Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 116: Kìm lòng không đậu




Hương khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương song long hí châu mạ vàng

Tử Nghiên gõ cửa phòng, đợi người trong phòng cho phép, hắn mới cẩn thận đi vào trong

Trong phòng, Quốc sư đang ngồi trước cầm đài, trước mặt hắn là đàn cổ bạch ngọc, chẳng biết đã bị đứt một dây từ lúc nào

“Người đi rồi sao?” hắn hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm cây đàn cổ kia

Tử Nghiên gật đầu “hết thảy đều làm theo lời Quốc sư phân phó, có điều….” hắn nhíu mày, nói tiếp “trước khi nàng đi đã hỏi nô tài tên của ngài, nô tài…” hắn quỳ xuống “nô tài mềm lòng, đã nói với nàng’ thật ra là hắn không muốn Trầm Thanh Lê cứ vậy mà đi, ngay cả tên của Quốc sư nhà hắn cũng không biết

Trầm mặc một lát, Quốc sư mới lên tiếng “mà thôi, dù sao cũng có một ngày nàng sẽ biết tên của Cô” hiện tại để nàng biết trước cũng được.

Ân Ly Cận.

Trầm Thanh Lê sau khi rời khỏi biệt viện, trong lòng không ngừng lặp lại cái tên này, cũng nhớ tới những người nàng biết, thế nhưng hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.

Nàng và Quốc sư Bắc Tề hoàn toàn không có quan hệ gì, không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng.

Trầm Thanh Lê dừng bước, quay đầu nhìn lại biệt viện kia lần nữa, đã nghĩ không ra chi bằng đừng nghĩ, vì thế nàng lại tiếp tục đi về phía trước

Trong Lục đô đốc phủ, đã mấy ngày không có tin tức của Trầm Thanh Lê khiến Lục Hoài Khởi trở nên nóng nảy táo bạo, người hầu trong phủ đều sợ hắn giận chó đánh mèo, tránh được liền tránh.

Đáng thương cho Đồng Vạn Kim trở thành đối tượng duy nhất bị hắn trút giận

“Rốt cuộc ngươi có nghiêm túc tìm người không?nếu không sao lật cả Tây kinh lên lại không tìm được chút manh mối nào”



Lục Hoài Khởi vô cùng chán ghét cảm giác không bảo hộ được cho Trầm Thanh Lê.

Đột nhiên nhô ra Bắc Tề Quốc sư, làm cho hắn vô cùng bất ổn.

Hắn chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền lóe lên đủ loại khả năng.

Hắn vừa sợ tên họ Ân kia sẽ làm hại A Lê, lại sợ hắn ta dụng tâm kín đáo, khiến nàng bị hắn ta mê hoặc

Đồng Vạn Kim bất đắc dĩ nói “cho xin đi.

hắn là Bắc Tề Quốc sư, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế, đến Cao Quân Thận là hoàng đế cũng không dám động đến hắn.

Hắn nếu muốn giấu A Lê của ngươi đi, chúng ta có hao hết tâm tư cũng không tìm được”

Đồng Vạn Kim cũng là người Bắc Tề, trong lúc hắn và Lục Hoài Khởi còn là hài đồng thì vị Quốc sư kia đã là vị thần khiến toàn dân Bắc Tề kính ngưỡng, ngay cả Cao Quân Thận làm quân chủ Bắc Tề vẫn phải kiêng kị hắn.

Nhiều năm qua đi, hắn và Lục Hoài Khởi đều trưởng thành, trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa nhưng ngày đó nhìn thấy trên pháp trường, vị pháp sư kia vẫn dung nhanh trầm ổn đó, không hề có dấu vết bị năm tháng bào mòn.

Khi đó, hắn đã có cảm giác hắn và Lục Hoài Khởi ở trước mặt vị Quốc sư kia là tiểu hài tử ngây thơ, thiếu ổn trọng.

Một loại cảm giác trước đây chưa từng có.

Hắn lại có chút bận tâm về Lục Hoài Khởi.

Đồng Vạn Kim nhíu mày, mềm giọng an ủi “ngươi cũng đừng quá lo, ngày đó nhìn thái độ của hắn với A Lê, hẳn là sẽ không thương tổn nàng”

Chính vì thái độ của hắn ta đối với A Lê quá mức quỷ dị, Lục Hoài Khởi mới lo lắng.

Hắn liếc nhìn Đồng Vạn Kim, thúc giục “ngươi cũng đừng ở đây nói, mau phái người tìm kiếm khắp Lương kinh lần nữa đi”

Đồng Vạn Kim bất đắc dĩ thở dài, đang chuẩn bị rời đi thì Trương Lực lại xuất hiện, chắp tay bẩm báo với Lục Hoài Khởi“khởi bẩm Đô đốc gia, phu nhân trở lại”

Lục Hoài Khởi và Đồng Vạn Kim đưa mắt nhìn nhau, cũng là Lục Hoài Khởi có phản ứng trước “nàng hiện ở đâu? người có bị thương không?”

Trong mắt Lục Hoài Khởi như tích tụ cuồng phong khiến Trương Lực sợ tới ngẩn người, nghĩ rằng nếu hắn không mau bẩm báo tung tích của phu nhân, có khả năng hắn sẽ bị Đô đốc gia giết chết, vội nói ‘phu nhân hiện do quản gia chiếu cố, có lẽ đã về tiểu viện nghỉ ngơi”

Trương Lực vừa dứt lời, cảm giác có một cơn gió thổi qua, ngước mắt nhìn lại thì Lục Hoài Khởi đã không còn ở trong phòng

Trầm Thanh Lê trở lại tiểu viện của mình, đang chuẩn bị tắm rửa, Nhiễm Mặc liền ôm lấy nàng, khóc nức nở nói ‘tiểu thư, mỗi lần ngươi gặp chuyện không may ta đều không thể giúp ngươi.



Ta thật vô dụng” Nàng đã thề phải bảo hộ Trầm Thanh Lê nhưng nàng phát hiện, từ sau khi chủ tớ các nàng đến Lương kinh, mỗi lần tiểu thư gặp nguy hiểm, nàng đều không giúp được gì, ngược lại còn gây phiền toái cho tiểu thư

Nhìn Nhiễm Mặc tự trách, Trầm Thanh Lê cười khẽ, đưa tay kéo nàng lại gần, an ủi “không phải ta đây không có việc gì sao, ngươi đừng nghĩ lung tung.

Ngươi cứ nghĩ mình không thể bảo hộ ta, ta lại thấy mình là một chủ tử vô dụng, luôn khiến ngươi bận tâm vì ta” nói xong lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng

Nhiễm Mặc tỉ mỉ quan sát Trầm Thanh Lê một vòng, thấy trên người nàng không có vết thương nào, tay chân cũng linh hoạt tự nhiên, không giống bị thương, mới yên tâm hơn.

Nhẹ giọng hỏi “tiểu thư, Bắc Tề Quốc sư kia vì sao muốn bắt ngươi?”

Vấn đề này, Trầm Thanh Lê cũng không biết phải trả lời thế nào, còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Khởi một thân cẩm bào nguyệt bạch đã xuất hiện trước mặt nàng

Vừa nhìn thấy Trầm Thanh Lê, mắt hồ ly của Lục Hoài Khởi liền sáng lên,bước vội đến bên nàng, hai tay giang ra, ôm chặt nàng vào lòng.

Hắn ôm thật chặt khiến Trầm Thanh Lê có chút thở không nổi, nàng ngẩng đầu, đang tính nói chuyện, hắn đã đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng “đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát đi”

Trầm Thanh Lê ngoan ngoãn cúi đầu, cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ giọng nói ‘ta không sao, người nọ không có làm gì ta”

Nhiễm Mặc và các nha hoàn khác tự giác lui ra ngoài, để lại không gian cho đôi phu thê

Trầm Thanh Lê đưa mắt nhìn qua song cửa sổ, thấy hoa trà ngoài viện đã nở rộ, muôn hồng nghìn tía.

Tuy cách xa nhưng nàng nhắm mắt lại, tựa như có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng, những bất an và áp lực trong lòng nàng dường như cũng tan thành mây khói.

Cảm giác này thật tốt

“Cảm giác như lúc này thật tốt” Lục Hoài Khởi dịu dàng nói

Trầm Thanh Lê đưa tay ôm lấy eo hắn, cũng không phải do hương hoa khiến nàng an lòng mà chính là Lục Hoài Khởi, trên người hắn có hương hoa trà nhàn nhạt, nàng được hắn ôm, ngửi khí tức thản nhiên thuộc về hắn, nàng mới an lòng

“Trên đường về, ta nghe người ta nói hiện ngươi đã chưởng khống thế cục triều đình, chờ khi ngươi có thời gian rảnh, hai chúng ta cùng nhau ra ngoài du ngoạn vài ngày đi” nàng ngẩng đầu, ánh mắt hi vọng nhìn hắn

Người hầu bên cạnh Bắc Tề Quốc sư kia đã nói nàng không còn sống được bao nhiêu ngày, có thể nàng và hài tử trong bụng nàng sẽ chấm dứt cuộc sống trong năm nay, vì thế nàng muốn lưu lại nhiều ký ức ngọt ngào giữa nàng và hắn

Ánh mắt của nàng tỏa sáng, tràn đầy khát vọng, Lục Hoài Khởi nhìn thấy, tâm liền động, khóe môi cũng tươi cười nở rộ.

Đừng nói chỉ là cùng nàng ra ngoài đi dạo, dù muốn hắn giao mạng mình cho nàng, hắn cũng nguyện ý.

Yêu thương đưa tay sờ đầu nàng, mềm giọng nói “được”



Vừa dứt lời, Lục Hoài Khởi liền cảm giác đôi môi ấm áp, cánh môi của nàng đã dán lên môi hắn, cái lưỡi đinh hương mềm mại bá đạo chui vào miệng hắn, hô hấp của hắn cứng lại, lập tức cùng nàng gắn bó giao triền

Hôm nay nàng rất chủ động, hắn rất nhanh đã không chống đỡ được, nơi nào đó trên người cũng phản ứng rõ ràng hơn nhưng hắn thương tiếc nàng, sợ nàng vừa trở về, còn mệt nhọc, sợ hắn không khống chế được sẽ làm hại đến nàng.

Ngay lúc hắn còn đang do dự thương tiếc, nàng đã dán vào tai hắn, nhỏ giọng nói “ôm ta đi tắm đi”

Thỉnh cầu ôn nhu như thế khiến Lục Hoài Khởi đầu óc nóng lên.

Chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, nói phức tạp liền phức tạp, muốn đơn giản sẽ đơn giản.

Trong lòng hắn rất muốn thân cận với nàng, cưng chìu nàng, cho nàng mọi thứ tốt nhất.Về mặt thân thể, hắn lại có chút lưu manh, muốn chiếm lấy nàng, muốn cùng nàng trải qua cảm giác sung sướng kia.

Dù là thân thể hay trái tim thì hắn cũng chỉ có một mình nàng.

Lục Hoài Khởi ôm lấy Trầm Thanh Lê, vòng qua bình phong, đặt nàng vào bồn tắn tràn đầy nhiệt khí.

Hai cánh tay mềm mại không xương vươn ra, hắn liền lâm vào trong biển tình

Trầm Thanh Lê hôn Lục Hoài Khởi đến quên cả trời đất, có lẽ vì biết ngày của mình không còn nhiều, nàng cũng không có e ngại của nữ tử, đắm mình trong sóng triều, tiến sát Lục Hoài Khởi hơn.

Nàng không phải người tham lam, sau này nàng không ở đây, vẫn hi vọng sẽ có nữ nhân khác thay nàng làm bạn cùng hắn.

Chỉ mong nam nhân này, lúc rảnh rỗi nhớ tới từng có nàng xuất hiện trong cuộc sống của hắn, vậy là đủ.