Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 37




Ta không cầu chết, cũng chẳng có ai đến tìm ta gây phiền phức nữa - ta đã bị tất cả mọi người lãng quên.

Gian phòng gần ta nhất cũng cách xa cả dặm, chỉ có những tử tù hung ác nhất mới bị giam giữ ở đó.

Thỉnh thoảng, từ nơi xa xăm ấy vọng lại tiếng khóc than yếu ớt, nhưng quá xa xôi, căn bản không nghe rõ. Còn kẻ đưa cơm cho ta, hắn sẽ mở một cơ quan bí mật để đặt thức ăn lên, ta ăn xong lại đặt khay lên đó. Ta chưa từng gặp mặt người sống nào.

Ta rốt cuộc cũng hiểu ra, Thần Đông là cố ý.

Hắn muốn ta chết, nhưng một đao kết liễu với ta lại quá dễ dàng. Hắn muốn ta sống trong sự cô độc ngày này qua ngày khác đến phát điên, rồi c.h.ế.t vì tự hành hạ bản thân.

Nhìn từ góc độ này, bình độc dược của Ngư Ninh, chưa hẳn đã là một sự giải thoát.

Nhưng ta không thể.

Ta không tìm được cách thoát ra, sự tĩnh mịch quá lâu đã khiến ta xuất hiện ảo giác, ký ức cũng hỗn loạn ở một mức độ nhất định.

Ta phải làm chậm quá trình hoàn toàn phát điên này. Ta vừa hát, vừa dùng đá khắc họa câu chuyện của ta lên tường đá.

Vách đá cứng rắn, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể để lại những vết xước nông, nhưng may mắn là ta có rất nhiều thời gian.

Ta cũng quên mất là ngày nào rồi, tóm lại đột nhiên có một ngày, cơm nước không được đưa đến đúng giờ.

Ta đợi rồi lại đợi, gần như nghi ngờ Thần Đông đã thay đổi kế hoạch muốn bỏ đói ta đến chết, thì cửa bí mật lại mở ra. Cái lỗ vốn chỉ một con mèo mới chui lọt, vậy mà lại chìa ra một... bàn tay?

Trước là tay, sau là đầu, rồi đến thân thể, là một con chuột? Không, là một người đàn ông trông giống chuột chui vào. Toàn thân hắn gập lại thành một độ cong khó tin, rồi kẽo kẹt duỗi ra, tiếng động ấy nghe thật đáng sợ.

"Ái chà chà, suýt nữa thì kẹt chết ta rồi." Hắn mặc áo tù, đội mũ rơm nhỏ, đôi mắt sáng quắc nhìn ta từ trên xuống dưới, giọng nói như hát: "Ta còn tưởng trong ngục của chó Bắc giam cầm nhân vật nào ghê gớm lắm, hóa ra là một cô nương. Nào, nói cho gia gia nghe, ngươi tên họ là gì, lại đắc tội với vị đại gia nào?"

Đã lâu lắm rồi không có ai nói chuyện với ta, ta gần như nghi ngờ người đàn ông giống chuột trước mặt này là ta đang nằm mơ, nhưng vẫn mở miệng: "Còn ngươi? Ngươi phạm tội gì?"

"Ồ, cô nương này thú vị đấy, ta hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ngược lại ta. Thôi được rồi, nói cho ngươi biết, là Tặc Vương, chó Bắc muốn bắt cũng khó, trăm đường không biết, bận trăm công nghìn việc."

Ta suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi là Thử Thiên Tuế?"

Hắn trợn tròn đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, cười nói: "Cô nương cũng có chút kiến thức đấy, sao nào? Ở trong cung cũng nghe được biệt danh của ta sao?"

Thời thế Đại Tần loạn lạc, giặc cướp nhiều vô số kể, kẻ tự xưng là Tặc Vương càng không biết bao nhiêu mà kể.

Nhưng kẻ thật sự đáng để ta ghi nhớ không nhiều, Thử Thiên Tuế là một trong số đó.

Giặc cướp bình thường, lấy đồ không hại người, nhưng nếu bị Thử Thiên Tuế nhắm đến, thì sẽ có họa diệt môn.

Vụ án khiến hắn nổi danh năm đó, chính là trước mười ngày, hắn gửi thiếp mời cho một phú thương, nói rằng ngày tháng năm nào đó, ta, Thử Thiên Tuế, sẽ đến lấy gia sản và đầu của ngươi.

Phú thương lập tức báo quan, phú thương đó là người Bắc, quan phủ đương nhiên phái trọng binh đóng quân trong phủ phú thương. Thế nhưng đến ngày đó, cả quan binh lẫn phú thương, m.á.u chảy thành sông.

Sau đó Thử Thiên Tuế trở thành tội phạm bị truy nã khắp Đại Tần, mai danh ẩn tích vài năm, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.

"Hàng năm ta đều nghiên cứu cách thức gây án của những tội phạm bị truy nã, kết luận về Thử Thiên Tuế là, nhất định phải có Xúc Cốt Công trong truyền thuyết mới có thể đến đi tự do như vậy. Bây giờ ngươi ở đây, lại tự xưng là Tặc Vương, ta đương nhiên có thể đoán ra được."

"Thông minh, ta thích làm việc với người thông minh!" Hắn ngồi đối diện ta, cười gian xảo: "Hay là ngươi đoán tiếp xem, tại sao ta lại đến đây?"

Nhà tù Đại Tần, ba bước một khóa, năm bước một lính canh, từ phòng giam tử tù đến chỗ ta, ngoài việc canh gác nghiêm ngặt, còn có năm cơ quan - dù là Tặc Vương, không có tiền bạc của cải đút lót, cũng không thể đến được đây.

Mà kẻ có năng lực đưa người vào gặp ta, tất nhiên sẽ không phải là người thường - thậm chí không phải là người.

"Ngươi một câu chó Bắc, hai câu chó Bắc, ngươi không phải người của triều đình Đại Tần. Vậy bây giờ thế lực đang hoành hành trên đời, cẩn thận tính ra cũng chỉ có mấy cái đó. Tiểu triều đình ở phía Tây, e là cũng không có cái gan đến cứu ta, mà nếu ngươi là do bọn họ thuê, ít nhất cũng sẽ gọi ta một tiếng công chúa."

Thử Thiên Tuế nhíu mày, xem ra thật sự không biết, nói: "Công chúa? Ngươi sẽ không phải là công chúa của tiền triều chứ? Tên gì nhỉ..."

"Vậy thì hoặc là Lâm Bắc phái Phi Vương bảo ngươi đến, hoặc là người của Nguyên Sơ Giáo..."

Có thể vào được nhà tù được canh phòng nghiêm ngặt nhất Đại Tần, không chỉ đơn giản là kì nhân dị sự, mà hiện nay thế lực có năng lực uy h.i.ế.p sự thống trị của Đại Tần chỉ có ba: Tiểu triều đình, sơn phỉ Lâm Bắc, và Nguyên Sơ Giáo.

Thử Thiên Tuế nhìn chằm chằm ta, cười hề hề nói: "Vậy cô nương không bằng đoán xem, ta là người của ai?"

"Ngươi liều lĩnh như vậy, hiển nhiên là người của Lâm Bắc..."

"Không sai, ta chính là thuộc hạ của Lâm Bắc Phi Vương..."

Ta khẽ cười: "Nhưng ngươi không phải, ngươi là tín đồ của Nguyên Sơ Giáo. Nguyên Sơ Giáo chia làm bảy mươi hai môn, do Thiên Tôn, Địa Tôn, Nhân Tôn thống lĩnh. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi chính là Nhân Tôn của Nguyên Sơ Giáo, đúng không?"

Nụ cười như đeo mặt nạ trên mặt Thử Thiên Tuế đột nhiên biến mất. Hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt nhỏ mang theo sát khí: "Ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được nhân vật lợi hại như vậy."

"Không cần nhìn ta như thế, ta có cách của ta."

Thử Thiên Tuế cúi đầu, đôi mắt trong bóng tối không nhìn rõ, mà ngay lúc này, nhà tù chấn động một cái, rất nhẹ, nhưng có thể cảm nhận được.

Là tiếng s.ú.n.g thần công.

Ta nhanh chóng nhìn về phía Thử Thiên Tuế, hắn cởi mũ, hành lễ với ta, ngẩng đầu lên lại là nụ cười lạnh lẽo âm trầm: "Lúc này, Lâm Bắc Phi Vương đang công đánh Nam Thành, ta phụng mệnh Thiên Tôn đến đưa ngươi ra ngoài, con đường này nguy hiểm, công chúa có nguyện ý đi theo ta không?"

Ta dời mắt, ho khan hai tiếng: "Ta không dám."

Thử Thiên Tuế nheo mắt, hỏi: "Công chúa sợ rồi sao?"

"Phải."

Ta nói: "Ta không thấy được thành ý của Nguyên Sơ Giáo."

Thử Thiên Tuế suýt nữa thì bật cười: "Ta nói cô nương này..."

"Ngươi đương nhiên sẽ thấy buồn cười, trong mắt ngươi ta bây giờ thân rơi vào cảnh ngục tù, lấy đâu ra tư cách nói điều kiện với ngươi. Nhưng trên thực tế ta vẫn có giá trị của ta, cho nên ngươi mới đến đây cứu ta." Ta nhìn hắn, giọng khàn khàn: "Người có giá trị, nên được tôn trọng."

Thử Thiên Tuế gãi gãi sau tai một cách bực bội, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thành ý gì?"

"Thứ nhất, ta muốn biết, ngươi định cứu ta như thế nào. Thứ hai, sau khi ra ngoài, Thiên Tôn của các ngươi định để ta làm gì cho các ngươi."

Thử Thiên Tuế cười lạnh một tiếng: "Ngươi sẽ không muốn biết đâu, tóm lại là những cách hại người hại mình, ví dụ như hạ độc."

"Ở đây có tám trăm lính canh, ngươi định hạ độc mấy người?"

"Một người cũng không cần, ta chỉ hạ độc vào cơm tối của đám tử tù kia, rất nhanh bọn họ sẽ trở nên rất đói..."

"Đói?"

Hắn cười nham hiểm: "Đúng vậy, ngươi đã thấy người đói đến mức nào chưa? Vì một miếng ăn, đến đao cũng không sợ. Đến lúc đó ta mở cửa giam của bọn họ ra, bảy mươi lăm con thú hoang đói khát, sẽ khiến nơi này đại loạn. Lính canh bên trong sẽ bị tấn công, lính canh bên ngoài cũng sẽ loạn, chỉ cần chúng ta thành công ra ngoài, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng chúng ta."

Ta không khỏi thán phục.

Hắn lại nói: "Còn về việc Thiên Tôn muốn ngươi làm gì, nói thật lòng, ta thật sự không biết..."

"Ta tin."

Ta cắt ngang hắn, lại ho khan vài tiếng, nói: "Dù sao, ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, làm sao có thể biết Thiên Tôn của các ngươi muốn ta làm gì chứ?"

"Ngươi không phải đã nói rồi sao? Ngươi là công chúa."

Ta lắc đầu, nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ không đi theo ngươi."

"Tại sao? Ngươi đừng nói với ta là ngươi thương hại đám người này, cô nương, đừng ngốc nữa, bọn họ đều là chó Bắc, mạng của chó Bắc cũng là mạng sao!"