trên mặt không hề có biểu cảm đau đớn.

Lục Hoài Khởi như một cái xác không hồn đi đến trước giường nàng

“Cửu thiên tuế, nô tỳ đáng chết.

Là nô tỳ không chiếu cố tốt cho tiểu thư mới để tiểu thư gặp chuyện không may” Nhiễm Mặc hai mắt đẫm lệ, quỳ xuống trước mặt Lục Hoài Khởi

Không có Trầm Thanh Lê, nàng chỉ là công cụ giết người trong tay Cao Vân Trạm.

Nhờ có tiểu thư nhà nàng, nàng mới có thể báo thù cho mẫu thân đã chết, cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Nhưng nàng lại không chiếu cố tốt tiểu thư nhà nàng, từ nay về sau, hai người âm dương vĩnh viễn chia lìa.

Hiện tại, nàng vô cùng ray rứt, hận không thể để Lục Hoài Khởi một chưởng đánh chết nàng, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt tội nghiệt của nàng

Lục Hoài Khởi lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng ánh mắt trống rỗng nhìn Trầm Thanh Lê trên giường.

Hắn dịu dàng nắm tay nàng, thanh âm mềm nhẹ “A Lê, ta tới thăm ngươi.

A Lê”

Trả lời hắn là sự trầm mặc của nàng

“A Lê” Lục Hoài Khởi lại dịu dàng gọi

Trầm mặc, vẫn chỉ có sự trầm mặc đáp lại hắn

“Ngươi không thể đi vào” Ngoài cửa đại điện vang lên tiếng ồn ào, Lục Hoài Khởi không để ý, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Trầm Thanh Lê

Liễu quý phi xông vào điện, cũng vì nghe nói Lục Hoài Khởi đang ở chủ điện Tử Vân điện cho nên nàng mới vội vàng đi vào “Cửu thiên tuế, bản cung lần này đến tìm ngươi cũng không phải thỉnh cầu ngươi tha cho Dao nhi,ngược lại dù nàng có bị người lợi dụng hay không thì nàng cũng đã thương tổ Đại công chúa.

Bản cung cũng không thiên vị, ngươi muốn xử trí nàng thế nào cũng được, bản cung sẽ không cầu tình cho nàng”

Để Lục Hoài Khởi giết Mộ Vân Dao, huynh muội nàng không khó chịu là gạt người, dù sao cũng là nữ nhi của trưởng tỷ bọn họ nhưng huyết mạch tình thân không quan trọng bằng phú quý.

Trước mặt bao người, Mộ Vân Dao tự tay đâm Trầm Thanh Lê, dù bị người sai khiến thì chỉ cần có người nói: nàng lần này đâm người là vì bị khống chế, nếu lần sau lại khống chế hại chết người khác thì sao, như vậy, Mộ Vân Dao không chết cũng tàn phế.

Mạng của nàng không thể giữ lại, vậy thì phải để Lục Hoài Khởi nhanh chóng phát tiết lửa giận, nếu không với sự tính toán chi li của hắn, cả Liễu thị e rằng phải bồi táng theo Mộ Vân Dao

Liễu quý phi nói xong liền nhìn Lục Hoài Khởi, chờ xem phản ứng của hắn

Lục Hoài Khởi ôm Trầm Thanh Lê vào lòng, hắn ôm rất chặt như sợ không cẩn thận sẽ đánh rơi nàng

“Cửu thiên tuế” Liễu quý phi còn muốn nói thêm gì đó

Đồng Vạn Kim cũng từ ngoài điện đi vào, khách khí nói với nàng “Quý phi nương nương, hiện Cửu thiên tuế như vậy, sợ không nghe lọt tai lời của ngài.

Có điều ngài yên tâm, Cửu thiên tuế là người yêu ghét rõ ràng, nên xử lý Nhị công chúa thế nào, hắn tự có chừng mực”

Biết hắn chỉ nói lấy lệ, Liễu quý phi rất không vui nhưng nói thế nào, cũng là bọn họ đuối lý nên nàng chỉ có thể rời đi

Đồng Vạn Kim nhìn thoáng qua Lục Hoài Khởi ôm chặt Trầm Thanh Lê, thở dài một hơi.

Hắn không biết qua lần này, Lục Hoài Khởi có thể trở lại là Lục Hoài Khởi ngạo thị thiên hạ như xưa hay không

Đêm dần khuya, trên bầu trời hoàng cung vẫn bị bao phủ bởi ngàn vạn con dơi.

Ở nơi nào đó trong hoàng cung, Tử Nghiên cắt một miếng thịt trên tay tiểu Thập nhị, cẩn thận đặt vào dụng cụ đặc chế, sau đó băng bó vết thương cho tiểu Thập nhị

“Tây Lương quốc bệ hạ, chủ tử nhà ta hiện đang đợi ta, ta không thể ở lại lâu, nếu có tin tức mới, chúng ta sẽ phái người thông ba với ngươi” Tử Nghiên cũng không muốn lại đây lâu

Tiểu Thập nhị chịu đựng đau đớn trên tay, nhăn mày, nghiêm túc nói với hắn “nói hay lắm, Đại hoàng tỷ ta có tin gì phải mau lập tức báo cho trẫm”

Tử Nghiên gật đầu cười khẽ,có chút hiểu được vì sao tân đế này lại để bụng tới vị hoàng tỷ cùng cha khác mẹ kia như vậy.

Hắn cũng không nói thêm gì, đứng dậy rời đi

Không lâu sau, tiểu Thập nhị cũng ôm cánh tay bị thương rời đi.

Mà ở mộ góc khuất khác, A Kha đã nhìn thấy tất cả, ánh mắt lóe lên, người cũng biến mất

Biệt viện trên Vân Vụ sơn.

Ân Ly Cận còn chưa khỏe hắn đã ngồi chờ trên giường, đến khi thấy Tử Nghiên mang miếng thị của tiểu Thập nhị vệ, liền cười nói “Tử Nghiên, trước đó An quốc công phủ bị cháy, làn da toàn thân của nàng đều bị thối rửa.

Lần này, Cô có thể giúp nàng, thân thể của nàng cũng sẽ khôi phục dung mạo trước khi bị lửa thiêu”.