Editor: nhozram
Chương 143
Từ trên máy bay bước xuống, đứng trên địa phận thành phố X, Thương Mặc nhìn lên bầu trời một chút, hít sâu một hơi, đi về phía chiếc xe đã chờ ở cách đó không xa.
Nàng đã mua vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về rồi, chỉ không biết, Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung bây giờ thế nào.
Uông Minh giúp Thương Mặc mở cửa xe, đợi nàng ngồi vào rồi mới đóng cửa, trở lại vị trí điều khiển lái xe đi, hướng tới bệnh viện lái đi.
"Huyên tỷ sao rồi?" Thương Mặc cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Uông Minh chuyên chú lái xe, giọng nói lại khó nén thống khổ,"Làm phẫu thuật, trước khi tôi đi cô ấy còn chưa có tỉnh.".
"Như vậy..." Thương Mặc nhàn nhạt gật đầu, như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại nói," Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?".
Uông Minh chần chờ vài giây,"Ngày hôm qua Linh Lung nói lão sư của Thiếu chủ tìm Thiếu chủ, liền đi gặp ông ta, Lệnh Hồ đi cùng em ấy.".
Trừng lớn mắt, Thương Mặc bất khả tư nghị thất thanh nói,"Lão sư? Khúc lão sư?".
"... Vâng".
Bởi vì kinh ngạc mà ngồi thẳng thân mình, Thương Mặc sau khi kinh ngạc lập tức khôi phục bình tĩnh, thả lỏng người dựa vào lưng ghế dựa,"Có phái người đi tới chỗ Khúc lão sư xem xét chưa?".
"Đi rồi, vẫn không tìm thấy Linh Lung." Uông Minh nắm tay lái bàn tay có chút trắng bệch, cắn răng,"Không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trừ phi Lệnh Hồ Huyên nhanh chóng tỉnh lại.".
Rũ mắt xuống, Thương Mặc vén lên mái tóc che trước trán trên, không nói một lời, trong đầu bắt đầu nhanh chóng phân tích tình huống.
Linh Lung là lúc đi gặp Khúc lão sư mới bị bắt, Lệnh Hồ Huyên cũng là bởi vì như vậy mới bị thương nặng. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Khúc lão sư là đầu sỏ gây nên, huống chi, ông ta có cái gì lý do phải làm như vậy?
Nhớ tới nam nhân trung niên kia đồng dạng có một thân chính khí, Thương Mặc vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, chợt có chút mờ mịt.
Bằng trực giác của nàng, luôn cảm thấy chuyện này cùng Khúc Lưu Thông có liên quan, nhưng trong tình cảm, nàng vô luận như thế nào cũng không nguyện ý cùng Khúc Lưu Thông đối địch.
Nếu là địch, Triệu Mạt Thương cũng sẽ cảm thấy thống khổ đi?
Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Thương Mặc vội vã theo Uông Minh đi vào trong bệnh viện, cho đến khi đến cửa phòng bệnh, dừng bước lại, đẩy cửa ra bước vào.
Lệnh Hồ Huyên nhắm hai mắt nằm ở trên giường, trên đầu còn quấn lấy băng gạc, trên người đang đắp cái chăn trắng noãn, vẻ mặt an tường, lại làm cho Thương Mặc cảm thấy chói mắt.
"Minh......" Cô gái đứng bên cạnh giường bệnh, sợi tóc mềm mại phủ trên vai, dáng người Linh Lung hấp dẫn, khí chất có vẻ hết sức thanh thuần, lúc này thấy Thương Mặc và Uông Minh tiến vào, có chút sợ hãi gọi Uông Minh.
Uông Minh đối nàng làm động tác chớ có lên tiếng, đứng ở phía sau Thương Mặc, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô gái lúc này mới đem tầm mắt rơi xuống Thương Mặc, vẻ mặt tò mò đánh giá Thương Mặc.
"Cô là ai?" Thương Mặc lạnh lùng hỏi, ánh mắt không rời Lệnh Hồ Huyên, thong thả đi đến bên giường, trong lòng tuy rằng áy náy lo lắng, trên mặt vẫn như trước thản nhiên.
"Tôi..." Cô gái giống như bị giật mình, bất lực nhìn Uông Minh, Uông Minh âm thầm hít hai tiếng,"Thiếu chủ, Tằng Manh là tôi gọi tới hỗ trợ chăm sóc Lệnh Hồ.".
"Tằng Manh?" Thương Mặc nâng cao âm điệu, lúc này rốt cục quay đầu liếc mắt quét nhìn Tằng Manh một cái, gật gật đầu,"Làm phiền cô rồi.".
"Không phiền toái..." Tằng Manh lập tức lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nhìn chằm chằm Thương Mặc một lúc, miệng còn nhỏ giọng nói thầm "Thì ra đây là Thiếu chủ".
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc mở miệng sai người gọi bác sĩ tới, hỏi thăm một chút tình huống, chân mày nhăn càng chặt hơn.
Trừ bỏ trên người có vết thương đạn bắn, đầu lại còn bị đánh quá mạnh mà có máu tụ.
"Chị ấy khi nào có thể tỉnh lại?" Tay đút vào túi, giọng nói của Thương Mặc như trước bình tĩnh hỏi bác sĩ.
"Cái này..." Bác sĩ đeo gọng kính màu vàng đẩy đẩy kính,"Khó mà nói, khả năng buổi tối có thể tỉnh, cũng có thể phải một tháng sau, thậm chí một năm sau, mười năm sau......".
Tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, trong mắt Thương Mặc xẹt qua một chút thống khổ, môi mấp máy, hơn nửa ngày, gian nan nói,"Vậy...... Làm phiền ngài Bác sĩ, hy vọng có thể sớm một chút làm cho chị ấy tỉnh lại.".
"Tốt." Bác sĩ gật gật đầu, đang muốn rời đi, nghĩ nghĩ lại nói,"Bệnh nhân ý chí rất mạnh, cùng cô ấy trò chuyện, có lợi cho việc làm cho cô ấy tỉnh lại nhanh hơn.".
"Được, cám ơn bác sĩ." Thương Mặc đối với bác sĩ nói lời cảm tạ, sau đó liền đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, yên lặng nhìn người đang nhắm hai mắt, Lệnh Hồ Huyên, ngực một hồi đau nhức.
Tựa hồ, từ sau khi Lệnh Hồ Huyên được ba ba nàng nhận nuôi, Lệnh Hồ Huyên vẫn luôn đảm đương hai vai trò tỷ tỷ và thủ hạ đắc lực.
Lần này là nàng sơ sót, chỉ lo ở kinh đô chiếu cố Triệu Mạt Thương, không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở địa bàn của nàng xảy ra chuyện như vậy.
"Các người đi ra ngoài trước đi." Thương Mặc mở miệng nói xong, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng,"Tôi cùng Huyên tỷ nói chuyện một lát.".
"Dạ!" Uông Minh cúi đầu lên tiếng, lôi kéo Tằng Manh đi ra khỏi phòng bệnh.
"Minh, Thiếu chủ thật tuổi trẻ."Sau khi Tằng Manh từ phòng bệnh lý đi ra, nắm tay Uông Minh,"Bất quá rất có khí thế.".
Uông Minh mạnh mẽ xả ra một bộ dạng tươi cười, tay mơn trớn sợi tóc của Tằng Manh,"Tôi đưa em trở về nhé.".
"Không được, không phải anh nhờ em chăm sóc Lệnh Hồ Đường chủ sao?" Tằng Manh cố chấp lắc đầu, con ngươi xinh đẹp mở thật to,"Thiếu chủ cũng sẽ không liên tục lưu lại chăm sóc cô ấy.".
Trầm mặc vài giây, cũng hiểu được có đạo lý, Uông Minh gật gật đầu,"Vậy chờ một chút đi, xem Thiếu chủ xử lý như thế nào.".
"Ừ!" Tằng Manh dùng sức gật đầu, tay ôm lấy cánh tay Uông Minh,"Anh cùng Lệnh Hồ Đường chủ là cùng Thiếu chủ cùng nhau lớn lên sao?".
"Ừ, còn có Linh Lung." Tâm tư sớm đã bay xa, Uông Minh vô ý thức đáp.
"Nha...... Vậy Thiếu chủ nhất định rất lo lắng cho Lệnh Hồ Đường chủ và Linh Lung." Tằng Manh giống như nói với Uông Minh, lại dường như thì thào tự nói một mình.
"Huyên tỷ......" Thương Mặc ngồi ở bên giường, tay chống cằm, ngữ khí thản nhiên, thật giống như Lệnh Hồ Huyên vẫn đang tỉnh táo,"Em không biết Linh Lung ở đâu, chị nhanh lên một chút nói cho em biết đi. Còn có, tên khốn kiếp nào dám đánh vào đầu chị như vậy, quấn băng gạc rất xấu, chúng ta cùng nhau báo thù đi nha.".
Hai mắt Lệnh Hồ Huyên vẫn cứ nhắm lại, chân mày lại bắt đầu nhíu chặt, Thương Mặc yên lặng nhìn vài giây, lại tiếp tục nói,"Khó có được, chị cùng Linh Lung cùng một chỗ, ngủ cái gì mà ngủ, mau đứng lên, tìm Linh Lung về, sau đó đem những người đó diệt trừ, em liền cho hai người làm một hôn lễ, thế nào?".
Cứ như vậy, Thương Mặc ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Lệnh Hồ Huyên, lải nhải lẩm bẩm hết một buổi chiều, trừ bỏ việc giao việc cho thuộc hạ xử lý, một bước cũng không từng rời khỏi phòng bệnh.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Uông Minh rốt cục không nhìn được nữa, gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.
Vốn đã trở về phòng mình, Triệu Mạt Thương tâm phiền ý loạn nghĩ một số việc, vừa nghe Uông Minh nói như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần lại, treo điện thoại gọi cho Thương Mặc, nghe bên đầu điện thoại kia truyền tới âm thanh "Đô đô", cảm thấy một trận sốt ruột.
"Alo......" Giọng nói của Thương Mặc nghe có chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân nói cả một buổi, làm cho Triệu Mạt Thương cảm thấy ngực đau một chút,"Tiểu Đản......".
"Ừ......" Thương Mặc lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên mặt Lệnh Hồ Huyên còn đang nhắm hai mắt, bên tai nghe tiếng hít thở của Triệu Mạt Thương, rốt cục không có biện pháp tiếp tục bình tĩnh, mà nắm chặt quyền, hốc mắt dần dần ướt át,"Huyên tỷ... Huyên tỷ chị ấy......".
"Chị biết chị biết." Triệu Mạt Thương đau lòng trấn an Thương Mặc,"Tiểu Đản, Lệnh Hồ Huyên sẽ tỉnh lại, cô ấy là người quật cường như vậy, nhất định sẽ tỉnh lại.".
"Em biết......" Giọng nói của Thương Mặc thật thấp,"Em chẳng qua là cảm thấy hổ thẹn, đều là em quá mức sơ sót.".
Ngồi dựa vào đầu giường, Triệu Mạt Thương cúi đầu, một hồi lâu mới nói,"Không phải là lỗi của em, muốn nói sai, cũng là chị......".
"Lại là chị! Chị lại nghĩ như vậy!" Thương Mặc bỗng nhiên kích động lên, có chút nghẹn ngào,"Chị...... Chị như thế nào cái gì đều có thể ôm đến trên người chính mình...... Rõ ràng không liên quan gì đến chị......".
"Chị......" Nghe lời nói kích động của em ấy, Triệu Mạt Thương hạ mí mắt, lông mi rung động, bỗng cười cười nói,"Được, không phải lỗi của chị, cũng không phải lỗi của em, được không?".
Thương Mặc nhất thời trầm mặc.
"Tiểu Đản, Uông Minh nói từ sau khi em xuốn máy bay cũng chưa ăn một chút nào, đi ăn chút gì đi." Giọng nói ôn nhu hống Thương Mặc, vẻ mặt Triệu Mạt Thương ôn nhu,"Ngoan, liền ăn chút, có được không?".
"......".
"Tiểu Đản, em còn muốn cứu Linh Lung, nhanh đi ăn cơm." Mắt thấy lấy mềm không được, Triệu Mạt Thương dứt khoát thay đổi ngữ khí, có chút giống như mệnh lệnh nói, "Nhanh!"
"Ăn không vô......" Thương Mặc có chút ủ rũ,"Thật sự ăn không vô......".
"Ăn không vô cũng muốn miễn cưỡng ăn một chút." Triệu Mạt Thương nhíu mày thật chặt,"Nghe lời.".
"Em......".
"Nếu em không nghe lời, ngày mai chị sẽ không ăn cơm." Chân mày nhướng lên, giọng nói của Triệu Mạt Thương khôi phục bình thản," Một ngày em không ăn cơm, một ngày đó chị cũng không ăn cơm.".
"Chị...... em......" Thương Mặc nhất thời có chút hoảng, hơn nữa ngày, không biết làm thế nào,"Em sẽ đi ăn ngay bây giờ. "
"Thực ngoan." Triệu Mạt Thương lại hống Thương Mặc vài câu, thẳng đến khi xác định nàng thật sự đi ra ngoài ăn cái gì đó, lúc này mới thả lỏng thân mình ngã xuống trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Lúc đầu cô...... Còn muốn hỏi Thương Mặc một số chuyện, nhưng hiện tại Thương Mặc mệt mỏi như vậy, khó chịu như vậy, vẫn là không nên làm phiền nàng.
Hôm nay, ban ngày sau khi tiễn Thương Mặc lên máy bay, cô đã bị Chu Nghiên mời đi, lại gặp được cái người làm cho người ta kính ngưỡng Chu gia lão gia tử - Chu Chiến Quốc.
Mới bước vào gian thư phòng kia, cô lại có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, mà cảm giác như vậy, đến từ chính trong trí nhớ đó là thư phòng của Thương Thần Nho.
"Triệu gia nữ oa oa." Chu Chiến Quốc thấy cô tiến vào, chậm rãi gật đầu, đánh giá cô,"Nghe đại danh đã lâu...".
"Chu Tư lệnh nói đùa." Tuy rằng không biết ông ta mời chính mình đến có mục đích gì, nhưng cũng biết mình tuyệt đối an toàn, Triệu Mạt Thương tự trấn an mình, cho dù khẩn trương, cũng là bởi vì người trước mặt này có lẽ là ông nội của Thương Mặc.
Chu Chiến Quốc mỉm cười nhìn cô,"Không cần khách khí như vậy, nếu như con nguyện ý, có thể gọi ta một tiếng ông nội.".
Triệu Mạt Thương sửng sốt vài giây, mặt hơi hơi đỏ hồng, nhỏ giọng nói,"Ông nội......".
"Ha ha......" Chu Chiến Quốc nhất thời cười to, thật lâu sau, nghiêm nghị nhìn Triệu Mạt Thương,"Ta hy vọng, cháu dâu của ta cùng bà bà* của nàng giống nhau, đều là kiểm sát trưởng tốt."
*bà bà: mẹ chồng
********************