Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 12: Cao thấp




Trầm Thanh Lê nói vậy, Trầm hoàng hậu trán nổi gân xanh

Là nàng phân phó huynh trưởng giết Trầm Thanh Lê.

Bại hoại Trầm gia này, nàng sống sẽ hủy toàn bộ Trầm gia, thậm chí là cả tiền đồ của Thái tử.

Mấy năm qua nàng đã bỏ ra rất nhiều để có một ngày này, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép có người hủy diệt hết thảy của nàng và Trầm gia.

Trầm hoàng hậu lại liếc mắt nhìn Thái tử, từ lúc Trầm Thanh Lê xuất hiện, ánh mắt của Thái tử chưa từng dời khỏi nàng, nếu không phải vì phụ tá của hắn ngăn cản, hắn đã sớm đứng ra giải vây cho nàng.

Tiện nhân Trầm Thanh Lê này chỉ dựa vào lời nói là muốn ám chỉ Trầm gia giết nàng? Thật nực cười.Trầm hoàng hậu hai tay siết chặt thành quyền, hộ giáp sắc bén đâm thủng cả ống tay áo của nàng

Cả triều bàn tán xôn xao, Trầm Thanh Lê vẫn thản nhiên nhìn Trầm hoàng hậu chăm chú

Cùng là cô cô của các nàng nhưng Trầm hoàng hậu đối với Trầm Thanh Kiểu yêu thương có thêm, Trầm Thanh Kiểu muốn gì có đó.

Nàng cũng từng âm thầm hâm mộ Trầm Thanh Kiểu, hi vọng có một ngày cô cô cũng sẽ đối với nàng như thế nhưng sau khi bò ra khỏi địa ngục, nàng lại đứng trước mặt hoàng hậu cô cô cao cao tại thượng kia, nàng đã không còn ảo tưởng xa xỉ như vậy đối với cô cô này cũng như đối với Trầm gia.

Nàng chỉ muốn hủy diệt tất cả thuộc về Trầm gia.

Bầu không khí xấu hổ tràn ngập đại điện, một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo “khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Trầm đại cô nương đã chuẩn bị xong, Trầm đại cô nương có thể bắt đầu nhảy múa không?”



Trầm hoàng hậu ngoài cười nhưng trong không cười nói “Thanh Lê, đêm nay dù sao cũng là thọ yến của Hoàng thượng, chuyện của ngươi không tiện nhiều lời ở nơi này, chờ kết thúc thọ yến, cô cô chắn chắn sẽ lại triệu kiến ngự y trước kia đã chận trị cho ngươi, điều tra rõ chân tướng sự tình”

Trầm hoàng hậu muốn người định tội Trầm Thanh Lê là yêu nghiệt sau đó giết chết nhưng nàng ta vận khí tốt, được Lục Hoài Khởi giúp, nếu đêm nay nàng lại tiếp tục đề tài vì sao một người đã chết lại có thể sống trở về thì gặp xui xẻo sẽ là nàng và Trầm gia

Vừa rồi Trầm Kính Phong đại nghĩa diệt thân, cắt đứt quan hệ cha con mà hiện tại Trầm hoàng hậu lại xưng cô cô với Trầm Thanh Lê, tốc độ chuyển biến cũng thật mau ah.

Liễu quý phi âm thầm liếc mắt khinh thường Trầm hoàng hậu

“Nô tỳ đa tạ Hoàng hậu nương nương” Trầm Thanh Lê cứng ngắc hành lễ với Trầm hoàng hậu.

Nàng vốn không trông cậy đêm nay chỉ dựa vào vài lời của mình là có thể vặn ngã Hoàng hậu cùng Trầm gia, có điều nàng đã nói như thế, sau này nếu nàng có gì không may, cả Lương kinh sẽ hoài nghi là An quốc công phủ ra tay

Bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên bị người nắm, cảm giác nóng bỏng khiến tim của nàng nhảy lên.

Nàng ngước mắt, phát hiện Lục Hoài Khởi vốn ôm vai nàng giờ đang năm chặt tay nàng

Hắn cao cao tại thượng, tuấn mỹ vô trù, quyền thế ngập trời.

Nàng gầy yếu nhỏ bé, xấu xí vô cùng, bị người ức hiếp.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ hẳn sẽ tạo nên sự tương phản mãnh liệt, người nào nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy hoang đường buồn cười nhưng Trầm Thanh Lê lại phát hiện hắn nắm tay nàng rất chặt, như sợ nàng sẽ bỏ chạy

Tiểu thái giám vội vàng đặt một cái ghế bên cạnh chỗ ngồi của Lục Hoài Khởi.

Nàng theo hắn cùng ngồi xuống, khí tức mát lạnh của hắn liền tràn ngập mũi nàng

Người trong điện tuy vừa rồi bị những lời của Trầm Thanh Lê làm chấn kinh nhưng bọn họ sẽ không vì một nữ nhân dung mạo xấu xí mà ra mặt

Tiếng cổ nhạc vang lên, Trầm Thanh Kiểu trong sự vây quanh của một đám vũ cơ, bạch sam thanh lệ, tay áo bay bay ra sân.

Nàng khi thì như Hằng Nga trê cung trăng, bước chân theo tiếng nhạc mà nhảy múa;lúc lại như hoa phù dung trong gió, eo nhỏ lắc lư, tay áo vung cao



Tất cả nam tử trong điện đều bị nàng hấp dẫn, trong mắt bọn họ, nàng như thiên tiên hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành khiến bọn họ không thể chống cự được mị lực của nàng, hận không thể quỳ dưới váy của nàng…

Điệu vũ kết thúc, không biết là ai dẫn đầu hoan hô, Trầm Thanh Kiểu thu tay áo, yên lặng hành lễ với mọi người trong tiếng hoan hô không dứt

Sau đó nàng quỳ xuống trước mặt Minh Hoài đế “Hoàng thượng, thần nữ chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn” nói xong hai mắt chợt đỏ hồng, mờ mịt hơi nước “vừa rồi Hoàng thượng hỏi thần nữ muốn lễ vật gì, thần nữ ở nơi này cả gan nói với Hoàng thượng rằng thần nữ chỉ muốn mượn cơ hội này nói với Nhị muội, dù trước kia có hiểu lầm gì thì cũng là chuyện đã qua, dù bây giờ nàng không nhận thân nhân như thần nữ thì thần nữ và cả An quốc công phủ vẫn luôn coi nàng là người thân nhất, đại môn An quốc công phủ sẽ vì nàng mà mở ra bất kỳ lúc nào”Vừa rồi nàng rời đi, không biết trong điện đã xảy ra chuyện gì nhưng những lời này của nàng đã thể hiện sự rộng lượng của nàng, lại đem việc Trầm Kính Phong đoạn tuyệt quan hệ cha con đẩy hết trách nhiệm lên người Trầm Thanh Lê.

Nói cho thế nhân biết An quốc công phủ đối với Trầm Thanh Lê tốt như thế nhưng nàng ta vẫn không biết đủ, vẫn muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Mỹ nhân hai mắt đẫm lệ nói những lời tình chân ý thiết như vậy khiến nhiều người rất thương tiếc.

Tân khách nhìn Trầm Thanh Kiểu lại liếc nhìn Trầm Thanh Lê, trong lòng yên lặng cảm thán, quả nhiên là sửu nhân tác oai tác quái

Lục Hoài Khởi mắt hồ ly híp lại, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên người Trầm Thanh Lê ngồi bên cạnh.

Tiểu cô nương này bị tỷ tỷ hắt nước bẩn lên người mà vẻ mặt vẫn bình thản như thế

Với hiểu biết của Trầm Thanh Lê với Trầm Thanh Kiểu, nàng đã sớm đoán được nàng ta sẽ hắt nước bẩn lên người mình.

Nhưng nàng vừa nhếch miệng địn lên tiếng, bên cạnh đã vang lên thanh âm vang dội lại trêu tức

“Trầm đại cô nương,tình cảm của tỷ muội các ngươi thật khiến Bản Giám cảm động.A Lê tuổi còn nhỏ, trước kia đang êm đẹp lại bị thiêu chết ở An quốc công phủ, điều này khiến tính tình nàng khó tránh khỏi có chút thâm trầm, sau này Bản Giám sẽ dạy dỗ nàng thật tốt, làm cho nàng nhanh chóng thoát thai hoán cốt, không để nàng lại chịu ảnh hưởng của An quốc công phủ.

Về chuyện để nàng quay về An quốc công phủ, sau này Bản Giám sẽ tự mình đưa nàng về” mắt hồ ly cong lại trêu tức, cố ý cao giọng cười nói “có điều Bản Giám hi vọng khi mang A Lê về thì An quốc công phủ sẽ không xảy ra chuyện đi lấy nước nữa”

Lão hồ ly chính là lão hồ ly.

Trầm Thanh Kiểu nói tình chân ý thiết, Lục Hoài Khởi lại thẳng thắn miệt thị An quốc công phủ.

Trầm Thanh Kiểu châm chọc Trầm Thanh Lê tham lam, bất hiếu; Lục Hoài Khởi lại mắng thẳng Trầm Thanh Kiểu là thượng bất chính hạ tắc loạn; tính tình của Trầm Thanh Lê tối tăm cũng do An quốc công phủ giáo dưỡng ra; Trầm Thanh Kiểu hắt nước bẩn lên người Trầm Thanh Lê cũng chính là hắt nước bẩn lên An quốc công phủ Trầm Thanh Lê nếu không ra gì thì Trầm Thanh Kiểu lại là thứ gì? mặt khác lúc Trầm Thanh Lê gặp chuyện không may, Trầm Thanh Kiểu không đứng ra cứu giúp, giờ lại thể hiện tỷ muội tình thâm.

Quá đáng khinh



Rất nhiều người hiểu được ý mắng chửi trong lời Lục Hoài Khởi; rất nhiều người thấy mỹ nhân mà mình quý mến bị một hoạn quan châm chọc, hận không thể đánh Lục Hoài Khởi một trận, trút giận thay Trầm Thanh Kiểu.

Thế nhưng đó chỉ là mơ ước, đối thủ lớn nhất của Lục Hoài Khởi là Tây Hán Đô đốc Lưu Trực không xuất hiện, Trầm hoàng hậu nói không lại hắn, tiểu lâu la bọn họ thì làm được gì chứ.

Lục Hoài Khởi ở trước mặt mọi người gọi nàng là A Lê.

Trầm Thanh Lê run rum mi mắt nhìn hắn.

Dạ tiệc hôm nay trôi chảy hơn nàng nghĩ rất nhiều, dù không có Lục Hoài Khởi giúp đỡ nàng cũng có thể vượt qua nhưng thực sự hắn đã giúp nàng cản được hai trận huyết vũ tinh phong

Lục Hoài Khởi cảm giác được Trầm Thanh Lê đang nhìn mình liền rũ mi, thấp giọng nói với nàng “ngươi an tâm ngồi bên cạnh Bản Giám, có chuyện gì Bản Giám giúp ngươi cản” người quyền thế như hắn, không hứa hẹn thì thôi mộ khi nói ra chính là một lời đáng giá ngàn vạn

Thân mình Trầm Thanh Lê cứng lại.

Một năm nay, nàng xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, khó có được một nam nhân hứa hẹn với nàng như thế, tâm không biết vì sao lại mềm nhũn

Nàng mỉm cười với Lục Hoài Khởi, xem như cảm tạ hắn tối nay đã giúp đỡ

Hai người cổ vũ lẫn nhau đều bị Thái tử Mộ Vân Hành thu vào mắt, ánh mắt lóe lên sự thống khổ.