Heo Yêu Diêm Vương

Chương 48




Quần ma xuất thế, khắp nơi tai họa không dứt, mỗi ngàyđều có vụ việc mới xảy ra, báo cáo chất đống như núi, hàng ma sư các nơi vàthần tộc mệt mỏi vì quá bận rộn. May mà Cửu Thiên Huyền Nữ và Nghiêm Lạc đãbình an quay về, đem lại cho mọi người một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ.

"Đến bây giờ cũng chưa tìm thấy tung tích Bắc ÂmVương, ngay cả đám thuộc hạ của ông ta cũng đều biến mất. Những ma thần có quanhệ tới Bắc Âm Vương thăm dò được trước đó giờ không thấy nữa. Trong tin tìnhbáo các nơi gửi về hoàn toàn không có dấu vết hành động của bọn chúng",Happy báo cáo.

"Bắc Âm Vương lần này bị thương cực nặng, có lẽông ta trốn ở chỗ nào đó dưỡng thương", Tất Mặc Kỳ nói.

"Nhưng trước đó, mấy lần ông ta trốn rất kỹ,người của chúng ta căn bản không nghe ngóng được chỗ ẩn thân của ông ta. Lầnnày ông ta bị thương, theo lý nên lần theo những kẻ cứu viện của ông ta, vậy màbọn chúng đến một mống cũng không xuất hiện, sự việc này thật quá lạlùng." Tộc trưởng Hồ tộc cảm thấy rất mất mặt đối với việc đã cẩn thận thămdò rất lâu mà vẫn không có được chút tin tức nào về Bắc Âm Vương. Hồ tộc bọn họdù gì cũng là tổ chức tình báo hoàn hảo nhất.

"Nhất định có chỗ nào đó chúng ta bỏ sótrồi." Nghiêm Lạc trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: "Tôi cần một bản danhsách liệt kê các ma thần lần này bị phóng thích ra ngoài và những chỗ bọn chúnggây phiền phức, xem xem có bao nhiêu phần là trùng hợp. Cũng chính là nói, tôiphải biết cho đến lúc này, còn có bao nhiêu ma vật chưa thực sự hiệnthân". Happy và tộc trưởng Hồ tộc đều gật đâu đáp ứng.

"Còn có một chuyện, tôi vẫn luôn nghĩ khôngthông." Nghiêm Lạc nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ một cái: "Bắc Âm Vương lẩntrốn rất giỏi, ông ta không dễ gì mới bắt được Thánh Mẫu, vì sao lại để chỗ đódễ dàng bị tìm thấy như vậy? Hơn nữa ma bảo vệ lại không nhiều, đa số đều chỉlà tiểu yêu tiểu quái, những tên tép riu mà thôi".

Cửu Thiên Huyền Nữ hơi nhíu mày: "Ý Diêm Vươnglà, chỗ đó không phải sào huyệt chính của ông ta?". Hai người này sau khitrải qua đại nạn, lại thấu hiểu và dễ dàng bỏ qua cho nhau hơn, phối hợp kề vaitác chiến, lời nói đối với đối phương cũng chừng mực hơn rất nhiều.

"Thánh Mẫu vì sao khi ấy lại quyết định đến chỗđó?"

"Hồ tộc tới báo, Bắc Âm Vương đã hiện thân ở khuvực đó, còn có rất nhiều người lén lút ra vào. Nơi hoang phế tụ họp tập kết,đương nhiên không phải việc quang minh, cho nên ta liền đưa người đến."Cửu Thiên Huyền Nữ nhớ lại: "Đi vào chỗ đó, chỉ thấy một nhà xưởng hoangphế bình thường, lại chẳng có chút tà khí nào của yêu ma. Chúng ta vừa mới trasoát một vòng, bỗng thấy Bắc Âm Vương từ chỗ đó đi ra, ông ta thấy ta, liềnquay đầu chạy, ta đương nhiên dẫn đồ đệ đuổi theo. Bắc Âm Vương đầu độc thầntộc, tội không thể tha, ta muốn bắt ông ta về hỏi tội. Sau khi đi vào, ta cũngkhông phát hiện ra điều gì bất thường. Bắc Âm Vương kia thấy không thể tránhđược nữa liền đưa ta vào một căn phòng để thương lượng. Cũng vì ta quá khinhsuất, không cảm giác thấy tà khí của yêu ma thì liền cho rằng không vấn đề gì,mà chưa từng nghĩ tới, Bắc Âm Vương thực ra đang cố ý trì hoãn…".

Cửu Thiên Huyền Nữ dừng lại, Nghiêm Lạc tiếp lời:"Sau khi mọi người đi vào, những tên thuộc hạ kia của ông ta liền bổ sungthêm Diệt thần chú trận, đợi mọi người phát hiện thì đã không ra ngoài được nữarồi?".

Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu: "Ta thực sự không baogiờ ngờ được, ông ta lại dùng Diệt thần chú".

Mọi người đều cho rằng Bắc Âm Vương vẫn là người trongthần tộc, đã là người trong thần tộc, thì Diệt thần chú đối với ông ta đươngnhiên cũng chẳng có lợi chút nào. Ai mà ngờ được ông ta lại đã lén nhập ma đạo,cho nên chiêu này của Bắc Âm Vương, thật sự là quá cao tay. Cửu Thiên Huyền Nữnhớ lại vẫn giận đến run người: "Ông ta từng bước hóa ma, mà ta lại chẳnghề phát hiện".

Nghiêm Lạc khẽ gật đầu: "Nói như thế, thì có thểkhẳng định đại bản doanh của Bắc Âm Vương không phải ở khu nhà xưởng kia, chỗđó chỉ là nơi ông ta dùng để dụ bắt Thánh Mẫu. Ông ta không thể dẫn Thánh Mẫuđến chỗ tập trung yêu ma, tà khí ngút trời đó, vì Thánh Mẫu nhất định sẽ phátgiác, không bị trúng kế, và ông ta cùng không dám mạo hiểm như vậy".

Cửu Thiên Huyền Nữ hừ một tiếng: "Nếu như ta pháthiện ra cái ổ yêu ma đó, chắc chắn sẽ giết sạch bọn chúng".

Tất Mặc Kỳ nói: "Sau khi Bắc Âm Vương vây giữThánh Mẫu, thì lại không dám mạo hiểm di chuyển người đi nơi khác. Bởi vì mộtkhi đưa Thánh Mẫu ra khỏi Diệt thần chú trận, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố, chonên ông ta chỉ đành để Thánh Mẫu lại. Mặt khác, ông ta cảm thấy có Diệt thầnchú trận ở đó, thần tộc sẽ không cách gì vào được, khu vực ấy chính xác là antoàn tuyệt đối". Anh cười cười: "Chỉ là ông ta không ngờ được rằngđến bản thân ông ta cũng suýt chút nữa phải chết trong tay hàng ma sư loàingười".

"Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm thấy chỗ trúcủa ông ta, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ để chúng yêu xuất thế như vậy."Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: "Còn cả việc thành ma của ông ta, thực sự là quákỳ quái. Ông ta sao có thể giấu kỹ đến thế?".

"Ông ta hạ ma hồn đối với đứa trẻ của Huyết tộckia, lại dùng ma độc đối với anh, mà bản thân ông ta cũng lén lút thành ma, xemra ông ta đã nghiên cứu công phu đối với con đường thành ma này. Hơn nữa ông tacòn biết Thiên cang bát trận, còn biết dùng Sát linh chú, những cái này toàn làcổ pháp.” Tề Nghiên La cứ nói rồi nói, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý:"Anh, sau khi anh thành ma, ông ta có tìm tới anh không?".

"Không có." Nghiêm Lạc lắc đầu: "Cứ coinhư anh thành ma, cũng sẽ không nghe theo lệnh ông ta, điểm này ông ta chắc rấtrõ ràng".

"Vậy ông ta vì sao muốn để anh thành ma?"

Câu hỏi này của Tề Nghiên La khiến tất cả mọi ngườingẩn ra, Tề Nghiên La tiếp tục nói: "Anh cứ coi như thành ma rồi, cũng sẽkhông chịu sự sắp xếp của ông ta. Pháp lực của anh không yếu hơn ông ta, sựhiểu biết đối với thế giới này của anh nhiều hơn ông ta. Như vậy, nếu muốn tranhđoạt quyền khống chế thế giới, anh sẽ là trở ngại của ông ta, ông ta vì saomuốn để anh thành ma chứ? Nếu vì báo thù, ông ta nghĩ mưu tính cách giết anhchẳng phải càng đơn giản hơn sao?",

"Muốn giết Nghiêm Lạc so với lén lút hạ độc hạianh ấy khó khăn hơn nhiều", Tất Mặc Kỳ nói: "Hơn nữa với địa vị củaNghiêm Lạc hiện nay, nếu ông ta giết anh ấy, e rằng tất cả thần tộc đều sẽ tìmông ta báo thù. Chẳng phải nói đâu xa, thuộc hạ địa phủ phân bố ở các giới,thêm vào đó là chúng ta, đều sẽ toàn lực để truy sát ông ta, báo thù cho NghiêmLạc".

"Nhưng mà ông ta hạ độc hại anh em, chúng ta cũngsẽ tìm ông ta báo thù mà.”

"Chuyện đó không giống nhau", Tất Mặc Kỳphân tích: "Nghiêm Lạc thành ma, sự chú ý của chúng ta sẽ tập trung lênanh ấy. Ừm, liệt kê lại một chút những việc xảy ra sau khi Nghiêm Lạc thànhma...". Tất Mặc Kỳ gõ gõ xuống bàn, suy nghĩ, liệt kê: "Đầu tiên ôngta bắt Thánh Mẫu, đây là một phiền phức lớn, Huyền Thiên phái và thần tộc coinhư đã bị phế đi một nửa; tiếp sau đó, yêu ma ra khỏi động, chúng ta tất cả mọingười đều kiệt sức vì bận rộn; Nghiêm Lạc thành ma rồi gây rối khắp nơi, chúngta đuổi theo phía sau anh ấy; thêm nữa, chúng ta còn phải đi tìm Tỉnh tuyền đểcứu anh ấy...". Nói đến đây, Mặc Kỳ đột nhiên dừng lại.

Nghiêm Lạc cũng đã ngộ ra: "Tỉnh tuyền!".Đầu óc anh nhanh nhẹn tính toán, đúng rồi, Bắc Âm Vương mưu kế đa đoan, mỗi mộtviệc ông ta làm, mục đích đều không phải đơn giản như những gì nhìn thây bênngoài. Ông ta dùng ma thần Ám Dạ làm một cái bẫy khiến anh bị thương, sau đóthì bắt cóc Chúc Tiểu Tiểu, kết hợp hai sự việc này để hạ ma độc vào cơ thểanh. Ông ta làm phép với Đậu Đậu là để khống chế Huyết tộc, và cũng vì muốncướp huyết thạch. Vậy ông ta muốn anh hóa thành ma, chắc chắn cũng không đơngiản chỉ muốn anh làm loạn thế gian.

"Ông ta muốn có Tỉnh tuyền!" Nghiêm Lạc cuốicùng nghĩ thông chuỗi sự việc này rồi: "Uy lực của Tỉnh tuyền, ông ta vôcùng rõ. Trước đây ông ta không để ý, bởi vì ông ta không phải là ma. Nhưng hômnay ông ta lại thành ma rồi, suy nghĩ đương nhiên cũng đã thay đổi. Cũng giốngnhư sau khi biến thành ma, tôi rất sợ Tỉnh tuyền".

"Ông ta biết được Tỉnh tuyền ở dưới đáy địa ngục,nhưng bây giờ địa phủ không phải do ông ta quản nữa, ông ta không thể tùy ý đivào. Hơn thế chỗ phong ấn Tỉnh tuyền, kết giới tầng tầng, chẳng ai tìm thấyđược." Tất Mặc Kỳ tiếp tục phân tích: "Nhưng nếu như Nghiêm Lạc thànhma rồi, chúng ta chắc chắn là sẽ toàn lực đi tìm Tỉnh tuyền. Yêu ma xuất thếphân tán sự chú ý và sức chiến đấu của chúng ta, khi chúng ta đi tìm Tỉnh tuyền,Bắc Âm Vương liền sẽ ôm cây đợi thỏ, ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi".

"Quan trọng nhất là, chỗ chúng ta đây có Heo Con,có thể phá trừ tất cả phong ấn." Nghiêm Lạc sau khi hiểu ra, toàn thântoát mồ hôi lạnh: "Ông ta đã tính toán tươm tất mọi điều kiện. Nếu như ôngta có thể đoạt về vương vị địa phủ, nếu như ông ta có thế cướp được huyếtthạch, vậy ông ta liền có thể tự mình xuống địa ngục tìm kiếm Tỉnh tuyền. Lúcđó tôi đã thành ma, những yêu ma khác cũng sẽ xuất thế, sức chú ý của mọi ngườiđều không để ở chỗ ông ta, ông ta hoàn toàn có thể lặng lẽ hoàn thành tất cảnhững điều này. Nhưng nếu như những điều này đều thất bại, ông ta còn có chiêuphòng bị".

"Chính là lợi dụng chúng ta để tìm thấy Tỉnhtuyền." Tề Nghiên La tức đến nghiến răng.

Nghiêm Lạc gật đầu: "Địa ngục, huyết thạch, HeoCon... cho nên ông ta dù hận tôi đến tận xương tủy cũng vẫn chưa từng làm HeoCon bị thương. Ông ta lợi dụng Heo Con hạ độc tôi, lợi dụng Heo Con đi xuốngđịa ngục tìm kiếm Tỉnh tuyền". Nghiêm Lạc nghĩ đến những khổ sở Chúc TiểuTiểu phải chịu ở địa ngục, liền hận không thể lột da Bắc Âm Vương.

"Lúc đầu ông ta truy sát Mạnh Bà không phải là sợcô ấy mang Tỉnh tuyền tới cứu tôi, mà là sợ nước Tỉnh tuyền ấy sẽ tiêu diệt ôngta. Ông ta bày binh bố trận, từng bước thực hiện. Theo kế hoạch của ông ta, bấtluận cuối cùng có tìm thấy Tỉnh tuyền hay không, thì Thánh Mẫu cũng đã bị loại,tôi đã thành ma, chúng yêu xuất thế nhân gian đại loạn, thế lực của thần tộcnguyên khí thương tổn nặng nề, ông ta sẽ vẫn là kẻ được lợi."

Tất cả mọi người đều yên lặng, cảm thấy sợ hãi trướcnhững tính toán thâm sâu khó lường của Bắc Âm Vương.

"Ông ta nghìn tính vạn toán, chỉ tính sót mộtđiểm."

Lời này của Nghiêm Lạc khiến cho mọi người nhao nhaohỏi: "Là điểm nào?".

"Hàng ma sư!"

Happy cười: "Không sai không sai. Ông ta e rằngnằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ bị hàng ma sư đánh đến dở sống dởchết".

"Nói như thế, ông ta phí hết tâm kế lại khôngnghĩ đến bản thân mình sẽ bị con người đánh bị thương, không thể không trốn đi,trái lại bỏ qua mất đoạn then chốt: Tỉnh tuyền xuất thế quan trọng nhấtnày", Cửu Thiên Huyền Nữ thốt lên: "Giống như việc chúng ta không đềphòng Diệt thần chú mà trúng kế của ông ta. Ông ta cũng không ngờ được rằngchính con người bình thường sẽ hủy hoại đại kế của mình".

Nghiêm Lạc gật đầu: "Tôi nghĩ, ông ta vốn muốnđợi cái ngày Heo Con đi vào địa phủ, bám đuôi giám sát, đoạt lấy nước Tỉnhtuyền. Nhưng không ngờ được, bản thân mình lại bị trọng thương, không thể khônglẩn trốn. Đến hôm nay, Tinh tuyền tìm thấy rồi, ông ta chắc chắn cũng đã nhậnđược tin tức. Cho nên bước tiếp theo này, mới là bước then chốt nhất trong trậnchiến đối đầu của chúng ta và Bắc Âm Vương".

"Tức là sao?", Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi.

"Bắc Âm Vương sẽ không ra trận mà không chắc chắn,ông ta thả hết lũ yêu ma ra ngoài, chắc chắn không phải vì muốn bọn tàn binhnày gây rối thêm một chút. Ông ta nhất định đang tổ chức âm mưu kế hoạch gì đó.Đến hôm nay Thánh Mẫu thoát hiểm, tôi đã khôi phục, thần tộc và lực lượng hàngma loài người đã đoàn kết, tôi nghĩ, tiếp theo đây sẽ là trận chiến thựcsự!"

Vừa nói đến đây, tiếng cảnh báo trong công ty bỗngnhiên vang lên, mặt Nghiêm Lạc biến sắc, trong chớp mắt, chạy đến phòng giámsát. Chu Duệ báo cáo: "Không biết là thứ gì xông vào nhà hàng Địa Phủ, bêntrong có yêu quỷ cũng xông ra ngoài. Những hàng ma sư bảo vệ cửa bắt được mộtsố, tôi đang điều người qua đó xử lý".

Nghiêm Lạc nheo mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi đixem xem". Chu Duệ còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Lạc đã không thấy đâu rồi.Cửu Thiên Huyền Nữ trọng thương chưa khỏi, không thể dùng thuật di chuyển trongnháy mắt, bèn cùng Tề Nghiên La đi xe tới đó.

Đáy của địa ngục, Tỉnh tuyền vẫn đang nhỏ giọt títách, đáy đất của đại điện đã khuyết ra một lỗ hổng lớn rồi. Trước tình thế cấpbách, mọi người rất lâu chẳng biết làm gì.

"Chỗ này ban đầu đều là ấn bùa, bây giờ đã khôngcòn thấy nữa." Nghiêm Lạc di chuyển một vòng, sau khi cẩn thận quan sát,nghiêm túc nói.

Cửu Thiên Huyền Nữ trầm ngâm hồi lâu: "Có thể gắnkết chuyện này với Tỉnh tuyền, một là liên quan tới công hiệu thanh trừ ma tínhcủa Tỉnh tuyền, hai là liên quan tới sự tồn tại của Hỗn độn thiên thần".

Tề Nghiên La bỗng nhiên cảm thấy rùng mình: "Cóphải mục đích cuối cùng của Bắc Âm Vương là muốn thả Hỗn độn thiên thần ra làmviệc cho mình không? Dù gì có Thánh Mẫu và thần tộc ở đây, ông ta tập kết nhữngma quái kia cũng chưa chắc thắng lợi được".

Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Hỗn độn thiên thần dù gìcủng là đại thần khai thiên lập địa, đừng nói là Bắc Âm Vương, ngay đến ta, ở trướcmặt Hỗn độn thiên thần cũng chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ. Bắc Âm Vương muốnkhống chế ông ta, để ông ta làm việc cho mình, đó thật sự là suy nghĩ hết sứchoang đường".

Tề Nghiên La kinh ngạc: "Lợi hại như thếsao?".

"Các người vẫn còn ít tuổi, đương nhiên là khôngbiết", Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Ngay đến ta cũng chưa từng nhìn thấydung mạo thật của ông ta. Chỉ nghe tiền bối nói qua, khi đó phong ấn khống chếHỗn độn thiên thần, thần - ma hai giới, mọi người tụ lại liên thủ mới thành công.Từ khai thiên lập địa đến giờ, chưa từng có người thứ hai khiến hai giới thần -ma phải hợp tác như thế”.

"Ông ta là chính hay tà?", Nghiêm Lạc hỏi.

"Không biết, nguyên nhân phong ấn ông ta, ở tronghai giới ma - thần vẫn luôn là bí mật. Quá nhiều cách nói khác nhau, cũng khôngbiết cái nào mới là thật.”

"Vậy nếu Hỗn độn thiên thần thật sự xuất thế rồi,đối với chúng ta là phúc hay họa?"

Nghiêm Lạc xoa vào cây cột trụ lớn chứa Tỉnh tuyềnnói: "Là phúc là họa, chúng ta đều tránh không được. Nhưng mà trải qua lầnnày, chúng ta phát hiện ra kho báu, cũng coi là trong họa có phúc rồi".

Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi: "Người muốn nói sẽ dùngTỉnh tuyền làm vũ khí sao?". Bà biết Diêm La đang dặn dò Smile nghiên cứunước Tỉnh tuyền chế tạo vũ khí, nhưng không biết cuối cùng uy lực có thể thếnào. "Có phải nếu cái gọi là nghiên cứu của mọi người thành công, việctiêu trừ ma tộc sẽ dễ dàng hơn không?"

Nghiêm Lạc gật đầu: "Không chỉ có thể thanh trừma tính", anh chỉ chỉ lên mặt đất, tiếp tục nói: "Tỉnh tuyền còn cóthể tẩy hết phong ấn. Truyền thuyết cổ thư trước đây nói Tỉnh tuyền có thểphóng thích Hỗn độn thiên thần, chúng ta đều lý giải sai rồi. Tỉnh tuyền khôngphải là sẽ hô tỉnh Hỗn độn thiên thần, mà là có thể tiêu trừ phong ấn khống chếông ta. Những phong ấn này rất phức tạp, đến tôi là người luôn thích nghiên cứucổ pháp cũng chưa từng thấy qua. Tỉnh tuyền lại có thể thấm ướt nó rồi tẩysạch, vậy thì phong ấn khác, chắc là càng không cần nói đến".

Tề Nghiên La nghe thấy cũng sáng mắt lên: "Ý anhlà, đến giờ chúng ta có Tỉnh tuyền trong tay...".

Lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ cũng hiểu rõ rồi:"Chính là nói người có thể dùng Tỉnh tuyền để chế tạo ra vô số thần kiếmthượng cổ, chém yêu trừ ma, và như vậy sẽ có vô số quân tiên phong có thể xôngphá kết giới giống như Heo Con?".

"Hoặc là còn tốt hơn." Nghiêm Lạc đối vớiviệc Cửu Thiên Huyền Nữ lúc nào cũng nhớ nhung quân tiên phong Heo Con, có chútbuồn cười. Anh nhìn phần đáy địa ngục đã sắp sụp đổ, trong lòng đột nhiên cómột cảm giác khó tả. Hóa ra thế gian vạn vật xoay vần, vào lúc không có khảnăng nhất luôn có cơ xoay chuyển. Hóa ra một địa ngục sớm đã bị bỏ đi, một địangục đầy tà khí, tàn bạo, lại thực sự tiềm tàng nguồn năng lượng lớn mạnh cóthể giải cứu thế giới. Điều này đúng là chẳng ai có thể nghĩ tới.

Nghiêm Lạc trầm tư một lúc, lại tiếp tục nói:"Vấn đề bây giờ là thời gian quá gấp gáp. Bắc Âm Vương đang bị thương, đâychính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay. Nhưng ông ta ở chỗ tối, chúng ta ởngoài sáng, chuyện này vẫn cần thật cẩn trọng. Tìm thấy chỗ ẩn thân của ông talà việc cấp bách trước mắt, thời gian càng dài, sợ là sự việc sẽ càng phiềnphức. Nhưng mà như bây giờ, vũ khí có thể sản xuất ra từ Tỉnh tuyền có hạn,chúng ta không thể hoàn toàn hy vọng vào nó".

Cửu Thiên Huyền Nữ và Tề Nghiên La đều gật đầu, mọingười kiểm tra một vòng nữa, sau đó lại tăng cường thêm phong ấn cho địa ngục,lúc này mới rời đi.

Nghiêm Lạc sau khi ra ngoài, dặn dò mấy câu với hàngma sư, trong lòng chợt nảy ra ý gì đó, nhưng anh chưa chắc lắm. Anh vừa suynghĩ, vừa theo sau Tề Nghiên La, chuẩn bị cùng bọn họ lên xe quay về.

Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên chỉ về phía chân trời:"Quả nhiên Hỗn độn thiên thần xuất thế rồi".

Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La ngẩng đầu nhìn, cả một dảiánh sáng màu đỏ cam diễm lệ treo trên bầu trời, thật là rực rỡ chói lọi. Trongđầu Nghiêm Lạc đột nhiên lóe lên một tia sáng, anh nghĩ ra rồi.

Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toànnhất

Từ sau khi Bắc Âm Vương xuất thế, Nghiêm Lạc và mạngtình báo lúc nào cũng theo dõi sát sao hành tung của ông ta, nhưng rất nhiềulúc bọn họ tạm thời bị mất dấu. Trước đó mọi người chỉ nghĩ Bắc Âm Vương thỏkhôn ba hang, chắc chắn xây dựng rất nhiều cứ điểm, nhưng từ trước đên nay lạichưa từng nghĩ đến địa điểm xuất thế của ông ta.

Núi Phượng!

Nghiêm Lạc kiểm tra tin tức báo cáo liên quan đến núiPhượng gần đây, lại tìm ra hết bản đồ tất cả các niên đại của một khu vực lớnxung quanh núi Phượng, Anh nhập bản đồ vào máy tính, xếp chồng lên nhau, sosánh phân tích, tính ra tình hình vùng núi một trăm năm này, rồi một trăm nămvề trước. Từ những thông tin thu được, kết hợp với ký ức của Cửu Thiên Huyền Nữvề sự kiện phong ấn Bắc Âm Vương năm đó, Nghiêm Lạc cuối cùng cũng tìm ra chỗcó vấn đề.

Để kiểm tra tính chính xác của suy đoán này, NghiêmLạc đã kéo Tất Mặc Kỳ chạy đến núi Phượng một chuyến. Hai người lặng lẽ lẩn vàotrong núi, kín đáo tìm kiếm một ngày. Sau khi quay về, bọn họ tập trung tất cảmọi người, mở cuộc họp.

"Người muốn nói, chỗ núi Phượng đó, chính là địangục thời thượng cổ?" Cửu Thiên Huyền Nữ rất kinh ngạc.

"Thần Đồ và Úc Lũy1, bọn họ...?",Nhị Lang Thần hỏi.

"Đúng." Nghiêm Lạc gật đầu: "Tuy rấtkhó tin, nhưng chỗ đó đích xác là vậy".

"Các vị đại thần…” Cao Lôi giơ tay: "Xin hãyquan tâm một chút đến suy nghĩ của loài người".

"Tức là trước thời Bắc Âm Vương, còn chưa có địaphủ như bây giờ, quản lý hồn phách cũng tương đối tùy tiện, lúc đó là do ThầnĐồ và Úc Lũy, hai vị thần tiên này quyết định sự sống chết của hồn phách.” NhịLang Thần khoảng thời gian này cùng sát cánh chiến đấu bên hàng ma loài người,cũng đã củng cố được tình hữu nghị, thế là từ tốn giải thích cho bọn họ nghe:"Ở vùng Thương Hải2 có núiĐộ Sóc. Trên núi có một cây đào lớn, cành lá uốn khúc, rậm rạp sum suê, trảikhắp ba nghìn dặm, phía đông bắc, giữa đám cành lá của nó, chính là quỷ môn,vạn quỷ ra vào từ đây. Ở đó có hai vị thần, một là Thần Đồ, một là Úc Lũy caiquản, mỗi khi bắt được quỷ chạy ra hại người, đều trói lại bằng dây đay rồi chohổ ăn".

1 Theo quan niệm củangười Trung Quốc cổ đại, Thần Đồ và Úc Lũy là hai vị thần có khả năng chế ngự,tiêu diệt yêu quỷ. Người Trung Quốc cổ thường vẽ hình hai vị thần này trên cửa,bên trái vẽ Thần Đồ, bên phải vẽ Úc Lũy, và thường gọi họ là thần canh cửa.

2 ThươngHải: Là tên khác của huyện Đông Hải, nay thuộc thành phố Liên Vân Cảng, thuộctỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

Nhị Lang Thần phần trước nói còn dễ hiểu, mọi ngườiđang nghe rất say sưa hứng thú, đột nhiên chuyển sang đọc cổ văn khiến mọingười trong phòng tối sầm mặt lại. Thư Đồng giơ tay lên tiếng: "Nhị LangThần đại nhân, có thể nói bằng ngôn ngữ loài người không?".

Nhị Lang Thần đang kể say sưa, nghe thấy lời này củaThư Đồng thì sững lại, sau đó tức giận vô cùng: "Cái này chính là sách củaloài người các ngươi tự viết".

"Sơn Hải kinh đó, đại tỷ." Vu Lạc Ngôn dùngcánh tay hích Thư Đồng một cái.

"Những gì Sơn Hải kinh nói đều là sự thực?"Thư Đồng cảm thấy thật khó tin.

"Truyền thuyết trong những cổ thư đó đương nhiênchưa chắc là thật. Ví dụ nói ta có Hao Thiên Khuyển, nhưng thực ra ta chỉ cótuyệt kỹ Hao thiên hống thần công2 thôi,chẳng liên quan gì đến khuyển3." Nhị Lang Thần ngẫm nghĩ lại bổsung thêm một câu: "Nhưng, ta lại rất thích mấy con kim mao khuyển4 gì gìđó mà mấy người bên này hay gọi".

1 Cảđoạn này, Nhị Lang Thần nói bằng cổ văn.

2 Haothiên hống thần công: Tuyệt kỳ rống, gào có uy lực, sức công phá.

3 Khuyển:Chó.

4 Chólông vàng.

Thư Đồng chống cằm: "Nhị Lang Thần đại nhân, nếunhư người dắt kim mao khuyển đi trên đường, nhớ đeo kính đen lên".

"Vì sao?"

"Dắt kim mao khuyển đều phải đeo cái đó."

Nhị Lang Thần bán tín bán nghi, Ray lại hét: "NhịLang Thần đại nhân, tôi tặng người một chiếc kính đen, đảm bảo khiến người đẹptrai vô cùng!".

"Đa tạ!" Có người muốn tặng quà, Nhị LangThần ý thức được, chắp tay cảm tạ. Người trong căn phòng cười vang.

Nghiêm Lạc ho hai tiếng, lườm Thư Đồng mấy cái, khẽgiọng hỏi: "Chơi vui không?".

Thư Đồng vừa ăn cướp vừa la làng: "Báo cáo Boss,là Nhị Lang Thần đại nhân chuyển chủ đề trước".

Nhị Lang Thần trừng mắt, ông rõ ràng đang nghiêm túcgiải thích, chuyển đề tài khi nào? Nghiêm Lạc lại gườm bọn Thư Đồng một cái:"Không được bắt nạt thần tiên".

Mấy hàng ma sư loài người lén cười, dựng thẳng lưnglên làm bộ nghiêm chỉnh. Thư Đồng lẩm bẩm: "Chỉ là bồi dưỡng tình cảm mộtchút thôi". Vu Lạc Ngôn ở dưới bàn lén đá cô một cái, trợn mắt cảnh cáo.Anh ngồi gần cô, cô đừng có liên lụy khiến anh bị mắng.

Nghiêm Lạc gõ bàn, nhắc nhở mọi người chú ý, sau đónói: "Năm đó Thần Đồ và Úc Lũy quản lý hồn phách ở...", anh ngừnglại, quyết định dùng lại cái địa danh trên sách nói kia, như thế mọi người dễlý giải hơn, "ở núi Độ Sóc được ghi trong Sơn Hải kinh kia. Đơn giản mànói, chỗ đó giống như một bãi giết chóc hồn phách, chức năng của nó gần giốngvới mười tám tầng địa ngục, vì vậy âm khí và tà độc tương đối nặng. Sau này,thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, hai vị tiền bối rời thế, Bắc Âm Vươnglên giữ vương vị. Thần giới yêu cầu điều chỉnh, làm mới chế độ, quy trình quảnlý hồn phách, có sinh, có diệt, có luân hồi. Thế là địa phủ được thành lập. Mànúi Độ Sóc cũng vì vậy từ từ bị vứt bỏ".

Mọi người chăm chú nghe, Nghiêm Lạc tiếp tục nói:"Tuy bị vứt bỏ, nhưng nó vẫn là địa ngục thượng cổ. Hai giới ma - thần saunày khai hóa ra không ít khu vực thích hợp khác, nên chỗ đó liền bị người taquên đi. Năm ấy Thánh Mẫu phong ấn Bắc Âm Vương, phạm vi phong ấn khi đó, thựcra còn cách núi Độ Sóc kia rất xa, thế nhưng trong nghìn năm trở lại đây, kếtcấu năng lượng biến đổi, địa chất không ngừng phân tách, chuyển động, khu vựcnăng lượng của địa ngục thượng cổ đó liền dời đến vị trí phía sau của núiPhượng hôm nay".

Smile nghe thấy ngẩn ra hỏi: "Lẽ nào, Bắc ÂmVương kia vốn dĩ đang trong căn phòng tối hưởng thụ hình phạt vô thời hạn, thìđột nhiên trên trời rơi xuống một cái bánh cực lớn để ông ta bổ sung nănglượng, ông ta hấp thụ được năng lượng, liền chạy ra ngoài?".

"Có thể nói như vậy", Tất Mặc Kỳ trả lời:"Cho nên lúc đó Âm Yến Nam thu thập hồn phách muốn hiến tế, nhưng khôngngờ rằng Bắc Âm Vương đã ra ngoài trước một bước rồi. Lúc đó chúng tôi còn cảmthấy có chút kỳ quái, nhưng lại không quan tâm, dù gì nguyên nhân ma thần xuấtthế cũng có quá nhiều. Thế nhưng hôm qua chúng tôi vừa đến, liền thấy âm khíchỗ đó nặng đến nỗi sắp ép đổ cả ngọn núi".

Nghiêm Lạc gật đầu: ''Cho nên núi Phượng khoảng thờigian này cây cối chẳng hiểu sao khô chết hết, chim thú không thấy bóng dángđâu. Bọn họ dùng phong ấn giăng kết giới, che chắn để yêu khí không lộ rangoài, nhưng cả khu vực đó rất âm u. Cũng tại chúng ta lơ là, chẳng ai nghĩ đếnông ta sẽ quay về chỗ mình từng xuất thế. Nếu như điều tra ra sớm hơn, chắc đãphát hiện lâu rồi".

"Có lẽ chính kết giới lúc đó chúng tôi giăng thêmđã nhắc nhở ông ta", Tất Mặc Kỳ nói: "Ông ta biết chúng tôi từng quađó, lại giăng thêm kết giới, cho nên ông ta liền yên tâm hơn, lấy nơi đó làmsào huyệt, dù gì còn có tà khí hắc ám để cung cấp cho ông ta. Ông ta tụ tập yêuma quỷ quái ở đó, lại có thể áp chế chúng, ẩn thân kín đáo, thật sự quá mỹ mãnrồi. Lần này những gì chúng tôi thấy, sợ là phải có trên trăm con yêu ma đangtụ tập ở đó".

"Trên trăm?" Cửu Thiền Huyền Nữ kinh hãi.

Huyền Thiên Ngọc Nữ ở bên cũng vội vàng nói: "Chỗđó có địa ngục thượng cổ, có năng lượng kết giới, còn có chúng ma tụ tập. Vậy elà, phải đem tất cả thần giới đi đánh trận rồi?".

Happy hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ làm thếnào?".

Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau một cái, lại nhìnCửu Thiên Huyền Nữ, sau đó nói một chữ: "Chiến!".

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người bên trong phòngthoáng chốc bàn luận xôn xao. Smile nhảy ra lên tiếng: "Nhưng bây giờ cònđang phát triển nghiên cứu ứng dụng của nước Tỉnh tuyền, nó buộc phải thâm nhậpvào thân thể mới có tác dụng, ví dụ phải uống hoặc tiêm. Kết quả thử nghiệm củachúng ta cho thấy, nếu dùng súng bắn đạn kẹp nước Tỉnh tuyền, thì khi đạn nổra, nước sẽ bị kim loại và những vật chất khác hòa vào, làm mất đi hiệu quả.Cho nên phải dùng súng đạn bùa cải tiến mới được. Bây giờ thời gian quá gấp, elà không kịp sản xuất số lượng lớn".

''Nhưng chuyện này không thể đợi thêm nữa", CửuThiên Huyền Nữ nói: "Bắc Âm Vương bị thương rồi, giờ là cơ hội hành độngcủa chúng ta. Ngọc Nữ nói rất đúng, bọn chúng có địa ngục thượng cổ, lại nuôidưỡng quân đoàn ma quái, đã dựng lên cả một khu vực thế lực. Bọn chúng hôm naychỉ là thả ra chút binh tàn gây loạn khắp nơi, nhằm làm cho binh lực của chúngta mệt mỏi. Thời gian càng lâu, chúng ta càng yếu, bọn chúng càng mạnh, sợ làcứ đợi nữa, thì bọn chúng sẽ chủ động tấn công trước, lật trời đổi đế. Chúng takhông thể vì đợi Tỉnh tuyền mà làm lỡ thời cơ".

Smile không nói gì nữa, nghiên cứu vũ khí từ Tỉnhtuyền, đúng thật không phải mười ngày nửa tháng là có thể làm xong. Thêm vào đócòn có vấn đề về nguyên liệu tồn trữ, đang trong thời gian sản xuất, anh khôngchắc khi nào mới có thể hoàn thành, quả thực là không thể đợi anh được. Nhưngmà không có nước Tỉnh tuyền, sức công phá của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều, đặcbiệt là những hàng ma sư loài người kia, đơn giản là đưa vào chỗ chết.

"Mọi người còn có tôi đó!" Thủy Linh ở bêncạnh cảm thấy buồn bã vẫn luôn lén chơi đùa với Bát Bát, đến lúc này cuối cùngcũng tìm thấy cơ hội thể hiện rồi. Nó hóa ra một cầu thang nước, từ trên cầuthang oạch oạch trượt xuống trung tâm bàn họp, lại hóa thân thành diễn viên múaba lê xoay mình vòng vòng, đây là hình ảnh nó thấy trên ti vi, vẫn luôn cảmthấy rất xinh đẹp, rất muốn làm, cuối cùng làm được rồi.

Nó dừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Có tôi ởđây, mọi người muốn dùng nước Tỉnh tuyền đánh chỗ nào, bảo tôi là được. Tôi làThủy Linh thiên hạ đệ nhất, chỉ đâu đánh đó. Cảm ơn mọi người, mời vỗtay". Nó kéo góc váy, khom gối hành lễ.

Không ai vỗ tay. Trong phòng yên tĩnh một hồi, cuốicùng "ào" một tiếng, mọi người lại bắt đầu chia nhau bàn luận, trậnnày đánh thế nào, vũ khí trang bị phải dùng cái gì, ai là tiên phong, ai làviện binh...

Thủy Linh bĩu môi, rất không hài lòng. Nó"roạt" một cái nhảy lên vai Chúc Tiểu Tiểu, ôm lấy Bát Bát khóc:"Chuột béo à, mọi người làm tổn thương lòng tự trọng của ta rồi, bọn họcoi thường người ta".

Bát Bát kêu "chít chít" an ủi nó, Chúc TiểuTiểu không để ý đến hai con vật dở hơi này, cô duỗi ngón tay nhẹ nhàng chọcchọc vào lưng Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc quay đầu nhìn, cô vội vàng nói:"Boss, em cũng muốn đi".

"Không được.” Nghiêm Lạc chẳng cần suy nghĩ, lậptức từ chối.

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, biết ngay mà! Vết thương củacô rõ ràng đã bình phục nhiều rồi, nhưng mà ông già căng thẳng nhà cô đây lạicứ luôn coi cô là đồ dễ vỡ, ngay đến bài tập phục hồi thể chất cơ bản cũngkhông cho cô luyện, phải bồi bổ cô đến béo trắng anh mới yên tâm. Song với tìnhthế bây giờ, rõ ràng là một cuộc đại chiến. Bạn bè tốt, đồng nghiệp tốt và ôngchồng Boss của cô chắc chắn đều lên tuyến đầu, cô làm sao có thể đặt mình bênngoài chứ?

Chúc Tiểu Tiểu thở dài, vốn cuộc họp này anh cũngkhông muốn để cô tham gia, nhưng cô vẫn cố tình đến, còn chọn vị trí ngay saulưng anh, chính là để tránh bị anh lườm. Bây giờ thảo luận đến chuyện lên chiếntrường, quả nhiên anh một chút nể tình cũng không có.

"Boss, vết thương của em đã khá hơn nhiều rồi,không trở ngại gì đâu."

"Không được, em cứ ở lại đây, nếu như cảm thấyvết thương khỏi rồi, thì cùng bọn Chu Duệ làm giám sát điều hành."

Chúc Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, nhìn tay anh đặt dướigầm bàn, cô không kìm được vươn người đến, lặng lẽ nắm lấy: "Boss, đừng đểem lại chia lìa với anh nữa".

Câu này cô nói rất nhỏ, rất dịu dàng, nhưng lại khiếnNghiêm Lạc rung động. Anh kéo cả người lẫn ghế của cô đến bên cạnh, duỗi taygạt hai tên tiểu quỷ trên vai cô đi, sau đó lôi cô vào lòng, ôm chặt lấy.

Trong căn phòng đầy ắp người, Nghiêm Lạc lại giống nhưchẳng thấy cái gì cả, chỉ chuyên tâm ôm người vợ thương yêu, tựa sát vào nhau,không nói gì.

Cao Lôi đang cùng Ray thảo luận rất nhiệt tình, vừaquay sang liền nhìn thấy Boss ở bên kia diễn nhi nữ tình trường, anh không kìmđược vỗ trán. Trong lúc cúi đầu, lại thấy Tư Mã Cần đang say sưa nói chuyện vớiÂm Yến Tư nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại đang nắm lấy tay của Tiết Phi Hà. CaoLôi thở dài thườn thượt: "Đây rõ ràng đang trong cục diện chiến tranh, làchiến tranh đấy, mọi ngưòi thật quá không nghiêm túc rồi".

Tư Mã Cần nghe thấy câu này của anh, cách qua Âm YếnTư đá cho anh một cái. Cao Lôi bị đá trúng, đang kêu oa oa mắng người nào đótrọng sắc khinh bạn, thì Cửu Thiên Huyền Nữ lên tiếng.

Mọi người yên tĩnh trở lại, Cửu Thiên Huyền Nữ nói vớiNghiêm Lạc: "Khai chiến, sự việc này hết sức trọng đại, vừa phải tấn côngmột đòn chính xác, vừa phải giăng lưới bắt trọn một mẻ. Lúc này còn có bạn bèthần tiên các nơi và các hàng ma sư đang ở bên ngoài diệt trừ yêu ma. Nếu nhưbảo bọn họ lập tức quay về tập họp, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên ý kiếncủa ta là, để ta dẫn Huyền Thiên phái đi đánh trận đầu, dẫn dụ mũi tấn công chủlực của Bắc Âm Vương, sau đó Diêm Vương điều động nhân lực bao vây sào huyệt.Đến lúc đó, lực lượng của chúng ta ở các nơi tụ về, đến khi nhận được tin tức,Bắc Âm Vương chắc chắn sẽ trở tay không kịp".

Nghiêm Lạc hơi sững lại, cứ duy trì hành động như bìnhthường, đợi bố trí đại chiến xong, mới tập kết một lượt, quay về tổng tấn công,thực sự cũng là cách anh nghĩ đến, nhưng để Cửu Thiên Huyền Nữ đánh trận đầuthì...

Nghiêm Lạc, Tề Nghiên La và mọi người đều lắc đầu, TềNghiên La khuyên: "Thánh Mẫu, vết thương của người còn chưa khỏi, công lựcchịu tổn hại, không bằng cứ ở lại đây chỉ huy từ xa đi".

Cửu Thiên Huyền Nữ nhướn mày: "Lời này tệ quá.Trận chiến này bắt buộc phải có ta. Trước tiên không nói Bắc Âm Vương thế nào,những yêu ma quỷ quái kia, đa số đều là bị ta tiêu diệt phong ấn, làm gì có connào không hận ta đến tận xương tủy? Chỉ có ta đi đánh trận, bọn chúng mớinghênh chiến. Bọn chúng không những sẽ nghênh chiên, còn sẽ bất chấp tất cả,huy động toàn bộ lực lượng mà ra ngoài. Bắc Âm Vương tất nhiên sẽ ngăn cảnnhưng cũng chẳng được, như thế mọi người mới có cơ hội từ bên cạnh bao vây sàohuyệt, phá vỡ thế thăng bằng của bọn chúng".

Tề Nghiên La im lặng lắng nghe. Cửu Thiên Huyền Nữ nóicâu nào cũng đúng, lũ yêu quỷ kia vốn dĩ hung bạo, không chịu bó buộc, một khilà người chúng hận tới khiêu chiến, bọn chúng ắt sẽ không chịu sự khống chế củaBắc Âm Vương, trong chiến tranh, sách lược cực kỳ quan trọng, bên địch loạnrồi, đương nhiên cơ hội giành thắng lợi sẽ rất lớn.

Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy biểu hiện lúc này của bọnhọ, khẽ mỉm cười: "Cứ quyết định vậy đi. Toàn bộ đệ tử Huyền Thiên pháichúng ta hôm đó sẽ là tiên phong chủ chốt, công phá cửa đầu tiên của bọnchúng.".

Cửu Thiên Huyền Nữ rất uy phong, câu nói này của bàkhông cần lớn tiếng đã vô cùng khí thế rồi, các đệ tử Huyền Thiên phái giơ caotay hô: "Chiến!".

Không khí trong phòng gần như bùng nổ, Nghiêm Lạc cũngnói: "Địa ngục thượng cổ, cứ coi như nó có cổ xưa hơn nữa, thì cũng đã mấtđi sự ủng hộ của con người. Năm đó khi tôi cướp vương vị của Bắc Âm Vương,chính là không thể chấp nhận được ông ta chà đạp linh hồn, đến hôm nay cũng nhưvậy".

Mọi người của địa phủ cùng vỗ tay trợ uy, hàng ma sưloài người lớn tiếng kêu lên: "Ông đây có thể vào trong địa ngục đi mộtvòng khi còn sống, đúng là quá tuyệt rồi", "Địa phủ chơi một ngày, ănngủ trọn gói, miễn phí đánh nhau không cần trả thêm tiền, mau đến chỗ tôi lĩnhvé vào cửa".

Nhị Lang Thần cùng mấy tiên nhân đều bị chọc cười, bọnhọ cũng nói: "Cuộc chiến của thần - ma, thần tộc chúng tôi xét về đạonghĩa đương nhiên không thể đứng ngoài".

Tộc trưởng Huyết tộc, Cừu An đứng lên: '"DiêmVương, toàn thôn Huyết tộc chúng tôi tùy người sai khiến''.

Tộc trưởng Hồ tộc, Hồ Uy cũng đứng lên nói: "Hồtộc chúng tôi cũng sẽ toàn lực tương trợ".

Trong phòng, tiếng hoan hô rầm trời, trận chiến cònchưa bắt đầu nhưng những người tham gia đã vô cùng nhuệ khí và tràn đầy uyphong rồi. Nghiêm Lạc xua tay, mọi người yên tĩnh trở lại, anh gọi một tiếng:"Thủy Linh!".

Thủy Linh đang ở sau lưng anh dựa vào Bát Bát, nhỏ nhỏtiếng, ấm ức đáp: "Cái gì?".

"Cô lại đây."

Thủy Linh vặn vẹo, nhảy lên bàn: "Làm gì, chẳngphải là coi thường người ta sao".

"Không, cô rất quan trọng." Nghiêm Lạc nóilời này khiến Thủy Linh ngẩng phắt lên: “Tôi quan trọng?".

Nghiêm Lạc gật đầu, nói: "Cô phải biết, bản thâncô đúng là có thể chỉ huy nước, nhưng cô liệu xem, có đám đảm báo đánh đượcnước vào trong thân thể của ma thần không?".

Thủy Linh đang định vỗ ngực, liền sững lại suy nghĩmột chút. Không phải là thấm ướt bọn chúng, mà là đánh nước vào trong thân thểbọn chúng. Nó bỗng như một quả bóng xì hơi: "Không bảo đảm được".

"Cho nên, việc cô phải làm, không chỉ là khốngchế Tỉnh Tuyền, mà còn phải phối hợp với mọi người, đánh nước Tỉnh Tuyền vàotrong cơ thể của yêu ma."

Thủy Linh đột nhiên hiểu ra: "Tôi, tôi, chỉ cần thânthể của đối phương có khe hở, sau đó có người trợ giúp, tôi chắc chắn sẽ thànhcông".

"Rất tốt." Nghiêm Lạc gật đầu: "Vậy mọingười tự mình chuẩn bị, chi tiết cụ thể việc sắp đặt tác chiến, tôi sẽ gửi chomọi người sau. Khi tất cả sẵn sàng, chúng ta sẽ tới đạp bằng địa ngục thượng cổkia!".

Cái gọi là "tất cả sẵn sàng", là ba ngày sauđó. Trong ba ngày này, mỗi người làm một việc.

Cửu Thiên Huyền Nữ tích cực vận công trị thương, HuyềnThiên Ngọc Nữ cùng các sư huynh muội lau chùi sạch sẽ tất cả binh khí.

Chúc Tiểu Tiểu trăm cách dẫn dụ nghìn cách dỗ dành,cuối cùng cũng khiến Nghiêm Lạc đồng ý để mình cùng ra chiến trường, anh đồng ýbất luận thế nào, cũng sẽ không rời xa cô nữa.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ giữa thời điểm bận rộn lạilén lút nghỉ ngơi, đi đăng ký kết hôn xong xuôi rồi, cặp tình nhân hai nghìnnăm này, giờ cuối cùng cũng trở thành vợ chồng hợp pháp.

Thủy Linh cùng với Smile luyện tập cách vận dụng nướcTỉnh tuyền, để đảm bảo nước Tỉnh tuyền có thể phát huy hiệu lực.

Chúng sai địa phủ bận rộn vận chuyển nước Tỉnh tuyềntừ dưới địa ngục lên, Tỉnh tuyền nhỏ giọt quá chậm, thời gian lại cấp bách,khiến mọi người toát hết cả mồ hôi.

Thư Đồng quay lại nhà một chuyến, khoe khoang với ôngbố đã nghỉ hưu của mình rằng sẽ xuống địa ngục đại chiến với ma thần. Ông Thưnói nếu như con chết rồi thì không cần phải về nữa. Thư Đồng dẩu mỏ lên mắngông nói thừa.

Mẫn Kỳ đi đến trước mộ bố mẹ và em gái từ biệt, trậnchiến này cũng không biết anh còn mạng mà quay về nữa không. Thạch Đầu cứ épanh phải quay về gia tộc họ Mẫn bái tổ tông, ở đó có một phòng đầy người đangđợi anh. Mẫn gia đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vào lúc này, bọn họ lạinghênh đón một người họ Mẫn lưu lạc nhiều năm bên ngoài trở về.

Vu Lạc Ngôn cũng về nhà nói lời tạm biệt với bố mẹ, TưMã Cần kéo Tiết Phi Hà đi hẹn hò yêu đương, Âm Yến Tư truyền lại ngôi vị tộctrưởng của gia tộc cho em họ...

Thần tộc và hàng ma sư các nơi đều nhận được thôngbáo, mấy ngày này họ vẫn làm việc bình thường, nhưng tất cả đều đã chuẩn bị sẵnsàng để tức tốc tụ họp trong ngày khai chiến.

Ba ngày sau, núi Phượng, khai chiến.

Sau khi trải qua vụ việc, chẳng ai nhớ rõ trận chiếnrốt ruộc đã bắt đầu như thế nào. Là mũi tên đầu tiên của Cửu Thiên Huyền Nữ bắnra tiêu diệt con yêu ma đầu tiên, hay là từ khi máy bay hỗ trợ của phía quânđội dùng đạn bùa bắn bay đi nửa đỉnh núi, hoặc có thể là khi Nhị Lang Thần cùngXích Cước Tiên lĩnh một đội hàng ma sư từ lưng núi tiến vào, tiêu diệt một đámxác sống và tiểu yêu.

Tóm lại, ba mặt đồng loạt tấn công, cuộc chiến đã bắtđầu!

Quần ma chịu kích động lớn, trào ra như ong vỡ tổ, hỗnchiến với tiên nhân các xứ và các hàng ma sư,

Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ dẫn dắt Chúc Tiểu Tiểu cùngtổ hàng ma sư của Âm Yến Tư từ phía sau lẻn vào bên trong núi Phượng. Trên đoạnđường này phá vô số kết giới, cuối cùng cũng đến được cửa vào địa ngục thượngcổ.

Nhiệm vụ của bọn họ, là thâm nhập vào địa ngục thượngcổ, cho nổ tung nó.

Muốn nổ tan địa ngục, không phải đạn bom bình thườngcó thể làm được. Smile đã đặc biệt chuẩn bị thuốc nổ bùa chú rồi. Mà thuốc nổnày cũng không phải tiện tay đặt xuống cái là được, nó yêu cầu tại mỗi điểmgiao năng lượng của địa ngục phải sắp xếp các khối thuốc nổ theo đúng Thiêncang bát trận. Mà trận pháp này, người biết lại không nhiều. Chẳng những phảibiết bày trận, còn phải có công lực cực mạnh đảm bảo chắc chắn đánh thắng yêuma trong địa ngục.

Cho nên Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ mới đưa thiên đoànhàng ma đi. Tám người bọn họ chịu trách nhiệm bày trận, đặt thuốc nổ, còn haivị đại thần bọn anh đến bảo vệ, đảm bảo rằng sẽ thành công san bằng địa ngụcnày. Đương nhiên rồi, Chúc Tiểu Tiểu coi như người nhà đi kèm, miễn cưỡng trởthành quân dự bị.

Đường đi lối lại trong địa ngục vô cùng nguy hiểm, vìđể không bị chết cóng, trên người mỗi hàng ma sư đều có vòng bảo hộ. Tất Mặc Kỳnói lại một lượt tất cả những nguy hiểm có thể gặp phải bên trong. Chúc TiểuTiểu từng vào địa ngục một lần, đã chuẩn bị tâm lý tốt. Âm Yến Tư từng chết hailần, cũng đã có kinh nghiệm. Mấy người còn lại kia hôm nay lần đầu gặp phải,trong lòng hưng phấn nói không ra lời.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mọi người đợi lệnh xuấtphát. Lúc này trong núi, tiếng gào thét rung trời, tiếng giết chóc không ngừng,rõ ràng cuộc chiến đang diễn ra rất ác liệt. Yêu ma đều đã ra ngoài giết chóc,bảo vệ ở trong địa ngục kia chắc chắn không còn mạnh nữa. Nghiêm Lạc và Tất MặcKỳ đồng thời gật đầu, cùng mấy hàng ma sư nhảy vào cửa.

Trong địa ngục thượng cổ này, chỗ nào cũng tối đen,tầm nhìn của bọn họ cùng lắm chỉ khoảng một mét trở lại. Thư Đồng vừa đi vừanhỏ tiếng nói: "Lạnh quá đi, thật hưng phấn, cảm giác như đang chơi gamevậy".

Cao Lôi lườm cô một cái: "Cô thật biếnthái!".

Nghiêm Lạc nắm tay Chúc Tiểu Tiểu: "Lạnh không?Có chịu được không?".

Chúc Tiểu Tiểu cười, vê vê trong lòng bàn tay lớn củaanh: "Boss, địa ngục thượng cổ này đâu lợi hại như địa ngục của anh, bênnày không lạnh bằng, mặt đất cũng không nóng".

"Nhưng thế này mới đáng sợ." Nghiêm Lạc nói:"Trong này càng sạch sẽ, biểu thị tà khí Bắc Âm Vương hút đi càng nhiều.Chúng ta phải hành động mau lẹ, cố gắng rời khỏi chỗ này càng nhanh càngtốt".

Tất Mặc Kỳ nói: "Được rồi chỗ này là điểm giaonăng lượng thứ nhất". Trên mỗi một điểm phải căn cứ vào phương thức thiếtlập Thiên cang bát trận mà đặt thuốc nổ bùa chú, sau đó nối liền các điểm đặtthuốc nổ với nhau, sẽ tạo thành trận hình của Thiên cang bát trận, như thế thìcó thể nổ tan địa ngục thượng cổ.

Nhân gian chỉ cần có một địa ngục!

Mà vùng đất tà độc này, lưu lại sẽ là đại họa.

Ray nhìn vào máy phân tích năng lượng trên tay cũngxác định một lần nữa: "Chỗ này đích xác là một điểm".

"Xì, ở chỗ như thế này, cái thứ đồ chơi đó còn cóthể dùng sao", Thư Đồng chép miệng ngạc nhiên.

"Boss nói dùng được, đương nhiên có thểdùng." Cao Lôi cườị.

"Cho nên thuốc nổ bùa chú này cũng có thể dùngnhỉ?" Nổ tung địa ngục, việc này, đúng là quá sức tưởng tượng!

"Boss nói có thể dùng, thì có thể dùng."

"Xí đồ nịnh bợ!"

Mấy người vừa làm việc vừa đấu khẩu, đột nhiên trongbóng tối lóe lên mấy đốm sáng nhỏ màu xanh, trông giống như những vì sao giữabầu trời đêm. Tuy hình ảnh trước mặt vô cùng đẹp đẽ, nhưng lòng Âm Yến Tư lạinhư thắt lại: "U minh hỏa, mọi người phải cẩn thận!".

"Đây là gì?", Ray hỏi.

"Âm khí và tà khí không tán ra được, tụ lại vớinhau thành đốm lửa. Lửa này rất độc, đừng để nó chạm vào", Nghiêm Lạc giảithích, vừa nói vừa vê vê tay Chúc Tiểu Tiểu, ý bảo cô phải cẩn thận. Anh biếttrong lòng cô đang thắc mắc nên ngắn gọn giải thích thêm một câu: "Trongmười tám tầng địa ngục tuy nhốt rất nhiều yêu quỷ, nhưng tà khí và âm khí ởtrong đó đều được xử lý sạch sẽ rồi, cho nên không thể hình thành loại lửa độcnày".

"U minh hỏa xuất hiện cho thấy Bắc Âm Vương chắcchắn đã biết chúng ta đến đây rồi", Tất Mặc Kỳ nói: "Mọi người nhanhtay lên, nhớ kỹ, ở trong này nhất quyết không được ở một mình, trong quá trìnhlàm việc, tất cả đều phải bám sát chúng tôi".

Mọi người đồng ý, nhanh chóng lắp đặt thuổc nổ.

U minh hỏa ở đằng xa không động tĩnh gì, chỉ có mấyđóm lập lòe. Tất Mặc Kỳ nhìn chằm chằm vào chúng, lại lên tiếng thúc giục:"Nhanh!".

Cao Lôi nói: "Chỉ có mấy ngọn này, không cần sợchứ".

Anh vừa dứt lời, bên kia đột nhiên sáng bừng lên, xuấthiện vô số những đốm lửa màu xanh, giống như trong thoáng chốc chúng đã vén bứcmàn bóng đêm lên, sao sáng đày đặc khắp nơi. Những đốm sáng nhỏ đột ngột nhiềulên như vậy, trong thoáng chốc đã giăng đầy cả không gian, vây bọn họ kín mít.

"Oh! My God!" Ray ngẩn người ra, những đốmlửa nhỏ sin sít nhau, nhìn chẳng ra điểm đầu điểm cuối.

"Tôi cảm thấy, có lôi ngoại ngữ ra đây cũng khôngtrấn áp được bọn nó đâu."

"Lôi công đáng chết, anh là đồ miệng quạ."

Mọi người tuy bị tình huống bất ngờ này dọa cho nổi cảda gà, nhưng được huấn luyện thành thạo nên trong chốc lát đã bày xong trậnhình. Mấy người vây thành vòng nhất loạt hướng ra ngoài, tùy cơ ứng phó.

Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ dang tay ra, giăng lưới kếtgiới bảo vệ. Tất Mặc Kỳ dặn dò: “Sợ là u minh hỏa đã tập hợp hết ở đây rồi,chúng ta cần phải xông ra ngoài, kéo dài thời gian nữa, mọi người sẽ bị chúngthiêu làm dương khí".

Âm Yến Tư nói: "Đợi một chút, còn thiếu một quảthuốc nổ".

"Nhanh lên!"

Âm Yến Tư và Ray đẩy nhanh tốc độ, Ray đang định hét:"Làm xong rồi", vừa há miệng ra thì hai đốm lửa nhỏ trong không trunglóe hiện, thoắt cái đã bay sát tới, thiếu chút nữa thì chui vào miệng anh. ÂmYến Tư ở bên cạnh kinh hãi vô cùng, búng tay một cái, một lá bùa liền đánh quađó. Ray lắc đầu, lăn một vòng dưới đất, lại lăn ra ngoài vòng bảo vệ. Một đốngu minh hỏa lập tức lao về phía anh, số lượng cực nhiều, chúng như muốn nuốttrọn anh vậy. Ray chẳng kịp kêu, trốn cũng không được, chỉ đành ôm chặt lấyđầu.

Tất Mặc Kỳ vội vàng xuất chiêu, một luồng gió mạnhthổi tới đánh tan u minh hỏa. Cây roi dài của Tiết Phi Hà và ngân liên tiêu củaThư Đồng đồng thời vung ra, kéo Ray quay lại.

Bên này Âm Yến Tư vẫn đang chật vật đối phó với haiđốm lửa nhỏ, anh không cách nào đánh trúng được bọn nó, hai đốm lửa đó lại mộttrái một phải, di chuyển hướng vào lỗ tai anh, muốn từ chỗ đó thâm nhập vào cơthể.

Nghiêm Lạc duỗi tay tới, Âm Yến Tư còn chưa nhìn rõcái gì, hai đốm lửa đã bị Nghiêm Lạc bóp diệt trong tay.

Mọi người thở phào một hơi, Ray ngượng ngập nói:"Làm xong rồi".

"Vậy chúng ta mau đi."

Nghiêm Lạc nhỏ tiếng nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Emtheo phía sau anh". Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, làm theo những gì anh"huấn luyện", đặt tay lên lưng anh, để anh biết cô vẫn luôn theo rấtsát.

Nghiêm Lạc nói với tám người nhóm Âm Yến Tư: "Tôimở đường, A Mặc đệm sau, mọi người đi ở giữa, bảo vệ duy trì trận hình, dùngbùa ngăn lửa, ngăn cản chúng nó".

Mọi người đồng thanh trả lời, Nghiêm Lạc vừa vung tay,một lực đạo cực lớn quét về phía u minh hỏa, trong chốc lát đã đánh tan mộtmảng lớn. Tất Mặc Kỳ cũng đồng thời ra tay, quét sạch một đám u minh hỏa phíasau.

Nhưng cứ mỗi lần tiêu diệt được một đám, là lại có đámu minh hỏa khác lao đến, tiếp tục hình thành vòng vây. Nghiêm Lạc lạnh lùng hừmột tiếng, thân thể khẽ rung lên, một luồng kình lực hình tròn từ thân hình anhphát ra tứ phía, trong thoáng chốc vòng vây lửa kia bị đập văng ra. Anh lạikhua tay lần nữa, mở một con đường nhỏ, dẫn mọi người xông về phía trước.

Bọn họ vừa di chuyển, đám u minh hỏa kia liền bay loạnđến, tấn công như phát điên. Mặc dù có vòng phòng hộ, nhưng nhìn thấy nhữngđiểm lửa nhỏ kia cứ gắng sức xuyên vào bên trong, gắng sức chui vào mắt, mũi,tai, miệng của mình, tất cả đều sởn tóc gáy.

Mọi người mím miệng nhịn thở, chỉ sợ lỡ hít vào mộthơi, những đốm lửa nhỏ này sẽ chui vào trong bụng. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳphóng ra hầu hết công lực, gắng sức bảo vệ mọi người. Hàng ma sư giữ vững trậnhình, nương tựa vào nhau, dùng bùa ngăn lửa chống trả hết lần này đến lần khảc.

Đánh cả nửa ngày, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây,u minh hỏa bị diệt đến quá nửa, số còn lại lác đác tự tản đi, các hàng ma sưthi nhau thở dốc. Tiết Phi Hà đột nhiên chỉ về phía trước, trong bóng tối, mấyquả cầu sáng xanh to bằng cái bát nổi lên vô cùng chói mắt, cô hét; "Lầnnày là sao lớn đến ư?".

Cô còn chưa nói xong, hai quả cầu sáng xanh đã laomạnh đến, thì ra là hai khối cầu lớn đen sì. Nghiêm Lạc lật tay một cái rồivung lên, trường đao chớp mắt xuất hiện, chém vào khối vật kia. Chúc Tiểu Tiểunhìn rõ rồi, bịt miệng lại, sợ rằng mình sẽ hét thành tiếng.

"Là nhện âm!", Tất Mặc Kỳ hét lớn, hai thanhkiếm trong tay "soạt soạt" mấy cái chém tới.

Vu Lạc Ngôn đột nhiên chỉ tới một điểm chênh chếchphía trước: "Hướng hai giờ".

Tư Mã Cần đánh ra một cường chú, đại đao của Âm Yến Tưcùng lúc đó chém đến, chỉ nghe thấy mấy tiếng "chít đút" thảm thiết,ngã ở trước mặt bọn họ lại là một con chuột khổng lồ.

"Ối thần của tôi ơi, tôi muốn nôn rồi." ThưĐồng xoa xoa dạ dày: “Tôi thật sự không ngại việc đi lại dưới địa ngục, nhưngmà yêu ma đến có thể nào đẹp hơn một chút không?". Cô nói được một nửa,đột nhiên vung mạnh ngân liên tiêu ra, cuốn lên hai chân của một con nhện, VuLạc Ngôn nổ súng "đoàng" một tiếng, bắn trúng vào mắt con nhện kia,viên đạn xuyên qua đầu nó, trong chốc lát, con nhện ngã lăn ra, bất động.

Thư Đồng lại tiếp tục nói: "Cứ coi như không códáng vẻ đẹp trai, thì ít ra cũng phải bình thường một chút chứ".

Tiết Phi Hà múa cây roi cung nổi gió vù vù, vừa đánhvừa nói: "Thư Đồng, cô đừng nói nữa, vạn nhất lát nữa có con gián tính đếnthì làm thế nào, tôi sợ loại đó".

"Hai người bọn em chỉ có chút bản lĩnh nàysao." Tư Mã Cần vừa đá bay một con chuột, vung tay một cái, mũi phi đaolập tức đâm vào tim con chuột kia. Anh chế nhạo Thư Đồng: "Đẹp trai bìnhthường đều ra ngoài tham gia đại chiến rồi, lát nữa cô làm xong công việc ởđây, còn kịp ra ngoài đánh một vòng đó".

Thư Đồng vừa vung ngân liên tiêu, vừa bĩu môi:"Vô nhân tính!".

Vu Lạc Ngôn nổ mấy phát súng "đoàng đoàng"vào một con nhện, chế giễu cô: "Cô đang đánh nhau hay buôn chuyệnvậy?".

"Xí, tân binh đáng chết ai cần anh nhiềulời." Thư Đồng nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy còn gì để đánh, cô thu sợixích lại, nhìn hai vị thần Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ ra tay quét sạch một đámnhện, chuột lớn.

Cô cười hì hì, nói với Cao Lôi: "Nhìn tình hìnhbây giờ, Tất lão đại và Boss cứ như thể mấy tên ác ôn do chúng ta nuôi vậy, xembọn họ ẩu đả thật sảng khoái làm sao".

Cô vừa dứt Lời, hai vị đại thần liền cùng lúc quay đầugườm cô một cái. Thư Đồng hơi run, xoa xoa tai: "Xa như thế mà vẫn nghethấy, tai gì vậy?''.

Mọi người cười lớn, đánh cho cô một trận.

Cứ như thế, mọi người vừa đánh vừa tìm điểm nănglượng; vừa giăng thuốc nổ vừa giết yêu ma. Cả đoạn đường, nguy hiểm liên tụcxuất hiện, may mà những người này đều là những kẻ gan lớn, không biết sợ hãi.Hơn nữa đây là lần đầu tiên được cùng đại thần sát cánh tiêu diệt kẻ địch hùngmạnh, cho nên bọn họ cảm thấy rất tự hào, tinh thần chiến đấu càng sôi sục.

Điểm năng lượng tổng cộng có mười ba điểm, bọn họ đikhắp một vòng, tất cả đã lắp đặt xong thuốc nổ tại mười hai điểm, lúc này thểlực đã có chút suy kiệt. Tất Mặc Kỳ cổ vũ bọn họ: "Chỉ còn một điểm cuốicùng nữa thôi, làm xong là có thể ra ngoài xem yêu ma đẹp trai rồi".

"Tất lão đại thật thiên vị, anh chỉ khích lệ ThưĐồng."

"Cái gì chỉ khích lệ tôi, còn cả Phi Hànữa", Thư Đồng kêu oa oa.

"Phi Hà có tôi rồi", Tư Mã Cần lạnh lùngđáp.

"Xí, các người đúng là không có lương tâm."Thư Đồng vừa đi vừa chửi: "Đợi đấy, lão nương sẽ tìm được người đàn ôngtốt nhất trong thiên hạ, cho mấy người đố kỵ chết đi!".

Cứ đấu khẩu vui vẻ như vậy, tinh thần mọi người cũngđược cải thiện đôi chút. Bọn họ cố gắng động viên chính mình giữ vững nhiệthuyết. Nhưng đến khi tìm được điểm năng lượng cuối cùng, tất cả mọi người đềulặng đi.

Chỗ này rất sáng, bởi vì ngay trên điểm năng lượng làmột mảng u minh hỏa dày đặc đang tỏa ra ánh sáng xanh. Tựa như bầu trời saotrong địa ngục vậy, ánh sáng châm phá, rắc xuống từ không trung. Tại một góctrống, trên phiến đá lớn, có một người đang ngồi, tóc đen râu đen, gầy dơxương. Sau lưng ông ta hình như có một ống dây, liên tục co bóp, giống như đanghút thứ gì đó vào cơ thể.

Thuận theo ống dây đó, nhìn hướng lên, lại thấy rấtnhiều ma vật bị treo bên trên. U minh hỏa không ngừng nhập vào thân thể bọnchúng, và không ra ngoài nữa.

Mọi người tập trung tinh thần, không dám nói chuyệngiết thời gian nữa. Vẻ mặt Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ vô cùng nặng nề. Chẳngtrách xảy ra nhiều sự vụ như thế mà Bắc Âm Vương vẫn không xuất hiện, chẳngtrách mọi người tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của ông ta.

Hóa ra là thế này.

"Anh cùng mọi người bố trí nốt thuổc nổ, làm xongthì đi luôn!'" Nghiêm Lạc quay người dặn dò Tất Mặc Kỳ, Tất Mặc Kỳ cũngbiết tình hình hôm nay nguy cấp, nhanh chóng gật đầu, quay lại dùng mắt rahiệu. Mấy người Âm Yến Tư tức tốc tìm chỗ cài thuốc nổ.

Nghiêm Lạc yên lặng nhìn Bắc Âm Vương, Bắc Âm Vươnglúc này cũng mở mắt ra, lạnh lẽo nhìn Nghiêm Lạc, hai người đều không có độngtĩnh.

Chúc Tiểu Tiểu tiến sát sau lưng Nghiêm Lạc đứng, cóbiết theo lý mà nói Bắc Âm Vương bị trọng thương, bây giờ tìm thấy ông ta nênlà cơ hội tốt để động thủ. Nhưng Boss lại chỉ bất động nhìn chằm chằm vào ôngta, nhất định là có nguyên nhân. Vào lúc này cô không hỏi, chỉ ở sau lưng, bảovệ phía sau cho anh.

Tám người Âm Yến Tư cũng không nói gì, bọn họ căn cứtheo phương thức bố trận, tìm địa điểm thích hợp, gài thuốc nổ lên. Đang làmviệc, từ trên đầu, đột nhiên một bóng đen ập xuống. Tất Mặc Kỳ vừa nhún ngườibay lên, vừa khua kiếm, "roạt" một cái, bóng đen liền bị chém thànhhai mảng.

Bóng đen tốc độ hợp lại thành một, muốn vòng qua TấtMặc Kỳ, lao về phía Cao Lôi và Ray. Tất Mặc Kỳ múa kiếm, thân kiếm lóe ra ánhsáng, mang theo mấy vòng lực đạo, cắt bóng đen thành mấy mảng.

"Là ảnh ma." Vu Lạc Ngôn nhắc nhở mọi người,mọi người vừa để ý xung quang vừa tăng nhanh tốc độ làm việc.

"Những u minh hỏa kia liệu có lao xuốngkhông?" Ray suýt chút nữa chết vì những điểm lửa nhỏ này, trong lòng cóthừa nỗi sợ hãi.

"Sẽ không đâu." Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìnmấy cái, nhỏ tiếng nói: "Những đốm lửa này không giống như đám lửa lúctrước, bọn chúng hình như đều chết rồi".

Ray nghe thấy, trong lòng hãi hùng, nhanh nhanh chóngchóng hoàn thành công việc.

Ảnh ma bị xử lý xong rồi, nhưng lại có hai con yêu đầurắn xông đến. Tất Mặc Kỳ lại khua song kiếm, vững chãi bảo vệ cho tám ngườiđang căng thẳng bố trận. Nghiêm Lạc đang đối đầu với Bắc Âm Vương. Anh đứngyên, Bắc Âm Vương cũng bất động, hai người gườm gườm nhìn nhau, không khí lạnhlẽo đến cực điểm.

Lúc này Tất Mặc Kỳ hét lớn một tiếng, giết nốt con yêucuối cùng. Anh nhìn qua tình hình bên Nghiêm Lạc, trong lòng càng lúc càng lolắng, quay đầu thúc giục: "Mọi người nhanh một chút".

"Được rồi, được rồi." Âm Yến Tư và Ray maulẹ kiểm tra lại một lượt tất cả các khối thuốc nổ.

Tất Mặc Kỳ quay đầu, kéo bọn họ: "Vậy chạymau!".

"Còn Boss thì sao?" Mọi người vô cùng kinhngạc.

"Đi", Nghiêm Lạc lạnh lùng quát một tiếng,mọi người vội vàng ngậm miệng. Tất Mặc Kỳ nhìn Chúc Tiểu Tiểu một cái, NghiêmLạc cũng không quay đầu, xoay tay, vỗ vào tay Tiểu Tiểu, nói: "Em cũng đicùng bọn họ đi!".

Chúc Tiểu Tiểu không đáp, sau đó cắn răng, miễn cưỡngđi cùng Tất Mặc Kỳ. Tất cả đều không lên tiếng, trận hình đã bày xong, bọn họtheo sau Tất Mặc Kỳ chạy ra bên ngoài.

Chạy được một đoạn rồi, lúc này mọi người mới hỏi:"Chúng ta vì sao phải chạy?".

"Bắc Âm Vương dựa vào việc hấp thu tà khí của yêuma để trị thương. Mọi người ở đó, Nghiêm Lạc không dám động thủ. Nghiêm Lạckhông động thủ, Bắc Âm Vương cũng không phải ra tay, tà khí ông ta hút được sẽcàng nhiều, phần thắng cũng coi như càng lớn. Cho nên bọn họ mới trơ trơ đứngnhìn nhau như vậy. Mọi người rời đi càng sớm, đối với Nghiêm Lạc càng có lợi.”

"Vậy chúng tôi quyết không làm vướng chân. Nhưngmà Tất lão đại, anh ở lại giúp đỡ Boss đi, chúng tôi có thể tự ra ngoài.”

"Không được, anh ấy bảo tôi đưa mọi người đi,nhất định là đã có sắp xếp. Với tình hình bây giờ, nếu không có tôi đưa đi, elà mọi người cũng không ra ngoài nổi."

Mấy người im lặng, đích xác là bọn họ đang cảm thấycàng lúc càng lạnh, thể lực cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, Nếu như không cóTất Mặc Kỳ cả quãng đường dùng pháp lực hỗ trợ, e là bọn họ đã ngã gục giữađường rồi.

Thư Đồng vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn một cái:"Bỏ đi bỏ đi, Boss giỏi như vậy, chắc chắn không sao. Chúng ta ra ngoàitrước, tỉ thí với yêu ma đẹp trai. Hy vọng đám người kia còn chưa giết sạchhết, để lại cho chúng ta vài con".

"Tôi cược rằng sau khi ra ngoài cô chỉ có thể ngãsấp trên đất mà thở thôi."

"Xí, anh coi thường lão nương, anh đợi đó!"

"Bên ngoài nhất định đang đánh nhau náo nhiệt,chắc chắn vui hơn so với chỗ u ám này của chúng ta."

Trên núi đích xác là đang đánh nhau kịch liệt, may màcả khu vực này đều đã bị phong tỏa, thần tộc cũng dùng kết giới để phong ấn vùngnúi lại rồi, nếu không cuộc chiến nảy lửa này sẽ làm ảnh hưởng tới toàn bộ cáckhu vực xung quanh.

Thủy Linh theo sắp xếp, đồng hành cùng Smile trên cảđoạn đường. Nó thấy anh dẫn đầu hai đội hàng ma hùng mạnh tiến lên, diệt đượcrất nhiều yêu ma quỷ quái, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Lúc này lại một đám ma quái đánh đến, trong lòng ThủyLinh nghĩ cuối cùng cũng đến lúc nó phát huy rồi. Nó "soạt" cái, vọtlên không trung, hai cánh tay vung mạnh, đang định hét lớn một tiếng, huy độngnước Tỉnh tuyền hàng ma sư mang trên người công kích vào mắt của yêu ma, tiếnvào trong cơ thể.

Nhưng nó còn chưa kịp hét, thì đã nghe thấy một tràngtiếng ''tách tách tách", liền sau đó, đám hàng ma sư kêu lên thảm thiết.Thủy Linh nhìn kỹ lại, thấy toàn bộ bình Tỉnh tuyền trên người các hàng ma sưđồng loạt nổ tan, nước Tỉnh tuyền đương nhiên cũng đều bị hủy.

Ánh mắt mọi người "xẹt" một cát quét hết vềphía Thủy Linh. Thủy Linh há miệng trợn mắt, bị biến cố đột xuất kỳ lạ này dọacho tắc nghẹn, chỉ có thể lớn tiếng la lên: “Không phải tôi làm!".

Smile vung sợi tỏa liên quét ngã mấy con tiểu yêu, lớntiếng hét: "Đừng để ý nước Tỉnh tuyền nữa, giết!".

Các hàng ma sư tập trung tinh thần, toàn lực khaichiến. Thủy Linh đứng ở giữa không trung, vừa bực mình vừa đau lòng. Làm saolại như thế này? Làm sao lại vỡ hết rồi? Nước Tỉnh tuyền của nó, cứ thế này mấthết rồi?

Thủy Linh còn đang ngẩn người thì không biết từ đâu,một luồng tên nước rào rào tấn công tới, trực tiếp đâm thẳng về phía trái timnó. Smile lập tức khua tay, kéo Thủy Linh lại kịp thời, trong khoảnh khắc tránhđược đám tên nước kia.

Nhưng đột nhiên, một luồng nước đen lại ập đến, cuốnngã mấy hàng ma sư, Smile hét: "Là Hắc thủy yêu".

Thủy Linh toàn thân chấn động, nhảy lên mắng chửi:"Khốn nạn, khốn nạn, khốn, khốn, khốn...". Cái này nó học được từ conngười, bây giờ vừa hay có thể giúp nó biểu đạt được cơn phẫn nộ khó tả tronglòng: "Ông mày chứ, là mày hủy nước Tỉnh tuyền của tao, tao đánh vớimày!".

Thủy Linh còn chưa nói xong thì một bóng nước màu đenđã từ phía rừng cây lao tới, bóng đen đó vừa cuộn lại, một luồng nước đen tràođến chỗ Thủy Linh. Thủy Linh hét lớn một tiếng, nước trong dòng sông nhỏ bênnúi xa xa liền bị cuộn lên, vụt tới như một lưỡi đao, chém ngang luồng nước đenhung hãn.

Hai luồng nước ập vào nhau, rào rào rớt xuống như mưa,làm cho tất cả đang giao chiến bên dưới ướt như chuột lột. Thủy Linh vừa hét:"Tôi không cố ý!", vừa bám sát không buông, tiếp tục lao về phía Hắcthủy yêu.

"Cho mày thấy sự lợi hại của tao!" Thủy Linhlớn tiếng nói, khua hai tay, nước trong sông nhỏ lại bị hút lên cuồn cuộn, đánhthành xoáy nước, từ xa quét sang bên này.

Huyền Thiên Ngọc Nữ phi thân đến, hét: "Để tagiúp một tay!". Cô phất hai tay áo một cái, thủy lưu kia liền giống nhưvòi rồng trong gió, cuốn đi với lực hút cực mạnh. Hắc thủy yêu lập tức tìm cáchtrốn, Smile liền vung sợi tỏa liên về phía nó. Hắc thủy yêu chỉ kịp ré lên mộttiếng rồi bị cuốn vào vòi rồng nước, trong lực xoáy kinh hồn, hoàn toàn mất đithần trí.

Thủy Linh vui mừng, hét lớn, tiếp tục tấn công. Xoáynước kia càng cuốn càng lớn, càng cuốn càng nhanh, đám tiểu yêu tiểu quái trênmặt đất bị hút hết lên từng con. Thủy Linh đang đắc ý, đột nhiên một luồng sóngnhiệt tấn công đến, nóng kinh người, suýt chút nữa thì khiến nó tắt thở.

Smile vung tỏa liên, "soạt" một cái, cuộnThủy Linh kéo đến phía sau người mình, Thủy Linh trở về từ chỗ chết, thở dốcmột hồi. Huyền Thiên Ngọc Nữ hét gọi các hàng ma sư: "Mau lui ra, là ChúcDung!".

Các hàng ma sư lần lượt lùi lại, Huyền Thiên Ngọc Nữgiơ tay một cái, kiếm dài lao tới, tấn công Chúc Dung. Smile cũng vung tỏaliên, bám sát.

Mới đó mà hai bên đã đánh được hai mươi hồi, Chúc Dungrõ ràng chiếm thế thượng phong. Happy đuổi đến, thấy cảnh tượng trước mặt, lậptức tham chiến. Bọn họ ba đấu một từ bên này rừng cây đánh đến bên kia, lửa củaChúc Dung khiến rừng cây bị thiêu mất cả mảng, đất dưới chân bỏng giãy.

Smile và Happy lúc này nghe thấy Chu Duệ nói trongthiết bị liên lạc: "Tay bắn tỉa vào vị trí, đạn băng tinh Tỉnh tuyền vàovị trí, cần có tầm ngắm, cần có tầm ngắm!".

Smile và Happy như có giao ước ngầm, lập tức đan tỏaliên vào nhau, kết thành một tấm lưới, trong chốc lát giữ chặt lấy Chúc Dung.Chúc Dung hét lớn một tiếng, tỏa liên lại bị đốt đỏ hồng, Smile và Happy cắnchặt răng thắt lưới, không chịu buông tay.

Huyền Thiên Ngọc Nữ lao lên trước, cầm kiếm đâm thẳng.Chúc Dung há miệng, phun ra một quầng lửa cực lớn, trực tiếp phóng vào HuyềnThiên Ngọc Nữ. Huyền Thiên Ngọc Nữ bất đắc dĩ phải lùi lại. Lúc này, chỉ nghe thấymột tiếng "bụp" vang lên, quả đạn băng tinh trong suốt đã đánh trúnglồng ngực Chúc Dung. Chúc Dung bất ngờ trợn trừng mắt lên, tựa như không thểchấp nhận sự thật. Hắn ta nhìn chằm chằm vào ngực mình, đột nhiên mềm nhũn.

Smile và Happy thả lỏng tỏa liên, Chúc Dung kia cũng"rầm" một cái, đổ xuông mặt đất.

Một hàng ma sư cầm súng dài nãy giờ nấp sau thân câyyểm hộ bước ra, Thủy Linh nhảy nhót bên cạnh anh: "Là công lao của tôi, làcông lao của tôi. Nhờ tôi bảo vệ nên viên đạn kia mới bắn trúng được, nếukhông, còn chưa chạm vào người hắn ta, thì đã bị tan ra rồi. Tôi còn khiến viênđạn kia nhanh chóng hòa vào huyết mạch của hắn, cho nên hắn mới ngã xuống nhanhnhư thế...".

Nó ríu ra ríu rít, đáng tiếc mọi người không rảnh nghenó nói, lại đang bận rộn nghênh đón một kẻ địch mới. Thủy Linh cũng cảm thấynói một mình vô vị, nó xông vào vòng chiến, hét lớn: "Các anh em, lênđi!". Hét xong lại thấy lời này có ý trọng nam khinh nữ, vậy nên bổ sungthêm một câu: "Các chị em, xông lên!".

Cả một vùng núi, ác đấu quyết liệt.

Mọi người gắng sức đánh giết gần nửa ngày, hàng ma sưbị thương quá nửa, nhưng yêu ma vẫn chưa diệt hết. Tề Nghiên La bảo vệ phíatrước Cửu Thiên Huyền Nữ, cùng chiến đấu với xà yêu. Vào lúc này, đột nhiênhiệu lệnh vang lên, Thôi phán quan đưa các kỳ nhân bắt ma ở những nơi khác đến.Chu Duệ đang chỉ huy trong phòng giám sát thông cáo với mọi người: "Quânviện binh đã đến, quân viện binh đã đến, vị trí các chiến khu đã thôngbáo".

Trong phòng giám sát, những hình ảnh về tình hình cuộcchiến được vệ tinh truyền tới rất rõ ràng. Chu Duệ và mọi người căn cứ vào báocáo tình hình các trận chiến và hình ảnh giám sát thu được, điều phối, sắp xếp.

Mọi người đều rất phấn chấn. Trong nửa ngày này, bọnhọ không chỉ dẫn được rắn ra khỏi hang, mà còn chia nhỏ được đám yêu ma tới cácnơi mai phục, phân tán lực lượng của bọn chúng. Mọi người đang cùng tạo thế baovây, chỉ chờ quân viện binh đến, sẽ chặn hết đường lùi của đám yêu ma, bọnchúng có mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Trên đỉnh núi, Thôi phán quan đánh đến, ông tấn côngthẳng vào ngực của một yêu ma, giải cứu một Huyết tộc từ giữa móng vuốt của nó.Đại Hưởng xông lên trên, cõng Huyết tộc bị thương trên lưng, di chuyển tới, nấpphía sau một đống đất.

Trong trận chiến này, các quỷ sai chịu trách nhiệm bảovệ, đưa nhân viên bị thương đến nơi cấp cứu. Bọn họ bay rất nhanh, con ngườikhông thể thấy rõ dáng vẻ của họ, mà chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc cáng đangbay bay giữa không trung.

Đại Hưởng thấy một chiếc cáng không người đang bayđến, vội vàng vẫy tay: "Ở chỗ này, chỗ này!". Chiếc cáng vội vàng laotới, quỷ sai giúp Đại Hưởng nhấc người thanh niên Huyết tộc này lên cáng. ĐạiHưởng vỗ vai Huyết tộc đó: "Người anh em, kiên trì nhé, đợi đánh xong, vếtthương của anh khỏi rồi, tôi sẽ mời anh đi uống rượu!". Huyết tộc nàychính vì cứu anh mới bị thương, Đại Hưởng vô cùng cảm kích.

Huyết tộc yếu ớt mỉm cười đáp: "Tôi thích nước épcà chua...".

Thật là không nể mặt! Đại Hưởng khuôn mặt đen sì,nhưng vẫn nói: "Được, mời anh uống nước ép cà chua".

Cáng khiêng đưa nhân viên bị thương đi rồi, Đại Hưởngthay xong ổ đạn, xông ra khỏi chỗ ẩn nấp, lao vào trận chiến: "Thạch Đầu,cố lên, người anh em tôi đến đây!".

Quân viện binh đến rồi, cục diện nhanh chóng xoaychuyển, dưới sự điều phối của bọn Chu Duệ, các vòng vây dần dần hình thành,từng vòng từng vòng nhỏ siết chặt đám yêu ma.

Thủy Linh vui vẻ chạy cùng với các tay bắn tỉa, nhữngbình Tỉnh tuyền mang theo trên người đều bị hủy rồi, nó không thể phát huy khảnăng, nhưng đạn băng tinh Tỉnh tuyền vẫn còn, chỉ có điều thời gian quá gấp,không làm được nhiều đạn, chỉ có thể phối hợp với các tay bắn tỉa, dùng ở chỗquan trọng.

Thủy Linh sau sự việc kết hợp với tay bắn tỉa đánh bạiđược Chúc Dung, liền có lại tự tin. Nó cùng với các tay bắn tỉa, dùng bản lĩnhcủa mình bảo vệ đạn băng tinh Tỉnh tuyền để mỗi một quả đều có thể phát huy tácdụng. Nó còn muốn chỉ điểm cho các tay bắn tỉa, bảo bọn họ chỗ nào có đại mathần, mau đi. Đáng tiếc không ai nghe lời nó, mọi người chỉ tuân theo lệnh điềuđộng trong máy liên lạc.

Tề Nghiên La vẫn luôn đi cùng Cửu Thiên Huyền Nữ. Vếtthương của Cửa Thiên Huyền Nữ còn chưa khỏi, lại là mục tiêu tấn công của lũyêu ma, cho nên suốt quãng đường đi theo bảo vệ, cô đã giết được không ít mađầu. Nhưng thời gian kéo dài, trong lòng cô bắt đầu sốt ruột. Nghiêm Lạc và TấtMặc Kỳ đưa đội hàng ma sư kia đi vào lâu quá rồi. Cũng không biết tình hình bêntrong như thế nào, có phải đã xảy ra biến cố gì không?

Đang nghĩ ngợi thì một tiếng "Uỳnh" cực lớnvang lên, đất rung núi lắc. Lưng núi đột nhiên trông ra một cửa động, cả đámngười được bao bọc trong một quả cầu sáng từ đó lăn ra ngoài.

Tề Nghiên La và Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy, nhanhchóng lướt qua đó. Quả cầu sáng rơi trên mặt đất, tản ra rồi biến mất, Tất MặcKỳ đang thở hổn hển phát năng lượng bảo vệ. Tề Nghiên La lao đến ôm chầm lấyanh.

Các hàng ma sư rên rỉ "ai da, ai da", mọingười đều đã sức tàn lực kiệt, vừa trở về từ chỗ chết. Trên đường chạy rangoài, bọn họ không những bị thú âm truy sát, mà còn bị yêu đầm lầy tấn công.Bọn họ đánh nhau kịch liệt, hình như đã đánh tới mọi ngóc ngách của địa ngụcrồi. Toàn bộ khu vực rung lắc như muốn sập, cuối cùng cũng giết chết được yêuđầm lầy. Nhưng mọi người bây giờ đã không chạy nổi nữa, Tất Mặc Kỳ chẳng còncách nào, đành gắng kết lực khí bao bọc tất cả, đập lấy một khe hở, lăn rangoài thoát thân.

Thư Đồng nằm trên đất lớn tiếng nói: "Bố tôi lạicó thể nhìn thấy tôi rồi, tôi thật sự thấy vui mừng cho ông ấy".

"Cô xem, tôi đã nói rồi mà, sau khi ra ngoài, côchắc chắn chỉ cò thể ngã sấp, còn nói gì đến đánh yêu quái đẹp trai."

"Xí, lão nương rõ ràng là đang nằm, đâu có ngãsấp." Thư Đồng còn đang biện bạch, Tiết Phi Hà đột nhiên bò dậy nhìn:"Tiểu Tiểu đâu, mọi người ai nhìn thấy Tiểu Tiểu đâu không?".

Tất Mặc Kỳ "á" một tiếng nhảy bật dậy, nhìntrái ngó phải, than vãn: "Không phải chứ?". Anh sợ đến tê cả da đầu,cố gắng nhớ lại, thời khắc nguy cấp khi bao mọi người lại, đưa ra ngoài, TiểuTiểu có trong đó cùng với bọn họ không?

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cố ấy, là lúc đangđánh nhau với yêu đầm lầy."

''Tôi thì nhớ trước khi gặp yêu đầm lầy, cô ấy vẫnluôn ở phía sau tôi."

"Tôi cũng nhớ là lúc đánh nhau với yêu đầm lầy,cô ấy giúp tôi ngăn đỡ một lần."

Mọi người bàn luận lung tung, ấn tượng cuối cùng đềulà khi gặp yêu đầm lầy, Tiểu Tiểu vẫn còn bên cạnh. Tất Mặc Kỳ nỗ lực nhớ lại:"Khi tôi bao toàn bộ mọi người lại, chắc không bỏ sót ai". Anh lolắng đến toát mồ hôi lạnh: "Tôi chắc chắn không bỏ sót, vậy Heo Con kia điđâu rồi?". Nếu như anh "làm mất" Heo Con, cái tên Nghiêm Lạc kiachắc sẽ lột da anh mất!

"Cô ấy chắc là quay lại đi tìm anh em rồi.” TềNghiên La vừa nói câu này, mọi người đều ngẩn ra.

Tề Nghiên La nhìn lên không trung, thấp thoáng trôngthấy hình ảnh địa ngục thượng cổ đen sì: "Cô ấy sẽ không vứt anh em lại.Từ khi bắt đầu, cô ấy chưa từng vứt bỏ anh ấy".

Lúc bắt đầu là khi nào? Mọi người quay sang nhìn nhaungơ ngác, ngược lại Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La đều hiểu rõ.

Đó là khi cô ấy vẫn còn là một chú heo, cô ấy khôngđầu thai, không sợ chết, chỉ muốn ở cùng với anh. Hai nghìn năm qua đi, cô ấyxuống địa ngục tìm Tỉnh tuyền, rõ ràng là tuyệt vọng nhưng không chịu từ bỏ.Thì đến hôm nay, cô ấy sao có thể rời khỏi Nghiêm Lạc mà tìm đường sống mộtmình chứ?

Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh thở dài: "Cầu chohai người bọn họ được bình an".

Tề Nghiên La đoán không sai, Chúc Tiểu Tiểu thực sự đãquay lại tìm Nghiêm Lạc.

Cô hiểu rõ, ở trong tình thế này, cô ở lại chỉ khiếnNghiêm Lạc thêm phân tâm, làm vướng chân anh, cho nên cô không nói gì, ngoanngoãn cùng đi với Tất Mặc Kỳ. Những khổ sở vất vả trên cả đoạn đường, đươngnhiên không cần kể. Cô vốn chưa khỏi hẳn bệnh, lúc trước được đi bên cạnhNghiêm Lạc, cô có chỗ dựa dẫm nên không cảm thấy khó chịu. Sau đó, rời khỏianh, cùng với thiên đoàn hàng ma và Tất Mặc Kỳ đi ra. Trong đầu cô chỉ lo lắngcho anh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Lúc đại chiến với yêu đầm lầy, trờilong đất lở, trong lòng cô đột nhiên trào lên một ý nghĩ vô cùng cấp thiết:Boss cần cô.

Từ khi có vòng tay của Thiên Bà cho, sức cảm ứng củaChúc Tiểu Tiểu rất mạnh. Cô vẫn luôn hành động theo trực cảm, lần này cũngkhông phải ngoại lệ. Thứ cảm giác thôi thúc mãnh liệt ấy khiến cô không còn kịpnói gì, đã quay người chạy thẳng vào đường cũ.

Con đường này tĩnh lặng tối tăm, vô cùng đáng sợ ChúcTiểu Tiểu không biết mình bị làm sao nữa, sao cô có thể nhớ rõ con đường đã điqua như vậy? Cô cũng không cảm thấy lạnh, không cảm thấy khó chịu, dốc sứcchạy, chỉ hận không thể chớp mắt một cái liền đến được bên Nghiêm Lạc.

Huyết dịch toàn thân cô phát nóng, trong lòng chỉ cómột suy nghĩ: Boss cần cô!

Nghiêm Lạc ở bên này, vào thời khắc này, đang đánh mộttrận quyết tử với Bắc Âm Vương.

Mọi người vừa mới rút đi, Nghiêm Lạc liền khua trườngđao, chém về phía Bắc Âm Vương. Anh phải cho nổ tung địa ngục này. Nhưng, anhcũng phải đảm bảo chắc chắn Bắc Âm Vương không thể lại chạy thoát. Nếu nhưkhông đánh bại ông ta, e rằng sẽ lưu lại hậu họa về sau.

Bắc Âm Vương vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động củaNghiêm Lạc. Ông ta biết anh đang đợi cái gì, ông ta không hành động là bởi vìông ta vẫn đang phải hấp thụ tà khí. Trước đó bị trọng thương, trong thời gianngắn, ông ta không kịp hồi phục, chỉ có thể dựa vào loại pháp thuật tà đạo nàynhanh chóng bổ sung năng lượng. Ông ta hấp thụ càng nhiều tà khí, cơ hội giànhthắng lợi sẽ càng lớn.

Nghiêm Lạc cầm đao tấn công, hai đồng tử Bắc Âm Vươngco lại, cánh tay khua ống dây, hai con yêu phía trên liền văng xuống, trực tiếplao đến trước mặt Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc "vút vút" chém hai nhát, yêu quáikia vặn người tránh đi, nhưng sau đó dính phải trường đao của Nghiêm Lạc liềnđiên cuồng bổ nhào vào anh.

Nghiêm Lạc vung cánh tay, đá chân, cán đao ngang ra,lòng bàn tay phải ở trên cán đao kích thẳng, chính xác đập vào ngực một conyêu. Con yêu đó chẳng kịp rên lên một tiếng, ngã xuống đất, hồn bay phách tán.

Con yêu còn lại lao đến trước Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạcđứng yên tại đó, trường đao trong tay xoay một vòng đánh tới, tốc độ cực nhanh.Con yêu chưa kịp hành động gì, đã bị chặt thành hai khúc.

Một chuỗi động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt. BắcÂm Vương lạnh lùng nhìn theo, biết không thể kéo dài thời gian nữa, ông ta hétlớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên, hai cánh tay khua một cái, ống dây kia lạikéo theo bảy con yêu trên đỉnh đầu bay hướng đến phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạcliên tiếp lùi hai bước, trường đao khua nhanh, ầm ầm nổi gió, trong thoáng chốcchém ngã một con.

Lúc này Bắc Âm Vương tung ra một cước, tảng đá lớn màông ta vừa ngồi ép đến, thì ra là một con yêu đá.

Nghiêm Lạc một mình chống trả bảy, tám con yêu, lưỡiđao sắc như điện, chú vang như sấm, lòng bàn tay như đá lớn, nắm đấm như saorơi. Đang đánh đến hồi kịch liệt, đột nhiên cảm thấy bốn bề âm khí giống ngànkim đâm tới, anh quay phắt lại nhìn. Thì ra Bắc Âm Vương đang đứng ngoài làmphép.

Nghiêm Lạc thét một tiếng dài, đạp đất vọt lên, trênđầu lại có âm khí nặng nề ép xuống. Anh chuyển người tránh đi, tiếp tục khuađao, giết chết một con yêu. Yêu đá lao đến tạo thành một lá chắn, Bắc Âm Vươngnhân cơ hội, hợp hai lòng bàn tay lại, quét một đạo Minh âm kiếm về phía NghiêmLạc. Nghiêm Lạc một chưởng đánh văng thứ cổ quái kia ra, đá yêu đổ nhào tới BắcÂm Vương. Con yêu đá kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, bị Minh âm kiếm của BắcÂm Vương chém thành hai nửa, hồn bay phách tán ngay tại trận.

Nghiêm Lạc không dừng lại, lật tay đập bay một conyêu, hích mạnh cán đao, đẩy con yêu khác tới chỗ Bắc Âm Vương. Bắc Âm Vương sátkhí đằng đằng, chẳng thèm nhìn lấy một cái, lập tức đánh chết con yêu đó.

Ngăn giữa hai người là đám yêu ma. Mấy chục chiêu qualại, cuối cùng giết hết cả lũ, chỉ còn có Nghiêm Lạc và Bắc Âm Vương.

Bọn họ đánh nhau kịch liệt, Nghiêm Lạc càng đánh càngkinh hãi trong lòng. Bắc Âm Vương lẽ ra đang trọng thương, không ngờ ông ta lạidùng phương pháp trị liệu tà đạo đó. Bây giờ công lực của ông ta rất lớn, cònanh càng đánh càng xuống sức, tình hình tương đối tồi tệ, chỗ này rõ ràng khôngbình thường!

Bắc Âm Vương cũng đã phát hiện ra sự suy yếu củaNghiêm Lạc, ông ta cười lớn, quát: "Diêm La, ngươi năm lần bảy lượt khôngthắng nổi ta, ngươi đã nghĩ đến có ngày hôm nay chưa?". Hai lòng bàn tayông ta hoa lên, âm khí như lưỡi đao chém tới, Nghiêm Lạc không tránh kịp, bịtrúng hai đao.

Bắc Âm Vương ép sát từng bước, lại nói: "Ngươivận may khắp nơi, việc gì cũng có người giúp đỡ. Ngươi và ta vốn dĩ nước sôngkhông phạm nước giếng. Ngươi làm tiểu thần tiên của ngươi, ta làm vua địa phủcủa ta, ngươi lại cứ muốn đến hại ta, đoạt vương vị của ta. Thù này không báo, BắcÂm Vương ta tự xử như thế nào đây?".

Nghiêm Lạc không để ý đến ông ta, ra sức đánh, nhưnganh cảm thấy hơi thở càng lúc càng yếu, sức manh lại từng chút từng chút mộtmất đi. Chỗ này, chắc chắn có vấn đề, lẽ nào còn lợi hại hơn cả của Minh âm kếtgiới?

Bắc Âm Vương lại nói: "Trời không tuyệt đườngsống của người, ta từ trong chỗ tuyệt vọng sống lại, trời cho duyên lạ. Ngươiđoạt địa phủ rồi, ông Trời lại ban tặng cho ta một địa phủ khác, chỗ này toànlà oan hồn thượng cổ, âm khí càng mạnh, tà ma tự sinh. Ngươi và Cửu Thiên HuyềnNữ bị trúng độc lại vẫn qua được, đúng là chuyện ta vạn lần không ngờtới".

Nghiêm Lạc giương đao lên, gắng sức đánh bật một đòntấn công của ông ta, vẫn không nói gì. Bắc Âm Vương lạnh lùng hừ: "Ngươiđến hôm nay có giả vờ như thế nào cũng vô dụng, đây là nơi hội tụ âm khí, tachọn chỗ này tu hành, chính bởi nó có tà khí mạnh nhất. Sức mạnh của Minh âmkết giới ở chỗ này cũng tăng lên hơn mười lần, không những phong tỏa không giannày, ta còn có thể từ từ từng chút từng chút hấp thụ năng lượng của ngươi.Ngươi càng ngày càng yếu, còn ta càng ngày càng mạnh".

Nghiêm Lạc hơi sững lại, thì ra là vậy. Anh vội vã thuđao, tốc độ rút lui, mượn cơ hội điều khí.

Bắc Âm Vương cũng không truy kích, ông ta cười nói:"Các ngươi cho rằng ta trọng thương, chính là cơ hội tốt để giết chết ta?Các ngươi không ngờ nổi ta lại có được kỳ duyên này, luyện thành thần công.Nhưng mà các ngươi đến hơi sớm, nếu như chậm lại hai ngày nữa, ta đã có thể hấpthụ toàn bộ những âm độc kia, sẽ không còn ai có thể làm bị thương ta được nữa.Các ngươi hôm nay không đến, sau hai ngày nữa ta cũng sẽ cho người đi tìm cácngươi. Thật đáng tiếc!".

Ông ta ngừng lời, tiến lên hai bước, đến gần NghiêmLạc hơn: "Ta tuy đại công chưa thành, nhưng chỗ này giăng Minh âm kết giớilà thích hợp nhất, chính ngươi tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết! Chỗ nàyngươi chạy cũng không thoát, muốn giết ta cũng không nổi, và cũng không ngườinào tới cứu ngươi được". Bắc Âm Vương ha hả cười lớn: "Dù cho CửuThiên Huyền Nữ có đến, cũng không cứu nổi ngươi!".

Lời còn chưa dứt, ông ta đã đột nhiên lao đến bênNghiêm Lạc. Nghiêm Lạc chuyển người tránh đi, hai cánh tay mở ra, quần áo trênngười bay phần phật, phóng hết công lực khởi động thuốc nổ, thuốc nổ bùa chúcủa mười ba điểm kia "bùm bùm" nổ vang, theo trận hình của Thiên cangbát trận, lần lượt nổ hết điểm này đến điểm khác.

Bắc Âm Vương hơi sững lại, nhanh chóng hiểu ra. Ông tacòn thắc mắc những con người kia vì sao phải tìm đến chỗ này, hóa ra vì nhưvậy.

Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Ta không ra ngoài đượcnữa, nhưng ông cũng như vậy. Chỗ này chính là đất chôn thây của ông!".

Bắc Âm Vương tức đến thất khiếu1 xìkhói, ông ta lao đến, cánh tay phải phóng ra sát chiêu, gầm lên: "Ta giếtngươi!".

1 Bảylỗ trên mặt, gồm hai mẳt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Trong khoảnh khắc, ánh chớp chói lòa, lòng bàn tay đãsắp đánh trúng Nghiêm Lạc, Bắc Âm Vương lại đột nhiên cảm thấy cánh tay phảidội lại một cơn đau đớn, ông ta gào lên thảm thiết, nâng tay nhìn, cẳng tay đãbị đứt rời.

Bắc Âm Vương tựa như không dám tin, ông ta trừng mắtnhìn phía trước, lại thấy Chúc Tiểu Tiểu đang cầm vũ khí trên tay, thanh kiếmhoa lên, bảo vệ trước Nghiêm Lạc. Cô lớn tiếng quát: "Mười Cửu Thiên HuyềnNữ cứu không nổi, thì vẫn còn ta đây!".

Minh âm kết giới, cô xông vào không nhầm.

"Bùm!" Từ xa truyền đến tiếng thuốc nổ, chỗnày xem ra sắp không giữ được rồi.

Bắc Âm Vương hai mắt đỏ rực, nộ khí công tâm, lại làcon heo này! Năm đó chính nó đã cắn vào tay mình, bây giờ lại là nó khiến mìnhđứt lìa cánh tay.

Ông ta rống lên, lật bàn tay trái đánh tới. Tiểu PhấnHồng của Tiểu Tiểu bị đánh rơi xuống đất, ông ta một tay bóp lấy cổ Chúc TiểuTiểu giơ lên: "Không còn thanh kiếm dở hơi này nữa, ta xem ngươi còn cóbản lĩnh gì, ta muốn ngươi cùng chết với ta!".

Nghiêm Lạc giận dữ, trường đao khua đến, cùng lúc lạinghe một tiếng "đoàng" vang lên. Bắc Âm Vương gầm thét dữ dội, chânmềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Tay trái ông ta văng ra vì bị trường đao của NghiêmLạc chém ngang vai. Còn trên ngực ông ta, nơi viên đạn găm vào đang trào máu.

Chúc Tiểu Tiểu ngã xuống đất, chưa kịp hoàn hồn, chỉbiết lẩm bẩm: "Ta còn có súng!". Đạn băng tinh Tỉnh tuyền số lượng cóhạn, nhưng cô yêu cầu Smile phải cho cô một khẩu, không ngờ rằng lại dùng đượcvào thời khắc nguy cấp.

Bắc Âm Vương không cách nào tin được chuyện vừa xảyra, rõ ràng ông ta đang thắng thế, ông ta đã sắp thành công rồi, vậy mà...

Nghiêm Lạc lao đến, ôm chặt lấy Chúc Tiếu Tiểu:"Heo Con, Heo Con! Em dọa chết anh rồi, em dọa chết anh rồi!".

"Bùm", lại một tiếng nổ cực lớn vang lên,trời rung đất chuyển, tiếng nổ ở rất gần. Bắc Âm Vương mềm nhũn đổ xuống.Nghiêm Lạc cảm thấy được âm khí nặng nề trên mình biến mất, anh ôm Chúc TiểuTiểu, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Núi Phượng, đại thắng!

Đại đa số yêu ma đều bị tiêu diệt, có một số đại mathần bị đạn Tỉnh tuyền bắn trúng, vẫn đang bất tỉnh, người của Công ty Nhã Mãbắt giữ toàn bộ, chuyển về công ty.

Ở chiến trường, các thần tiên không bị thương tích cựctiêu diệt đám yêu ma còn sót lại.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ vai kề vai ngồi trên sườnđất dốc. Trong rừng cây bên cạnh, cả đoàn hàng ma sư mệt mỏi kiệt sức đang nghỉngơi. Ở một góc khác là mấy sư đồ Cửu Thiên Huyền Nữ.

"Tại sao đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa có động tĩnhgì? Có phải bọn họ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?", A Lahỏi, "Em vẫn muốn đi vào trong tìm kiếm bọn họ".

"Em cũng bị thương rồi, pháp lực không ổn định,đi vào sợ sẽ không ra ngoài được nữa. Bên trong toàn là thuốc nổ, cũng khôngbiết khi nào Nghiêm Lạc khởi động, nhỡ đâu em chạy vào trong, đúng lúc phát nổ,sau đó Nghiêm Lạc không còn em gái nữa, sẽ đánh chết anh." Những gì TấtMặc Kỳ nói là sự thực, toàn bộ người ở đây đều đã bị thương, chẳng ai còn sứcmà đi vào địa ngục tìm người nữa. Nhưng thực ra, người Tất Mặc Kỳ lo lắng nhấtchính là Heo Con, nếu như thực sự mất Heo Con, anh cũng không biết phải đốidiện với Nghiêm Lạc thế nào.

Tề Nghiên La còn muốn nói gì, đột nhiên thấy đất dướichân rung lên từng hồi. Tề Nghiên La kinh hãi thất sắc: "Địa ngục nổ rồi?Vậy anh trai em thì sao? Heo Con nữa?".

Không có ai trả lời cô, sắc mặt mọi người đều rất tệ,nhìn chăm chú về phía địa ngục.

Sau mấy lần rung chuyển, nước mắt Tề Nghiên La rơixuống, cô nhào vào lòng Tất Mặc Kỳ khóc: "Anh trai em đâu? Heo Con đâu?Bọn họ có phải là không ra ngoài được nữa không?". Cô khóc như đứt từngkhúc ruột, người xung quanh nghe thấy đều đau lòng.

Không lâu sau, trong rừng cây truyền đến một tiếngkhóc khác, tiếng khóc này càng thê thảm hơn. Tề Nghiên La sững sờ, ngẩng đầunhìn. Chỉ thấy Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu từ rừng cây sâu thẳm đi ra ngoài,Chúc Tiểu Tiểu đang khóc oa oa. Bọn họ đến gần, mọi người cuối cùng cũng ngherõ vì sao Chúc Tiểu Tiểu khóc, cô nói: "Anh là đồ khốn, anh không cần emnữa, anh dám không cần em…”

Mọi người ngẩn ra nhìn Nghiêm Lạc, vẻ mặt anh vừa căngthẳng vừa đau lòng, làm sao không cần cô ấy được chứ?

Chúc Tiểu Tiểu thấy mọi người đều ở đây, lau nước mắt,giãy giụa đòi xuống đất. Nghiêm Lạc đặt cô xuống, vốn cho rằng cô bình ổn cảmxúc là được rồi, ai biết được sau khi cô hít sâu mấy hơi, liền lao đến chỗ TềNghiên La tiếp tục khóc váng lên: "A La, A La, Boss, anh ấy muốn vứt bỏmình!".

"Anh không có." Nghiêm Lạc thật sự muốnkhóc, rõ ràng mọi người đều trở về từ chỗ chết, lẽ ra phải cảm động, vui mừng.Đằng này Heo Con nhà anh cả đoạn đường chỉ trách anh là kẻ phụ bạc, lảm nhảmkhông ngừng, nói mãi không thôi.

"Anh rõ ràng không cần em!" Chúc Tiểu Tiểugầm lên: "Anh muốn cùng Bắc Âm Vương đi tìm chỗ chết, chẳng phải không cầnem sao? Anh chính là kẻ bạc tình, là ai nói sẽ không rời xa em, quay đầu cái đãquên rồi, quay đầu cái liền không cần người ta...".

Mọi người sạm mặt, chẳng ai biết nên nói gì, kiểu tìnhhuống này, thật khó giải quyết!

Cuối cùng vẫn là Boss đại nhân anh hùng cái thế dũngcảm ra tay. Anh kéo Chúc Tiểu Tiểu vào lòng, mạnh mẽ bịt miệng, hôn cô, lập tứcngăn lại tiếng lải nhải không ngừng.

Máy bay tuần tra bay qua trên bầu trời, lá trong rừngkhẽ vang lên tiếng xào xạc, cơn gió nhẹ đưa, hình như còn mang đến một chúthương cỏ xanh. Chỗ này trước đó không lâu còn là chiến trường ngập tràn sátkhí, vậy mà lúc này lại toát lên vẻ dịu đàng mỹ lệ chỉ bởi một đôi nam nữ.

Cửu Thiên Huyền Nữ ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấythế giới sau mấy nghìn năm thực sự cũng rất đẹp. Bà quay mặt, nhìn thấy tộctrưởng Hồ tộc và tộc trưởng Huyết tộc đi đến, nhanh chóng đưa người bị thươngcủa mình đi khám bác sĩ, mà sau lưng bà, các hàng ma sư loài người vẫn đang đấukhẩu cười nói.

Cửu Thiên Huyền Nữ nghĩ đến những trải nghiệm trongmấy nghìn năm này của bản thân. Trước đó bà chưa từng nghĩ tới, có một ngày bàlại cùng với người, yêu, ma sát cánh chiến đấu, cùng với những bộ tộc mình luôncoi thường bảo vệ cho nền hòa bình của thế gian.

Bà thấy Nghiêm Lạc vẫn đang ôm Chúc Tiểu Tiểu dỗ dành,nhớ lại lời độc chú. Hóa ra trên thế gian còn có nhiều thứ mạnh hơn cả quyềnnăng, mạnh hơn cả bùa chú.

Niềm tin, dũng khí, tình bạn, tình yêu...