Triệu Thanh Hề đứng trước cửa phòng bệnh, một là nghĩ biện pháp đưa cha mẹ về, lúc này đã quá thời gian tuyến xe chạy từ thành phố về thị trấn, chỉ có thể bắt taxi về, nhưng mà rất đắt đỏ, không giống như thị trường taxi vài năm sau, Chính phủ đưa ra quy định về lộ trình thu phí, lái xe không có cách nào chào giá; thứ hai anh trai cô chỉ bị thương ở đầu, buổi tối không cần hai người chăm sóc, Triệu Thanh Dương ăn tối xong rồi đi ngủ, trên cơ bản là không có chuyện gì to tát nữa.
Chị dâu của Triệu Thanh Hề – Trần Lộ, sau khi tan tầm đi tới trường tiểu học đón con gái, còn chưa về đến cổng nhà, thím Triệu cách vách đứng trên bậc thềm nhà mình đã lớn tiếng nói Triệu Thanh Dương bị người ta đập bể đầu, được Triệu Thanh Hề đưa vào bệnh viện rồi.
Trần Lộ nghe xong, nhờ thím Triệu trong con giúp cô, sau đó lái xe máy đi.
Triệu Thanh Hề nhìn thấy Trần Lộ ở chỗ rẽ, gọi một tiếng chị dâu.
Người một nhà tập trung đông đủ, ở trong phòng bàn bạc.
Ngày mai Triệu Kim Sinh phải đi làm, vợ ông phải làm việc nhà và chăm sóc cháu gái, ông nói: “Con dâu ở lại chăm sóc Thanh Dương, cha và mẹ chồng con về nhà, Thanh Hề cũng quay về chỗ chị họ để mai đi dạy học.”
Triệu Thanh Hề còn chưa nói gì thì Trần Lộ đã không cam lòng lên tiếng: “Con cũng có công việc của mình, hơn nữa Tiểu Tuyết cần con chăm sóc. Em gái sống trong thành phố, đê cho em ấy chăm sóc Thanh Dương không tốt sao, đỡ cho chúng ta phải chạy tới chạy lui... Hơn nữa, Thanh Dương chỉ bị thương ở đầu, không phải thiếu tay thiếu chân đến mức cả nhà đều phải chăm sóc.”
Đời trước Triệu Thanh Hề chưa từng nghe chị dâu mình dùng khẩu khí oán hận như vậy để nói chuyện, trong trí nhớ của cô, anh trai và chị dâu ân ái có thừa, bình bình đạm đạm qua hai mươi mấy năm cũng chưa thấy hai người cãi nhau đến đỏ mặt.
Triệu Thanh Dương nằm trên giường đen mặt lại: “Trần Lộ, cô đây là có ý gì? Chỉ mong ông đây bị đánh hỏng đầu rồi tái giá có phải không? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cha mẹ bảo cô chăm sóc tôi vài ngày thì làm sao? Tiểu Tuyết còn có cha mẹ, cô nói xem cô có thật sự yêu thương con bé không? Hơn nữa, Thanh Hề có giờ ở trường, một cô gái đến chăm sóc một người đã có vợ rất bất tiện. Cô ra sức từ chối cái rắm!”
“Triệu Thanh Dương, tôi đây mới nói một câu anh liền đáp trả mười câu, hôm trước anh bị đánh mà đã khỏe rồi à?” Trần Lộ tay chống hông, bày ra khuôn mặt hung dữ.
Triệu Thanh Hề lại ngạc nhiên, thế giới này làm sao vậy? Chẳng lẽ hình tượng dâu hiền của Trần Lộ đều là giả vờ ư?
Triệu Kim Sinh lắc đầu tỏ vẻ giống như ‘gia môn bất hạnh’: “Tranh cãi cái gì! Muốn cãi nhau thì các người về nhà rồi cãi! Vậy thì đẩ cho Thanh Hề chăm sóc Thanh Dương một ngày, hôm sau đổi lại Trần Lộ tới bệnh viện.”
Bác sĩ nói với tình trạng của Triệu Thanh Dương, nhiều nhất ở lại một tuần là có thể về nhà tĩnh dưỡng, còn bây giờ phải có người ở bên cạnh trông chừng, tránh cho bệnh nhân phát sốt.
Sau khi Triệu Thanh Hề và Tống Cẩn Thành mang theo năm phần ăn trở lại bệnh viện liền mời cha mẹ cô ăn trước, ăn xong rồi về.
Triệu Kim Sinh và Tôn Ngọc Hương ăn không vô nhưng vẫn cố ăn một chút.
Bởi vì thức ăn hai mặn một chay, có cá có thịt và một ít rau, còn phong phú hơn thức ăn ở nhà họ.
Triệu Thanh Hề nhìn chỗ đồ ăn nhẹ, yên lặng đưa phần của mình cho Trần Lộ.
“Cô ăn phần này đi, tôi sẽ về nhà ăn.” Tống Cẩn Thành vừa nói vừa đưa hộp cơm cho Triệu Thanh Hề.
“Anh ăn đi. Tôi chưa đói bụng.” Đến cuối cùng hai người cũng chưa được ăn gì.
--
Tối Chủ nhật, Triệu Thanh Hề trở lại chỗ trọ của Đường Lệ Na, cô ấy đã nghe nói chuyện anh họ bị thương may mà không nghiêm trọng lắm, “Thanh Hề, buổi sáng Vu Văn Bân đứng trước cửa tiểu khu đợi mấy tiếng liền, chị nói với anh ta là em về nhà nhăng anh ta không tin. Thanh Hề, em thực sự muốn chia tay với anh ta sao?”
Triệu Thành Hề đang chuẩn bị giáo án cho ngày hôm sau, nghe thấy vậy, “Ừm. Về sau em và anh ta cùng lắm chỉ có thể làm bạn bè.”
Đôi khi, có người muốn đoạn tuyệt nhưng đối phương lại không không cam chịu.
Hôm sau, Triệu Thanh Hề lái xe đạp đi làm, chỉ là không nghĩ tới Vu Văn Bân đã canh sẵn ở cỗng trường.
Hai ngày nay, Vu Văn Bân bình tĩnh suy nghĩ một lần, anh ta và Triệu Thanh Hề nói yêu đương hai năm, từ trước đến giờ vẫn thuận buồm xuôi gió, chưa từng cãi nhau ầm ĩ, trong lòng anh ta luôn cho rằng cô sẽ là của mình. Sau khi tốt nghiệp hai người cùng cố gắng làm việc, đến thời điểm thích hợp thì kết hôn, rồi sinh ra đứa bé mập mập, cuộc đời cứ như vậy mà trôi qua.
Con người mà, chỉ cầu ăn uống ngủ nghỉ đại tiểu tiện, cầu mọi thứ thuận lợi, anh ta rất thích cô, cô cũng thích anh ta, anh ta không thể vô duyên vô cớ để mặc cô nhất thời choáng váng nói chia tay là chia tay.
“Thanh Hề, hai ngày nay em đi đâu vậy? Anh đã đến trường và đến nhà chị họ em nhưng không tìm được em.” Vu Văn Bân hỏi.
Triệu Thanh Hề không thể nào xuống xe đành phải chống chân, “Tôi về nhà. Có chuyện gì sao?”
“Anh là bạn trai em. Anh có quyền hỏi thăm hành tung của em.” Nghe giọng nói của Triệu Thanh Hề không có ý tốt, Vu Văn Bân cũng không giận, anh ta lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra: “Đây là chiếc vòng bạc anh lấy từ chỗ mẹ, nó là vật gia truyền của nhà họ Vu, chỉ truyền cho con dâu tương lai, em hãy cầm lấy, sau này đưa cho con dâu của chúng ta.”
Triệu Thanh Hề nghĩ đến đời trước cô cũng được nhận vòng bạc, nhưng cô và Vu Văn Bân lại không có con, hơn nữa anh ta còn phụ bạc, tổn thương đến mình, không phải sao?
Cô lẳng lặng liếc nhìn Vu Văn Bân một cái: “Văn Bân, tôi đã nói là chúng ta chia tay, anh không cần tới quầy rầy tôi, chúng ta ‘hảo tụ hảo tán’(*), đừng làm loạn khiến mọi người khó xử.”
(*) Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Vu Văn Bân ngoan cố nói: “Anh đồng ý chia tay ư? Không đồng ý đúng không? Không đồng ý thì chuyện này không xảy ra, em vẫn là bạn gái anh. Đến đây, cất kỹ cái vòng này đi.” Nói xong cứng rắn muốn nhét vào tay cô.
Triệu Thanh Hề lắc đầu, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lọi, báo hiệu cuộc đời khổ lắm tất đến ngày sung sướng, giọng nói của cô tràn đầy sức mạnh: “Vu Văn Bân, anh nói chút đạo lý đi. Về sau chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không thể hơn nữa, được rồi, tôi vào trường đây.”
Vu Văn Bân lập tức giữ chặt lấy tay lái xe đạp, không cho cô đi.
“Nhãi con, bỏ tay cậu ra.” Người nói chuyện đúng là Tống Cẩn Thành. Chiều tối hôm qua anh ta mang thuốc bổ tới bệnh viện nhưng không nhìn thấy cô, trái lại gặp được chị dâu cô, tán gẫu hai, ba câu mới biết cô dạy thay thầy giáo ở trường tiểu học.
Sau khi Tống Cẩn Thành trở về, vui vẻ cười ha ha nghĩ, anh kinh doanh kiếm tiền nuối gia đình, Triệu Thanh Hề làm giáo viên dạy học, không có sóng gió, vừa ổn định vừa an nhàn.
Mắt thấy Triệu Thanh Hề bị người khác quấn lấy thì vô cùng lo lắng. Anh nhìn móng heo của Vu Văn Bân, quát: “Thanh Hề đã chia tay cậu, cậu còn không biết xấu hổ mà dây dưa, cậu không biết thẹn sao? Nếu tôi là cậu tôi đã sớm lấy cục gạch đập chết chính mình. Cậu không soi gương tự nhìn lại mình đi, cậu muốn yêu đương với Thanh Hề ư, nói trắng ra là cóc ghẻ ăn thịt thien nga!”
Vu Văn Bân cũng không phải là người dễ đối phó, anh ta tin tưởng Triệu Thanh Hề chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt, chỉ cần qua được khoảng thời gian này thì bọn họ lại ân ân ái ái. Người đàn ông trước mặt này dựa vào cái gì mà nói chen vào, muốn đào góc tường, đừng mơ: “Anh là ai chứ? Đừng tưởng rằng mình cho đi nhờ xe minibus đã muốn theo đuổi Thanh Hề, có mấy đồng tiền thì giỏi lắm sao, khắp người đầy mùi tiền. Phi!”
Triệu Thanh Hề không muốn nghe bọn họ nói chuyện bởi vì sắp vào giờ: “Tôi đi trước. Hai người cứ tiếp tục.”
Tống Cẩn Thành dứt khoát chắn trước Vu Văn Bân, cười ngăn xe lại: “Thanh Hề, cô lên lớp đi, hết giờ học tôi mời cô ăn cơm.” Nói xong liền buông tay ra.
Triệu Thanh Hề hơi mím môi, cô cũng lười quan tâm hai người đàn ông này, bọn họ muốn tranh cãi thì tranh cãi đi, đời trước cô lo lắng do dự quá nhiều, tính tình quá hiền lành nên mới bị người nhà họ Vu xem thường. Kiếp này cô thề không làm bánh bao(*) nữa.
(*) Tương tự như ‘quả hồng mềm’, chỉ người dễ bị ức hiếp.
Triệu Thanh Hề vừa đi, Tống Cẩn Thành cũng xoay người chuẩn bị tới khách sạn. Vu Văn Bân đen mặt gọi anh: “Này, lão già, anh muốn cướp Thanh Hề từ trong tay tôi, không có cửa đâu! Hừ, muốn ‘trâu già gặm cỏ non’ còn phải xem tôi có đồng ý hay không đã!”
Tống Cần Thành nhất thời tức giận bừng bừng, anh vốn không muốn chấp nhặt tên nhóc chưa ra ngoài xã hội nhưng người ta chủ động đưa tới họng súng, anh cũng khôn muốn buông tha cho cậu ta: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ bằng loại người bất lực như cậu cũng muốn tranh giành phụ nữ với tôi? Không cần nhắc xem mình có bao nhiêu phân lượng, tôi nói cho cậu biết, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu!”
Nhìn đối phương nắm chặt tay thành nắm đấm, Tông Cẩn Thành khinh thường cười lạnh: “Tiểu tử thối, muốn đánh nhau với tôi sao? Tôi dám đảm bảo cậu không đụng được vào một đầu ngón tay của tôi.”
[Tác giả: Thành ca thật quá khí phách!]
Hết giờ dạy, Triệu Thanh Hề trở lại văn phòng thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi qua, sau khi nói chuyện một lúc, cô đi ra ngoài, cả người ủ rũ như trái cà hỏng.
Giáo viên chủ nhiệm nói với Triệu Thanh Hề, dạy thay hết tuần này không cần đến đây nữa, tuần sau sẽ có giáo viên chính thức mới tới dạy học.
Triệu Thanh Hề nghe xong, trong lòng lạnh đi một nửa, giáo sư nói cuộc thi tuyển dụng phải đợi mấy tháng nữa, trường học đột nhiên không cần cô, vậy kế sinh nhai của mình làm sao bây giờ? Cô không thể xin tiền của gia đình, cũng không thể nói thật rằng trường học không cần mình nữa.
Hơn nữa cô vẫn nợ Tống Cẩn Thành tám ngàn, kiếm ra tiền mới có thể trả nợ. Tạm thời không thể tìm được công việc mới, lại còn bị mất việc, đây không phải là bức cô vào đường cùng sao? Triệu Thanh Hề nghĩ lại, đời trước, ngoại trừ hôn nhân đổ vỡ; công việc, bạn bè... tất cả đều vừa lòng đẹp ý.
Đồng nghiệp Chu Ân Đào cũng dạy lớp năm giống Triệu Thanh Hề, buổi sáng đi làm tình cờ bắt gặp cô bị hai người đàn ông chặn lại, trong lòng bắt đầu có chút bát quái: “Cô giáo Triệu, người đàn ông đẹp trai đứng ở cổng trường sáng nay có phải bạn trai cô không?”
Triệu Thanh Hề đang chấm bài cho học sinh: “Chỉ là bạn bè thôi.”
“Tôi cảm thấy thế nào cũng không giống, hình như người đàn ông kia còn lái xe, xem ra gia cảnh không tệ.” Chu Ân Đào tiếp tục nói lời khách sáo.”
“Thực sự chỉ là bạn bè, gia cảnh của anh ta tôi không rõ lắm.” Triieeuj Thanh Hề mới không có lòng dạ đi quan tâm Tống Cẩn Thành có Tiền hay không.
“Cô giáo Triệu, nói thật, rõ ràng người đang đang theo đuổi cô, tôi thấy anh ta không tệ, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội này!”
Triệu Thanh Hề lắc đầu không nói.
Cô không ngờ sau khi tan tầm, Tống Cẩn Thành lại xuất hiện.
Lúc này, Tống Cẩn Thành không lái chiếc xe minibus kia tới mà để cho Lý Ba ra ngoài bàn chuyện làm ăn: “Thanh Hề, đi thôi, tôi mời cô ăn cơm. Gần đây đường Phục Hưng mới mỏ một nhà hàng, nghe nói thịt cá ở đó ăn rất ngon.”
“Chiều nay tôi có việc.” Triệu Thanh hề không muốn quá thân thiết với anh.
“Ăn một mữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta ăn cơm xong rồi cô đi làm việc.” Tống Cẩn Thành cười, “Để tôi lái xe, cô ngồi đằng sau đi.”
Cuối cùng Triệu Thành Hề vẫn đồng ý ăn cơm với Tống Cẩn Thành.
Kỹ thuật lái xe của Tống Cẩn Thành thật sự không tệ nhưng anh cô ý muốn tìm ‘phiền toái’, lạng lách bảy, tám lần trên đường, Triệu Thanh Hề sợ tới mức bám chặt yên xe, trong lòng run sợ, hét lớn: “Tống Cẩn Thành, anh lái xe cẩn thận một chút, anh xem anh sắp đèo tôi rơi xuống sông rồi.”
Tống Cẩn Thành nghe cô gái nhỏ vừa giận vừa hờn nói, cảm giác giống như gió xuân thổi tới, cực kỳ nhộn nhạo. Giọng nói vừa tự đắc vừa ra vẻ: “Thanh Hề, đường này không dễ đi, cô nắm lấy áo tôi hoặc ôm eo tôi có thể ổn định một chút!”
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khổ tận cam lai, trước hết phải có trắc trở mới rồi mới đến bình an.
Cả chương sau đều là Thành Ca và tình địch của Thanh Hề diễn trò.
Bởi vì đời trước Thanh Hề chịu khổ cho nên lo lắng sợ hãi Tống Cẩn Thành không phải chồng mình.
Cầu cất giữ, nhắn lại, mọi người không cần hung dữ với tôi, tôi cảm thấy mình rất yếu ớt.
Buổi tối có thể có thêm chương, đương nhiên điều kiện tiên quyết là có người nhắn lại...