Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 4




Sau khi ca ca đi, một mình Tri Thu xử lý mọi việc vụn vặt trong ngoài cung điện, điều này quá sức với một nữ nhi yếu đuối, toàn bộ đèn trong kinh thành lẫn ngoài thành đều tắt, chỉ có đèn trong đại điện vẫn sáng.

Khi ta đến thăm nàng vào buổi sáng, thường thấy nàng mệt mỏi gục trên bàn ngủ, tỉnh dậy thấy ta liền dụi mắt hỏi: "Hi Hà, hôm nay đã luyện chữ chưa?"

Ta gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Tri Thu, tỷ nói xem bao giờ ca ca trở về?"

"Ta cũng không biết," nàng mệt mỏi thở dài, cúi đầu nói: "Mặc kệ là bao giờ, ta vẫn sẽ đợi hắn."

Sau đó ta mới nhận ra, Tri Thu, một nữ tử mộc mạc và lãnh đạm, thực ra rất yêu thương ca ca vừa hoang đường vừa ngu xuẩn của ta. Hoặc là vì bản năng yêu chồng của nữ nhân, hoặc là vì vẻ ngoài điển trai của ca ca, có một khoảnh khắc bí mật nào đó đã khiến trái tim nàng rung động. Dù sao đi nữa, nàng yêu hắn, yêu người nam nhân chưa từng đối xử tử tế với nàng, như mọi nữ nhân khác yêu người trong lòng mình.

Khi cơn mưa xuân đầu tiên đến, ca ca trở về rồi, cùng với hắn trở về, là tin tức chiến thắng!

Ta chạy dưới mưa xuân, các cung nhân không theo kịp, ta lao vào lòng ca ca, ngẩng đầu hỏi hắn: "Tại sao giờ mới trở về! Nếu huynh còn không về, muội sẽ quên huynh mất."

Ca ca ôm ta lên, nụ cười rất gượng gạo, nói: "Hi Hà đã cao lên rồi, lớn thêm một chút nữa, ta không ôm nổi muội nữa rồi."

Lúc này ta mới phát hiện, bên cạnh hắn có một nam nhân mặc đồ đen, dáng vẻ kỳ lạ, đôi mắt nâu sáng, sống mũi cao đáng sợ, đang thích thú nhìn ta, nói: "Đây là công chúa Hi Hà trong truyền thuyết sao?"

Không biết vì sao ta lại có chút sợ hãi, chôn đầu vào lòng ca ca, nghe thấy tiếng tim hắn đập kịch liệt rối loạn.

Ca ca trở về rồi, còn tổ chức một bữa tiệc lớn, nhưng Tri Thu không hề vui vẻ, ta ngồi bên cạnh nàng, liên tục làm nàng vui: "Tri Thu, tỷ thấy người kia không, sao hắn lại ngồi vào chỗ của ca ca? Trông hắn giống như một con đại bàng mọc mặt người."

Tri Thu nhẹ nhàng bịt miệng ta, nói: "Hi Hà, đừng nói bậy."

Nam nhân kia đứng dậy, rất nhiều năm sau, ta biết hắn tên là Đan Si, hắn cầm một ly rượu, tiến đến trước mặt chúng ta, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu.

"Bữa tiệc vui vẻ như này, sao hoàng hậu lại rầu rĩ không vui?"

Tri Thu rũ mắt, như thể người trước mặt không tồn tại. Không biết từ khi nào, đại điện trở nên lặng ngắt như tờ.

Đan Sĩ nghiêng đầu nhìn Tri Thu, sau đó chậm rãi rót một ly rượu, nói: "Xin kính hoàng hậu một ly."

Hắn không uống, mà đưa ly rượu đến bên môi Tri Thu, sắc mặt Tri Thu trắng bệch, cả người run rẩy, nàng luôn giữ phong thái điềm đạm, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng lúng túng trước mặt mọi người như vậy.

"Nếu hoàng hậu không uống, thì để công chúa uống thay!"

Đan Si lười biếng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía ta, ta không hiểu chuyện gì xảy ra, vươn tay ra để cầm lấy ly rượu.

"Ta uống thì uống, các ngươi đừng bắt nạt Tri Thu!"

"Tri Thu!"

Ca ca vốn yên lặng như c.h.ế.t bỗng đứng bật dậy, la lớn.

Tri Thu nhìn hắn, rồi lại nhìn Đan Si trước mặt, sau đó đưa tay nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Đan Si cười, như thể thấy được điều gì thú vị, cười đến nỗi thắt lưng không thẳng nổi, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ta chộp lấy tay Tri Thu, nhưng phát hiện tay nàng ấy lạnh như băng.

Đêm đó, Tri Thu biến mất khỏi cung điện. Suốt ba ngày, ta khóc lóc chạy khắp mọi nơi trong cung điện nhưng không thể tìm thấy nàng ấy.

"Tri Thu đâu rồi?" Ta khóc lóc hỏi ca ca, khuôn mặt hắn tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt đầy râu ria.

Hắn dang tay, ôm chặt lấy ta, như thể một nam nhân tuyệt vọng ôm lấy kho báu cuối cùng của mình.

"Hi Hà, đừng khóc"

Ngày thứ ba, Tri Thu trở về, ta vui mừng phấn khởi đi tìm nàng ấy.

Nàng nằm trên giường, búi tóc tản ra, khuôn mặt đầy vết bầm tím, hai mắt nhắm chặt, như thể đang ngủ.

"Tri Thu—" ta cực kỳ sợ hãi, vươn tay ra nắm lấy tay nàng, nhưng nàng nhẹ nhàng tránh ra, lộ ra một nụ cười vô cùng mệt mỏi với ta.

"Đừng chạm vào, bẩn."

Ta ngây người nhìn nàng, ta không biết gì cả, ta không biết Bắc Kiền đã dẫn quân đến để giúp chúng ta dập tắt cuộc nổi loạn, giá phải trả là cống nạp tăng gấp đôi.

Ta cũng không biết tên nam nhân tên Đan Si kia là vị vuơng tàn bạo nhất của Bắc Kiền.

Hắn đã thống nhất tất cả các bộ lạc phía bắc, thành lập một chính quyền Bắc Kiền mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, đồng thời, quân đội của hắn đi đến đâu, liền giống như Tu la đi qua vậy.

Ta chỉ biết, Tri Thu của ta từ nay về sau không gặp nữa rồi.

Ta không thể tìm thấy nàng nữa.

Lúc đó ta thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tri Thu, mặc dù ta đã sớm hiểu chuyện nam nữ, nhưng văn nhân mặc khách cùng với các mỹ nhân vui đùa với ca ca đã khiến ta nghĩ rằng, đó là một chuyện vui vẻ phong nhã, không nên như thế...

Lúc nàng ấy gắng gượng đứng dậy đi tắm, m.á.u từ từ chảy xuống chân nàng, uốn lượn trên đất, toàn thân bầm tím, không một mảnh da lành lặn, nàng còn mất hai chiếc răng, sốt cao suốt một tháng ròng, ngay cả khi ngủ cũng cuồng loạn kêu gào..

Ta trắng đêm không ngủ canh giữ bên cạnh nàng, đút thuốc cho nàng, nhỏ giọng khóc lóc cầu xin nàng, Tri Thu, xin tỷ đừng chết, ta cầu xin tỷ đó.

Ngẫu nhiên lúc tỉnh táo, nàng vô thức nhìn ra ngoài cửa, lẩm bẩm nói mê sảng: "...Bệ hạ xuất chinh rồi...ta phải đợi hắn trở về."

Mà ca ca ta lại không đến thăm nàng lần nào, suốt một tháng trời, trong đại điện rộng lớn truyền ra tiếng sênh ca cả đêm, bọn họ vui vẻ thâu đêm, sống mơ mơ màng màng.

Và Tri Thu của ta, đấu tranh giữa sự sống và cái chết.