Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 21




Khi đó Nam Thành sớm đã rơi vào hỗn loạn, người bình thường đương nhiên không thể tìm thấy thầy thuốc hay thuốc men. 

Lại Xuân thường lén lút trộm rượu từ yến tiệc về, lau người cho ta. Trong cơn mê man ngẫu nhiên tỉnh dậy, ta nhìn thấy nàng đang ghé bên giường, đôi mắt đen láy và thuần khiết không chớp nhìn ta, giống như một con vật nhỏ hiền lành ngoan ngoãn.

Các nàng ấy phải tiếp rất nhiều rất nhiều binh lính Bắc Kiền, khi trở về trên người đều mang theo mùi tanh hôi. 

Sau đó ta dần có sức khỏe, lên núi hái ít thảo dược, đun nước nóng cho họ tắm. Nhớ lại những ngày cuối đông, đôi mắt sưng húp của các cô gái và thân thể trắng noãn của họ, họ mắng chửi người Bắc Kiền rất cay nghiệt, kín đáo đưa cho ta lương thực và thịt mà họ đã lấy trộm, thường xuyên có cô nương hôm trước còn nói cười vui vẻ, đến tối lại không trở về nữa, ta và những người còn lại ôm nhau khóc cho họ, hoặc cùng nhau hát qua những đêm không ngủ dài đằng đẵng.

Thế rồi, mùa xuân cũng đến.

Nước suối mùa xuân phá vỡ lớp băng mỏng, âm thanh tuyết tan tràn ngập khắp nơi. Người Bắc Kiền cuối cùng cũng chán ngấy những tiệc mừng không dứt. 

Họ bắt đầu xây dựng một đất nước mới trên đống đổ nát do chính họ tạo ra, quốc hiệu là Đại Tần, Đan Si tự xưng là Sử Đế. Đại Tần có lãnh thổ rộng lớn nhất từ trước đến nay và cũng có chế độ hỗn loạn nhất, chia dân thành bốn hạng: quý tộc, bình dân, hạ dân, và hạ dân là chỉ những người dân còn lại của quốc gia bị bại trận, cũng bao gồm một số người Nam Tư đầu hàng, trong khi những người Nam Tư khác lại bị xếp vào hạng tư, gọi là Nam Nô.

Mà ta cuối cùng cũng vượt qua được cơn bệnh nặng. Chính ta cũng không ngờ rằng, khi đứng trên đỉnh núi hái thuốc, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy vào tai và âm thanh của các viên đá băng va chạm. 

Khoảnh khắc ấy ta đã thề, nếu sống sót, ta nhất định sẽ không chỉ sống qua ngày.

Ta chuẩn bị đi tìm Hạ Lan Tri Ngôn và những người khác, mặc dù không biết họ hiện giờ ở đâu. Nhưng, triều đình nhỏ phía Tây đã được thành lập, mặc dù họ ủng hộ một vị đường huynh xa lạ đến mức có thể bỏ qua, nhưng liệu dưới sự tấn công của Thần Đông, nó có thể tồn tại một năm hay không vẫn là một câu hỏi. 

Tuy nhiên, nó chắc chắn sẽ thu hút một số bộ hạ cũ của Nam Tư đến gần. Ta muốn phục quốc, bước đầu tiên cũng phải từ đó.

Tình hình của các cô gái đã khá hơn nhiều, bất kể là kỹ nữ hay vũ nữ đều đã được nhận vào làm cung nữ của triều đình mới. Họ vẫn phục vụ cho quý tộc Bắc Kiền, nhưng làm việc luân phiên, và có lương tháng, một tháng mới về một lần. Có thể thấy rằng sau này, họ sẽ trở thành thê thiếp của một quân nhân hay một đại thần nào đó ở Bắc Kiền.

Ta biết, đã đến lúc phải chia tay.

Họ từng cứu ta ra khỏi kẽ băng, chúng ta đã cùng nhau sưởi ấm trong gió lạnh, nhưng cuối cùng chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt.

Người duy nhất đi cùng ta là Lại Xuân, vì nàng có chút ngốc nghếch, lại cao lớn, bị người Bắc Kiền đuổi ra ngoài. Nàng ấy rất vui, hớn hở hỏi ta: "Chúng ta đi tìm thiếu gia đi! Khi nào đi?"

Nàng có một lòng trung thành gần như ngốc nghếch với gia đình Hạ Lan. Hạ Lan Tri Ngôn trước khi gặp nạn đã giải tán hầu hết các gia nhân, nhưng nàng không chịu rời đi. Sau khi trải qua nhiều chuyện, nhắc đến thiếu gia, đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh.

Hôm đó trước khi lên đường, nàng cầu xin ta tết cho nàng hai b.í.m tóc dài. Y phục tuy rằng rất cũ nhưng được giặt sạch sẽ, ta đã nhiều lần nhắc nhở rằng có thể chúng ta sẽ phải đi rất xa mới gặp được Hạ Lan Tri Ngôn, nhưng nàng hình như không hiểu, vui vẻ lặp lại: "Gặp thiếu gia, sạch sẽ."

Bắc Kiền đã sớm đăng ký hộ tịch, chúng ta thừa cơ đăng ký thành tỷ muội của Đăng Tâm, nói phải đi thăm người thân. Mọi thứ đều rất thuận lợi, cho đến khi tới cổng thành, một tên lính Bắc Kiền gầy gò chặn chúng ta lại.

"Ngươi đi đâu vậy?" Hắn cười nhăn nhở hỏi lại Lại Xuân, duỗi tay bóp m.ô.n.g nàng ấy.

Lại Xuân không hiểu tiếng Bắc Kiền, nhưng nàng rất bất mãn với hắn, liền tức giận né sang một bên.

"Giả bộ cái gì! Lúc đó ông đây chính là người đàn ông đầu tiên của ngươi đấy! Tìm ngươi nhiều nhất!"

Hắn đưa tay kéo áo nàng, cợt nhả nói: "Gì cơ? Đi thăm họ hàng à? Đừng đi nữa, ông đây cưới ngươi!"

Tay hắn rất bẩn, để lại dấu tay trên quần áo của Lại Xuân. Nàng ấy uất ức tránh né, vì nàng quá cao, còn hắn thì gầy nhom, một cú vô tình khiến hắn ngã sõng soài xuống đất, các binh lính Bắc Kiền khác liền cười lớn chế giễu.

Tên lính Bắc Kiền thẹn quá hóa giận, tát mạnh khiến Lại Xuân ngã xuống đất, hắn chửi lớn: "Nam nô thấp hèn! Được đằng chân lân đằng đầu! Ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t mi bây giờ!"

Sau đó hắn văng tục chửi rủa, đánh đập Lại Xuân túi bụi, m.á.u nhanh chóng trào ra từ mũi miệng nàng ấy. Hắn khiêng nàng lên, đi về phía sau.

Dù vẫn mở mắt, nhưng nàng đã bị đánh đến mất tiêu cự, đôi mắt vô hồn nhìn ta, m.á.u nhỏ từ lỗ mũi từng giọt, từng giọt, làm bẩn bộ quần áo mà nàng đã cẩn thận giặt sạch.

"Cần phải sạch sẽ để gặp thiếu gia."

Toàn bộ quá trình, ta chỉ kịp nói một câu: "Quân gia, bọn ta là dân thường..."

Khi họ rời đi, một tên lính khác không kiên nhẫn hỏi ta: "Ngươi còn đi không? Không đi thì đừng chắn đường ở đây!"

Phía trước, không xa là cánh đồng mùa xuân rực rỡ, có một mảnh hoa cải vàng óng. Trải qua nhiều như vậy, ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi thành trì ác mộng này.

Mà sau lưng, là địa ngục A Tỳ.

Nhưng trong địa ngục đó, có Lại Xuân, có rất nhiều người dân Nam Tư.

"Ta không đi nữa."

Ta chậm rãi lùi về phía sau một bước.