Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 10




Edit: Peiria

Đảo mắt đã là tháng năm, mùa tốt nghiệp, có sầu não, có hưng phấn, càng có lưu luyến không rời.

Bạn cùng phòng của Triệu Thanh Hề là Chu Ân Đâò đến từ phương Bắc, tính tình cởi mở, sau khi chụp xong ảnh tốt nghiệp, vẫn lôi kéo Triệu Thanh Hề ra tiệm ăn bên ngoài trường.

Chu Ân Đào cố ý gọi bia, Triệu Thanh Hề mới phát hiện không thích hợp. “Ân Đào, có phải gần đây cậu gặp chuyện gì rồi hay không?”

Chu Ân Đào cạn một cốc bia lớn, nấc cụt nói: “Mình muốn về phướng Bắc làm việc, bạn trai là người phương Nam, anh ấy nói muốn chia tay, hoặc là mình cùng anh ấy đi phương Nam...”

Triệu Thanh Hề là người ngoài cuộc, không biết ngọn nguồn, hơn nữa cô không phải đương sự, khó có thể quyết định: “Cậu nghĩ như thế nào?”

“Không biết! Mình nói nghe theo cha mẹ, bạn trai phản bác nói ta không sống cùng cha mẹ cả đời, hoặc là chọn anh ấy, hoặc là chọn cha mẹ.”

Triệu Thanh Hề: “...”

“Thanh Hề, câu và Vu Văn Bân thế nào? Tương lai có tính toán gì không?” Chu Ân Đào không đỏ mặt hỏi.

“Mình và anh ta chia tay rồi.” Triệu Thanh Hề thề, về sau sẽ không giải thích quan hệ giữa mình và Vu Văn Bân nữa.

Trước mắt, Triệu Thanh Hề đang làm trợ lý hành chính cho một công ty ngoại thương, công việc này là chị họ nhờ bạn giới thiệu.

Chín giờ sáng, công ty thường mở cuộc họp sớm, trách nhiệm của Triệu Thanh Hề chính là chuẩn bị tốt tài liệu mà lãnh đạo cần dùng trước lúc đó.

Khi đang đợi photo tài liệu, trong đầu Triệu Thanh Hề chợt hiện lên khuôn mặt của Tống Cẩn Thành, đôi mắt hẹp dài, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, cô và anh đã hơn một tháng không gặp!

Đồng nghiệp Diêu Địch là thư ký, bước vào nhìn thấy máy in báo đèn đỏ, bộ dạng Triệu Thanh thất thần, không yên lòng, bèn dùng vẻ mặt chán chét nói: “Triệu Thanh Hề, cô là người mới, thời gian thử việc chưa hết, trong lúc công tác lại thất thần, cô còn muốn tiếp tục làm việc không?”

“Trợ lý Triệu, hoàn hồn đi!” Diêu Địch gạt tay Triệu Thanh Hề, ngón tay ấn vào máy in đang hoạt động.

Triệu Thanh Hề ngẩn người, “Xin lỗi!”

“Biết rõ chính mình đi cửa sau vào, càng phải cố gắng gấp bội, tạo ra thành tích cho người khác xem!” Diêu Địch tức giận nói.

Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, rằng nhân nhượng cho khỏi phiền, tư thái bà quản gia của Diêu Địch toàn bộ mọi người trong công ty đều đã lĩnh giáo qua, Triệu Thanh Hề cô là người mới, càng không thể làm chim đầu đàn.

Họp xong, quản lý Vương bảo Triệu Thanh Hề ở lại. Chờ nhân viên ra ngoài hết, quản lý Vương mới nói: “Tiểu Triệu, buổi chiều ăn mặc đẹp một chút, buổi tối đi gặp khách hàng với tôi.”

Cô chỉ là hành chính trợ lý, công ty cũng không có quy định phải đi xã giao với khách mà! Triệu Thanh Hề: “Quản lý, buổi tối tôi có thể xin nghỉ không? Hôm nay trong nhà có chút việc gấp, nếu không thì ông đổi người đi.”

Quản lý Vương cười, người trẻ tuổi mới nhậm chức đều tránh phòng quan hệ xã hội như phòng sói, “Tiểu Triệu à, công ty chúng ta là công ty ngoại thương, ăn cơm với khách hàng là một phần trong công việc, cô không phải sợ, cái gì cũng có lần đầu tiên, chỉ là ăn cơm với khách thôi, không làm gì cô cả. Hơn nữa, không phải còn có tôi sao, ta sẽ phối hợp với cô. Như vậy đi, buổi chiều cho cô nghỉ, về giải quyết chuyện nhà, thuận tiện đổi bộ quần áo, buổi tối lại tới, lúc đó sẽ đưa cô đến khách sạn.”

Quản lý Vương bày ra dáng vẻ quan tâm cấp dưới, nói có lý có tình, câu từ gần gũi, làm cho người ta không từ chối được!

Đợi Triệu Thanh Hề rời khỏi phòng họp, quản lý Vương có kiểu đầu hói Địa Trung Hải cười cười, “Chưa đủ lông đủ cánh, cùng khách uống chút rượu đã sợ, sợ đầu sợ đuôi, công ty mời cô tới không phải làm Bồ Tát mà thờ cúng!”

Triệu Thanh Hề trở về vị trí, nghĩ thầm, vì có thể kiếm thêm chút tiền, cho nên đời này không muốn làm giáo viên với mấy đồng lương ít ỏi. Tiền lương của trợ lý hành chính cao hơn giáo viên nhiều, nhưng không ngờ phải đi xã giao với khách!

Triệu Thanh này nghe bạn nữ nói qua, bữa tiệc chốn thương trường phần lớn phải uống rượu, không kể nam nữ, không liên quan đến giới tính... Haizzz! Tự cầu phúc thôi!

Sáu giờ tối, nhóm người Triệu Thanh Hề đã đến khách sạn hẹn trước.

Vừa vào phòng bao, Triệu Thanh Hề đã bị khói mù trong phòng làm cho sặc sụa, tay xua khói trắng, nhìn kỹ, là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mắt trũng sâu, ria mép rậm rạp, dáng người cao gần mét chín, mặc tây trang hàng hiệu.

Người nước ngoài nhìn thấy mỹ nữ Trung Quốc, hai mắt sáng lên, dùng tiếng Trung sứt sẹo khen ngợi Triệu Thanh Hề: “Mỹ nữ, xin chào!”

Triệu Thanh Hề cười nói cám ơn.

Đi cùng với người nước ngoài là ba người Trung Quốc đang chăm chú ngắm nhìn Triệu Thanh Hề.

Kế tiếp, Triệu Thanh Hề không dễ chịu lắm, mấy người đàn ông nhân cơ hội lôi kéo Triệu Thanh Hề, bắt cô uống rượu, Triệu Thanh Hề không biết uống rượu, nói: “Quản lý, ta lấy nước trái cây thay rượu được không?”

Quản lý Vương cười: “Tiểu Triệu, khách uống rượu, sao cô có thể uống nước trái cây? Rượu này nồng độ cồn thấp, rất dễ uống, ngươi tiếp khách hàng uống hai chén đi...”

Đối phương nói đạo lý rõ ràng, Triệu Thanh Hề bất đắc dĩ, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ông ta, nhân tiện nguyền rủa ông ta hói hết đầu, ngoài mặt vẫn kiên trì uống hết, rượu trắng đi xuống cổ họng, cô cảm thấy yết hầu nóng rát, trong bụng cũng sôi trào khó chịu.

Kiếm tiền thật không dễ!

Một lát sau, đối tác cầm ly rượu đi đến trước mặt Triệu Thanh Hề, cười nói: “Triệu tiểu thư, cô thật sự rất đẹp, tôi kính đại mỹ nữ một ly.”

Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, lý do ông muốn trút rượu tôi cũng quá gượng ép, “Quản lý, xin lỗi, đầu tôi hơi choáng, thật sự không thể uống nữa.”

Đối phương cười ha ha, nâng ly, “Triệu tiểu thư không nể mặt tôi rồi... Ôi... Ngại quá... Không cẩn thận đổ rượu vào người cô rồi!”

Triệu Thanh Hề váy trắng không có tay, rượu hắt chuẩn xác không lầm vào chỗ cổ áo trước ngực cô. Triệu Thanh Hề cúi đầu nhìn vết rượu trên váy, giả vờ giả vịt, “Không sao! Không sao! Tôi vào nhà vệ sinh lau! Mọi người tiếp tục uống!”

Hơn một tháng nay Tống Cẩn Thành không để ý đến Triệu Thanh Hề, một là vì anh sinh khí, lời nói lạnh nhạt của mẹ vợ tương lai ngày đó, khiến cho Tống Cẩn Thành sống ba mươi năm chưa từng bị xem thường chịu đả kích, cảm thấy mình thật bất lực, anh cũng không phải tìm không được phụ nữ, không phải Triệu Thanh Hề thì không thể!

Thứ hai, công việc của Tống Cẩn Thành bận rộn, sau khi đấu thầu thành công mảnh đất kia, Tống Cẩn Thành bắt đầu vội trước vội sau, có khi phải mời các lãnh đạo Cục quy hoạch, Cục xây dựng... ăn cơm, có khi vì bước phát triển, tăng ca đến rạng sáng; hơn nữa anh còn phải quản lí khách sạn, liên tục bận tối mặt...

Tối nay, Tống Cẩn Thành mời Tổng Kinh Lý của tập đoàn số một thành phố Thanh Ninh ăn cơm tại khách sạn Vân Lai, là vì xây dựng nhân mạch, dự toán việc làm ăn.

Tổng Kinh Lý chừng ba mươi tuổi, là một người lươn lẹo, Tống Cẩn Thành hi hi ha ha tiếp đãi nhiều loại rượu nổi tiếng, mới đổi được một số tin tức quan trọng.

Tống Cẩn Thành ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ lại gặp cô gái ngốc này. Trước ngực ướt nhẹp, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, rất kiều diễm!

Nhất thời, Tống Cẩn Thành càng tức giận, “Em tới nơi này làm cái gì? Lại còn mặc quần áo ướt sũng?”

Triệu Thanh Hề vốn là đang bực bội, Tống Cẩn Thành lại dùng ngôn từ như quan tòa đang hỏi mình, “Công việc không được sao? Tránh ra, tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

“Công việc? Xã giao với khách? Một cô gái như không giữ khuôn phép của giáo viên dạy học, chạy tới đây uống rượu cùng khách? Triệu Thanh Hề, em được lắm! Đến tôi em cũng chướng mắt, còn nguyện ý tiếp người ta ăn cơm uống rượu? Không phải em muốn bán thân?” Tống Cẩn Thành cũng là người có cá tính, chân dài duỗi ra, ngăn đường hành lang, “Nếu muốn bán thịt, tôi mua, bao nhiêu tiền một cân tôi cũng trả! Nhìn em toàn da bọc xương, đoán chừng không có mấy cân thịt...”

Triệu Thanh Hề chán ghét lời nói khinh thường, vũ nhục bản thân từ khóe miệng anh, nước mắt nhất thời tuôn rơi, nghẹn giọng căm giận nói: “Tôi bán thịt hay không liên quan gì tới anh, anh tránh ra! Chó ngoan không chắn đường!”

Tống Cẩn Thành cảm thấy người phụ nữ này là con nhím, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, phổi anh sắp tức chết rồi, anh trầm giọng, nhíu mày: “Em khóc cái gì mà khóc! Tôi muốn mua thì sao! Em nói xem, có phải người ăn cơm cùng em đã mua em rồi không?” Tống Cẩn Thành trầm mặt đánh giá Triệu Thanh Hề từ trên xuống dưới, đặc biệt là nửa người dưới, hai chân thon dài thẳng tắp - không có dị thường!

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Triệu Thanh Hày nói xong, nước mắt vẫn không ngừng rơi, đời trước cô vì hôn nhân, thanh danh mà uất ức chính mình, đời này, vì muốn người nhà có cuộc sống tốt đẹp, vì công việc thu nhập cao, phải ăn cơm với khách, tươi cười đón chào...

Tống Cẩn Thành căm tức, nhìn cô đỏ bừng mặt, đưa tay kéo cô vào phòng vệ sinh nam, trong chớp mắt nâng cằm Triệu Thanh Hề dứt khoát hôn, ban đầu là chạm nhẹ, liếm láp, tiếp theo nhân lúc cô vùng vẫy, lưỡi dài trượt đi vào...

Triệu Thanh Hề bởi vì uống rượu, thần trí hỗn loạn, tay chân càng không có sức lực, nàng không thể đẩy Tống Cẩn Thành ra...

Tống Cẩn Thành giống như mới nếm thử mùi vị tình ái, mạnh mẽ như hổ, từ lỗ mãng hôn cô dần biến thành gặm cắn, dây dưa... Một tay giữ chặt đôi tay lộn xộn của Triệu Thanh Hề kéo lên đỉnh đầu, một tay nhẹ nhàng vân vê mặt cô, không ngờ hệt như dự đoán, cảm giác thật sự rất tuyệt.

Tống Cẩn Thành cảm thấy được chính mình muốn chết trong xúc cảm mềm mại này, anh trượt xuống nơi cao vút của cô, ngăn cách nội y, nhẹ nhàng nắm lấy, xoa nắn, đôi môi ấm áp thuận thế trượt xuống cổ Triệu Thanh, mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể quanh quẩn chóp mũi.

“Tống Cẩn Thành, anh khốn kiếp! Anh còn tiếp tục tôi sẽ không để ý đến anh nữa!” Ý thức của Triệu Thanh Hề rơi vào hỗn loạn, không thể nhìn thấy gì.

Chút nguy hiểm đó chẳng khác nào gãi ngứa, Tống Cẩn Thành cười ngây ngốc, cắn cô một cái, mỹ nhân trong ngực, phẫn nộ, ghen tỵ lúc trước tiêu tan hơn nửa, “Hiện giờ em cũng không để ý tôi! Tháng trước em còn giúp mẹ em đuổi tôi đi đấy!”