Hỉ Gần Nhau

Hỉ Gần Nhau - Chương 2: Nuôi chó




Kỳ Cảnh hôn mê bất tỉnh.



Lang trung bắt mạch xong, đứng dậy hướng Kỳ lão gia tử nói: “Kỳ lão gia yên tâm, đại thiếu gia chỉ là mất máu quá nhiều, không có gì lo ngại, sau khi tỉnh lại tĩnh dưỡng một thời gian là được.”



Kỳ lão gia tử gật đầu, “Làm phiền.” Xoay người phân phó quản sự dẫn lang trung đi hốt thuốc.



Sau khi lang trung đi, trong phòng chỉ còn hai cụ Kỳ gia, mẹ con Giang thị cùng nha hoàn tuỳ thân.



Giang thị dẫn con gái tiến lên bồi tội: “Đều là A Cẩm ra tay không nhẹ không nặng, làm bị thương đứa nhỏ này, bá phụ bá mẫu yên tâm, con lập tức trở về nghiêm trị quản giáo nó.” Kỳ lão gia tử cùng Hứa lão gia tử đã qua đời có tình nghĩa đồng học, hai nhà lại là hàng xóm, xưng hô tự nhiên thân mật chút.



Hứa Cẩm tuy rằng cảm thấy chính mình không sai, nhưng Kỳ Cảnh bị thương nặng là vì nàng, nàng vẫn còn có chút sợ hãi, cho nên mẫu thân kêu nàng giải thích nàng liền ngoan ngoãn giải thích: “Kỳ gia gia Kỳ nãi nãi, là cháu dọa Kỳ Cảnh mới hại hắn từ trên tường té xuống, cháu biết sai rồi, hai người phạt cháu đi.”



Âm thanh trẻ nhỏ hanh thúy êm tai, nhu thuận hiểu chuyện.



Nhìn tiểu cô nương này, trong lòng Kỳ lão gia tử dâng lên một cỗ hâm mộ, nếu trưởng tôn cũng hiểu chuyện như vậy thật tốt.



Vẻ mặt ông hiện lên xấu hổ, thở dài nói: “Lão phu xấu hổ a! Cha không dạy con, phụ thân Kỳ Cảnh không ở đây, ta có trách nhiệm dạy dỗ nó, không ngờ nó dám lén ta làm ra chuyện ăn cắp này! A Cẩm đừng sợ, Kỳ Cảnh bị thương là tự làm tự chịu, cháu một chút cũng không sai, mau cùng nương về nhà đi, sớm nghỉ ngơi, ngày khác ta kêu Kỳ Cảnh tới cửa bồi tội.”



Trưởng bối tôn kính không có trách cứ mình, Hứa Cẩm trầm tĩnh lại, ngửa đầu xem mẫu thân.



Giang thị đau tiếc nhìn Kỳ Cảnh, an ủi Kỳ lão gia tử: “Bá phụ nói quá lời, hai đứa nhỏ này từ nhỏ chơi chung, cãi nhau ầm ĩ, bá phụ còn không biết? Kỳ Cảnh chỉ là muốn hái hạnh chọc tức A Cẩm, sao lại nói là ăn cắp? Hơn nữa, một cây làm chẳng nên non, Kỳ Cảnh làm như vậy, khẳng định là A Cẩm chọc nó trước, hai đứa nó bây giờ một bị thương một biết nhận lỗi, chúng ta về sau quản thúc nhiều chút, đừng lại nhớ kỹ việc này nha?”



Kỳ lão gia tử không lên tiếng, chỉ là ông nhíu chặt chân mày, cho thấy ông không tính dễ dàng tha cho Kỳ Cảnh.



Giang thị còn muốn khuyên hai câu, Kỳ lão phu nhân đi tới vỗ vỗ tay bà, “Đứa nhỏ phạm lỗi phải bị phạt, là đương nhiên, con yên tâm, có ta xem, sẽ không để cho bá phụ con nặng tay. Được rồi, chậm trễ lâu như vậy, bên ngoài trời đã tối, hai mẹ con mau trở về nghỉ ngơi đi. Không phải nói muốn đi đón phụ thân A Cẩm về sao? Nhanh đi nhanh đi, ngủ một giấc cho ngon dưỡng tốt tinh thần, bằng không phụ thân A Cẩm sẽ lo lắng chúng ta không có chiếu cố tốt hai mẹ con!”



Hai cụ Kỳ gia đều hơn năm mươi tuổi, cùng tướng mạo Kỳ lão gia tử bất đồng, mặt mũi Kỳ lão phu nhân hiền lành, bình dị gần gũi.



Bị lão nhân gia trêu ghẹo như vậy, trên mặt Giang thị có chút phiếm hồng, tiếp tục khuyên vài câu, liền dẫn Hứa Cẩm về nhà.



Hai mẹ con sau khi đi, Kỳ lão phu nhân lo lắng đến bên giường, đau lòng nhìn trưởng tôn, “Ông à, nếu không chúng ta lại mời lang trung đến xem? Ta nghe nương A Cẩm nói, trước khi đứa nhỏ này té xỉu… Có thể trúng tà hay không?”





Kỳ lão gia tử từ chối cho ý kiến: “Cái gì trúng tà? Yêu ma quỷ quái đều là lời nói vô căn cứ, là mấy hòa thượng đạo sĩ vì lừa tiền nên bịa ra. Ta thấy nó chỉ là sắp hôn mê, nói chuyện không rõ, mới để cho người ta nghe thành chó sủa. Được rồi, nơi này có Tiểu Tư chiếu cố, chúng ta trở về đi.” Đối với đứa cháu này bất luận ông khuyên nhủ thế nào đều không chịu tiến bộ, Kỳ lão gia tử cũng hết cách, tâm thần mỏi mệt.



“Muốn đi thì ông đi, ta ở trong này canh chừng nó.” Kỳ lão phu nhân liếc nhìn trượng phu, cũng không nhìn sắc mặt ông, thấp giọng phân phó nha hoàn đem chăn của bà ôm tới. Bà có ba tôn tử, đau lòng nhất vẫn là trưởng tôn, từ nhỏ không có nương, phụ thân lại không coi trọng hắn, có thể trách đứa nhỏ cáu kỉnh? Bà chỉ hối hận lúc trước không nên dung túng con trai sớm tái giá, bằng không vài năm trước, quan hệ phụ tử bọn họ cũng không đến mức khó coi như vậy.



“… Tùy bà.” Kỳ lão gia tử trầm mặc một lát mới nói, lúc gần ra cửa lại nhỏ giọng dặn dò lão thê đừng mệt.



Kỳ lão phu nhân không để ý ông, sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của trưởng tôn, ánh mắt tràn đầy thương yêu.



Rất nhanh nha hoàn đem chăn đệm của bà ôm đến, Kỳ lão phu nhân liền ở bên cạnh Kỳ Cảnh nằm xuống, chỉ kêu nha hoàn chừa lại một ngọn đèn nhỏ, dần dần ngủ.




Không biết qua bao lâu, “Kỳ Cảnh” xa xăm chuyển tỉnh, vừa định mở mắt ra, trong đầu đột nhiên truyền đến một cỗ đau đớn, tiếp theo hiện lên một vài hình ảnh. Hắn nhíu mày, bình tĩnh xem cuộc sống thiếu niên kia, xuyên thấu qua ánh mắt thân thể hắn, lý giải cái thế giới xa lạ này. Trên hình ảnh anh đồng bi bô tập nói, hắn thế nhưng cũng từ từ theo hắn nghe hiểu, sau đó, hiểu càng ngày càng nhiều.



Hắn không biết mình xem bao lâu, tựa hồ rất dài lại tựa như hồ rất ngắn, đợi những ký ức kia cuối cùng dừng trên người một tiểu cô nương ôm chó, hắn mở choàng mắt.



Con chó kia là hắn, là khi hắn còn nhỏ, chỉ là, hắn rõ ràng đang ở trong rừng săn bắn, như thế nào đột nhiên đến nơi này, cả thân thể cũng không phải là của mình?



Bất luận thế nào, hắn muốn cướp thân thể hắn về, như vậy, có lẽ còn có thể trở về đi, về mảnh núi rừng quen thuộc kia.



Hắn thử giật giật.



“A Cảnh, cháu đã tỉnh? Chỗ nào không thoải mái sao?” Mới vươn ra một cánh tay, bên cạnh đột nhiên có người cúi người lại. Trong ánh đèn mờ nhạt, hắn đối mặt một gương mặt hiền hoà lo lắng. Đó là bà nội Kỳ Cảnh tổ, Kỳ Cảnh, là tên thân thể này…



Hắn lớn lên chưa từng thấy qua cha mẹ, khi còn nhỏ hắn từng ảo tưởng qua bộ dạng cha mẹ, lớn liền không nghĩ những thứ kia nữa. Nhưng lúc này giờ phút này, nghe âm thanh già nua ôn nhu từ ái, cảm nhận bà thân thiết lo lắng, hắn cảm giác có chút lạ.



Hắn không biết nên đối mặt với lão nhân này, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, âm thầm trầm tư về sau nên ứng đối thế nào. May mắn, tiểu cô nương kia ở cách vách, chờ hắn khoẻ lại, tùy thời đều có thể đem thân thể cướp về.



Đúng rồi, nguyên lai ở trong này, được bọn họ gọi là chó. Nhưng lại hoàn toàn khác nhau, bởi vì trước biến cố phát sinh, hắn có thể tùy tâm sở dục biến thành người hay chó, hơn nữa mặc dù là thân chó, cũng so với chó nơi này thông minh hơn, sẽ không bị người nhốt ở trong sân vẫy đuôi mừng chủ. Hắn biết săn thú, biết đặt bẫy, hắn là thợ săn lợi hại nhất trong tộc.



Hắn nhất định sẽ trở về.




Bên kia Hứa Cẩm cùng mẫu thân sau khi về nhà, lập tức xông về tiểu viện của mình.



Đối với nàng mà nói, hôm nay xảy ra hai chuyện lớn. Một là Kỳ Cảnh vì nàng té xỉu, nhưng hiện tại lang trung đã nói Kỳ Cảnh không có gì đáng ngại, Hứa Cẩm lại không cần sợ hãi, tâm tư nhất thời tất cả đều bay đến con chó nhỏ không biết từ nơi nào chạy đến hậu viện nhà nàng. Trước khi nàng đi Kỳ gia, con chó đã ngủ, hiện tại cũng không biết thức chưa.



Chưa thức, còn đang ngủ, nằm ở trên ghế, co lại thành một bạch cầu long xù, chỉ có mũi là đen.



Hứa Cẩm tiến lên vừa định ôm con chó vào trong ngực.



“A Cẩm, ” Giang thị theo sau mà đến, xem xem con chó kia, một bên ngăn cản con gái, một bên vẻ mặt nghiêm túc hỏi Bảo Châu canh giữ bên cạnh: “Ai cho phép ngươi đem chó ôm đến phòng tiểu thư? Nếu trên người nó có bọ chét thì sao? Ôm đi ra ngoài!”



Trước khi Giang thị gả đi được nuôi dưỡng như một trưởng tử, nhìn ôn nhu, khi nghiêm túc đều có một cỗ khí thế uy nghiêm, Bảo Châu lúc này dọa trắng mặt.



Hứa Cẩm dùng ánh mắt kêu Bảo Châu đi trước, quay đầu cùng mẫu thân làm nũng: “Nương, nó sạch sẽ như vậy, trên người làm sao có thể có cái loại này? Cho dù có, hiện tại trời đã tối, nếu tắm rửa xong lông chưa khô, nó ngã bệnh làm thế nào? Nương, dù sao nó ngoan ngoãn nằm ở đằng kia, nương cho nó ngủ ở chỗ này một đêm đi, ngày mai con sẽ xem Bảo Châu tắm cho nó.” Nếu mẫu thân lo trên người con chó có cái gì, nàng khẳng định khó mà nói tự mình động thủ.



“Chó này rốt cuộc là từ đâu đến?” Bận rộn cả đêm, Giang thị còn chưa kịp hỏi lai lịch con chó.



“Con cũng không biết, chính nó chạy đến hậu viện nhà chúng ta.” Hứa Cẩm nhìn con chó dễ thương, bổ nhào vào lòng Giang thị nũng nịu thương lượng, trong ánh đèn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng con ngươi đen sáng, “Nương, cho con nuôi nó đi, con không có huynh đệ tỷ muội, phụ thân lại rất ít về nhà, cho nó làm bạn với con được không? Nương, nương cho con nuôi đi, năm nay sinh nhật con quà gì con cũng không cần, chỉ muốn con chó này, được không? Nương, nha nương…”



Giang thị không chịu nỗi con gái làm nũng như thế, không bao lâu liền bị Hứa Cẩm dây dưa ánh mắt nhu hòa lại.




Kỳ thật con chó lông xù kia, quả thật dễ thương, chỉ cần trên người không có vi trùng, cho con gái nuôi hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Giang thị có lo lắng khác: “Không phải nương không đáp ứng, chỉ là chó này nhỏ như vậy, nhìn cũng không giống chó hoang, nhất định là lén nhà ai chạy ra, chúng ta nuôi, người ta mất chó chẳng phải sốt ruột?”



Hứa Cẩm vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.



Ánh mắt của nàng chuyển chuyển, nhỏ giọng nói: “Mấy con phố gần nhà chúng ta nuôi chó không nhiều, càng không có loại chó này.”



Giang thị sờ sờ đầu nàng: “Có lẽ là người ta mới nuôi, từ bên ngoài mua về, thân thích người ta tặng, đều có khả năng. A Cẩm, đêm nay trước hết để cho ở nhà chúng ta, ngày mai nương kêu người đi ra ngoài hỏi thăm, nếu không có người tìm chó, chó này sẽ là của con, có người tìm, con dù thích cũng phải trả về, biết không?”



“Nhưng con thích nó…” Hứa Cẩm chôn ở trong lòng nương, nước mắt bừng lên. Nàng thấy qua chó hoang, đều bẩn thỉu gầy teo, con này sạch sẽ đáng yêu như vậy, mặc cho ai đều sẽ thích, tại sao có thể là chó hoang? Cho nên nàng đã nhận định mẫu thân ngày mai có thể thăm dò người ném chó, ngày mai chó này sẽ không phải là của nàng.




Giang thị bất đắc dĩ ôm con gái, lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng: “Đã lớn chừng này, còn thích khóc. Được được, đợi nương tìm được nhà nuôi chó kia, sẽ cùng bọn họ hỏi thăm trong nhà còn con chó nào khác không, hiện tại không có, sang năm khẳng định cũng sẽ sinh, nương sẽ đặt mua cho con? Không được nữa, ngày mai chúng ta đi lên huyện, nương dẫn con đi đến phường chim thú xem, con thích nuôi mèo nuôi chó nương đều mua cho con, được không?”



Hứa Cẩm muốn nói không được, nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất trước mắt.



Nàng tiếp tục ở trong lòng mẫu thân một lát, bình phục, lau lau nước mắt nói: “Nương, vậy tối nay cho nó ngủ trong phòng con nha? Nương yên tâm, con không chạm nó, chỉ cho nó ngủ trên nền.”



Giang thị không muốn đáp ứng, nhưng đối mặt đôi mắt phiếm hồng của con gái, mềm lòng, “Được, vậy con cam đoan với nương không chạm nó.” Lúc còn nhỏ bà cũng từng thích chó mèo, thấy mèo nhỏ nhà ai chạy đến đều ôm chơi, kết quả trên người bị cắn vài cái.



Hứa Cẩm liên tục gật đầu.



Giang thị buông con gái ra, phân phó Bảo Châu: “Đi chuẩn bị nước ấm, một lát hầu hạ tiểu thư tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ.”



“Vâng, phu nhân.” Bảo Châu bước nhanh đi ra ngoài.



Lúc này sắc trời đã tối, Giang thị mệt mỏi, dặn dò con gái hai câu liền đi ra ngoài. Hứa Cẩm đưa mẫu thân đến cửa viện, trở về cũng nghe lời, chỉ ngồi xổm trước ghế nhìn chó nhỏ, không có vươn tay chạm vào, tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn ngủ. Một ngày này rất nhiều chuyện xảy ra, tiểu cô nương dính gối, rất nhanh thiếp đi.



Ngủ đến nửa đêm, trong hoảng hốt bị một trận âm thanh rầm rì làm cho tỉnh lại, âm thanh kia nho nhỏ, còn kèm theo tiếng móng vuốt cào vách tường, nghĩ một lát lại tiếp tục, lộ ra một loại cố chấp không cam tâm.



Hứa Cẩm sửng sốt một lát liền nghĩ tới, vội thắp đèn, lúc nàng xuống dường, con chó kia vẫy đuổi theo nàng, ở giữa hai chân nàng lòng vòng. Đèn sáng, tiểu tử vừa lúc đi vòng qua trước người của nàng, thấy nàng cúi đầu, nó nâng chân trước lên cào chân nàng, dùng cặp mắt đen sáng lấy lòng nhìn nàng, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện.



Mơ mơ màng màng, Hứa Cẩm quên lời mẫu thân dặn dò.



Nàng vui vẻ đem chó nhỏ ôm đến trên ghế, nhẹ nhàng lấy khăn lau bốn cái chân ướt nhẹp của nó, sau đó đem chó ôm lên giường chơi đùa: “Có phải sợ hãi hay không?”



Con chó nhỏ nhiệt tình liếm ngón tay nàng, ngứa một chút lại rất thoải mái. Hứa Cẩm vui vẻ nhìn nó, nhìn một chút lại mệt mỏi, thấy chó nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nàng đem áo gối kéo lại che người nó, còn vỗ vỗ: “Ngủ đi ngủ đi, ngày mai lại chơi với mày.”



Con chó nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp một lát, tựa hồ không quen trên người có thêm một cái “Chăn”, lăn lông lốc chui ra, đến gần Hứa Cẩm, dín bả vai nàng cuộn tròn lại…