Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 121: Bí mật bị vạch trần




Cao Vân Trạm đợi trong nhã gian ở quán trà đã một ngày, cho đến khi đêm xuống

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước đi lên cầu thang, Lãnh Phong liền liếc mắt nhìn Cao Vân Trạm, phát hiện bàn tay đang cầm chén trà của chủ tử nhà mình run lên, cho thấy hắn cũng rất để ý người đến có phải là người hắn đang chờ hay không.

Tiếng bước chân dừng lại, sau đó tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Phong đi đến mở cửa, một nam tử tướng mạo bình thường đi vào

“Hết thảy đã làm xong” nam tử kia còn chưa lau mồ hôi trên trán, thở phì phò nói

Cùng lúc này, chén trà trong tay Cao Vân Trạm đã bị hắn bóp nát, nước trà và máu của hắn hòa với nhau.

Lãnh Phong muốn tiến lên giúp hắn băng bó nhưng Cao Vân Trạm đã lắc đầu cười, Lãnh Phong liền lui ra sau

“Lãnh Phong, Trầm Thanh Lê bị đâm, nếu lúc này Lục Hoài Khởi lại xảy ra chuyện, ngươi biết cái này gọi là gì không?” Cao Vân Trạm lộ ra biểu tình sung sướng khi người gặp họa

Lãnh Phong rũ mi, hắn không phải không biết nhưng là tùy tùng của Cao Vân Trạm, hắn cũng hiểu chủ tử nhà mình không cần nghe câu trải lời của hắn

‘Cái này gọi là báo ứng ah.

Phu thê bọn họ xứng đáng bị như vậy” Cao Vân Trạm cười lạnh, ngữ khí lạnh bạc và ác độc

Lục Hoài Khởi đảo mắt nhìn văn võ bá quan đứng ngoài cửa Tử Vân điện, cuối cùng dừng trên người Lưu Trực.

Bọn họ rõ ràng là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm

“Đại công chúa cần tĩnh dưỡng, các vị đại nhân vẫn nên trở về đi” Lục Hoài Khởi dùng thanh âm lạnh đến mức có thể đông chết người đáp trả.

A Lê nhà hắn đã thành ra như vậy, đám người này vẫn không chịu buông tha cho nàng

Cảm giác mình bị lừa dối, Lưu Trực ân cần “thăm hỏi” Cao Vân Trạm một lượt, ngoài mặt vẫn cười nói với Lục Hoài Khởi ‘nhiều người nhiều biện pháp, Cửu thiên tuế, để chúng ty chức ở lại đây đi, nếu Đại công chúa có gì cần, chúng ty chức cũng có thể tận lực giúp sức”

Trầm Thanh Lê bị đâm, Liễu Nguyên Tông không muốn lúc này lại xuất hiện trước mặt Lục Hoài Khởi để chuốc phiền toái nhưng Lưu Trực lại bảo nếu bây giờ không đến thăm hỏi Đại công chúa, sau này Lục Hoài Khởi nhất định sẽ kiếm cớ, nói bọn họ tâm ngoan thủ lạt, không quan tâm tới Đại công chúa, Liễu thị cũng sẽ bị người ta thóa mạ, vì thế mà hắn mới theo Lưu Trực đến đây.

Tuy nhiên dù có mặt, hắn vẫn tận lực làm giảm sự tồn tại của mình, không muốn làm bao cát cho Lục Hoài Khởi trút giận

Những viên quan khác cũng không dám chọc Lục Hoài Khởi để rước lấy xui xẻo, cuối cùng chỉ có một mình Lưu Trực đứng ra nói chuyện

Lục Hoài Khởi lạnh lùng nói ‘Cô nhắc lại lần nữa, Đại công chúa nơi này không cần các ngươi” thanh âm lạnh lẽo thấu xương như băng chùy đâm vào xương cốt

Trương Lực lúc này đã đưa vài Vũ lâm quan đến, cưỡng chế đám quan viên rời đi.

Liễu Nguyên Tông cảm thấy hắn đã lộ diện, giờ Lục Hoài Khởi lại đuổi hắn đi, hắn cũng không cần ở đây chịu tội.

Vì thế hắn quay người đi, các quan viên khác đưa mắt nhìn nhau rồi cũng lục tục đi theo

Lưu Trực có chút hứng thú lan san, chắp tay sau lưng, chuẩn bị rời đi

Gió đêm lạnh thấu xương đột nhiên ập tới, làm tắt ngọn đèn lồng treo trên hành lang.

Thân mình Lục Hoài Khởi run lên, hai má đột nhiên nóng bừng.

Động tác của hắn đều bị Lưu Trực bắt gặp, hai mắt híp lại

“Lưu đô đốc, hi vọng ngươi tuân thủ mệnh lệnh của Cửu thiên tuế” Trương Lực tiến đến trước mặt Lưu Trực, đuổi khách

Lưu Trực vẫn nhìn Lục Hoài Khởi chằm chằm, hồi lâu mới xoay người rời đi

Chờ hắn đi xa, Trương Lực đang muốn phục mệnh với Lục Hoài Khởi lại thấy thân mình cao lớn của Lục Hoài Khởi run bần bật, vội hỏi “chủ tử, ngươi không sao chứ?”

Lục Hoài Khởi cảm giác cơn gió vừa rồi giống như ngọn đuốc muốn thiêu đốt hắn, cả người hắn nóng bừng, như muốn bốc lữa

Tiểu thái giám vội vã thắp đèn, nương theo ánh sáng, Trương Lực nhìn thấy Lục Hoài Khởi đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú căn cứng, vội hô lên “chủ tử”.

Lục Hoài Khởi như thế rất không bình thường, Trương Lực cau mày, khẩn trương tiến lên nhưng đã bị hắn ngăn lại

“Ta…không sao?” miệng nói thế nhưng chỉ Lục Hoài Khởi mới biết một cỗ khí tà ác đang bành trướng trong người hắn, khiến nơi nào đó phát sinh biến hóa

Chuyện tới mức này, Lục Hoài Khởi có thể khẳng định hắn đã bị tính kế, mà vừa rồi Lưu Trực mang nhiều người đến, tiếng là thăm hỏi A Lê, thật ra là…Hắn xoay người đi vào tẩm điện, thấy nữ nhân hắn yêu nhất đang bị đau đớn hành hạ mà hắn không thể giúp được, còn tiểu hoàng đế vừa mới đăng cơ lại không thể tin được, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.

Có điều, không biết hắn bị hạ loại dược nào mà dược tính bá đạo, chi phối cả người hắn, khiến ý thức của hắn cũng nhanh chóng bị khống chế.

Hắn liếm liếm đôi môi khô cằn, bước chân như đạp trên mây mù, mềm nhũn, nhẹ bẫng…

“Lưu đô đốc, không phải Cửu thiên tuế đã bảo ngươi đi về trước sao? sao ngươi lại quay lại?” Thanh âm của Trương Lực đột ngột vang lên

Lục Hoài Khởi vốn đã căng thẳng, lưng càng thêm cứng, từ từ quay đầu.

Cũng không biết Lưu Trực đã dùng cách nào mà khiến các quan viên đã rời đi đều quay lại cùng hắn

“Thiên tuế muốn chúng ty chức rời đi, chúng ty chức nhất định sẽ nghe lời nhưng dù sao cũng đã đến đây, nói thế nào cũng muốn gặp mặt Hoàng thượng, hỏi rõ ràng tình huống của Đại công chúa rồi mới rời đi.

Đại công chúa vừa mới sinh ra đời đã bị ôm khỏi hoàng cung, hiện tại tiên hoàng không còn, nếu không nhất định sẽ rất lo lắng cho Đại công chúa.

Chúng ty chức vì tiên hoàng, vì Hoàng thượng, càng phải quan tâm Đại công chúa nhiều hơn”

Những lời này thật đàng hoàng, còn lôi cả Minh Hoài đế đã băng hà ra làm cớ, nếu Lục Hoài Khởi bác bỏ bọn họ thì quá bá đạo, làm cho Đại công chúa chỉ thuộc về một mình hắn mà không phải là Đại công chúa của Tây Lương quốc

Lục Hoài Khởi cảm giác hơi thở của hắn cũng nóng như khí đốt, cỗ tà khí trên người mãnh liệt như sóng triều mênh mông đánh về phía hắn từng đợt, từng đợt.

Hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu

Đã vậy, Lưu Trực còn cố tình ầm ĩ “Cửu thiên tuế, chúng ty chức cũng không quấy rầy người và Đại công chúa.

Thỉnh cầu ngươi mời Hoàng thượng ra, chuyện có liên quan tới thương thế của Đại công chúa, chúng ty chức thỉnh giáo Hoàng thượng là được”

Lục Hoài Khởi rất muốn đem Lưu Trực ra thiên đao vạn quả, nghiến răng nói “được” sau đó hô lên với tiểu Thập nhị ở bên trong “Hoàng thượng, ngài đi ra nói với các đại thần một câu đi” Tuy hắn cố gắng duy trì trấn định nhưng thanh âm khàn khàn không che giấu được

Lưu Trực vốn luôn để ý Lục Hoài Khởi lập tức phát hiện ra dị thường của hắn, tròng mắt xoay chuyển, trong đầu lại lóe lên đủ loại suy đoán.

Không biết rốt cuộc Cao Vân Trạm đã làm gì Lục Hoài Khởi?

Tiểu Thập nhị đỡ Trầm Thanh Lê tựa vào đầu giường, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn lấy làm ngạc nhiên vì sao Lục Hoài Khởi không đi vào trong nhưng thấy Lục Hoài Khởi toàn thân đầy mồ hôi, thâm mình căng cứng đứng đó liền biết đã có chuyện xảy ra

“Các ngươi nếu quan tâm Đại hoàng tỷ như vậy, chúng ta không nên ở ngoài Tử Vân điện ầm ĩ làm phiền Đại hoàng tỷ nghỉ ngơi”

Hoàng đế đã nói vậy, bá quan văn võ không thể không nể mặt hắn, vội chắp tay liên tục xưng vâng

Lưu Trực lại nhân lúc Trương Lực lơ là liền vượt qua hắn, đi đến cạnh Lục Hoài Khởi.

Lục Hoài Khở cũng cảm giác được, muốn thúc giục khinh công rời đi nhưng toàn thân lại mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.

Lưu Trực dùng sức chạm mạnh một cái, Lục Hoài Khởi liền lảo đảo rồi té nhào trên đất.

Kết quả như thế không chỉ khiến Lưu Trực mà những người có mặt đều cả kinh, Lục Hoài Khởi võ công cao cường, sao tối nay lại yếu ớt như vậy

Lưu Trực kinh ngạc đảo quanh người Lục Hoài Khởi một vòng, rất nhanh đã trấn định lại, khoa trương kêu lên “Cửu thiên tuế, sao đầu ngươi toàn mồ hôi thế”

Nói xong liền tiến lên, muốn đỡ Lục Hoài Khởi dậy, hai mắt lại tà ác dò xét nơi nào đó trên người Lục Hoài Khởi.

Hắn lúc này đã hiểu vì sao Cao Vân Trạm muốn hắn phải mời các quan viên phẩm cấp cao cùng đến.