Lúc này, từ xa vang lên tiếng mèo kêu, ta đi tới, nhìn thấy dưới chân tường đỏ, một vị tăng nhân trẻ tuổi đang quỳ, con mèo con kia cuộn tròn trước người hắn, lười biếng dùng chân sau gãi ngứa.
Trong cung sao lại có tăng nhân?
"Ngươi là ai?" Ta hỏi.
Hắn ngẩng đầu lên, ta lập tức sững sờ tại chỗ.
Ta đã gặp qua không ít mỹ nhân trong đời, nhưng kẻ như hắn thì đây là lần đầu tiên. Làn da hắn trắng nõn như tuyết, đôi mắt màu hổ phách trong veo, ngũ quan tinh xảo như được trời cao tỉ mỉ chạm khắc. Rõ ràng là một hòa thượng, nhưng lại mang vẻ đẹp yêu dị đến lạ thường.
Hắn chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại toát lên vẻ trầm ổn khác thường. Hai tay chắp trước ngực, hắn khẽ nói: "Tiểu tăng pháp danh Nại Hà,phụng mệnh gia sư, đến dâng lễ mừng thọ Hoàng hậu nương nương."
Tên thị vệ bên cạnh khó xử nói: "Hắn là sứ thần Nam Tư lần này, xin được gặp Hoàng hậu nương nương, quỳ ở đây không chịu đi. Chúng ta thấy hắn là người xuất gia nên không dám dùng vũ lực."
"Sao không ai bẩm báo với ta rằng sứ thần Nam Tư lại là một hòa thượng..." Ta nghiêng đầu, nhìn hắn rồi nói: "Mang dung mạo này, không phải Phật Đà thì cũng là yêu nghiệt."
Bọn thị vệ không dám đáp lời, còn hắn vẫn nhìn ta, đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm.
Ta bảo thị vệ bế con mèo nhỏ trong lòng hắn ra, rồi uể oải nói: "Vị tiểu sư phụ này chẳng phải muốn gặp ta sao? Đã gặp rồi, vậy thì về đi."
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, gia sư dặn dò, lễ mừng thọ lần này vô cùng quý giá, nhất định phải để Hoàng hậu nương nương tự tay mở ra, tiểu tăng không dám trái lệnh sư phụ."
Hắn vẫn quỳ ở đó, vẻ mặt vô cùng cứng đầu.
Ta thở dài.
Mấy năm nay, người Bắc Kiền luôn thích dâng lên những thứ mà bọn họ cho là kỳ trân dị bảo, muốn xem ta bị những bảo vật đó làm cho kinh hãi, tham lam. Nhưng sự thật là, trong những năm làm Hoàng hậu ở Bắc Kiền này, những bảo vật quý giá nhất mà ta nhận được cũng chỉ là đồ tầm thường mà ta từng thưởng cho nô tài khi còn là công chúa.
Ta hờ hững mở chiếc hộp ra.
Chỉ một cái liếc mắt.
Chỉ một cái liếc mắt thôi.
Chuyện cũ năm xưa, ùa về như thác lũ.
Đó là một chiếc bình sứ trắng, trên đó vẽ hai chú thỏ nhỏ.
"Nghe nói tiếng sứ trắng vỡ trong trẻo như ngọc vỡ, hay là chúng ta đập vỡ nó ra nghe thử xem sao?"
"Phá hủy một thứ rất dễ, nhưng tạo ra nó lại rất khó. Vì vậy, Hi Hà sau này không được nghịch ngợm phá đồ nữa, đó là tâm huyết của người khác, có đúng không?"
... Ta từng ôm nó, vô tư lự bước trên đường về nhà, một tay dắt theo Tri Thu mà ta yêu quý nhất.
Đó là chú thỏ nhỏ của ta, chú thỏ nhỏ mà ta vất vả lắm mới nung ra được.
Ta "bốp" một tiếng đóng chiếc hộp lại, nghiêm nghị hỏi: "Sư phụ ngươi là ai! Tên gì!"
Tất cả đều bị sắc mặt của ta dọa sợ, quỳ rạp xuống đất, chỉ có vị tăng nhân kia vẫn ngẩng đầu bình thản nhìn ta: "Sư phụ pháp danh Tố Không, tục danh là Hà Tố Long."
Ta chậm rãi khép chiếc hộp trong tay lại, như đang cất giấu một đoạn quá khứ.
Năm đó, tại ngã rẽ của số phận, ngày ta muốn rời khỏi Nam Thành, ta đã từng nghĩ đến việc đi tìm Hà Tố Long tướng quân. Nhưng rồi cơ duyên xảo hợp, ta đã đi đến ngày hôm nay, đã lâu không có tin tức của ông ấy, ta không ngờ ông ấy lại đầu quân cho cái triều đình nhỏ bé phía Tây kia.
"Sư phụ ngươi... người khỏe chứ?" Ta run giọng hỏi, lúc này mới phát hiện vị tiểu hòa thượng này vẫn luôn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trong veo, đối diện với ta cũng không hề né tránh.
Hắn nói: "Sư phụ ta mấy năm trước bị thương cũ tái phát, gần đây càng thêm nặng, nên mới nhất định phải để ta tự tay đưa lễ vật đến cho nương nương."
Sau khi Nam Tư diệt vong, người Bắc Kiền đã phóng hỏa thiêu rụi hoàng cung, nghe nói ngọn lửa cháy suốt bảy ngày bảy đêm mới tắt. Ta đã sớm mặc định rằng tất cả những gì ta từng có đều đã tan biến theo ngọn lửa đó.
Vậy mà Hà Tố Long lại tìm thấy chú thỏ nhỏ này. Cũng thật kỳ lạ, hắn là ngoại thần, sao lại biết bảo vật mà ta yêu thích năm xưa? Hơn nữa, hắn tốn bao nhiêu tâm tư để gửi đến một món đồ cũ của Nam Tư, rốt cuộc là muốn gì?
"Đồ vật rất đẹp, chỉ là ta không còn ở cái tuổi thích thỏ nhỏ nữa rồi." Ta mỉm cười, đưa chiếc hộp lại cho Nại Hà.
Cái triều đình nhỏ bé phía Tây kia tôn vị hoàng huynh họ xa của ta làm vua, còn ta tuy là nữ nhi, nhưng lại là dòng dõi hoàng tộc chính thống hơn huynh ấy. Giờ đây, ta lại làm Hoàng hậu của nước địch, đó căn bản không phải là nơi ta có thể quay về.
Hơn nữa, hiện tại Bắc Kiền sóng ngầm mãnh liệt, lòng người bấp bênh, nếu thân phận công chúa Nam Tư của ta bị bại lộ, e rằng sẽ không còn chỗ dung thân cho ta nữa.
Vì vậy, dù thế nào, ta cũng không thể hợp tác với họ.
Nại Hà im lặng nhận lấy chiếc hộp. Hắn là một đứa trẻ đẹp đến mức khó tin, dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, làn da vẫn trắng muốt như ngọc, không tìm thấy một chút tì vết nào.
Dưới sự vây quanh của đám nội thị, ta thở dài, mỉm cười nói với hắn: "Mười năm trước, ta và sư phụ ngươi đã từng gặp mặt một lần trong yến tiệc của Bệ hạ. Có lẽ vì vậy mà hắn đã tìm sứ trắng của gia tộc ta để tặng cho ta. Gốm sứ Chu thị đã thất truyền, những món đồ còn sót lại đều là độc nhất vô nhị, hắn thật có lòng."
"Nhưng dù sao chăng nữa gốm sứ Chu thị cũng không thể quay trở lại, nhìn vật nhớ người cũng chỉ thêm đau lòng, ngươi hãy mang về đi, thay ta cảm ơn hắn."
Hắn nói: "Nhưng Hoàng hậu nương nương, ta có chuyện muốn nói với người..."
Lúc này, Lại Xuân vừa vặn chạy đến, nói: "Nương nương, Đăng Tâm đã đi rồi, buổi tối còn có yến tiệc mừng thọ, mọi việc đều cần người xem qua."
Ta liền mỉm cười với hắn, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa quay đầu lại, ta đã thấy Thần Đông. Hắn đang đứng ở cửa cung, cau mày nhìn ta.
Ta giật mình, cố gượng cười chào hỏi: "Đại hoàng tử chẳng phải xưa nay không thích vào cung sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Hắn bước tới, quan sát Nại Hà một lượt, rồi nói: "Hoàng hậu nương nương đang gặp riêng sứ thần trong cung sao? Hay là một tên Nam nô?"
Ta đã lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nói: "Phải thì đã sao? Giờ đến cả quy củ trong cung, Đại hoàng tử cũng muốn thay Bệ hạ định đoạt sao?"
Cảnh tượng căng thẳng quen thuộc, bao nhiêu năm nay, hễ gặp mặt là ta và hắn lại như vậy.
Thần Đông lạnh lùng nói: "Hoàng hậu nương nương có ý gì? Chuyện liên quan đến sứ thần, ta ngay cả hỏi một câu cũng không được sao?"
Ta bước đến gần, ghé vào tai hắn, khẽ nói hai chữ: "Chó Bắc."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Ta cười nói: "Nếu ta suốt ngày mở miệng ra là nói hai chữ này, chẳng lẽ Đại hoàng tử sẽ sắc mặt tốt đẹp với ta sao?"
"Hoàng hậu nương nương cứ việc chọc giận ta, nhưng ta phải hỏi cho rõ."
Hắn quay mặt đi, tiếp tục nhìn Nại Hà rồi nói: "Các sứ thần đều đang đợi ở Thanh Tâm Viên để dự yến tiệc mừng thọ tối nay, sao ngươi lại đến đây? Ngươi muốn nói gì với Hoàng hậu?"
Nại Hà chắp tay trước ngực, thành khẩn đáp: "Tiểu tăng muốn khuyên nương nương cho phép Phật pháp được truyền bá rộng rãi ở Nam Thành, tích lũy vô lượng công đức."
Nam Tư vốn có truyền thống thờ Phật, còn Bắc Kiền thì sùng bái Cách Lỗ. Mấy năm nay tuy có dấu hiệu dung hợp Nam Bắc, nhưng Nam Thành là kinh đô của Bắc Kiền, không hề có một ngôi chùa nào.
Thần Đông dường như cảm thấy nực cười, lắc đầu khịt mũi một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn: "Vậy Phật của ngươi có nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không sống mà rời khỏi Nam Thành không?"
Ta lạnh lùng nói: "Thần Đông!"
"Tiểu tăng đã được gặp nương nương, dù c.h.ế.t cũng không hối tiếc. Còn về sau này, chẳng qua là nhân quả mà thôi."
Nại Hà vẫn bình tĩnh nhìn hắn, ta thậm chí còn có một cảm giác vô cùng hoang đường, như thể trước mắt không phải là một võ tướng sát phạt vô số và một tăng nhân, mà là Phật Đà đang rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn chúng sinh.
Thần Đông nheo mắt nhìn hắn, không hiểu sao, không ai dám lên tiếng, ngay cả thở cũng phải nín lại.
Ta đột nhiên lên tiếng: "Đại hoàng tử vào cung từ lúc nào?"
Một tên nội thị đáp: "Khởi bẩm nương nương, là hai canh giờ trước ạ."
"Trong cung có quy định, trừ các buổi lễ đặc biệt, trữ quân vào cung không được quá hai canh giờ, nếu không sẽ bị coi là mưu phản." Ta đối diện với hắn, nói: "Đại hoàng tử tự đi, hay là để cấm vệ quân trong cung tiễn ngươi đi?"
"Thuộc địa của Bắc Kiền, hoàng cung của phụ hoàng ta, ngươi dám đuổi ta đi?"
"Ta chưởng quản hậu cung, cũng không phải là không thể hạ chỉ đặc xá, để Đại hoàng tử ở lại thêm một chút." Ta nói: "Nhưng ai bảo ngươi bao nhiêu năm nay, cũng không học được cách nói chuyện với mẫu hậu của ngươi chứ?"
Chúng ta đã đối mắt nhìn nhau rất lâu, cuối cùng hắn cũng bỏ đi. Trước khi rời khỏi, hắn còn liếc nhìn Nại Hà bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cả tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn muốn g.i.ế.c người.