Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 14




Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, thô lỗ kéo áo ta ra, nhìn vào dấu răng sâu đến lộ cả xương, nhíu mày nói: "Ngươi suýt nữa thì chết rồi đấy biết không?"

Ta ngẩng đầu lên, nói: "Ta bằng lòng."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta... ta yêu mến tướng quân."

Ngọn nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu rọi xuống chúng ta, không bị che chắn. Hắn im lặng thật lâu, rồi tránh ánh mắt ta, lẩm bẩm: "Nữ nhân Nam Tư..."

Ngày hôm sau, hắn hiếm khi không đến nhà giam, ra lệnh cho người thu dọn doanh trại, ngồi trước bàn đọc quân báo. Một lão đại phu của Nam Tư được dẫn đến, run lập cập khám bệnh cho ta.

"Cô nương này đã bôn ba vất vả, thể trạng yếu ớt........." Lão đại phu run run nói. Viên phó tướng ho khẽ một tiếng, lão vội vàng đổi giọng: "Vết thương không đáng ngại, bôi thuốc, uống vài thang là ổn thôi. Tuy nhiên, về thể chất, ta sẽ kê một phương thuốc, từ từ điều dưỡng."

Thần Đông ừm một tiếng, rồi bảo: "Đưa ông ta sang trại tù binh khám cho mấy người kia nữa. Vẫn chưa hỏi được gì, đừng để chúng chết."

"Vâng."

Phó tướng dẫn đại phu rời đi. Một lúc sau, hắn ta quay lại báo cáo: "Lão đại phu nói rằng, ngoại trừ Trịnh Long, những người kia chỉ còn sống được dăm bữa nửa tháng. Điều quan trọng là họ đều muốn chết, thuốc thang cũng chẳng có tác dụng."

Thần Đông hít một hơi sâu, như thể đang kìm nén cơn giận, nói: "Trước khi chết, hãy bắt chúng khai ra kẻ đứng sau!"

Ta đang đun trà, nghe vậy tay khẽ run.

Sau khi phó tướng rời đi, hắn bực bội ném tất cả mọi thứ xuống đất, ngả người ra ghế, nói: "Triều đình Nam Tư đã sụp đổ, ngươi nói xem vì sao còn có người còn cố gắng bám víu?"

Hắn giống như đang nói với ta, lại giống như đang tự nói với chính mình.

Ta đặt trà lên bàn, nhẹ giọng nói: "Vì họ không còn nhìn thấy hy vọng."

"Khi Nam Tư còn tồn tại, dân chúng có ruộng cày, sống cuộc đời an cư lạc nghiệp. Nhưng khi Bắc Kiền đến, họ cướp bóc tài sản, g.i.ế.c hại gia đình của họ, hơn nữa có thể thấy trong tương lai trước mắt, họ sẽ bị Bắc Kiền nô dịch, đánh đập, sống cuộc đời không bằng chết. Trong cơn tuyệt vọng dữ dội như thế, họ sẽ không đầu hàng, chỉ có thể ngày càng phản kháng quyết liệt hơn. Vì vậy, nếu muốn họ đầu hàng, ngài nên thử cho họ một chút hy vọng."

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau mới nói: "Sau này ngươi sinh con, cũng phải dạy nó đọc sách."

Ta ngẩn ra, không biết phải nói gì. Hắn kéo ta vào lòng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. Một lát sau, hắn lại nói: "Sau này ta sẽ cướp hết sách về, cho con của chúng ta."

Ngày hôm sau, đại phu lại đến bắt mạch cho ta. Lần này, Thần Đông không có ở đó, gương mặt đại phu rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Ta nhân cơ hội bắt chuyện: "Ngài là người Lâm Nam? Có thể được mời đến đây... chắc hẳn là danh y nhỉ?"

"Không, không, hổ thẹn, hổ thẹn." Ông ta hoảng hốt nói, khóe miệng trĩu xuống, trông như sắp khóc đến nơi. Ông ta không hổ thẹn vì lời khen của ta, mà là vì năm mươi vạn người Nam Tư đã chết, còn ông ta, đang chữa bệnh cho kẻ g.i.ế.c người.

Ta nhẹ nhàng an ủi: "Ta là người ở Đô thành. Trong thời loạn lạc này, mạng sống như dây đàn, ai mà không thân bất do kỷ."

Ông ta vốn đang viết phương thuốc, tay run lên, làm rơi một giọt mực. 

Ông ta im lặng một lúc lâu. Khi đưa đơn thuốc cho ta, ông ta cố gắng nở một nụ cười, nhưng run rẩy không cười được: "Người... nhìn là biết tiểu thư được cha anh nuôi dưỡng trong nhung lụa. Nhà ta cũng có một đứa con gái nhỏ. Ta dù có mài mòn cả xương cốt già nua này, cũng không nỡ để con bé mất đi đường sống. Người như vậy......rất tốt, có thể sống là tốt rồi."

Câu cuối cùng có lẽ khiến ông ta nghĩ về con gái mình. Nếu nó rơi vào cảnh như này, ông ta nên làm thế nào? Giọng nói của ông ta nghẹn ngào.

Ta thở dài, nói: "Ta tiễn ngài một đoạn."

"Không cần, không cần đâu. Ta còn phải đem thuốc đến cho những người trong ngục. Nơi đó…"

"Ta giúp ngài mang, bọn họ tay chân vụng về, đừng để thuốc bị đổ."

Có lẽ vì biết những người này sắp chết, nên lính canh cũng không quá nghiêm ngặt. Khi thấy ta, họ chỉ tượng trưng nói một câu: "Khê cô nương, cô đến đây làm gì? Đem thuốc à? Lần sau cứ để bọn tiểu nhân làm là được."

Nơi đó chỉ là một hầm đất đơn sơ, mười mấy người bị xiềng xích quấn quanh, mặt mày dơ dáy. Ngoại trừ gã to con tên Trịnh Long còn giữ được tinh thần, những người khác đều nằm trên mặt đất, kiệt sức, không chút sức sống.

Đại phu run rẩy đưa thuốc cho họ, nhưng hoặc là bị phớt lờ, hoặc là bị hất ngược lại. Đại phu sầu não, không biết phải làm gì.

Còn ta, ta tìm kiếm trong đám người. Ở một góc, một nam nhân gầy gò nằm úp sấp, áo quần rách rưới, ruồi nhặng bay đầy trên người hắn. Nếu không phải lồng n.g.ự.c còn khẽ phập phồng, hắn trông chẳng khác gì một xác chết.

Đột nhiên, hắn trở mình, giọng hát đứt quãng vang lên: "… Thân đã chết, hồn thiêng còn đó, linh hồn thành quỷ hùng…"

Một số người chết lặng nhìn hắn, cũng có người lẩm nhẩm hát theo.

Như ta dự đoán, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn ngâm "Quốc tang," người này chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Ta quỳ xuống, đưa thuốc cho hắn, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, xin hãy uống thuốc."

Hắn không thèm liếc nhìn ta, vẫn tiếp tục hát đứt quãng.

Ta cố nén nước mắt, nhỏ nhẹ nói: "Chẳng phải đại nhân từng khinh miệt những kẻ "vô sự ngồi đó luận đạo lý, lúc hiểm nguy thì một c.h.ế.t để báo đền vua" sao? Sao bây giờ lại chỉ một lòng cầu c.h.ế.t thế này?"

Hắn nhíu mày, gắng gượng ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn ta. Dưới ánh nến, một ta sạch sẽ tươm tất đối diện với một hắn tàn tạ và kiệt quệ.

Hắn gần như bật dậy ngay lập tức, nhưng vì xiềng xích kìm hãm, lại nặng nề ngã xuống đất. Hắn lúng túng lau bụi bẩn trên mặt, cố gắng làm mình trông có vẻ tươm tất hơn, sau đó quỳ rạp xuống, dập đầu mạnh một cái đến nỗi trán rướm máu: "Thần, An phủ sứ Lâm Bắc, Hạ Lan Tri Ngôn, khấu kiến công chúa."

Đó là sự giáo dưỡng được khắc sâu vào xương tủy qua nhiều đời của những gia đình thanh lưu, thư hương thế gia. Hắn là trưởng tử của nhà Hạ Lan, là ca ca của Tri Thu, Hạ Lan Tri Ngôn.

Khi ta còn nhỏ, đã từng gặp hắn. Hắn là trạng nguyên do ông nội ta đích thân chọn, trong bữa tiệc triều đình, tất cả mọi người đều uống đến say khướt, dưới sự dẫn dắt của ca ca ta, bọn họ vui chơi hết mình, chỉ riêng hắn – nhỏ tuổi nhất, ngồi một mình, lưng thẳng tắp. Ta kéo tay áo hắn, hỏi: "Tại sao huynh không chơi cùng mọi người?" Ngay cả với một đứa trẻ như ta, hắn cũng nghiêm trang nói: "Quân tử phải tu thân lập đức, không thể thất lễ trước điện." Ta gật gù hiểu chút ít, rồi nói: "Vậy huynh đưa chén rượu của huynh cho ta nhé, ta thích nghe tiếng chén vỡ."

Cái gọi là quần áo lụa là, chỉ là giấc mơ hoang đường.

Lính gác không hiểu tiếng Nam Tư, lẩm bẩm: "Người này hoàn toàn điên rồi." Đại phu cũng nói với ta: "Đừng sợ, có lẽ là triệu chứng mê sảng trước khi c.h.ế.t thôi."

Ta không sợ. Làm sao ta có thể sợ? Hạ Lan đại nhân, lẽ ra ta mới là người phải quỳ lạy ngài, thay mặt tổ tiên ta cảm ơn ngài đã giữ gìn khí tiết cuối cùng cho một triều đại đã suy tàn.

Nhưng ta không thể nói gì, ta chỉ vươn tay, đưa thuốc cho hắn: "Đại nhân, ngài đã hồ đồ rồi, uống thuốc đi."

Cuối cùng hắn cũng phản ứng, đôi môi run rẩy, như một kẻ điên cuồng nói: "Cô nương là người đô thành, ta nhớ trong đô thành có một gia đình... trồng một đóa lan rất đẹp, sau đó được tặng cho một vị quý nhân. Không biết hôm nay, lan còn nở không?"

Nước mắt ta rưng rưng: "Đại nhân đã hồ đồ rồi, giờ đang là mùa đông, lan đã tàn từ lâu."

Hắn ngây người, rồi lại nói: "Vậy, lan sẽ không nở nữa sao? Sẽ không bao giờ nở nữa sao?"

"Giống lan vẫn còn, khi xuân về ấm áp, cũng sẽ có ngày hoa nở lại."

Đôi mắt vốn ảm đạm của hắn bỗng sáng lên. Hắn mấp máy môi, như muốn nói ngàn vạn lời, nhưng chẳng thể thốt ra, chỉ vội vàng uống từng ngụm thuốc lớn, sợ rằng nếu mình chậm một chút, sẽ không thể sống tiếp.

Những tù binh xung quanh, có lẽ là thuộc hạ cũ của hắn, người hiểu được cũng nôn nóng vẫy tay với đại phu: "Đại phu, còn thuốc không? Đại phu! Cứu ta với!"

Đại phu nhất thời luống cuống tay chân, trong một mảnh hỗn loạn, ta hành lễ với hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, bảo trọng."

Hắn cũng hành lễ với ta một cái, sau đó điên cuồng cười lớn, gã tên Trịnh Long bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn chúng ta, nói: "Tên mặt trắng kia, đang yên lành ngươi phát điên cái gì? Hôm qua không phải còn nói hy sinh cho tổ quốc sao? Sao nào? Không hi sinh nữa à?"

Hạ Lan Tri Ngôn là thật sự bật cười, hắn chỉ vào gã, rưng rưng mỉm cười nói: "Không chết nữa! Cái mệnh tiện của ông đây, muốn xem hoa nở đầy thành rồi mới chết!"

Lính Bắc Kiền không hiểu tiếng Nam Tư, lớn tiếng quát mắng, giữa một trận ồn ào, ta theo đại phu ra khỏi hầm giam, đại phu ngập ngừng nhìn ta, nhưng lại nói không ra lời.

"Ta năm tuổi học kiếm, tuy không thể chống lại đám binh lính Bắc Kiền, nhưng ta có thể giết ông, về lý, ta nên giết ông."

Ta ngửa đầu nhìn ánh trời chiều đỏ đậm, đại phu đang run rẩy đứng bên cạnh, ta khẽ nói: "Nhưng ta sẽ không giết ông, hiện giờ dân chúng trôi giạt khắp nơi, là triều đình Nam Tư không bảo vệ tốt con dân của mình, ta không thể làm sai tiếp, để con gái ông mất cha, chuyện hôm nay, đừng suy đoán nữa, chữa bệnh cho bọn họ thật tốt, trước mặt người Bắc Kiền tất cả đều giống như thường, được không?"

"Không đoán, không đoán." Đại phu kích động nói: "Người, người yên tâm, ta, ta là người Nam Tư! Ta tất nhiên phải bảo vệ dũng sĩ Nam Tư, người yên tâm!"

Tiễn đại phu đi, ta đứng ở cửa nhìn lại, ánh hoàng hôn màu cam dần dần chìm vào màu xanh thẫm của màn đêm. Ở phía cuối trại, đó là lều của Cách Lỗ, nơi Hạ Vãn đang đứng nhìn ta. Ánh hoàng hôn phủ lên bóng dáng nhỏ bé của thằng bé một lớp ánh sáng rực rỡ.

Nó chỉ mới sáu tuổi.

Nhưng nó là hy vọng của tất cả mọi người.

Hy vọng, là một sức mạnh còn lớn lao hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.