Hai chiếc chứng minh thư mới tinh đã làm xong, trêncột vợ/chồng viết tên của Nghiêm Lạc, trong lòng Chúc Tiểu Tiểu, nó giống nhưmột thương hiệu vậy. Đột nhiên cô cảm thấy yên tâm, hạnh phúc và mãn nguyện.Vừa rồi bệnh nhân thần kinh mắc chứng căng thẳng kia chẳng biết là ai nữa.
Cô cầm chứng minh thư cứ cười mãi, cười đến mức chóngmày chóng mặt, bị Nghiêm Lạc đưa lên xe, sau đó, bị ôm lên đầu gối, hôn điêncuồng.
"Chúc mừng bà, bà Nghiêm!"
"Chúc mừng ông, ông Nghiêm!"
Hai người dính lấy nhau, Chúc Tiểu Tiểu càng nhìn càngcảm thấy ông chồng mới lên chức của cô thực sự là khi không làm Boss thì siêuđáng yêu. Cô chủ động hôn mạnh mấy cái, cuối cùng bị anh cuốn lấy hôn đến mứckhông thở nổi.
"Anh không muốn đưa em đi gặp A La nữa, chúng tavề nhà." Ông Nghiêm rất không muốn thả vợ ra, nhưng hôm nay Tiểu Tiểu hẹnA La rồi, đã nói là đăng ký xong mọi người sẽ gặp nhau.
Nhưng bởi vì Nghiêm Lạc thân mang lệnh cấm, không thểgặp Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ, cho nên ngày quan trọng như thế này, chỉ đànhđể Chúc Tiểu Tiểu ăn mừng một mình với bọn họ.
"Không được." Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chứngminh thư của mình, vui mừng hớn hở, "Em muốn để cho A La xem chứng minhthư của em, em là chị dâu của nữ vương đó, uy phong biết bao".
Nghiêm Lạc gườm cô, Chúc Tiểu Tiểu dỗ dành: "Emcòn muốn cho A Mặc xem nữa, bọn họ chắc chắn không có cái này, để anh ấy ngưỡngmộ chết đi".
"Quỷ nghịch ngợm." Tuy Nghiêm Lạc cảm thấyviệc khoe khoang này không hiện thực bằng việc về nhà thân mật, nhưng mà hômnay thực sự nên để A La và A Mặc tham gia.
Nghiêm Lạc có chút không tình nguyện đưa Chúc TiểuTiểu đến chỗ hẹn gặp, Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đã đợi ở đó. Chúc Tiểu Tiểudưới ánh mắt ám thị của ông xã đại nhân, hôn một cái tạm biệt, sau đó ôm lấychứng minh thư của mình lao đến chỗ hai người kia. Nghiêm Lạc thậm chí nghethấy tiếng cười rất lớn của Chúc Tiểu Tiểu: "Mau xem mau xem, mau gọi chịdâu đi".
Anh không kìm được cười, thực sự không nỡ rời mắt khỏithân hình bà xã nhỏ của mình. Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn thấy anh, vuimừng vẫy tay ra hiệu. Nghiêm Lạc gật đầu với bọn họ, nhìn thấy góc đường có đệtử của Huyền Thiên phái đang trông chừng, anh cười với Tề Nghiên La rồi lái xerời đi.
Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ và Chúc Tiểu Tiểu đi vàotrung tâm thương mại, hôm qua bọn họ mới nhận được tin hôm nay hai người này điđăng ký, cho nên chẳng kịp chuẩn bị quà gì cả, thế là quyết định sẽ đưa ChúcTiểu Tiểu đến thẳng trung tâm thương mại chọn.
Tề Nghiên La vốn còn nghĩ nếu đến chuyện lớn như hônlễ thế này, mà Cửu Thiên Huyền Nữ còn không cho cô gặp Tiểu Tiểu, cô nhất địnhsẽ làm ầm lên một trận. Kết quả cả quãng đường dạo phố, Huyền Thiên phái bênkia chỉ theo sát từ xa chứ không có động tĩnh gì.
Chúc Tiểu Tiểu không chút khách khí lựa chọn mấy thứđồ đắt tiền, có đủ bộ văn phòng phẩm sang trọng như chặn giấy, ống bút ngọcthạch... Cô đã nhắm chúng từ rất lâu nhưng tiếc tiền không nỡ mua, cô cảm thấybày trên bàn làm việc của Boss rất đẹp. Còn có cài áo hàng hiệu đính kim cương,Boss mặc âu phục siêu đẹp trai, nếu như kết hợp thêm chút trang sức nhỏ sẽ càngđẹp. Sau đó còn có một chiếc ghế mát-xa tự động lớn siêu đắt, Boss mỗi ngày làmviệc rất vất vả, cô muốn giúp anh mát-xa nhưng sức tay không đủ.
Đi lòng vòng chọn một đống, đều là mua cho Boss, dù gìkhông phải là tiêu tiền của cô và ông xã cô, cho nên Chúc Tiểu Tiểu thích cáigì thì đều không nương tay.
Cuối cùng Tề Nghiên La kéo cô đến tiệm bán đồ lót gợicảm, "Cậu mua những thứ kia đều không khiến cho anh ấy mềm lòng đâu, nghelời mình, mua mấy bộ đồ này, đem 'đóng gói' mình lại rồi 'đưa' lên trên giường,anh ấy nhất định rất vui mừng".
Chúc Tiểu Tiểu nhăn nhó, ngại ngùng nói cô vẫn cònchưa công chiếm được Boss, '"đóng gói" càng đẹp e là càng khiến Bosstức giận. Nhưng dù sao đã đến rồi, Chúc Tiểu Tiểu cũng mặc kệ mọi thứ, cùng TềNghiên La cẩn thận lựa chọn.
Tất Mặc Kỳ đứng ở ngoài tiệm trông giữ một đống đồ vừamới mua, ngoan ngoãn chờ đợi. Mất cả nửa giờ đồng hồ, hai cô gái kia mới xáchtúi giấy đi ra.
Tất Mặc Kỳ nhướn mày, hỏi Tề Nghiên La: "Em cómua không?".
Tề Nghiên La gườm anh: "Muốn thế nào?".
Chúc Tiểu Tiểu bụm miệng cười, đứng bên cạnh vui vẻ,nói bóng nói gió: "Cô ấy không mua, nhưng mà có mấy bộ rất thích hợpđó".
Tất Mặc Kỳ mắt sáng lên, kéo Tề Nghiên La vào lạitrong tiệm: "Đi, đi, anh mua cho em. Phúc lợi Nghiêm Lạc có, anh cũng muốncó". Không thể kết hôn, anh đã thua một mẻ lớn rồi, những việc khác chẳnglẽ cũng thua?
Chúc Tiểu Tiểu cười lớn, đổi sang trông giữ đống chiếnlợi phẩm, chờ đợi.
Điện thoại vang lên, Tiểu Tiểu nhìn màn hình điệnthoại, là Mạnh Mạn. Trước đó có khoảng thời gian Mạnh Mạn không bình thườnglắm, Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy kỳ quái. Sau đó cô cùng Boss rời khỏi công ty,cũng có khoảng cách với Mạnh Mạn, bây giờ đột nhiên cô ấy gọi điện đến, lẽ nàovì biết bọn họ kết hôn nên gọi điện chúc mừng?
Chúc Tiểu Tiểu nhận điện thoại, Mạnh Mạn lập tức nóithẳng vào vấn đề: "Heo Con, có chuyện, rất quan trọng, là liên quan đếnBoss. Em có thể gặp mặt chị không?".
Đột nhiên nói muốn gặp mặt? Chúc Tiểu Tiểu cảm thấykhông ổn, liền từ chối: "Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao? Bâygiờ em đang ở bên ngoài, không đi được".
Mạnh Mạn bên kia im lặng một lát, khi cất lời nóitiếp, cô thấp giọng xuống, hình như còn đang thở dốc, gấp gáp nói: "Chị bịgiám sát rồi, không có thời gian nữa, hôm nay là cơ hội cuối cùng, chị bắt buộcphải đưa đồ cho em".
Chúc Tiểu Tiểu tuy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn nắmđược vấn đề chính: "Là đồ gì? Nói cho Boss có được không?".
Mạnh Mạn bên kia lại yên tĩnh một lát, sau đó nói:"Heo Con, chị nhận được tin, Boss hình như trúng độc rồi, anh ấy bất cứlúc nào cũng có thể hóa ma. Trên tay chị có thuốc giải, chị không thể giao choBoss, vạn nhất anh ấy đã thực sự trúng độc, thuốc giải này, thế gian chỉ có mộtphần, bị hủy rồi thì sẽ không còn hy vọng nữa".
"Chị nói bừa, Boss rất khỏe, anh ấy vẫn luôn ởcùng với em." Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy Mạnh Mạn bịa đặt như thế nhấtthời cảm thấy lửa giận bốc cao.
Mạnh Mạn lại không để ý đến cảm xúc của Tiểu Tiểu, côthở dốc, hình như đang chạy bộ, vừa chạy vừa nói: "A La nữ vương nhữngngười bên đó của bọn họ bị Huyền Thiên Ngọc Nữ bên này giám sát, thuốc giảicũng không thể đưa cho cô ấy, như thế Huyền Thiên phái sẽ biết Boss nhập ma,với tác phong làm việc của bọn họ, sẽ lập tức giết Boss để đề phòng chuyệnkhông may. Phải biết là, với quá trình tu luyện của Boss, một khi nhập ma,chính là tai họa diệt thế".
Chúc Tiểu Tiểu ngây dại hoàn toàn, cô không có cáchnào chấp nhận được những tin tức này, phản ứng đầu tiên của cô chính là khôngthể tin, nhưng cô thực sự rất sợ hãi.
Mạnh Mạn tiếp tục nói: "Chị không biết Bắc ÂmVương dùng phương pháp gì để hạ ma độc, nhưng nước của Tỉnh tuyền là thuốc giảiduy nhất. Trong tay chị có một lọ, em cầm đi, tìm cơ hội để Boss dùng là có thểcứu anh ấy".
"Em không tin, chị đang nói dối." Chúc TiểuTiểu có chút hoang mang lo sợ, cô thử công kích mỗi một kẽ hở trong lời củaMạnh Mạn: "Em đã từng gặp Thủy Linh, nó nói Tỉnh tuyền ở dưới đáy của địangục, có phong ấn và khóa giữ, chị sao có thể lấy được? Nếu như Boss nhập ma,em làm sao có thể không biết, anh ấy mỗi ngày đều ở bên cạnh em".
"Em biết Tỉnh tuyền là tốt quá rồi, nghe nói lúcđại kiếp trời đất lần đầu tiên xảy ra, có vị ma thần tên gọi Hỗn độn thiên thầnbị hai giới thần - ma liên thủ phong giữ, sau này cũng không biết qua bao nhiêulâu, chỗ đất phong giữ đó lại phun ra suối trong, đó chính là Tỉnh tuyền. NướcTỉnh tuyền có thể thanh tẩy ma tính và linh hồn. Lúc đầu Bắc Âm Vương cai quảnsự sống chết của nhân loại, phát hiện nhân loại mang theo ký ức chuyển sinh,làm thế đạo rối rắm, vậy là ông ta lệnh cho chị dùng nước Tỉnh tuyến để chế racanh Mạnh Bà. Thần tộc cũng lợi dụng khả năng thanh tẩy ma tính của nước Tỉnhtuyền đế đối phó với ma tộc, ma tộc không cam chịu diệt vong, tìm cơ hội phongấn Tỉnh tuyền lại và đặc chế ra khóa phong ấn, điều này khiến thần tộc khôngdám thử phá giải, bởi một khi động thủ, phong ấn phong giữ Hỗn độn thiên thầncũng sẽ bị ảnh hưởng, ông ta rất có thể vì thế mà trốn ra được. Sau này thầntộc quyết định thêm vào nhiều đạo phong ấn ở đó, lại xây dựng lên mười tám tầnglao ngục ở bên trên, để Hỗn độn thiên thần và Tỉnh tuyền mãi mãi bị phong ấn ởnơi tận cùng của thế giới. Từ đó, chỗ ấy không còn ai có thể vào được nữa. Saunày Bắc Âm Vương và chúng thần thỏa hiệp, dùng mười tám tầng lao ngục đó làmđịa ngục. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, mọi người lại không biết, trên tay chị,vẫn còn có một bình Tỉnh tuyền nhỏ duy nhất trên thế gian."
Mạnh Mạn hình như đã trốn vào chỗ nào, nói nhỏ nhưngrất rõ ràng: "Bắc Âm Vương xuất thế liền đến tìm chị, chị biết Boss khôngcòn tin tưởng mình nữa, chị không biết phải nói thế nào, bởi vì chị đích xác cótừng do dự. Nhưng chị thật sự không hề phản bội Boss. Chị không biết Bắc ÂmVương rốt cuộc muốn làm gì, cho nên khi đó mới muốn nghe ngóng tình hình củaBoss ra sao. Thời gian trước, Bắc Âm Vương vẫn luôn thăm dò xem trên tay chị cóphải còn giữ nước Tỉnh tuyền không, chị mới hiểu rõ thủ đoạn của ông ta. Ông tanhất định hạ ma độc với Boss, chị nói dối rằng nhiều năm như thế này nước Tỉnhtuyền sớm đã dùng hết rồi, nhưng Bắc Âm Vương không tin, ông ta muốn đảm bảochắc chắn kế hoạch của ông ta tuyệt đối không có sai sót, cho nên chị vẫn luônbị giám sát. Bây giờ bọn họ hình như không đợi được nữa rồi, chị tính ra đượchôm nay có nạn, cho nên mang theo bình Tỉnh tuyền trốn ra ngoài. Heo Con, chịkhông thể tin tưởng được ai, chỉ có thể tìm em. Chị đưa bình Tỉnh tuyền cho em,em hãy cứu Boss".
Chúc Tiểu Tiểu không biết nên làm thế nào, cô ý thứcnhìn sang Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La trong tiệm bán đồ độc quyền. Tề Nghiên Lađang nhận điện thoại, không biết trong điện thoại nói gì, khuôn mặt cô ấy nặngnề, hai đầu mày khóa chặt. Chúc Tiểu Tiểu nói với Mạnh Mạn: "Em kết hônvới Boss rồi, bây giờ đang cùng A La đi mua đồ". Cô muốn xem phản ứng củaMạnh Mạn thế nào.
Manh Mạn bên kia yên lặng một lát, sau đó nói:"Heo Con, chúc mừng hai người. Bên cạnh hai người chắc chắn có người củaHuyền Thiên phái theo dõi, em có thể nói lại việc này với A La, để cô ấy nghĩcách dẫn người của Huyền Thiên phái đi, đừng để bọn họ nhìn thấy chị, nếu khôngsẽ nổi lòng nghi ngờ, điều tra tìm hiểu, chỉ sợ sẽ càng bất lợi cho Boss. Bâygiờ chị qua đó tìm em nhé".
Manh Mạn thản nhiên như thế, lại khiến Chúc Tiểu Tiểucảm thấy do dự, lẽ nào điều Mạnh Mạn nói là thật? Bên này Tề Nghiên La đã đi vềphía cô, Mạnh Mạn ở đầu dây bên kia hỏi chỗ Chúc Tiểu Tiểu đang đứng, sau đóhẹn cô đến một trung tâm thương mại khác bên cạnh gặp mặt.
Chúc Tiểu Tiểu vừa dập máy thì Tề Nghiên La đã đếntrước mặt, cô nói: "Heo Con, Waiting xảy ra chuyện rồi. Mạnh Mạn mất tích,một đám yêu ma xông vào trong lật tung các hòm tủ lên. Trước mắt Happy và Smileđã đến đó, mình cũng phải đi ngay, Waiting là cửa vào của địa phủ, sự việcnghiêm trọng, mình không thể ở cùng cậu nữa".
Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, chuyện này cùng với lờiMạnh Mạn nói trong điện thoại đúng là có liên quan, những kẻ xông vào kia, erằng thứ muốn tìm chính là nước Tỉnh tuyền. Cô nhìn xung quanh, ở rất xa đằngkia, hai người đàn ông vẫn luôn theo dõi bọn họ chắc là Huyền Thiên phái. Cự lythế này chắc chắn không nghe thấy lời của bọn họ. Thế là Chúc Tiểu Tiểu nhỏgiọng, vội vàng nói lại lời Mạnh Mạn cho Tề Nghiên La nghe. Tề Nghiên La và TấtMặc Kỳ nghe xong sắc mặt đều thay đổi.
"Nhưng mà mình cùng Boss vẫn luôn ở cạnh nhau,không cảm thấy anh ấy có gì khác thường, anh ấy vẫn giống như trước đây, mìnhkhông tin anh ấy hóa ma rồi."
"Bắc Âm Vương có thể dùng hồn phách của Đậu Đậunuôi ma, vậy ông ta có thủ đoạn mới hóa thần thành ma cũng chưa biết chừng. Mađộc là hồn độc, sau khi xâm nhập vào hồn thể cũng cần có thời gian mới hợp nhấtđược. Nhưng chắc chắn sẽ phát tác, đó chỉ là chuyện không sớm thì muộn. Nếu nhưchuyện chị Mạn nói là thật, cậu lại không cảm thấy anh mình có gì khác thường,tức là anh ấy bây giờ vẫn còn chưa hóa ma."
Tất Mặc Kỳ cảnh giác, kín đáo quan sát người của HuyềnThiên phát nhỏ tiếng nói: "Nhưng ma độc xâm hồn, loại độc này đâu có đơngiản mà trúng như vậy".
"Nguyên nhân chúng ta có thể điều tra sau, trướcmắt quan trọng nhất là chúng ta lấy được nước Tỉnh tuyền về tay, Là thật haygiả, lấy được rồi lại nói tiếp." Tề Nghiên La nhanh chóng đưa ra quyếtđịnh: "Waiting bên kia mình nhất định phải đi, nếu không, xảy ra chuyệnlớn như thế này mình không xuất hiện thì quá khả nghi rồi. Heo Con, bọn mình sẽchia tay ở đây, cậu đợi Mạnh Mạn, mình dẫn người của Huyền Thiên phái đi, AMặc, anh tìm cơ hội thoát khỏi kiểm soát, giúp đỡ Heo Con".
"Vậy mình có cần phải thông báo cho Bosskhông?" Chúc Tiểu Tiểu chỉ lo lắng, nghĩ đến Nghiêm Lạc.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau một cái, haingười đều không dám đưa ra đáp án. Chuyện hóa ma cũng không chắc khi nào sẽphát tác, Mạnh Mạn lần này lo nghĩ là đúng, nếu bình Tỉnh tuyền duy nhất bị hủyđi, thì thật sự không còn cách nào xoay chuyển được. Nhưng hai người này vừamới kết hôn, Chúc Tiểu Tiểu mới đó đã gặp phải nguy hiểm, không thông báo choNghiêm Lạc, hình như không được ổn cho lắm...
Chúc Tiểu Tiểu nhìn biểu cảm của bọn họ, lòng chùngxuống, cô nắm chặt điện thoại, khẽ giọng nói: '"Vậy mình qua đó trước.Những thứ đồ này, phiền cậu tìm người giúp mình đưa về nhà nhé". Cô cúiđầu chầm chậm đi ra ngoài, Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ quan sát người của HuyềnThiên phái đứng đằng xa, nhìn nhau một cái, sau đó cầm những chiếc túi kia, đivề một hướng khác.
Chúc Tiểu Tiểu vừa đi vừa suy nghĩ, cô gọi điện thoạicho Ray: "Ray phải không? Anh có ở trong phòng giám sát không? Có việcmuốn nhờ anh giúp đỡ. Chị Mạn xảy ra chuyện rồi, chị ấy có thứ đồ đặc biệt quantrọng muốn giao cho tôi, nhưng chị ấy có thể đang bị người ta truy đuổi, chúngtôi hẹn nhau ở trung tâm thương mại quốc tế, anh có thể giúp tôi theo dõi hìnhảnh trong trung tâm thương mại này không?".
“Được, cô đợi chút, sau khi tôi điều chỉnh xong tínhiệu sẽ gọi cho cô." Ray trả lời rất nhanh, lại nói: "Cô và Boss đăngký xong rồi chứ, chúc mừng cô, Nghiêm phu nhân".
"Cảm ơn.” Chúc Tiểu Tiểu trong lòng đau đớn chuaxót, vì sao vừa rồi cô còn chìm ngập trong cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc,lúc này lại phải chịu đựng nỗi đau khổ có thể sẽ mất đi Boss. Cô chậm rãi bướcvào tòa nhà trung tâm thương mại quốc tế vừa đi vừa giống như vô tình nhìn đánhgiá xung quanh.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Chúc Tiểu Tiểugiật thót mình, vốn cho rằng Mạnh Mạn gọi đến, vừa nhìn lại là Nghiêm Lạc. ChúcTiểu Tiểu tay hơi run, ấn vào phím nhận cuộc gọi. Giọng nói của Nghiêm Lạc nghecó vẻ rất vui: "Bà Nghiêm, em dạo phố đã xong chưa, muốn ông Nghiêm mấy giờđi đón em?".
Chúc Tiểu Tiểu cố gắng để giọng nói của mình nghe cóvẻ bình thường: "Vẫn chưa xong đâu, em mua rất nhiều đồ, đang cầm khônghết đây".
Nghiêm Lạc ở đầu dây bên kia cười: "Thật chẳng dễdàng hành hạ bọn họ được một lần, đừng khách khí".
Chúc Tiểu Tiểu không biết nên nói gì, chỉ nói tiếp mộtcâu tận đáy lòng: "Boss, em rất nhớ anh".
Nghiêm Lạc bị sặc, ho hai tiếng, nói: "Anh cũngnhớ em, em dạo phố rất lâu rồi, không mua nữa, anh đi đón em được không?".
"Được." Chữ này đến đầu lưỡi rồi, Chúc TiểuTiểu cuối cùng vẫn kìm lại: "Không được, em vẫn muốn dạo. Dạo xong em sẽgọi cho anh".
"Được thôi."
Câu "Được thôi" kia của Nghiêm Lạc toát lênnỗi thất vọng nặng nề, khiến trái tim Chúc Tiểu Tiểu khó chịu, vào một khắctrước khi anh dập máy, cô đột nhiên nói: "Boss, em muốn mãi mãi ở bênanh".
Nghiêm Lạc sững lại, "hừ" một tiếng, giả vờgiận dữ: “Em muốn rời xa cũng không được đâu". Anh lập tức lại nói:"Anh sẽ ở gần đó đợi em, đừng đi lâu quá".
"Vâng." Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mắt mình caycay. Điện thoại vừa dập, chuông tin nhắn vang lên, vừa nhìn, vẫn là Boss.
"Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!"
Lập tức tin nhắn thứ hai lại gửi đến: "Anh nóiliên tiếp mười ngày, có thể đủ kích thích em không?".
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được cười, nước mắt trào ra,cô lau lau mắt, đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy dũng khí.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Không biết xấuhổ, dùng tin nhắn nói, không tính". Nghiêm Lạc không trả lời nữa, ChúcTiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lấy lại dũng khí cho mình.
Cô bình tĩnh vờ như đang dạo phố mua hàng, tới cửahàng điện thoại mua một chiếc tai nghe, cắm vào điện thoại, đeo lên. Lại đếncửa hàng bán vật dụng quân sự Thụy Sĩ, mua một con dao găm. Hôm nay cô ra ngoàiđăng ký kết hôn, chẳng mang theo vũ khí gì, nhưng cô không thể không có chuẩnbị, cô muốn bảo vệ Boss.
Lại đi qua hai cửa hàng nữa, nhìn thấy Tất Mặc Kỳtrong đám người, Chúc Tiểu Tiểu thấy yên tâm hơn. Điện thoại của Ray gọi đến:"Tiểu Tiểu, tôi nhìn thấy cô rồi. Boss không đi cùng cô sao?".
"Ừ, tôi không nói cho anh ấy, bây giờ không cóthời gian giải thích nữa. Chị Mạn chỉ gặp một mình tôi, thứ đồ trong tay chị ấyrất quan trọng, tôi nhất định phải lấy được. Chuyện này anh đừng nói choBoss."
"Được rổi. Chị Mạn vẫn ở cách đây hai con đường,Chu Duệ phát hiện ra chị ấy trong hình ảnh camera giao thông rồi, chị ấy vừamới xuống xe bus. Lại lên một chiếc taxi, hình như đang đi vòng, nhưng chúngtôi vẫn chưa nhìn ra người nào đang bám đuôi chị ấy. Tiểu Tiểu, cô cần hỗ trợkhông? Bọn lão đại quay về rồi, có thể đến chỗ cô ngay."
"Không kịp nữa đâu, mọi người ở xa quá. A Mặc ởđây rồi, anh ấy sẽ giúp tôi."
"Tôi nhìn thấy anh ấy rồi. Bây giờ tôi sẽ chỉnhlý lại tất cả các đường dây giám sát, một lát nữa cô nghe theo tôi mà hànhđộng." Chúc Tiểu Tiểu đồng ý, lại nghe Ray nói: "Tiểu Tiểu, chúng tôiđều ở đây, cô đừng hoảng sợ".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, cô không hoảng sợ, không thểhoảng sợ, nếu như tất cả đều là sự thật, cô nhất định phải lấy được bình Tỉnhtuyền kia, bất chấp tất cả.
Mạnh Mạn gọi tới, cô nói với Tiểu Tiểu: "Chị sắpđến cửa Bắc rồi, bọn họ đã tìm thấy chị, chị không thể trực tiếp gặp em. Chịlên tầng hai trước, chúng ta tùy cơ hành động".
''Được, em bây giờ đi lên tầng hai. Ray đang theo dõichúng ta, chị hãy nghe anh ấy." Chúc Tiểu Tiểu vừa nói vừa đi lên thangcuốn của trung tâm thương mại.
Mạnh Mạn không từ chối, trả lời: "Được. Bảo anhấy gọi điện cho chị". Nhưng cô còn chưa nói xong thì đột nhiên"rầm" một tiếng, điện thoại bị ngắt rồi.
Chúc Tiểu Tiểu lo lắng, vội "A lô" mấytiếng, bắt đầu chạy về hướng cửa Bắc. Ray trong điện thoại nhanh chóng nói:"Tiểu Tiểu, đừng vội, tôi nhìn thấy chị ấy rồi. Có người lái xe đâm vàochị ấy, chị ấy tránh được rồi, bây giờ đang chạy vào trung tâm thươngmại".
''Điện thoại của chị ấy đâu, anh gọi điện thoại chochị ấy."
"Đang gọi, không thông. Chị ấy lên tầng hai rồi.Trên tay chị ấy không có điện thoại, có thể vừa nãy bị rơi."
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu bám vào tay vịn chạy lên thangcuốn, Ray lại nói: "Nhìn thấy người theo dõi chị ấy rồi, Lạc Ngôn nhận ramột con là rắn yêu, có con thú biến hình, còn có mấy người biểu cảm tương đốikhả nghi, bây giờ không thể xác định những kẻ đó có phải là người không".
Tất Mặc Kỳ đã được Ray kéo vào thiết bị liên lạc, lêntiếng: "Tôi ở tầng hai rồi, rắn yêu tương đối khó xử lý. Ray, anh theo dõinó, bảo cho tôi vị trí, tôi đi xử lý con này trước".
"Hiểu rồi." Ray bình tĩnh chỉ huy:"Tiểu Tiểu, cô rẽ bên trái, cứ đi thẳng. Chị Mạn vào siêu thị ở tầng trêncùng rồi", Chu Duệ lúc này đã tìm ra bản đồ chi tiết địa hình trung tâmthương mại.
"Có hai người tương đối khả nghi, bọn họ hình nhưđang tìm ai đó để đón đầu chị Mạn. Tiểu Tiểu, hướng tới bên phải nhìn vào tủkính. Chính là người mặc âu phục màu xám vừa mới đi qua sau người cô."
"Nhìn thấy rồi." Hình ảnh người đàn ông trêntấm kính rất rõ ràng.
"Được, bây giờ tiếp tục đi đến siêu thị. Chị Mạnđang thanh toán ở quầy thu ngân. Rắn yêu đang ở cửa siêu thị, chính là kẻ mặcáo khoác xanh, đội mũ lưỡi trai. Con thú biến hình đang ở cửa cầu thang cuốncách siêu thị hai mươi mét.”
"Rõ rồi."
"Đợi chút, tôi nhìn thấy Boss rồi." Lời củaRay khiến Chúc Tiểu Tiểu sững lại, nhưng Ray rất nhanh chóng cải chính:"Không đúng, đó là thú biến hình, là một con thú biến hình khác. Nó đangđi về hướng của chị Mạn, bọn chúng đang thăm dò xem chị Mạn muốn gặp ai".
Chúc Tiểu Tiểu lúc này từ phía xa đã nhìn thấy, thúbiến hình hóa thành hình dáng của Nghiêm Lạc đang tiếp cận Mạnh Mạn, Mạnh Mạnrõ ràng cũng nhìn thấy nó rồi, cô dừng bước chân, sau đó từ từ đi về hướng conthú biến hình, không biết nói hai câu gì đó, rồi Mạnh Mạn đưa con thú biến hìnhkia đi về chỗ không có người ở cửa an toàn.
Rắn yêu vội vàng đi theo, nhưng đụng phải Tất Mặc Kỳvừa đến nghênh đón. Tất Mặc Kỳ một tay giữ hắn ta lại, những người bên cạnhnhìn thấy thì lại tưởng bọn họ là hai người bạn cũ tình cờ gặp mặt. Nhưng tiếpsau đó, Tất Mặc Kỳ liền kéo con rắn yêu đã mềm nhũn kia tới một góc khuất.
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng chạy về hướng cửa an toàn nơiMạnh Mạn mất tích. Nhưng không đợi Tiểu Tiểu đến nơi, Mạnh Mạn đã đơn độc mộtmình đi ra, cô nhanh chóng nhìn ngó bốn phía, trông thấy Chúc Tiểu Tiểu lạikhông đi đến, trái lại, chen vào trong đám người, bước về một hướng khác.
"Ray, tôi không nhìn thấy chị ấy nữa rồi, chị ấykhông tin là tôi, chị ấy đi rồi." Chúc Tiểu Tiểu vừa gắng sức chạy theohướng Mạnh Mạn vừa nói.
"Đợi một chút. Tìm thấy chị ấy rồi, chị ấy đi vềkhu phía nam, bây giờ xuống thang cuốn rồi."
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy, vội vàng quay người chạy đếnmột chiếc thang cuốn gần nhất. Vừa xuống đến tầng một, thì nghe thấy Ray nói:"Tiểu Tiểu, có con thú biến hình biến thành hình dáng của cô, nó đang điphía sau chị Mạn, bọn họ đang đi về hướng của khu công nghệ thông tin".Chúc Tiểu Tiểu lo lắng đang muốn lao về bên đó, Ray lại nói: "Cô rẽ trái,đi thẳng về phía trước, có một người đàn ông áo khoác đen hình như là đang theodõi cô".
Chúc Tiểu Tiểu làm theo, mượn tủ kính của một cửa hàngbên cạnh nhìn thấy người mà Ray nói. Tay anh ta đút trong túi áo khoác ngoài,Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng, càng bước nhanh hơn.
Ray tiếp tục nói: "Tiểu Tiểu chạy qua cửa hàngbán trang phục nam hiệu X, rẽ phải, xuống lầu".
Chúc Tiểu Tiểu cất bước lao về phía trước, người đànông mặc áo khoác đen phía sau hơi sững lại, đẩy đám người trước mặt ra, bắt đầuđuổi. Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu chạy cả đoạn đường, xông qua tiệm bán trang phụcnam kia, sau đó rẽ phải, trước mặt là cầu thang bộ của tầng dưới, thông thẳngđến trung tâm nội thất dưới tầng hầm, Chúc Tiểu Tiểu chạy thục mạng, người đànông phía sau kia vẫn bám sát không rời, rẽ phải, xông đến cửa thang cuốn lại bịTất Mặc Kỳ đang lấn trong đám người đợi sẵn duỗi chân ra đá, tấn công một cáivào sau đầu. Người đàn ông áo đen lăn xuống cầu thang, ngã xuống đất, nằm bấtđộng,
Đám người xung quanh bắt đầu thét lên, bàn luận xônxao. "Chuyện gì vậy?", "Anh ta ngã cầu thang rồi, chạy nhanh quámà", "Suýt chút nữa đập vào tôi đó, dọa chết người ta, vội vã đầuthai à, chạy gì mà chạy?", "Mau gọi người, anh ta không saochứ?".
Chúc Tiểu Tiểu không hề biết gì sự việc phía sau, côtheo chỉ thị của Ray từ một bên khác lại chạy lên tầng một, chạy về phía MạnhMạn.
"Chị ấy vứt lại một chiếc túi, con thú biến hìnhphía sau chị ấy nhặt rồi."
"Làm thế nào đây? Chị ấy cho rằng đó là tôi, chịấy giao cho thú biến hình rồi." Chúc Tiểu Tiểu lo lắng đến sắp khóc, bướcchân gấp gáp hơn: "Ray, tôi phải cướp chiếc túi kia lại".
"Chị ấy lạí vứt một chiếc túi nữa." Ray chămchú nhìn màn hình: "Chị ấy chắc là không giao ra, chị ấy rất cẩn thận. Chịấy đang vứt ba chiếc túi ở các hướng khác nhau. Chị ấy biết xung quanh khôngchỉ có một người theo dõi, chị ấy đang quan sát. Vừa phải đề phòng có người tấncông, vừa phải phân biệt thật giả. Ở đây nhiều người, tất cả đều không dám độngthủ công khai, đang chơi trò trốn tìm".
"Chúng ta cần phải liên hệ được với chị ấy."Trước mặt Chúc Tiểu Tiểu là khu công nghệ thông tin, Tất Mặc Kỳ đang ở một chỗkhông xa. Cô nhìn cửa hàng trước mặt một cái, lại quay đầu sang Tất Mặc Kỳ, TấtMặc Kỳ hiểu ý, đi vào trong.
Rất nhanh chóng Tất Mặc Kỳ lại bước ra ngoài, anh báocho Ray một chuỗi số điện thoại.
Chúc Tiểu Tiểu đi về hướng của Mạnh Mạn. Mạnh Mạn đangđứng ở cửa một cửa hàng bán túi xách, bên trái là thang cuốn, bên phải là khugiếng trời rộng rãi, vị trí này đối với việc chạy trốn đúng là rất có lợi.
Chúc Tiểu Tiểu đi đến, Mạnh Mạn nhìn thấy cô, nhưngmặt không biểu cảm, ở cách đó không xa còn có một Chúc Tiểu Tiểu khác đang lụcbới chiếc túi nhặt được, bên trong là hai chai nước suối.
Chúc Tiểu Tiểu ẩn mình trong đám người, đi về phía conthú biến hình Chúc Tiểu Tiểu kia. Mạnh Mạn cảnh giác, vừa nhìn cử động của côvừa chú ý quan sát xung quanh.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên xông về phía con thú biếnhình kia, hung dữ tát cho nó một cái. Con thú biến hình hoàn toàn không phòngbị, trong lúc kinh ngạc tức giận, rống lên một tiếng.
Chúc Tiểu Tiểu sau khi tấn công, nhanh chóng lẩn vàođoàn người, thú biến hình hét lớn một tiếng, thu hút ánh mắt của tất cả.
Mạnh Mạn trong lúc hơi ngẩn ra, một bóng người từ bêncạnh cô chen đến, lướt qua, nhét vào tay cô một thứ đồ cứng cứng. Bên tai nghethấy người kia nhỏ tiếng nói: "Nhận điện thoại".
Manh Mạn định thần lại nhìn, Tất Mặc Kỳ đã đi qua cô,tiến vào đoàn người, hướng về phía Chúc Tiểu Tiểu, rời đi.
Manh Mạn cầm điện thoại nhanh chóng rời khỏi góc này.Chuông điện thoại vang lên, cô nhận cuộc gọi, đối phương nói: "Chị Mạn, emlà Ray, bây giờ chị nghe chỉ dẫn của em, đi thẳng về phía trước, đến tiệm tinhdầu rẽ trái, đi thẳng là cửa ra, từ đó chị đi ra. Em sẽ bảo cho chị đâu là TiểuTiểu thật".
Manh Mạn đồng ý, nhìn vào hình ảnh trên tủ kính, nhanhchóng quan sát một chút người bám đuôi. Mấy người ấy hình như có chút kinhngạc, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục đi theo.
"Trước mặt chị, gã mặc âu phục màu xám kia cũnglà người của bọn chúng.” Mạnh Mạn đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy Raynhắc nhở, mắt nhìn thấy người kia đột nhiên móc súng ra, cô lập tức chạy về bênphải, xuyên qua một hành lang khác. Người đó nổ súng, bắn ra một cột nước.
"Súng nước?" Ray kinh ngạc.
Manh Mạn bắt đầu chạy cuồng loạn, mấy người bám đuôixung quanh cô lần lượt móc súng ra, bọn họ chẳng buồn để ý đến việc mình gâynáo loạn, cùng nhau xông về phía Mạnh Mạn.
"Đó là bùa nước, tôi không phải là người bìnhthường. Ray, cậu phải đưa tôi đến gặp Tiểu Tiểu, đồ trên tay tôi rất quantrọng."
Chu Duệ quan sát bản đồ địa hình và máy theo dõi,nhanh chóng lọc ra tin tức hữu dụng, Ray chỉ huy: "Xuyên qua cửa hàng bángiường ngủ trước mặt, chạy về bên phải, có một đoàn du lịch đang đi về phíanày, bọn họ có thể che chắn cho chị".
"Trước mặt có một cửa lớn, đừng đi về phía đó.Bên phải tiệm McDonald cạnh cửa lớn có cầu thang xuống dưới, rẽ trái đi qua khusàn gỗ, rẽ phải, chỗ đó có cửa ra thông đến quảng trường trên mặt đất, chị hãyđi ra từ đó."
Mạnh Mạn hộc tốc chạy, lao xuống cẩu thang. Mấy ngườikia cả đoạn đường cuồng loạn truy đuổi, đến đây vẫn rất tự nhiên xông thẳng rangoài cửa lớn. Ngoài cửa là quảng trường trung tâm thương mại quốc tế, chỗ nàocũng có người, nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Mạn đâu. Bọn họ nhỏ giọng nóimấy câu, chia nhau ra tìm kiếm.
Chúc Tiểu Tiểu ở một bên khác theo chỉ thị của Chu Duệđã đến con đường hầm của bến xe bus bên cạnh quảng trường đợi trước. Mạnh Mạntừ cửa trung tâm thương mại đi ra, cách đường hầm kia một đoạn.
"Đừng ra vội, có hai người đang nhìn về phía chị.Một chiếc xe chuyển hàng sắp tới, chị phải đi đến bên trái nó. Được, ngay bâygiờ!"
Manh Mạn cúi đầu lao ra, vừa hay có chiếc xe kéo mấytấm dựng bối cảnh đi qua đường, Mạnh Mạn ở bên trái của nó cùng đi, chiếc xevừa hay che chắn ánh nhìn của hai kẻ bám đuôi kia.
Đi được một đoạn, chiếc xe muốn rẽ vào cửa sau củatrung tâm thương mại, Mạnh Mạn tiếp đó chạy về phía bến xe.
"Đi về bên phải, hòa vào nhóm người, ở chỗ bánbóng bay kia đợi một chút, xe bus chẳng mấy chốc sẽ vào bến."
Mạnh Mạn làm theo lời nói, đợi không đến nửa phút, xebus đến rồi, người trên xe ào ào đi xuống.
"Bây giờ, chạy đi đi, cùng với đoàn người vàotrong đường hầm. Tiểu Tiểu đang ở đó đợi chị."
Mạnh Mạn làm theo, lao vào trong đám người, mấy ngườikia ở trên quảng trường nhìn đông ngó tây đã mất dấu Mạnh Mạn.
Chúc Tiểu Tiểu đứng trong lối đi dưới đất đợi, tainghe thấy Ray từng chút từng chút đưa Mạnh Mạn tiến gần về phía mình. Trái timcô đập dữ dội, Tất Mặc Kỳ đã đứng ở bên cạnh nhưng cô vẫn thấy sợ, vô cùng sợhãi. Dự cảm không tốt vẫn cứ giày vò trong tim. Thời gian bảy, tám phút ngắnngủi, cô lại cảm thấy giống như đã đợi mấy năm rồi.
Mạnh Mạn đi xuống con đường hầm, chỗ này hai bên còncó một dãy các sạp hàng đang bán đồ, người đi lại không ít, nhưng cô vừa nhìnđã thấy ngay Tiểu Tiểu và Tất Mặc Kỳ.
Mạnh Mạn như thoát được gánh nặng, kích động đến mứctay cũng run lên, cô cẩn thận nhìn xung quanh, từ từ đi về phía bọn họ.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn Mạnh Mạn đứng yên trước một sạphàng ở trước mặt, hình như đang nhìn ngắm các sản phẩm bày bán. Chúc Tiểu Tiểuđi đến, đứng bên cạnh cô. Mạnh Mạn vừa hỏi giá, vừa đưa một món đồ trên giáhàng hóa đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu cũng duỗi tay ra cầm mấymón đồ chơi nhìn nhìn. Khi tay của hai người chạm nhau, một chiếc bình nhỏ nhắnđược nhét vào lòng bàn tay Tiểu Tiểu.
Mạnh Mạn cầm một món đồ lên nói: "Chính là nóđó".
Chúc Tiểu Tiểu thu tay lại, đặt chiếc bình nhỏ vàotrong túi. Cô có chút không dám tin, cô lấy được rồi, thuận lợi lấy được rồi,nhưng trái tim cô vì sao vẫn còn kinh hoảng thế này?
Mạnh Mạn quay người đi, Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra mộtlát, bước về một hướng khác. Tất Mặc Kỳ đột nhiên ép vào một góc, lúc anh rờikhỏi, một người đàn ông nhắm mắt ngồi ngã ở đó, trên cổ có hình xăm.
Tất Mặc Kỳ đuổi theo Chúc Tiểu Tiểu, nhỏ tiếng nói:"Chắc là không còn nữa". Nhưng lúc này Ray lại thông báo một tinkhông tốt: "Hai người chú ý, Bắc Âm Vương ở trên quảng trường, tôi nhìnthấy ông ta rồi. Còn có Boss, đang chạy về bên này, anh ấy cũng sắp đến rồi.Hai người đó đều là thật, không phải thú biến hình".
Ba người trong đường hầm đi bộ đều sững lại, điệnthoại của Tất Mặc Kỳ có cuộc gọi đến, là Tề Nghiên La: "Em không ngăn đượcCửu Thiên Huyền Nữ, bà ấy muốn đích thân đi bắt Mạnh Mạn hỏi tội. Mọi người cẩnthận, không thể để bà ấy biết chuyện hóa ma. Cho dù chỉ có một phần vạn khảnăng, bà ấy cũng không thể bỏ qua cho anh em".
Lúc này Mạnh Mạn đột nhiên đi về phía Chúc Tiểu Tiểu,khi qua bên cạnh cô, nhỏ tiếng nói: "Tôi lên trước dẫn dụ Bắc Âm Vương,hai người tìm cơ hội rời đi".
Manh Mạn không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng, khi đếncầu thang của con đường dưới đất đột nhiên xoay người, mỉm cười một cái vớiChúc Tiểu Tiểu, dùng khẩu hình nói hai chữ: "Bảo trọng!". Nói xonghai chữ đó, cô lại cười, nụ cười rất đẹp, nhưng có mấy phần ý vĩnh biệt
Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt, nụcười của Mạnh Mạn in sâu trong tâm trí cô. Lúc đầu khi cơn mưa lớn ập xuống, côxông vào Waiting, chào đón cô chính là nụ cười xinh đẹp đó. Cốc đồ uống màu tímnhạt, câu nóí "Thời khắc gặp ma" nhẹ nhàng, đến hôm nay cô vẫn cònnhớ rõ.
Chúc Tiểu Tiêu có chút hoảng hốt, cô rất muốn lớntiếng nói: "Chị Mạn đừng đi", nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Sauđấy sự việc sẽ phát triển ra sao, cô thực sự không dám nghĩ tới.
Mạnh Mạn mất hút trong tầm mắt của Chúc Tiểu Tiểu, TấtMặc Kỳ vỗ vai cô, nói: "Cửu Thiên Huyền Nữ sắp đến rồi, Mạnh Bà rời khỏivị trí làm việc của mình, Cửu Thiên Huyền Nữ muốn đích thân bắt cô ấy về trịtội, tôi phải đi xử lý một chút, không thể để bà ấy có cơ hội tra ra đượcchuyện hóa ma này. Nghiêm Lạc nếu như đến rồi, cô đưa anh ấy về nhà. Chuyện mađộc và nước Tỉnh tuyền, để sau chúng tôi lại tìm cô". Biểu cảm của anhnghiêm túc, nói xong liền rồi đi.
Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, qua một látđột nhiên nảy ra thắc mắc. Xử lý? Cái gì gọi là xử lý? Cô vừa muốn hỏi Ray bênngoài tình hình thế nào, thì nghe thấy Ray nói lớn: "Tiểu Tiểu, Boss đixuống con đường hầm đó rổi".
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp trả lời, thì nghe thấytiếng gọi lo lắng của Nghiêm Lạc: "Heo Con!".
Cô quay đầu lại, lập tức được chìm vào một vòng ôm ấmáp. "Em không sao chứ? Vì sao tim đập dữ dội như thê?"
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu ấm áp hơn, trong chốc lát cảmthấy mắt cay sè, cô thò tay vào túi tắt điện thoại đi, ôm lấy Nghiêm Lạc nũngnịu: "Boss, em nhớ anh". Thành ma thì thành ma, cô sẽ cứu anh, sẽ ởbên cạnh anh.
"Ừ, hừ." Nghiêm Lạc lần này không chịu bỏqua. Anh kéo Chúc Tiểu Tiểu ra cẩn thận đánh giá một lượt xác nhận cô khôngsao, lúc này mới dắt cô từ từ đi lên quảng trường.
"Em muốn về nhà, Boss."
"Được." Nghiêm Lạc thay cô chỉnh lại áongoài, vuốt vuốt tóc. "A La và A Mặc sao lại vứt em ở đây một mình? Đã xảyra chuyện gì? Vừa rồi em sợ cái gì vậy?"
Chúc Tiểu Tiểu hôm hay tâm tư rất mẫn cảm, không kìmđược suy đoán, chẳng biết trong lời nói của Boss có phải mang ý thăm dò không.Cô không đáp mà hỏi ngược lại: "Boss, anh làm sao lại đến, làm sao biếtđược em ở trong đường hầm đi bộ?".
"Anh đang ở gần đây đợi em, cảm giác thấy emhoảng sợ, liền đi đến. Tim em đập rất dữ dột rất ồn." Anh nói thản nhiên,khiến Chúc Tiểu Tiểu nghe mà trong lòng ngọt ngào, lại ôm lấy anh. Đây là Bosscủa cô, Boss cô yêu thương nhất.
Nghiêm Lạc lại nói: "Em đeo đá tinh hồn của anh,anh liền có thể biết em ở đâu. Lúc đầu em bị bắt cóc, trên người anh có vếtthương, khoảng cách xa quá nên không cảm giác được. Sau đó tìm thấy tòa nhàkia, anh tìm thấy đá tinh hổn trước, rồi mới tìm thấy em, có nhớ không?".
"Vâng.”' Cô gật đầu, ôm lấy eo anh, lười nháckhông muốn cử động. Trong chiếc túi của cô có bình Tỉnh tuyền nhỏ kia, cô cònkhông biết sự việc này rốt cuộc có phải là thật không, không biết mình nên làmthế nào. Không biết chị Mạn bây giờ ra sao? Có nguy hiểm gì không? A Mặc nóiphải đi xử lý là ý gì? Cửu Thiên Huyền Nữ có phải lại muốn gây phiền phứckhông?
Quan trọng nhất là, Boss của cô rốt cuộc có bị hóa mahay không, cô có thể nói ra sự thực với anh không?
Nghiêm Lạc cảm thấy Chúc Tiểu Tiểu rất khó hiểu, dángvẻ cô rõ ràng là có chuyện nhưng lại đề phòng do dự không quyết. Anh khôngthích cô như thế, nhưng anh cũng không ngốc, cho nên không bức hỏi, chỉ nắm lấytay cô đưa cô đến chỗ đậu xe. Bọn họ bây giờ đã là vợ chồng rồi, có chuyện gìvề nhà từ từ nói, anh nhất định không để người khác ức hiếp cô.
Chúc Tiểu Tiểu lòng dạ rối bời, đi đến bên đường,không kiềm chế được quay đầu nhìn sang phía quảng trường. Người ở đó tấp nậpđông đúc, chỉ không biết chị Mạn bây giờ có phải đã an toàn thoát thân rồikhông?
Nghiêm Lạc dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Saovậy?". Thuận theo ánh mắt cô nhìn ra, chỉ thấy một sạp hàng nhỏ bán bắprang bơ và kem bông trên quảng trường.
"Khát rồi? Hay là muốn ăn bắp rang bơ?",Nghiêm Lạc dịu giọng dỗ dành. Heo Con bảo bối nhà anh vui vẻ đi khoe khoang ănmừng, kết quả chỉ sau nửa ngày đã lại nhăn nhó thành ra thế này. Anh rất giậnTề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ, nhưng mà nguyên cớ sự việc để sau hẵng hỏi, bây giờanh chỉ muốn dỗ dành cho cô vui vẻ một chút. Chỉ cần cô vui, mua cho cô một xebắp rang bơ cũng không thành vấn đề.
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Vâng, bắp rang bơ, cònmuốn kem bông".
Nghiêm Lạc gật đầu, đi về phía sạp hàng nhỏ kia. Thânhình anh cao lớn, khí chất tuyệt đẹp, đứng trong đám người toát lên mấy phầndáng vẻ thanh tao. Anh xếp sau hàng người đang mua đồ ăn vặt, vẫn vô cùng hútmắt người khác. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, lại có chút muốn khóc, bọn họ có thểở bên nhau bao lâu?
Điện thoại vang lên, Chúc Tiểu Tiểu nghe máy, Ray vôcùng hoảng hốt hét: "Tiểu Tiểu mau tránh, có chiếc xe máy đang lao đếnđó". Anh còn chưa nói xong, Chúc Tiểu Tiểu đã nghe thấy tiếng động cơ xemáy vun vút ở phía sau.
Chúc Tiểu Tiểu chẳng kịp quay lại nhìn, lập tức chạytới lẩn vào giữa đám người, nhưng rõ ràng người lái xe kia không quan tâm cónhiều người hay không, chiếc xe đuổi theo cô lao vào đám đông.
Đám người kinh hoảng tản ra, Chúc Tiểu Tiểu bị đẩyngã, đập người xuống đất, chiếc xe nhân cơ hội lao đến, Chúc Tiểu Tiểu vội vànglăn một vòng, mạo hiểm tránh. Chiếc xe đó hỏa tốc quay đầu, định lao tới mộtlần nữa, nhưng lúc này, nó giống như vấp phải thứ gì đó, cả người và xe bổ nhàogiữa không trung, lăn hai vòng, nằm sõng soài ra đất
Đám người trên quảng trường hét lên kinh hãi, hoảngloạn tản ra. Người lái xe máy bị chiếc xe đè lên, đau đớn kêu gào. Nghiêm Lạcmặt tái xanh, chân như giẫm trên vạn trượng lửa giận đi đến, anh đỡ Chúc TiểuTiểu dậy, nhìn cô xác nhận không bị thương, sau đó nheo mắt lại từ từ đến gầnngười lái xe kia.
Người lái xe khuôn mặt khinh hãi, hắn ta có ngốc hơnnữa cũng biết vừa rồi chiếc xe tác quái vì chuyện gì. Nhưng toàn thân hắn ta bịđập đau đến mức muốn nát cả ra, chiếc xe máy lại đè lên hắn ta với trọng lượnglớn như vậy, hắn ta không cách nào di chuyển được nửa phân.
Song còn chưa đợi Nghiêm Lạc đến gần, đột nhiên"bùm" một tiếng, lửa bốc ngút trời, chiếc xe máy kia không hề báotrước mà đã nổ tung. Nghiêm Lạc dừng bước, quay đầu về phía đám người tìm kiếm,đụng ngay ánh mắt độc ác lạnh tanh như rắn của Bắc Âm Vương.
Hai người nhìn nhau một lát, Bắc Âm Vương quay đầu lẩnvào đám người rồi mất hút. Nghiêm Lạc cũng không để ý đến những hỗn loạn xungquanh, quay người trở về bên Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu sờ vào trong túi, cảm thấy chiếc bìnhnhỏ đã không còn hoàn chỉnh, miệng túi bị ướt rồi, nước Tỉnh Tuyền thấm vào lớpvải quần áo, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào đầu ngón tay Tiểu Tiểu, nỗi đau của mườiđầu ngón tay nhói lên tim, cô không nhịn được, đau đớn khóc thất thanh.
Cô thật vô dụng, đến một chiếc bình nhỏ cũng không bảovệ được, cô không bảo vệ được Boss, cô là đồ bỏ đi.
Cô khóc vô cùng bi thảm, một bụng lửa giận của NghiêmLạc cũng bị ép xuống, anh chẳng biết làm thế nào, thở dài, ôm chặt cô tronglòng, gạt hết đi tất cả thắc mắc hay tức giận. Nhìn cô cúi đầu, nước mắt rơixuống chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, anh khom lưng nhặt chiếc điện thoạilên.
"Đừng khóc, điện thoại hỏng rồi anh lại mua choem cái mới."
Chúc Tiểu Tiểu càng khóc òa lên: "Ở trong đó córất nhiều ảnh của anh, em lưu rất lâu rồi". Trời biết được cô làm sao phảiđể ý chuyện này, Tỉnh tuyền cũng không còn nữa rồi, cô nên làm thế nào?
Nghiêm Lạc dùng đầu ngón tay lau vệt nước mắt trên mặtcô: "Đừng khóc nữa, quay về chụp ảnh mới, anh để em tùy ý chụp, muốn chụpthế nào cũng được". Anh rất ghét chụp ảnh, cho nên Chúc Tiểu Tiểu lần nàocũng phải chụp lén mới có được ảnh của anh, nhưng bản thân anh lại rất thíchchụp cô, trong điện thoại của anh cũng toàn hình của cô.
Giữa cảnh hỗn loạn trên quảng trường, từ xa truyền đếntiếng còi xe cảnh sát. Nghiêm Lạc bế Chúc Tiểu Tiểu lên, đi về chỗ đỗ xe.
"Boss, em thật vô dụng, em xin lỗi anh." Côkhóc thút thít, đau lòng muốn chết, Nghiêm Lạc tốn bao công sức, mất cả hồi lâumới nghe được cô nói gì.
"Em hồng hạnh xuất tường rồi?"
"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, cái gì với cáigì đây?
"Em nói xin lỗi anh, là nói chúng ta vừa mới đăngký chưa được nửa ngày, em liền thay lòng đổi dạ rồi?" Nghiêm Lạc đặt côvào trong xe, rút giấy ăn ra lau mặt cho cô, cố ý trêu đùa.
"Làm gì có?" Chúc Tiểu Tiểu cướp lấy hộpgiấy ăn, cho ông chồng mới nhậm chức này một chưởng.
Anh thấy cô đã lấy lại tinh thần, cười cười, thay côvén mấy sợi tóc dính trên gò má. Nghiêm Lạc vận khí thăm dò xung quanh, nhưngkhông có gì nguy hiểm, thế là không kìm được ôm cô đặt lên đầu gối, hôn lên cáimũi vì khóc mà đỏ hồng của cô, hôn lên làn môi hồng phấn của cô.
"Ngoại trừ việc em thay lòng đổi dạ anh khôngtiếp nhận nổi, những thứ khác anh nghĩ vẫn được. Cho nên em muốn xin lỗi anh,cũng thực sự rất khó đó." Ý câu nói này vẫn là khẳng định, ngoài anh ra côkhông thể có ai khác được.
"Vua tự mãn!" Chúc Tiểu Tiểu lau mũi, xử lýsạch sẽ khuôn mặt mình, lười nhác vùi đầu vào lòng Nghiêm Lạc, rất lâu khôngnói gì.
Nghiêm Lạc vuốt tóc cô, rất nhẫn nại đợi cô lên tiếng.
Qua rất lâu, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng nói: "Boss,nếu như thần biến thành ma thì sẽ thế nào?".
"Giết chóc! Ma tính sẽ kích thích tất cả các mặttiêu cực, việc trước đây thần không muốn làm nhất, khi trở thành ma sẽ lại thấynhất định phải thực hiện."
"Vậy ví dụ Cửu Thiên Huyền Nữ nếu như biến thànhma, bà ấy sẽ làm gì?"
"Ừm, bà ấy chắc sẽ giết sạch Huyền Thiên pháitrước nhỉ, sau đó sẽ giết hết tất cả những vị thần ngăn trở bà ta, tự mình xưngbá trời đất." Cửu Thiên Huyền Nữ lấy Huyền Thiên phái làm vinh dự, lại thềchết bảo vệ thiên đình, thần tộc, nếu như thành ma rồi, đây chẳng phải kết quảcó khả năng nhất sao?
"Vậy nếu như anh biến thành ma thì sao?"Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng hỏi, ngước mắt lên quan sát phản ứng của Nghiêm Lạc.
"Anh? Vậy anh chắc sẽ giết thần trước, dù gìnhiều năm như vậy rồi, anh bị thần tộc chèn ép, chịu rất nhiều vất vả, nhưng lýtrí bảo anh không thể báo thù, phải làm tốt công việc. Nếu như anh thành marồi, chắc là bộ phận này sẽ bạo phát trước đó."
Nghiêm Lạc thản nhiên nói, Chúc Tiểu Tiểu lại nghe đếnmức kinh hãi run rẩy, lời dự báo kia có nói: Giết thần diệt thế. Lẽ nào cuốicùng ra tay hủy diệt trời đất, lại là thần, là Boss của cô?
"Em làm sao vậy? Chuyện xảy ra có quan hệ đếnthần nào đó bị hóa ma?" Nghiêm Lạc hôn lên trán cô, trái tim cô lại đậprất dữ dội, xem ra chính là chuyện này.
"Boss, thần phải như thế nào mới có thể bị hóama, có cứu được không?"
"Muốn hóa ma cũng không dễ. Nếu như không phải làbản thân thần thay đổi linh hồn, tín ngưỡng, tự nguyện sa vào ma đạo, thì chỉcòn có một phương thức, chính là ma độc. Ma độc vô hình, từ từ xâm nhập vào hồnthể, chỉ cần thời gian, điều kiện, hoàn cảnh thích hợp, hồn của thần bị ma độcăn mòn, cuối cùng trong chốc lát thay đổi, sẽ bị ma tính khống chế làm ra nhữngchuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm. Nếu như muốn cứu trị, trong cổ thưchỉ nói đến một phương pháp, chính là để anh ta uống nước Tỉnh tuyền. Nhưng màTỉnh tuyền đã bị phong ấn, không thể có được loại nước đó nữa rồi.”
Anh nói xong, Chúc Tiểu Tiểu không kìm được, lại khóc.Cô ôm chặt lấy Nghiêm Lạc, buồn bã tột cùng: "Boss, em đã lấy được nướcTỉnh tuyền, nhưng em không giữ được, bình rơi vỡ rồi, nước Tỉnh tuyền không cònnữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?".
Nghiêm Lạc cau mày, kéo Chúc Tiểu Tiểu ra, nghiêm túchỏi: "Em lấy đâu ra nước Tỉnh tuyền, ai bị hóa ma rồi?".
"Là anh, Boss, là anh!"
Đòn cảnh tỉnh này của Chúc Tiểu Tiểu đâm thẳng vào timNghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu lau khô nước mắt bắt đầu nói rõ ràng rành mạch toànbộ sự việc cho anh, cuối cùng nói: "Boss, bọn em không phải cố ý giấu anhđâu, chỉ là sợ vạn nhất chuyện này là sự thật, không biết anh khi nào thành ma,vạn nhất nước Tỉnh tuyền không còn nữa, thì không có hy vọng rồi".
Cô nói xong nước mắt lại tuôn rơi, Tiểu Tiểu lau đi,tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ nước Tỉnh tuyền không còn nữa, mặc kệ là thậthay giả, em cũng không sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta lại nghĩ cách, nhấtđịnh còn hy vọng".
Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Tiểu thật lâu.Qua một lúc, Chúc Tiểu Tiểu lo lắng đẩy anh: "Boss".
Nghiêm Lạc ra sức hôn Chúc Tiểu Tiểu, sau đó ôm chặtcô vào lòng, áp lên trái tim. Tim anh đập rất manh, Chúc Tiểu Tiểu thậm chí cóthể cảm thấy nỗi kinh hãi trong đó.
Boss mạnh mẽ nhất của cô, Boss vĩ đại nhất của cô,cũng biết sợ hãi? Chúc Tiểu Tiểu ôm Nghiêm Lạc với toàn bộ sức lực mình có:"Boss, nói chưa biết chừng đó không phải sự thật, chúng ta lại nghĩ biệnpháp".
Nghiêm Lạc không nói gì, anh nhớ lại tất cả việc làmsau khi xuất thế của Bắc Âm Vưong, mỗi một lần giao đấu của bọn họ, mỗi một lầnlùi bước hoặc bỏ chạy của Bắc Âm Vương. Đúng rồi, ông ta làm sao có thể dễ dànglùi bước như thế, sự khiêu khích của ông ta luôn luôn đến bất ngờ và kỳ lạ, hóara là vậy, hóa ra là vậy...
Ma độc, lại là ma độc!
Tuy không nghĩ ra làm sao bị hạ độc, nhưng Nghiêm Lạccảm thấy chuyện này có đến tám, chín phần mười là sự thật. Anh bị thương rấtlâu không khỏi, lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh, tinh lực cũng đột nhiên dồidào hơn từ trước đến nay. Sự nhẫn nại của anh hình như càng lúc càng kém, cólúc thì vô cớ cáu kỉnh, có lúc lại lười nhác chuyện gì cũng không muốn làm...
Tỉ mỉ nhớ lại, Nghiêm Lạc kinh hãi phát hiện, anh thậtsự có chút thay đổi rồi. Lúc đầu anh lại cho rằng đó là do anh bị ép thoái vịnên tâm lý tiêu cực tích tụ, biểu hiện của anh dù cởi mở, nhưng trong lòngđương nhiên vẫn không thể cam tâm. Anh cho rằng bởi vì Heo Con trở về bên cạnh,anh đã được hạnh phúc, đương nhiên cũng có chút lười biếng, không muốn làm gì.Anh còn cho rằng do mong muốn của mình không được thỏa mãn, rất lâu mà chưa thểcùng Heo Con chính thức hòa hợp, cho nên tâm hoảng ý loạn, mất đi kiên nhẫn...
Cảm xúc của anh biến động, tính cách của anh thay đổi,nhưng anh vẫn cố áp chế, biểu hiện bên ngoài chẳng khác gì trước đây. Anh đãkhông để ý, anh thực sự cho rằng chỉ vì những sự việc gần đây khiến anh khôngthoải mái mà thôi. Anh thật sự cho rằng...
Nhưng hôm nay Chúc Tiểu Tiểu vừa nói, Nghiêm Lạc liềncảm thấy khủng hoảng. Bắc Âm Vương có thế dùng Huyết tộc để lấy hồn dưỡng độc,vậy hạ ma độc với thần tộc, ông ta đương nhiên cũng có thể làm. Chẳng trách ôngta từng hỏi anh chỉ có thể đắc ý không được lâu nữa, chẳng trách ông ta lần nàocũng thất bại mà vẫn luôn ra vẻ tràn đầy tự tin.
Nghiêm Lạc kịch liệt áp chế cảm xúc, Tiểu Tiểu đã rấtsợ hãi rồi, anh không muốn dọa cô thêm nữa. Tuy bản thân mình lúc này đã mangtâm trạng "bệnh nặng sắp chết" của con người, nhưng Tiểu Tiểu củaanh, Heo Con anh thương yêu nhất, anh thực sự không muốn cô bị quấy nhiễu mộtchút xíu nào.
Thế nhưng nếu như anh nhập ma rồi, Tiểu Tiểu làm thếnào? Anh làm sao nỡ vứt cô lại. Lẽ nào thật sự tất cả đều đang tái diễn, anh vàcô chắc chắn không thể ở cạnh nhau.
"Boss, anh đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bênanh."
Nghiêm Lạc lại áp cô vào trong lòng, không muốn để côthấy biểu cảm của mình, anh thả lỏng cả hồi lâu, cuối cùng cũng khắc chế được,giữ cho giọng nói bình ổn trở lại: "Chúng ta trước tiên phải nghĩ ra cáchxác nhận, có lẽ sự việc không xấu đến vậy .
"Được." Chúc Tiểu Tiểu lập tức đồng ý.
Nghiêm Lạc tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng vẫn không kìmđược, phòng việc anh có thể phát tác bất cứ lúc nào, vài lời này anh vẫn phảidặn dò Tiểu Tiểu: "Heo Con, em phải chuẩn bị tâm lý".
Nước mắt Chúc Tiểu Tiểu lại trào lên, cô nghẹn giọngđáp: "Em có, Boss, em có chuẩn bị tâm lý, em nghĩ xong cả rồi, em không sợgì hết".
Anh giữ lấy mặt cô, gượng cười: "Vậy thì tốt, HeoCon của anh dũng cảm nhất". Anh ngừng lại một lát, tiếp tục nói: "Nếuanh thành ma, e rằng trời đất này sẽ gặp họa diệt thế, chỉ có một cách để giảihọa".
"Là gì?"
"Giết anh đi!"