Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 35




Hắn từng nói với ta, điều quan trọng là nương nương muốn gì.

Ta đã trả lời thế nào? Ta nói là, duy trì hiện trạng. Sau đó, Thần Đông liền tìm thấy bằng chứng hắn mưu hại Cách Lỗ, ta thật sự không biết tại sao sao? Ta chỉ là không muốn nghĩ tới.

Hắn còn dẫn lời nguyền rủa lên người mình, không nói một lời, nấu cháo nóng cho ta, rồi bị người ta mang đi, hắn mang theo lời nguyền rủa đó, chịu đựng hình phạt nặng, nhưng câu cuối cùng hắn nói với ta là, nương nương, đừng lo lắng.

Kỳ lạ là, ta không cảm thấy đau lòng và hối hận, ta chỉ cảm thấy tê liệt, chỉ là đột nhiên muốn nôn, ta ghé vào cạnh bàn nôn khan.

“Công chúa!” Lại Xuân hét lên thất thanh.

Ta mới phát hiện, kẽ tay đỏ tươi một mảng, trên mặt đất cũng vậy, là máu.

Ta lại nôn ra máu, lần trước, là lúc Hạ Vãn c.h.ế.t trước mặt ta.

Thật chẳng có gì là lạ, một người khác yêu ta, cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Lại Xuân tới đỡ ta, ta đẩy nàng ta ra, đứng dậy quát lớn: “Bảo Uyển Trung dẫn người theo ta!”

Giọng the thé của cung nhân vang lên: “Nương nương giá đáo, mọi người mau tránh đường”

Dưới màn đêm, từng hàng cung nhân quỳ xuống hành lễ, cuối cùng ta cũng đi tới tẩm điện của Đan Si.

“Ta muốn gặp Hoàng thượng.”

Thị vệ vẫn với vẻ mặt đó: “Nương nương xin hãy quay về, Hoàng thượng nói không gặp ai.”

“Nương nương xin hãy quay về, nương nương đừng làm khó bọn thuộc hạ.” Ta lặp lại một cách thờ ơ, cười, nói: “Ban ngày ta đã muốn nói rồi, ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta, hoàng cung này, chưa bao giờ là địa bàn của chủ tử nhà ngươi.”

Thị vệ quỳ xuống, vẫn với vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Thuộc hạ không có ý đó, nếu đắc tội nương nương, thuộc hạ đáng chết.”

“Hoàng thượng không ra, không gặp ai, vậy, nếu trong cung xảy ra hỏa hoạn thì sao?”

Ta lấy đèn lồng từ tay Lại Xuân, thuận tay ném lên khung cửa sổ.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi khung cửa sổ bằng giấy, vẻ mặt lạnh lùng của đám thị vệ cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, bọn họ kinh hãi nói: “Hoàng hậu nương nương, người đây là… đại bất kính…”

“Ta nói trong cung muốn xảy ra hỏa hoạn, thì chính là xảy ra hỏa hoạn, ai dám ngăn cản, kẻ đó c.h.ế.t trước.”

Đám cấm vệ do Uyển Trung dẫn đầu phía sau ta đồng loạt rút đao.

Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt cùng khói bụi bay thẳng lên trời, ta đứng đó ngẩng đầu nhìn, giống như lúc nhỏ, được ôm trong lòng ca ca nhìn pháo hoa đầy trời.

Cho đến khi Thần Đông tới, kinh ngạc nhìn ta, gầm lên: “Ngươi điên rồi sao!”

Sau đó, hắn quát lớn với đám người bên cạnh: “Dập lửa!”

Nhưng lửa, đã bùng lên rồi, ta không để Uyển Trung ngăn cản, ta đứng đó, nhìn đám thân binh của Thần Đông rối loạn, cuống cuồng dập lửa.

“Ngươi chẳng phải đã sớm biết ta là kẻ điên rồi sao?” Ta lẩm bẩm: “Ngày ngươi g.i.ế.c Hạ Vãn, ta đã phát điên rồi, điên cho đến tận bây giờ, ngươi muốn g.i.ế.c Nại Hà, ta sẽ càng điên loạn hơn cho ngươi xem.”

Phương Đông đã hửng sáng, trong biển lửa ngút trời, Thần Đông nhìn ta, khoảnh khắc này, dường như đã từng quen thuộc.

“Chỉ vì tên hòa thượng đó?”

“Phải.”

Tàn tro của đám cháy lớn, như tuyết bay đầy trời, lúc này, Đan Si từ trong đống đổ nát bước ra, giống như một con sói già nua, uy nghiêm không giận mà tự uy.

“Trẫm đã nói rất nhiều lần, không được vô lễ với Hoàng hậu.” Hắn khàn giọng nói với Thần Đông: “Bởi vì ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, nữ nhân này có thể làm ra chuyện gì.”

Thần Đông cúi đầu, không nói gì.

“Đem đứa trẻ tên Nại Hà kia đến đây.” Đan Si nói, sau đó quay đầu nhìn ta, ôn hòa nói: “Hi Hà.”

Hắn rất ít khi gọi tên ta, lúc ban đầu coi ta như một món đồ chơi, hắn gọi ta là “Tiểu Khê”, sau này thì gọi là “Hoàng hậu”.

“Trẫm nhiều năm trước, đã từng chơi với nàng rất nhiều trò chơi, thắng nhiều thua ít, nhưng chỉ thua có một lần, thua thảm hại cho đến bây giờ. Hôm nay, nàng có hứng thú chơi với trẫm một trò chơi nữa không?”

Hắn không giống ngày thường, giống như một con sư tử vừa tỉnh giấc, lười biếng nhìn ta.

Ta gật đầu.

Hắn lấy ra một tấm ván gỗ, ném cho ta: “Đại hoàng tử trình lên bằng chứng, nói rằng ở chỗ ở của Cách Lỗ, phát hiện một tấm ván gỗ, trên đó là thư hẹn gặp Cách Lỗ. Chữ viết tuy là khắc bằng dao, nhưng lại giống hệt nét chữ của Nại Hà. Thời gian hẹn gặp, đúng là lúc Cách Lỗ chết.”

Đan Si nhìn ta, dường như rất thích thú với vẻ mặt thất thần của ta lúc này.

“Nhưng.” Hắn cười nham hiểm: “Trẫm biết không phải hắn, bởi vì lúc đó, hắn không có ở đó.”

Lúc này, Nại Hà bị mấy người lôi đến, hình như hắn đã bị dùng hình nặng, cả người mềm nhũn nằm trên đất, mặt mũi đầy máu.

“Nào, tiểu hòa thượng, lúc đó ngươi đã đi đâu?”

Đan Si lấy từ tay thị vệ một thanh đao, mang theo vỏ đao quất tới.

Nại Hà bị đánh ngã sang một bên, trên gương mặt trắng nõn như ngọc, lập tức hiện lên một vết máu, hắn khẽ co giật, nhưng không nói gì.

Nhát đao đó, như đánh vào mặt ta, ta lạnh lùng nhìn Đan Si, gần như mỗi lần, mỗi lần hắn lộ ra nụ cười đắc ý và tàn nhẫn như vậy, ta đều không nhịn được muốn g.i.ế.c hắn.

Đan Si hài lòng nhìn ta, lại cười, nói: “Cách Lỗ không quen thuộc bố cục trong cung, muốn đến chỗ hẹn cần có người dẫn đường, nhưng người dẫn đường không dẫn hắn đi gặp Nại Hà, mà dẫn hắn đến một nơi không nên đến.”

Ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Đan Si.

“Chuyện sau đó, Hoàng hậu biết, nhưng Thần Đông thì không biết, hắn đã bắt gặp Vũ Thanh, ha ha ha ha ha, nhưng trẫm đều biết! Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay trẫm.” Đan Si phát ra tiếng cười điên cuồng.

Ta không nhìn sắc mặt Thần Đông, bởi vì bề ngoài ta vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng nội tâm đã rối loạn.

“Hoàng hậu có phải nghĩ rằng, sau đó hắn bị Vũ Thanh giết? Nhưng đó cũng không phải sự thật, bởi vì, lúc đó hắn chưa chết.” Đan Si mãn nguyện nhìn ta, nói: “Cách Lỗ nằm sấp trên mặt đất thoi thóp, người dẫn đường nấp trong bóng tối, nhặt đá đập vào n.g.ự.c hắn, một cái, hai cái, rồi bày hắn ra như bộ dạng đó, đặt ở chỗ các ngươi nhất định phải đi qua.”

Đan Si nhìn về phía ta, cười âm hiểm, nói: “Lại Xuân, ngươi vậy mà có thể di chuyển được hòn đá nặng như vậy, thật là xem thường ngươi rồi.”

Ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Lại Xuân đang đứng sau lưng ta.

Nàng mặc cung trang, yên tĩnh nhìn ta như vậy, giống như một vầng trăng khuyết, ngây thơ trong sáng.

“Ngươi giấu ta...” Ta khẽ nói.

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Ta là nô tỳ của công tử.”

Lúc này ta vậy mà vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, à, công tử là Hạ Lan Tri Ngôn, à, thì ra những năm nay, nàng ở bên cạnh ta, vẫn luôn tuân theo mệnh lệnh của người khác.

Ta nói nàng ngốc nghếch, kỳ thật người ngốc nhất, vẫn luôn là ta.