Heo Yêu Diêm Vương

Chương 42




Nghiêm Lạc sắp xếp xong xuôi, mấy người xác nhận lạichi tiết một lượt, đã kết nối được với Ray ở bên kia, mọi người đeo trang bịlên, làm tốt công tác chuẩnbị.

Phần công việc ở khu vực thành phố cũng đang được tiếnhành. Tiết Phi Hà đi đến chỗ tập trung của quỷ hút máu cấp A theo tin tức mớinhất tìm kiếm thăm dò hành động của bọn chúng. Còn Thư Đồng thì sớm đã làm theochỉ thị, đi tìm người đưa tin nghe ngóng động tĩnh gần đây bên phía Bắc ÂmVương.

Tất cả đều đang làm việc, chỉ còn Chúc Tiểu Tiểu là khôngđược phân cho việc gì. Vốn dĩ cô đã tự lên kế hoạch phải bám riết toàn bộ hànhtrình của Boss, một tấc không rời. Nhưng bây giờ sau khi phân tích tình hình,thấy Huyết tộc cũng có không ít nhân lực đến giúp đỡ bọn họ, đặc biệt là việcgiám sát Đậu Đậu bên này, Cừu tộc trưởng và mấy cán bộ quan trọng trong thônđều sẽ đi cùng với Boss. Nếu như thế, Chúc Tiểu Tiểu trái lại muốn đi tìm ThiênBà nói chuyện.

Nghiêm Lạc nghe lời thỉnh cầu đó, nhìn cô một lúc lâu,anh xoa xoa má cô: "Muốn đi thì đi đi, nhưng phải đồng ý với anh, đừng cócả ngày lo lắng lung tung".

Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, cô không lo lắng lungtung, cô chỉ muốn có được những dự báo, nhớ thật kỹ, cẩn thận phân tích để đềphòng cho tốt.

Nghiêm Lạc đích thân đưa cô đến căn nhà nhỏ của ThiênBà. Thiên Bà nghe thấy anh đến, cung kính ra ngoài nghênh đón. Nghiêm Lạc giaoTiểu Tiểu cho Thiên Bà, nói: "Thiên Bà, Heo Con nhà tôi tối nay giao chobà chăm sóc. Tôi làm xong việc sẽ quay về đón cô ấy", lại dặn dò Tiểu Tiểukhông được chạy lung tung, đợi anh đến đón.

Thiên Bà và Chúc Tiểu Tiểu đảm bảo, Nghiêm Lạc lúc nàymới quay người rời đi.

Thiên Bà đưa Chúc Tiểu Tiểu vào trong phòng, vừa đunnước pha trà, vừa nói chuyện: "Sao mà nha đầu vẫn chưa yên tâm, còn muốnnghe bà bà dài dòng mấy câu sao?".

"Bà bà." Chúc Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh ngồixuống: "Boss vì con mà đã làm rất nhiều chuyện, chúng con bây giờ có thể ởcùng với nhau thật sự không dễ dàng, con không muốn anh ấy gặp bất cứ nguy hiểmnào. Chỉ cần anh ấy bình an vui vẻ, bảo con làm gì con cũng nguyện ý".

Thiên Bà cầm ra hai chiếc cốc đặt trước mặt cô, mỉmcười hiền hòa.

Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Bà bà, con không có bảnlĩnh lớn gì nhưng có thể vì Boss mà gắng hết toàn lực. Bà bà chỉ dạy cho conmột chút được không, con nên làm gì mới tốt?".

"Ai da, nha đầu đề cao bà bà quá đấy, những gì bàbà biết cũng có hạn, vạn sự đều không phải bất biến, khi con và ta nói chuyện ởđây, bên ngoài không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mỗi một sự việc xảyra, có khả năng đều sẽ đem đến biến đổi cho sự việc khác. Những gì bà bà nhìnthấy bây giờ và những gì sau này có khả năng nhìn thấy có lẽ sẽ không giốngnhau. Cho nên bà bà không thể bảo cho con nên làm gì, phải tự bản thân con cânnhắc."

Chúc Tiểu Tiểu nhớ đến trò chơi bóng lăn trong mê cungkia, cô thở dài: "Bà bà, con thật sự rất lo lắng, con không muốn mấtBoss".

"Bà bà nói những thứ đó với con, không phải đểcho con lo lắng, bà bà muốn con có thể chuẩn bị một chút. Cơ hội dành cho ngườicó sự chuẩn bị."

Bát Bát từ trong ba lô bò ra ngoài, men theo cánh tayChúc Tiểu Tiểu nhảy lên trên bàn, vẫy vẫy đuôi trước đĩa hạt dưa. Thiên Bàcười, lấy một hạt từ trong đĩa ra đưa cho nó.

Nước sôi rồi, Thiên Bà quay người đi pha trà.

Điện thoại của Tiểu Tiểu vang lên, tin nhắn Boss gửiđến, nội dung là: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!!!".

Phía sau lại còn kèm theo ba dấu chấm cảm to đùng.Chúc Tiểu Tiểu cười thành tiếng, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng không kìm được cứđọc lại hết lượt này đến lượt khác.

Thiên Bà quay về, nhìn thấy biểu cảm của Chúc TiểuTiểu, không kìm được cười hỏi: "Là Diêm Vương?"'.

Chúc Tiểu Tiểu xấu hổ gật đầu đáp, rồi đọc lại đoạntin kia một lượt, cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Đây là Boss, cả ngày trưngra khuôn mặt lạnh lùng, kỳ thực còn hay xấu hổ hơn cô, những lời này còn phảidùng tin nhắn để nói. Cô nhớ tới dáng vẻ xấu hổ sống chết không chịu nói củaanh lúc ở bên cạnh đầm, không nhịn được lại cười.

Cô ấn phím điện thoạt trả lời một tin: "Em phảilưu lại những lời này, treo lên đầu giường ngày ngày đọc mới được!!!".Cũng có ba dấu chấm cảm rất lớn.

Ở một bên khác, Nghiêm Lạc cùng với Cừu An đi vàophòng của Đậu Đậu, nhìn thấy nó đang nằm ngủ trên giường, A Niên và Tiểu Namđều ngồi trong góc phòng trông giữ. Cừu An nói: "Đậu Đậu đều ngủ rất sớm,nhưng đến mười hai giờ, nó sẽ tỉnh dậy tìm đồ ăn".

Nghiêm Lạc gật đầu, nhìn đồng hồ, bây giờ mới chíngiờ. Anh và Cừu An lui ra, ngồi ở phòng ngoài, cùng mấy cán bộ thôn yên lặngchờ đợi. Lúc này điện thoại của Nghiêm Lạc reo lên, là tin nhắn Chúc Tiểu Tiểugửi đến. Anh không kìm được cong môi lên cười. Đồ ngốc này, còn treo ở đầugiường nữa, không sợ nửa đêm bị dọa hay sao. Anh trả lời lại hai chữ: "Heongốc!".

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy điện thoại cười he he, heo ngốcthì heo ngốc, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến Boss phải chính miệng nóira ba chữ kia.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏi Thiên Bà:"Bà bà, con và Boss có thể mãi mãi ở bên nhau không?'".

"Cái này phải hỏi bản thân hai người, bà bà làm saobiết được. Trên thế giới này biến hóa nhanh nhất là lòng người, vĩnh hằng bấtbiến nhất, cũng là lòng người."

Thiên Bà rót trà cho cô, cười nói: "'Nha đầu,ngày tháng của bà bà không còn nhiều nữa, không thể bảo cho con phải làm gì,nhưng bà bà có thể nói chuyện cùng với con. Trong lòng con còn có thắc mắc gì,con cứ nói cho bà bà nghe".

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Bà bà chẳng phải là bấtlão bất tử sao? Sao lại nói ngày tháng không nhiều nữa?".

"Ha ha, vạn vật đều có mệnh, bà bà cũng khôngphải ngoại lệ. Ta ở trong Đạo gia tu hành, vốn cho rằng sinh mệnh có hạn, diệtyêu trừ ma rồi là có thể chết yên lành, hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng lạisa vào ma đạo. Đây tuy không phải là điều ta mong muốn, nhưng tự nhiên nhiềuhơn được mấy trăm tuổi, ta lại có thể làm thêm một số chuyện. Đến hôm nay đạiđa số người của Huyết tộc sinh sống an lạc, cùng tồn tại hòa bình với conngười, tìm thấy phương thức sống của chủng tộc, ở trong đó chính là có một phầnsức lực của bà bà. Bọn họ hại ta, lại cứu ta, cuối cùng còn thành người thâncủa ta. Con nói xem, có phải duyên phận rất kỳ diệu không?" Bà xắn tay áolên, để Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy vết sẹo răng rất sâu trên tay mình: "Vếtsẹo này, mấy trăm năm rồi mà không mất đi. Ta biết điều này là đang nói với ta,ông Trời dùng plurơng thức như thế để ta có thể gánh vác sứ mệnh của mình. Đếnhôm nay, ta gặp được con, trách nhiệm cuối cùng cũng đã xong, thời gian của tasắp đến rồi".

Chúc Tiểu Tiểu có chút bất an: "Bà bà, bà khôngthể tránh sao? Bà có thể nhìn thấy trước thiên cơ, có thể chuẩn bị trước mộtchút cho mình, tránh tai giải nạn".

"Vì sao phải tránh? Nha đầu, mỗi một việc xảy rađều là tất yếu, mỗi một sự tồn tại đều có đạo lý riêng."

"Nhưng mà nếu như điều sẽ xảy ra đó không phảinhững gì bản thân mình mong muốn thì sao? Vì sao không phản kháng mộtchút?"

Thiên Bà cười, xoa đầu Tiểu Tiểu: '"Không phảicái gì cũng giống như bản thân mình mong muốn, có được mới có mất, có mất mớicó được. Đôi khi, bản thân tự trải qua mới là hạnh phúc. Bà bà bây giờ rất mãnnguyện rổi".

"Con không hiểu, bà bà, con chỉ biết nếu như conkhông hài lòng đối với một số chuyện, con nhất định phải tranh đấu đến cùng,nếu không con sẽ hối hận. Cứ coi như muốn trải qua, cũng phải đấu tranh mà trảiqua chứ."

Thiên Bà trầm ngâm nhìn cô rồi thốt lên: "Nhađầu, cho nên có một số chuyện con bắt buộc phải làm. Chẳng trách ở kiếp này haingười mới được trùng phùng bên nhau, không chỉ bởi đại kiếp khiến con gặp ma,mà còn vì con đã chuẩn bị xong rồi".

"Con chuẩn bị xong rồi?"

"Đúng, con chuẩn bị xong rồi."

Chúc Tiểu Tiểu chống tay lên trán nghĩ cả hồi lâu:"Nhưng con chẳng có bản lĩnh gì cả".

Thiên Bà cười: “Làm sao vậy được, bà bà lần này gặpDiêm Vương, liền cảm thấy người đã thay đổi rất nhiều".

Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt: "Đâu có, anh ấy chẳng phảivẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó sao".

Thiên Bà cười: "Nha đầu, bà bà thích con. Bà bàtặng rho con một món đồ". Bà đứng dậy đi vào trong phòng, cầm ra mấy sợichỉ đỏ, lại bứt lấy mấy sợi tóc của mình, từ trong một chiếc vò đổ ra một bátkhông biết là nước gì, bỏ tóc và chỉ đỏ vào bát, qua một khắc sau thì vớt ra,bắt đầu dùng tóc và chỉ đỏ tết thành vòng tay.

Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ nhìn, hình dáng chiếc vòng taytừ từ xuất hiện, Thiên Bà đo cổ tay Chúc Tiểu Tiểu, tiếp tục đan nốt phần phíasau. Chúc Tiểu Tiểu vui mừng hỏi: "Tặng cho con ạ?".

"Đúng, vòng tay này có thể giúp con nâng cao linhlực, tăng cường giác quan thứ sáu của con. Hy vọng nó có thể cho con phươnghướng và dũng khí." Thiên Bà vừa nói vừa tiếp tục tết, cuối cùng cũng làmxong, thắt lên cổ tay Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu ngắm nghía, vô cùng thích thú, vội vàngcảm ơn. Hai người lại nói chuyện cả hồi lâu, chớp mắt đã gần mười một giờ, BátBát đang cuộn tròn ngủ trên bàn từ lúc nào, bên cạnh là một đống vỏ dưa, thânhình nhỏ bé trông vô cùng mãn nguyện.

Chúc Tiểu Tiểu cũng hơi buồn ngủ, Thiên Bà nói:"Con cứ nghỉ lại chỗ ta, Diêm Vương cũng không biết lúc nào mới quay về,con ngủ trước đi, đợi người đến, ta sẽ gọi con dậy".

Chúc Tiểu Tiểu hơi ngại, đang muốn từ chối, lại nghethấy cửa phòng có một giọng nói giòn tan gọi: "Bà bà, con đói rồi".

Đây là giọng của một đứa trẻ, trong lúc nửa đêm tĩnhmịch này, tiếng trẻ con kéo dài toát lên vẻ khát máu đáng sợ. Chúc Tiểu Tiểutrong chốc lát nhảy bật lên, sắc mặt Thiên Bà cũng thay đổi.

"Là Đậu Đậu." Thiên Bà thấp giọng nói. Bàcòn muốn dặn dò Chúc Tiểu Tiểu điều gì nhưng khóa cửa phòng đã cạch cạch vanglên hai tiếng, sau đó tách một tiếng rồi mở ra.

Quả nhiên bên ngoài cửa là Đậu Đậu, khuôn mặt trắngbệch của nó toát ra sắc xanh, hai chiếc răng nanh đã lộ rõ, một khuôn mặt biểucảm u oán đứng yên ngoài cửa.

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình lùi lại hai bước, lúcnày Đậu Đậu chỉ còn đứng cách cửa khoảng hai cánh tay, làm thế nào nó mở khóacửa được? Thiên Bà nhanh chóng đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, ngay cả Bát Bát cũnggiật mình, thân hình nhỏ bé run lên, tỉnh giấc.

Đậu Đậu từ từ đi vào trong phòng, nói với Thiên Bà:"Bà bà, con rất đói. Bọn họ không để con ăn, bà đối xử với con tốt nhất,bà cho con chút gì ăn nhé".

Thiên Bà bình tĩnh trả lời: "Được thôi, Đậu Đậumuộn như thế này sao lại không ngủ, đói bụng tỉnh dậy ư? Nào, trong phòng bà bàcó đồ ăn ngon, bà bà đưa con đi".

Đậu Đậu khuôn mặt lạnh tanh, nhíu mày lại, nhìn chằmchằm vào Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau Thiên Bà: "Mùi của cô ta rất thơm, conmuốn ăn cô ta".

Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức cơ thể có chút cứng lại, mấyngười bọn Boss chẳng phải đang trông giữ Đậu Đậu này sao? Sao nó có thể đơn độcchạy ra ngoài như vậy? Cô gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, Boss sẽ không việcgì, chắc chắn là tiểu quỷ tùy lén lút trốn mọi người chạy đến đây.

Chỉ là một tiểu quỷ, Boss sẽ không sao đâu!

Cô chậm rãi thò tay vào túi, ấn phím tắt số một, đó làsố điện thoại của Nghiêm Lạc. Tiểu Phấn Hồng, vũ khí của cô còn để trong ba lô,nhưng bây giờ cô không dám manh động.

Thiên Bà từ từ đi qua đó, dắt bàn tay nhỏ của Đậu Đậu,đưa nó vào trong phòng: "Máu của cô ta uống chẳng có vị gì, bà bà đưa convào phòng, trong đó có đồ ăn ngon".

Đậu Đậu vùng vằng phụng phịu, cuối cùng đành luyếntiếc rời mắt khỏi Chúc Tiểu Tiểu, cùng Thiên Bà bước vào, vừa đi vừa nói:"Bà bà không lừa con chứ, con muốn ăn thịt, phải sống đó".

"Ừ, có thịt sống, bà bà đưa con đi." ThiênBà vừa nói vừa vẫy tay với Chúc Tiểu Tiểu ở phía sau, ý bảo cô mau đi đi. NhưngChúc Tiểu Tiểu làm sao có thế vứt lại bà lão hiền hậu này, cô thấy Đậu Đậu quaylưng lại phía mình, lớn gan vươn tay lấy Tiểu Phấn Hồng trong ba lô ra.

Thiên Bà lúc này đã dắt Đậu Đậu đến cửa phòng trongrồi, Đậu Đậu đột nhiên quay người lớn tiếng quát: "Bà dám lừa ta!".Trong phòng đó rõ ràng không có mùi máu tươi.

Thiên Bà không nói lời nào, lập tức đẩy Đậu Đậu vàotrong, "phập" một cái, đóng cánh cửa lại, niệm chú phong ấn trên cánhcửa.

Đậu Đậu ở trong phòng gầm rú: "Các người muốn tađói chết, muốn ta đói chết, ta phải ăn các người, ăn sạch các người!". Nóra sức đập cửa, cứ coi như có phong ấn trấn giữ, thì cánh cửa yếu ớt kia cũngkhó mà trụ nổi, chẳng mấy chốc sẽ bị phá tan.

Thiên Bà tay kết ấn, miệng niệm chú, đang muốn tăngthêm lực đạo. Lúc này cánh cửa vang lên tiếng động cực lớn, bị đánh nứt mộtđường. Chúc Tiểu Tiểu cầm Tiểu Phấn Hồng xông đến: "Bà bà cẩn thận!".

Nhưng chính vào thời khắc này, Chúc Tiểu Tiểu độtnhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh, một thân hình lao đến.

Chúc Tiểu Tiểu khom người xuống tránh, tránh được mộtđòn chí mạng, nhưng vẫn bị đập ngã xuống đất, Tiểu Phấn Hồng trên tay văng sangmột bên.

Chúc Tiểu Tiểu trong tình thế cấp bách gập khuỷu taytấn công, người đó nghiêng người tránh đi, nhưng chính vào lúc Tiểu Tiểu lậtngười, đã giữ chặt lấy cánh tay, áp chế Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu định thần lạinhìn, đó là A Niên vẫn luôn ở bên cạnh Đậu Đậu!

Chúc Tiểu Tiểu vừa nhận ra thì cũng đồng thời nhìnthấy sự hung ác trong đáy mắt anh ta, còn cả chiếc răng nanh dài khát máu kianữa. A Niên không nói lời nào, cúi xuống định cắn vào cổ Chúc Tiểu Tiểu,

Tiểu Tiểu gắng sức vùng vẫy, cánh tay còn lại giơ lênđẩy, nhưng không có tác dụng. Cô lớn tiếng la hét, mắt thấy răng nanh của ANiên đã sắp cắn rách da của mình. Lúc này Bát Bát xông đến giống như một mũitên, hung dữ cắn vào cổ A Niên.

A Niên bị đau, thét lên, vung tay đánh, nhưng Bát Bátcắn chặt chết cũng không buông. A Niên kêu gào thảm thiết giơ tay lên tóm lấyBát Bát, lôi nó ra khỏi cổ, ném mạnh vào tường.

'"Bát Bát!"

Tiếng thét vỡ vụn của Chúc Tiểu Tiểu không cứu vãnđược, cô trừng trừng nhìn Bát Bát bị ném lên tường, rơi xuống đất, sau đó thìkhông còn động đậy gì nữa.

Trong thoáng chốc Chúc Tiểu Tiểu lòng đau như cắt, cômột chưởng đánh vào mắt A Niên, nhân lúc anh ta rúm người lại, co đầu gối đámạnh vào bụng anh ta. Nhưng quỷ hút máu sức mạnh vô cùng, A Niên không hề bị đángã, anh rõ ràng càng kích động hơn, gầm lớn một tiếng, duỗi tay tát Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu dính phải cái bạt tai trời giáng, đầuvang lên những tiếng ong ong. Cô bất chấp tất cả, lật tay vung một đấm đánh vàohuyệt Thái Dương của A Niên. A Niên ngừng lại giây lát, sau đó cuồng nộ bópchặt cổ Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu không còn nhìn rõ nữa, tai lại nghe thấy cửaphòng vang lên tiếng động lớn, Đậu Đậu xông ra ngoài rồi!

''Bà bà!" Chúc Tiểu Tiểu quên cả tình thế nguycấp của bản thân, lòng cô nóng như lửa đốt, Bát Bát sống chết chưa biết thếnào, nhưng cô quyết không để bà bà hiền từ xảy ra chuyện nữa. Thời khắc ngàncân treo sợi tóc, trong đầu Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Côniệm chú, vận khí, cuối cùng bàn tay phải đánh ra Diêm Vương chú.

A Niên "bụp" cái, bị đánh ngã sang bên. Anhta đến kêu một tiếng cũng không kịp, sắc mặt tái xanh, hai mắt trợn tròn, răngnanh thu lại, nằm bất động trên đất.

Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn để ý đến anh ta, cô bật dậynắm lấy Tiểu Phấn Hồng xông tới chỗ Thiên Bà. Đậu Đậu lúc này vừa một chưởngđánh lên trái tim của Thiên Bà, đẩy bà ngã xuống rồi nhanh chóng lao đến.

Bà bà đã tu hành không ít, công lực khá mạnh, nhưngđối phương lại là đứa trẻ mà bà từng ngày trông thấy nó lớn lên. Tốc độ sinhtrưởng của Huyết tộc rất chậm, Đậu Đậu nhìn hình dáng như đứa trẻ năm, sáutuổi, nhưng thực ra đã lớn hơn hai mươi tuổi rồi, tình cảm hơn hai mươi nămnày, Thiên Bà thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương nó.

Nhưng Đậu Đậu bị cơn khát máu khống chế hoàn toàn, nàocó còn nghĩ đến đối phương là bà bà hằng ngày yêu thương nó. Nó nhào đến, hámiệng cắn lên vai Thiên Bà. Thiên Bà vươn tay tóm chặt vai nó, lôi nó ra. ĐậuĐậu bị đau, càng cuồng nộ hơn, vừa cắn được một miếng, lại quay đầu cắn lêncánh tay đang bóp vai nó của Thiên Bà.

Trên vai Thiên Bà, máu chảy ròng ròng, cánh tay lại bịcắn, bà đau đớn, sắc mặt trắng bệch. Lúc này Chúc Tiểu Tiểu tới, một chân đávào phần eo của Đậu Đậu. Đậu Đậu bị đá ngã, thuận thế lăn một vòng dưới đất.Chúc Tiểu Tiểu cầm Tiểu Phấn Hồng vun vút khua liền mấy đường kiếm. Đậu Đậugiống như bị ác quỷ chiếm thân vậy, trong chốc lát đột nhiên tránh đi, khôngthấy nữa.

Chúc Tiểu Tiểu dõi mắt tìm kiếm, thấy Đậu Đậu bám trênnóc nhà, nhe cái miệng đầy máu ra, hai chiếc răng nanh dài, mắt màu xanh đen trongbóng tối lộ rõ vẻ đáng sợ.

Thiên Bà nằm trên đất, nhìn thấy Đậu Đậu biến thànhhình dáng như vậy, nước mắt tuôn rơi. Đậu Đậu rõ ràng đã bị mê muội tâm trírồi, hoàn toàn mất đi sự khống chế.

Chúc Tiểu Tiểu chắn trước mặt Thiên Bà, nhìn thẳng vàoĐậu Đậu. Nhưng trời biết tay cầm Tiểu Phấn Hổng của cô có chút run run, cô sợhãi, thật sự sợ hãi. Bất luận là bị đứa trẻ này giết chết hay là chính mìnhgiết chết nó, đều không phải kết quả cô có thể tiếp nhận.

Nhưng tình thế nguy cấp, cô đâu còn thời gian suy nghĩnhiều. Đậu Đậu đã "bụp" một cái bổ nhào xuống, Chúc Tiểu Tiểu bướcsang bên, xoay người vung tay, thanh kiếm dài lập tức đâm xéo về phía tim ĐậuĐậu. Đậu Đậu rất nhanh, né một cái giữa không trung, vặn người nhào tới sau vaiChúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu quay lại, kiếm dài thuận thế quét tới chỗ ĐậuĐậu.

Đậu Đậu co người, lập tức lùi ra sau. Nó tấn công mộtchiêu không trúng, lùi đến bên tường hung dữ nhìn chằm chằm vào Chúc Tiểu Tiểu.Một đứa trẻ dáng vẻ năm, sáu tuổi dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, điềunày khiến lông tơ trên khắp người Chúc Tiểu Tiểu dựng đứng cả lên.

Lúc ấy Đậu Đậu đột nhiên thả lỏng toàn thân, trên mặtlộ ra vẻ hoảng hốt của trẻ con, nó thảm thiết gọi: '"Chị à…".

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, bối rối không biết làm thếnào, cô nhỏ tiếng gọi: "Đậu Đậu...".

Đậu Đậu nhăn khuôn mặt nhỏ lại, những giọt nước mắtchảy ra, đáng thương vô cùng, lại gọi: “Chị à, em làm sao rồi, em khôngkhỏe?".

Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn ngơ ngẩn, đây là tình huốnggì? Vừa nãy bị ác ma chiếm thân, bây giờ tỉnh lại rồi?

Đang nghĩ vậy, thì Đậu Đậu dang hai tay ra, từ từ đivề phía cô như muốn được ôm ấp: "Chị cô, em sợ!". Chúc Tiểu Tiểu lùilại một bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không giống như muốn tấn công của Đậu Đậulại mủi lòng. Nó càng lúc càng tới gần, Chúc Tiểu Tiểu do dự rốt cuộc có cầnđánh nó nữa không.

Thiên Bà đột nhiên hét lớn: "Tiểu Tiểu cẩnthận!".

Đậu Đậu lúc này vẫn là biểu cảm yếu đuối của trẻ con,nhưng cơ thể đã lấy tốc độ của ma quỷ mà tấn công về phía Chúc Tiểu Tiểu, ThiênBà toàn thân đẫm máu nhào đến hất văng Đậu Đậu, sau đó hét lên với Chúc TiểuTiểu: "Mau chạy!".

Đậu Đậu chỉ trong chốc lát đã khôi phục dáng vẻ hungtợn, nó một cước đá Thiên Bà ra xa, dựa vào lực đạo nhảy lên nóc phòng, rồinhào xuống tiếp tục tấn công Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu lập tức chạy ra phía cửa, trong lòng vôcùng lo lắng, Boss vì sao còn chưa đến, điện thoại cũng không gọi được, hay làBoss cũng có chuyện rồi?

Từ khi Đậu Đậu vào phòng đến bây giờ, lúc nào cô cũngcăng thẳng cực độ, mọi hành động đều theo bản năng, bây giờ bị đuổi giết gắtgao, cô đột nhiên nhớ đến thuật chiêu gọi. Nhưng Đậu Đậu đã ở ngay sau lưng,câu chú đó Chúc Tiểu Tiểu còn chưa niệm được một nửa, thì đã cảm thấy một luồngkhí hôi thối lạnh lẽo áp thẳng vào sau gáy.

Chúc Tiểu Tiểu "á" lên một tiếng, ngã nhàoxuống đất, Đậu Đậu nhân đó áp chặt lên người cô, cắn mạnh xuống vai cô.

Trái tim Tiểu Tiểu thắt lại, sợ đến suýt ngất xỉu,tiếng thét của cô vừa vang lên, một bóng hình cao lớn từ đâu lao đến như điệnchớp, lướt qua Chúc Tiểu Tiểu một cái, chính vào thời khắc Đậu Đậu cắn lên vaicô, tóm chặt lấy cổ nó, giơ lên giữa không trung.

Một chuỗi động tác này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúcchỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt.

Chúc Tiểu Tiểu còn chưa hết kinh hãi, lật người lạingẩng đẩu lên nhìn, là Boss! Mặt anh tái xanh, khắp người tỏa ra sát khí, thânthể nhỏ bé của Đậu Đậu bị anh một tay bóp chặt giơ lên giữa không trung, lúcnày cũng không còn động đậy nữa, răng nanh cũng thu hết vào rồi.

Cừu An cùng hai cán bộ chạy đến, tất cả quỳ rạp xuốngdưới chân Nghiêm Lạc: "Diêm Vương, xin tha cho Đậu Đậu một mạng".

"Tha cho nó?" Nghiêm Lạc lúc này giống nhưvừa từ địa ngục lên vậy: "Nếu như ta đến muộn một bước, thì đã chỉ có thểnhặt xác người mình yêu thương về. Không chỉ đứa trẻ ma quỷ này, Cừu An, ta làmsao có thể biết được không phải mấy người các ngươi cố tình dẫn ta rời đi, chegiấu tai mắt của ta để tiện việc hành hung?".

"Diêm Vương, tôi thực sự không biết A Niên phảnbội, không biết bọn họ sẽ giương đông kích tây như thế. Đậu Đậu từ trước đếnnay thường mười hai giờ mới tỉnh, hôm nay chắc chắn là do tay chân của bọn phảnđồ. Đậu Đậu còn nhỏ, nó bị khống chế. Diêm Vương, hôm nay cũng là đại nạn củaHuyết tộc tôi, nếu Cừu An tôi còn sống qua ngày hôm nay, tôi xin thề Huyết tộccác đời sẽ làm việc cho Diêm Vương, vĩnh viễn không hai lòng. Xin Diêm Vương bỏqua cho Đậu Đậu đi."

Nghiêm Lạc không nói gì, nhưng cơ thể anh vẫn căngcứng, biểu hiện rõ ràng cơn cuồng nộ. Chúc Tiểu Tiểu đứng lên, bước lại gầnNghiêm Lạc. Nghiêm Lạc đột nhiên dùng lực đập một cái vào trán Đậu Đậu, đánhcho nó hôn mê, khóa toàn bộ hồn lực bên trong cơ thể, sau đó ném nó về phía CừuAn: "Ông chính là thế nên Bắc Âm Vương mới có cơ hội lợi dụng. Cái chếtcủa Đậu Đậu còn quá nhiều nghi vấn mà ông lại hồ đồ đến mức này. Hãy dọn sạchnội phản của bọn ông trước rồi hẵng nói đến Đậu Đậu".

Cừu An đỡ lấy đứa trẻ, dập đầu cảm ơn. Hai người phíasau đem Đậu Đậu đi, Cừu An cùng mấy người đi vào phòng của Thiên Bà. Chúc TiểuTiểu lúc này mới nhớ ra: "Bà bà và Bát Bát ở bên trong".

Cô chạy vào trong phòng, nhưng bị Nghiêm Lạc một taykéo lại: "Để anh xem xem có bị thương ở đâu không đã?".

Chúc Tiểu Tiểu lo lắng hét: "Bát Bát, hắn giếtBát Bát rồi. Boss, chúng ta mau đi xem. Còn cả bà bà nữa, vết thương của bà bàrất nặng".

"Ai đánh em vậy?" Nghiêm Lạc lại dường nhưkhông nghe thấy, chỉ nghiêm giọng hỏi. Vết tát đó rất rõ ràng, đương nhiênkhông phải bàn tay một đứa trẻ.

“Là A Niên, em, em dùng Diêm Vương chú đánh hắnrồi," Chúc Tiểu Tiểu giơ bàn tay phải lên.

Nghiêm Lạc ôm chặt cô vào lòng: "Em dọa chết anhmất".

Tự nhiên Chúc Tiểu Tiểu thấy chột dạ, cô không thể bảovệ tốt cho bản thân mình, thật là có lỗi với anh. "Em, em có gọi điệnthoại, vừa rồi em nghĩ ra, còn dùng thuật chiêu gọi để gọi anh, nhưng chưa niệmchú xong thì... Boss, có chút thời gian là em muốnthông báo với anh ngay."

"Là anh không tốt.” Nghiêm Lạc toàn thân căngthẳng, anh nhận điện thoại, không thấy Tiểu Tiểu nói gì liền biết có chuyện bấtthường, đang định chạy về bên này, lại phát hiện căn phòng của Đậu Đậu bị quỷhút máu phong ấn, xông vào được trong phòng thì nhìn thấy Tiểu Nam ngã dướiđất, còn Đậu Đậu và A Niên không thấy tung tích đâu. Bởi vì vướng chân ở đó màanh đến chậm một chút, may mà trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn cứuđược Tiểu Tiểu.

"Anh không nên để em một mình ở lại đây, là anhkhông tốt."

Giọng nói mang chút nghẹn ngào của anh khiến lòng TiểuTiểu mềm nhũn ra, cô ôm anh thật chặt: "Boss, em không sao, em rấtổn".

Anh ôm cô, không nói gì. Chúc Tiểu Tiểu không kìm đượcngọ nguậy, lại hỏi: "Boss, chúng ta đi thăm bà bà và Bát Bát có đượckhông?".

Nghiêm Lạc nới lỏng cánh tay, Chúc Tiểu Tiểu vội vàngchạy vào căn nhà, Thiên Bà đưọc đưa vào phòng trong rồi, đang có người giúp bàbăng bó trị liệu, mấy người đứng vây lại ở đó. Chúc Tiểu Tiểu quay người đi ra,tìm Bát Bát trong góc phòng. Phía sau một đống đồ linh tinh, cô nhìn thấy chúchuột béo nằm bất động.

Nước mắt trào ra, cô cẩn trọng nâng Bát Bát lên, nhìnnó cứ nằm im như vậy, đẩy đẩy ngón tay vào đầu nó, cái đầu nhỏ lắc nhẹ, mộtchút sinh khí cũng không còn.

Chúc Tiểu Tiểu nấc lên: "Boss, Bát Bát, Bát Bátkhông…” Cô khóc thảm thiết, nức nở không thành tiếng, nửa bên khuôn mặt bị đánhkia cũng sưng đỏ, trông hơi đáng sợ.

Nghiêm Lạc nhìn Bát Bát, lật người nó lên, ấn ngón tayvào vị trí trái tim nó. Nước mắt Tiểu Tiểu rơi lã chã trên mình Bát Bát, khiếnlông tơ của nó ướt nhẹp. Nghiêm Lạc nhíu chặt lông mày, khuôn mặt đen sì, duỗitay lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, Bát Bát chưa chết”.

Nước mắt Chúc Tiểu Tiểu vẫn không ngừng rơi. NghiêmLạc không nhẫn nại được nữa kéo cô lại, ấn đầu cô lên vai mình, khẽ hôn tráncô, nói: "Đừng khóc".

Chúc Tiểu Tiểu dụi mắt trên vai Nghiêm Lạc, vẫn khôngkìm được nức nở, tay cô run rẩy. Nghiêm Lạc chỉ đành thả lỏng ra, cầm cánh taycô, đón lấy Bát Bát tiếp tục ấn lên trái tim nó. Tiểu Tiểu biết Boss đang cứuBát Bát, nhưng nó lâu như thế vẫn chẳng có phản ứng gì, cô không kiềm chế nổibản thân, lại ôm lấy Boss khóc.

Nghiêm Lạc trong lòng ôm một người lớn, trên tay bếmột "đứa nhỏ", đứng trong góc phòng làm "bác sĩ". Căn phòngnhỏ bé này của Thiên Bà rất nhiều người ra vào, nhưng không một ai dám đến xemnáo nhiệt.

Cuối cùng Nghiêm Lạc cộc đầu mình vào đầu Chúc TiểuTiểu, nói: "Em xem, nó cử động rồi, đừng khóc nữa, xấu!".

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng dụi mắt, cẩn thận nhìn, BátBát thật sự cử động rồi, cặp mắt nhỏ đang hé mở. Chúc Tiểu Tiểu kích động lớntiếng hét: "Nó tỉnh rổi, nó tỉnh rồi. Bát Bát, mày nhìn tao đi, là taonày".

Bát Bát yếu ớt hé mắt ra, rồi lại nhắm nghiền. NghiêmLạc cuối cùng di chuyển ngón tay ra khỏi vị trí trái tim nó, nói: “Được rồi, nókhông nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi".

Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận đón Bát Bát từ trên tay NghiêmLạc, không kìm được cúi xuống hôn cái đầu nhỏ của nó. Nghiêm Lạc mặt lạnh tanh:"Hôn gì mà hôn, bẩn chết!". Chúc Tiểu Tiểu không hài lòng, nhỏ tiếngcàu nhàu: "Lúc Bát Bát sạch sẽ anh cũng không cho hôn". Cô thương yêuxoa nhúm lông nhỏ của Bát Bát. Bát Bát rất dũng cảm, xông đến cứu cô, nó là bảobối của cô.

Nghiêm Lạc lúc này nhận điện thoại, anh cứ nghe rồinghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Ở cửa phòng kia, Cừu An cũng đang gọi điệnthoại, biểu cảm lạnh lùng. Ánh mắt hai người chạm nhau, liền biết đối phươngnghe thấy là cùng một tin tức.

Thôn này bị quỷ hút máu cấp A tấn công rồi!

Cùng lúc, trong thôn, tiếng cảnh báo vang lên, tất cảđèn đều được bật sáng. Toàn bộ cư dân đang ngủ say đều giật mình tỉnh giấc.Trước từ đường ở trung tâm thôn, đèn đuốc sáng trưng, mấy cán bộ đang sắp xếptất cả Huyết tộc cẩp C và người già, phụ nữ, trẻ em vào trong từ đường tạmtránh, còn huy động toàn thể cấp B chiến đấu bảo vệ thôn.

Thôn Huyết tộc trong chốc lát như nổ tung, có ngườihoảng loạn bỏ chạy, có người sẵn sàng đợi xuất phát.

Nghiêm Lạc và Cừu An đứng trên nóc nhà nhìn xung quanhmột lượt, Cừu An tức giận nói: "Bọn chúng hóa ra hành động là vì mục đíchnày, muốn thay đổi hệ thống cai trị, ép Huyết tộc chúng tôi làm việc cho tàthần sao?".

Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Bắc Âm Vương từ trướcđến nay không làm việc gì không có lợi, ông ta yêu cầu các ông mặc kệ khôngquản quỷ hút máu cấp A, e rằng chính là có ý làm việc này. Rất nhiều quỷ hútmáu cấp A không phục đối với cấp B, ông ta hỗ trợ một chút rồi kích động bọnchúng, muốn làm rối cục diện toàn tộc các ông cũng không khó. Trong thôn củaông có nội gián, những kẻ đang đến chắc không chỉ có cấp A, sợ là còn cả nhiềuloại ma quái khác, các ông hãy cẩn thận. Có điều tôi phải nói trước, trong tìnhhuống cấp bách, nếu người của tôi gặp nguy hiểm, tôi có thể sẽ chẳng để ý đượccấp A hay là cấp B đâu".

Cừu An gật đầu: "Tôi hiểu",

Nghiêm Lạc quay người muốn đi, Cừu An gọi anh lại:“Diêm Vương, Thiên Bà nói nếu như gặp người sẽ hại người, nhưng nếu không gặpngười thì sẽ hại toàn tộc, có lẽ là nói đêm nay, người cũng phải cẩnthận".

Nghiêm Lạc gật đầu, nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy vềhướng Tiểu Tiểu đang đợi.

"Boss, xảy ra chuyện gì rồi? Bọn họ nói đã đưa bàbà về từ đường, có quỷ hút máu tấn công vào thôn. Nhưng ở đây không phải làthôn của quý hút máu sao?"

"Đồng tộc tương tàn, ngoại trừ quyền lực ra,không thể vì thứ khác. Cấp A một khi thống lĩnh Huyết tộc rổi, chuyện hút máungười sống sẽ rất khó khống chế. Anh phải đến cửa thôn cùng với bọn Âm lão cửu,em đi theo anh." Nghiêm Lạc không muốn để Tiểu Tiểu lại rời khỏi tầm mắtmình.

"Boss." Chúc Tiểu Tiểu khó xử, cuối cùng vẫnnói: "Em muốn cùng với bà bà đến từ đường. Bà bà vì cứu em mới bị thương,nghe nói cấp C và những người già, trẻ nhỏ đều ở trong từ đường lánh nạn, emmuốn đi cùng những người dân giữ ở đó. Bọn anh bảo vệ vòng ngoài, em canh chừngở tuyến trong".

Nghiêm Lạc nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Heo Con, lầnnày không phải chuyện bình thường, bọn anh ở bên ngoài đánh, nếu như em có nguyhiểm gì, gọi điện thoại thậm chí dùng thuật chiêu gọi tìm anh đều không có tácdụng, anh chưa chắc có thể ra được để cứu em".

"Cũng đều nguy hiểm như nhau mà, em ở ngoài cửacùng anh chẳng qua cũng là đánh giết, ở trong từ đường chẳng phải sẽ an toànhơn sao? Boss, em cũng là hàng ma sư, em do anh đích thân huấn luyện đó."Chúc Tiểu Tiểu lấy Tiểu Phấn Hồng ra: "Anh xem, em có vũ khí. Em còn cóDiêm Vương chú", lại lôi ra hai thiết bị liên lạc: "Anh xem, em còncó máy liên lạc, chia cho anh đeo một cái. Như vậy chúng ta đều có thể biếtđược tình hình của đối phương".

Nghiêm Lạc nhận lấy thiết bị liên lạc, kéo cô vàolòng: "Em đến từ đường rồi, bảo bọn họ cho chút thuốc bôi lên mặt trước.Không được chạy loạn, Cừu An cũng đã phái người bảo vệ từ đường, nhưng bọn họcó nội gián, em không được tin tưởng bất cứ người nào, tự mình phải cẩn thậnhơn. Nếu để anh phát hiện em có vết thương mới, xem anh sẽ xử lý em thế nào".

"Tuân lệnh, Boss đại nhân."

Cứ như thế, Chúc Tiểu Tiểu với nửa bên mặt sưng đỏ bếBát Bát đi đến từ đường. Nghiêm Lạc đưa cô tới đó rồi vội vã rời đi. Chúc TiểuTiểu tự mình thám thính một vòng, từ đường này rất lớn, lại có hai tầng bêntrên và một tầng hầm. Tầng một là chỗ đặt bài vị và linh vật của tộc, dùng đểhành lễ cúng tế. Tầng hai là một sảnh lớn, có phòng trưng bày. Tầng hầm dướiđất mới là nơi ẩn trốn thực sự.

Lúc này mọi người đều trốn dưới hầm, mà ở tầng một vàngoài cửa thì đều có Huyết tộc cấp B trông giữ. Tầng hai chỉ cỏ mấy người canhchừng Đậu Đậu. Chúc Tiểu Tiểu đứng trên cầu thang nhìn qua rồi liền đi xuốngdưới.

Cô xuống đến tầng hầm, tìm thấy Thiên Bà đang nằm trênmột chiếc giường nghỉ ngơi. Ở bên trông nom bà là cô gái hôm nay đến mời ChúcTiêểu Tiểu. Nhìn thấy bên mặt sưng đỏ của Chúc Tiểu Tiểu, cô ta vội vàng giúpcô bôi thuốc.

Thiên Bà yếu ớt mở mắt ra, nói với Tiểu Tiêu:"Nha đầu, khi Huyết tộc chúng ta chết, hồn phách tứ tán, không cách nàosiêu sinh. Nhưng ta còn có một mong muốn. Nếu như, ta không chống đỡ được quangày hôm nay, vào lúc ta sắp chết, hồn phách ra khỏi cơ thể, là lúc tốt nhất đểthu thập, con giúp ta thu hồn phách lại, nếu may mắn có thể giữ được hoàn chỉnhba hồn chín phách, xin hãy giúp ta thỉnh cầu với Diêm Vương. Ta cả đời này hốihận nhất là không thể ở Đạo gia cho đến lúc chết, nếu ta còn có thể trùng sinh,hy vọng lại tiếp tục được làm người của Đạo gia".

"Bà bà, bà sẽ không sao đâu."

"Đứa trẻ ngốc, bà bà không phải đã nói với conrồi sao, chuyện bà bà cần làm đều làm hết rồi. Bà bà bị thương không trách con,con đừng để trong lòng. A Niên đưa Đậu Đậu đến chỗ ta, là nhằm đúng vàota. Bọn chúng nếu muốn hủy diệt thôn, phải giết chết lão thái bà có năng lực dựbáo, đó là sách lược. Thời gian của bà bà cũng đến rồi."

"Không phải đâu, bà bà, bà là người tốt, bà cóthể chống chọi tiếp được." Chúc Tiểu Tiểu nhìn Thiên Bà khuôn mặt trắngbệch, còn cả Bát Bát yếu ớt, trong lòng vô cùng buồn bã.

Thiên Bà cười an ủi, nói: "Bà bà mệt rồi, bà bàngủ một chút",

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, lặng lẽ ngồi bên cạnh, tronglòng lo lắng, không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi. Cô mở máy liên lạc,đúng lúc nghe thấy Tư Mã Cần đang hét: "Sao lại không thấy nữa?".

Ở một bên khác, Ray trả lời: "Lúcmười giờ hai mươi ba phút, cô ấy gọi điện báo nhìn thấy hai chiếc xe trong tòanhà đi ra, cô ấy muốn bám sát điều tra. Nhưng sau đó gọi lại thì mất liên lạc.Tôi nhờ đồng nghiệp ở gần đó đến giúp, song không tìm thấy cô ấy đâu, xe của côấy vẫn còn, nhưng bên trong lại không có người. Tôi cũng nhờ Chu Duệ trong côngty tìm trong hình ảnh giám sát giao thông, trên camera của con đường đó, chỉthấy hai chiếc xe cô ấy nói chứ không nhìn thấy cô ấy".

Chúc Tiểu Tiểu sững lại lời này là nói Tiết Phi Hà?Hôm nay cô ấy đi theo dõi quỷ hút máu. Sao lại biến đâu mất rồi?

Ray tiếp tục nói: ''Bên này thiết bị không đầy đủ, tôinhờ Chu Duệ ở công ty tra định vị điện thoại của Phi Hà, có tin tức sẽ thôngbáo cho mọi người".

Tư Mã Cần hung dữ văng tục mấy câu, rõ ràng sốt ruộtđến cực điểm. Đột nhiên nghe anh hét: "Chỗ tôi có sự việc phát sinh, xuấthiện tám con ngoại lai, Huyết tộc đánh tới rồi. Anh vừa thở dốc vừa nói, rõràng là đang chạy bộ: "Tôi đi đây, mẹ kiếp! Ông đây đang muốn đánhngười!".

Cao Lôi lúc này nhỏ tiếng xen lời: "Huyết tộc ởchỗ tôi đây không biết biến đâu mất hai người. Tôi đi quan sát một chút".

Âm Yến Tư dặn dò: ''Cẩn thận. Nội gián của bọn họkhông ít".

"Biết rồi, chúng ta đang ở chỗ tối."

Ray nói: "Tôi báo Hồ Dương rồi, ông ấy đang điềuhai máy bay tuần tra tới giúp, nhưng cần có thời gian, mọi người phải cẩnthận".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thế lo lắng toát mồ hôi. Cô nhìnkhắp xung quanh, hình như mọi người đều bình thường. Bởi vì Huyết tộc đầy chậttrong phòng, máy thăm dò dùng ở chỗ này cũng không có tác dụng.

Bất chợt, Vu Lạc Ngôn thở hồng hộc chạy vào, anh trôngthấy Chúc Tiểu Tiểu, liền nở nụ cười: "Tiểu Tiểu, bọn họ bảo anh đến đâygiữ cùng em". Anh đặt ba lô xuống đất, kéo khóa ra: "Còn bảoanh mang súng cho em nữa. Mặt em bị thương thành thế này, rất đau phảikhông?''.

Lúc này trên lầu bỗng "rầm" một tiếng, cóvật nặng nào đó rơi xuống đất, tất cả mọi người náo động, mấy đứa trẻ sợ quábắt đầu khóc. Vu Lạc Ngôn đột nhiên đẩy đẩy Chúc Tiểu Tiểu, nhỏ tiếng lo lắngnói: "Bên trái, người mặc áo đỏ kia, là cấp A".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn tới chỗ cô gái mặc áo đỏ trong gócphòng đang cùng những người xung quanh đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gìkhác thường. Nhưng Vu Lạc Ngôn bên cạnh lại kiên quyết khẳng định: "Cô talà cấp A".

Bên trên lại kêu "rầm" một tiêng nữa, cô gáimặc áo đỏ đó khóe miệng lộ ra nụ cười, giơ tay tóm lấy một đứa trẻ trước mặt.Người xung quanh kinh hãi tản ra, trong tiếng thét của đứa trẻ/ ChúcTiểu Tiểu giơ súng lên chĩa vào cô ta.

Ánh mắt của cô gái áo đỏ di chuyển từ họng súng đenthăm thẳm dừng lại trên mặt Chúc Tiểu Tiểu, lạnh lùng hừ một tiếng: "Conngười?".

"Con người cũng có thể xử lý cấp A như mày."

Nghe nói đến từ cấp A này, xung quanh tất cả đều kinhhãi, mọi người tản ra càng xa, chỉ còn lại Chúc Tiểu Tiểu và cô gái áo đỏ đốiđầu với nhau. Bây giờ mẹ của đứa trẻ từ phía cửa tiến vào, đứng bên cạnh đứatrẻ khóc lóc thảm thiết, van xin thả đứa trẻ ra. Chúc Tiểu Tiểu cau mày, tậptrung tinh thần theo sát nhất cử nhất động của cô gái áo đỏ.

Cô gái này không thèm để ý đến Chúc Tiểu Tiểu, như thểtrên tay có đứa bé làm con tin thì cô ta không cần phải sợ gì nữa.

Cô ta nói với cả đám Huyết tộc xung quanh: "Cùnglà Huyết tộc, chúng tôi chỉ muốn được quay lại, trở về trong đại gia đình. Quầntộc chúng ta có năng lực lớn mạnh, vì sao phải chịu sự khống chế của con người,vì sao không thể quang minh chính đại đi vào xã hội. Tộc trưởng bị người ta làmcho mù quáng, ông ta có lợi ích của ông ta, lẽ nào mọi người cam tâm cứ mãi thếnày? Chúng ta vì sao phải thấp hơn con người mọi bậc, lẩn tránh giống như loàichuột?".

Đám người xung quanh không ai đáp lời, chỉ có ChúcTiểu Tiểu lớn tiếng quát: "Nói năng linh tinh! Sống trong một thế giớigiết chóc có gì tốt, hòa bình chung sống cơm no áo ấm mới là hạnh phúc. Các cômới là những kẻ vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện xấu. Cô bị lợi dụng làm láchắn cho người khác, còn ở đây mà hớn hở vui mừng? Đần độn! Thả đứa bé xuống,nếu không tôi nổ súng!".

"Nổ súng?" Cô gái áo đỏ kéo đứa bé lại gần,chắn trước mặt mình: "Mày biết tốc độ của tao nhanh thế nào, mày có thểđảm bảo không làm bị thương đứa trẻ?".

Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, cô thực sự không chắcchắn. Mẹ của đứa bé đó sợ quá, hét lên với Chúc Tiểu Tiểu: “Đừng nổ súng, đừngnổ súng". Trên đỉnh đầu, tiếng đánh nhau ở tầng một càng lúc càng vang, côgái áo đỏ cười lạnh lùng: "Chúng mày, tất cả nếu muốn sống thì ngoan ngoãnnghe lời, nếu không thì tao giết đứa trẻ này trước, rồi sẽ giết chúngmày".

Mấy người ở gần cánh cửa sợ hãi vội chạy ra ngoài,nhưng cửa căn phòng dưới đất này không biết từ lúc nào đã bị khóa lại rồi, bâygiờ mở kiểu gì cũng không ra.

Cô gái áo đỏ cười phá lên: "Chỗ này bị tao phongấn rồi, chúng mày chẳng đi nổi đâu".

Chúc Tiểu Tiểu cau mày, cô ta phong ấn khi nào? Trongmáy liên lạc Ray đang hỏi: "Tiểu Tiểu, chỗ cô cũng có cấp A sao? Bây giờtình hình thế nào?".

Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói với cô gái áo đỏ kia:"Mày dùng phong ấn giam chúng tao ở đây, nhất định có chủ ý phải không?Bên trên đánh qua đánh lại diễn kịch làm gì, trong thôn này đều là Huyết tộc,chẳng ai kém ai, chúng mày chưa chắc có thể tấn công xuống dưới này. Mày dùngmột đứa trẻ làm con tin, là muốn chúng tao làm gì?".

Mấy câu của Tiểu Tiểu nghe như đang hỏi, nhưng cũng đãkín đáo thông báo rõ tình hình cho Ray ở bên kia.

Cô gái áo đỏ tiến lên một bước: "Yêu cầu của taorất đơn giản, chính là muốn chúng mày gọi điện thoại tới Cừu An, nói cho ông tatình hình ở đây, bảo ông ta đưa tất cả người của ông ta lùi về từ đường".Cô ta cười cười, "Cừu An là người thông minh, ông ta tự nhiên sẽ biết nênlàm thế nào".

"Mày muốn dùng người trong căn phòng này để uyhiếp, ép toàn tộc đầu hàng? Cuộc điện thoại này chúng tao làm sao dámgọi?" Lời ấy của Chúc Tiểu Tiểu là nói cho Ray nghe.

"Hừ, Cừu An không dừng tay, cứ mười phút tao sẽgiết một đứa.”

"Khi súng của tao còn đang chĩa vào đầu mày, màynói thế hình như hơi tự tin quá."

"Vậy mày nổ súng đi, bắn chết đứa trẻ này rồi,đừng nói đến chuyện tao có giết mày hay không, người của căn phòng này liệu cóthể tha cho mày? Mày ở trước mặt bọn họ lại dám giết trẻ con của tộc người bọnhọ?"

Mẹ của đứa trẻ vừa nghe thấy sẽ giết chết con mình,lại xông đến định cướp súng của Tiểu Tiểu, miệng còn hét: "Đừng làm contôi bị thương, chúng tôi nghe lời cô ta, đều nghe cô ta".

Vu Lạc Ngôn giơ súng lên quát mẹ đứa trẻ: "Đứngim, lùi lại".

Bà mẹ kia mặt trắng bệch, đứng ngây ra tại chỗ, độtnhiên lớn tiếng hét: "Đây là làm gì, con tôi bị bắt rồi các người đến tôicũng muốn giết sao? Đây là chỗ của Huyết tộc chúng tôi, các người những conngười bên ngoài còn muốn ức hiếp chúng tôi sao?".

"Đừng diễn kịch nữa, cô cũng là cấp A." VuLạc Ngôn nhíu chặt mày, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi, may mà tay cầmsúng vẫn còn rất chắc.

Bà mẹ kia trong thoáng chốc phát cuồng nói: "Cáigì? Anh lại dám ngậm máu phun người như thế. Tôi ở trong thôn đã hơn tám mươinăm rổi, trong căn hầm này có ai là không quen tôi, anh cho rằng anh tiện miệngcho một tội danh là được sao? Loài người các anh đến chỗ chúng tôi đây, là vìdã tâm gì? Nếu như làm bị thương con tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cácngười. Còn cả cô!". Cô ta quay sang phía cô gái áo đỏ kia: "Cô có yêucầu gì chúng tôi sẽ làm theo như thế, không cho phép làm tổn thương con củatôi".

Người xung quanh đều bị bà mẹ này làm cho kích động,một số người nhao nhao chen đến. Vu Lạc Ngôn sát lại gần Chúc Tiểu Tiểu, cảmthấy căng thẳng vì bị cô lập không chỗ dựa. Bọn họ bây giờ, dù gì cũng đang bịnhốt cùng một đám quỷ hút máu, trước tiên đừng nói những người này là cấp B cấpC gì, nếu như bị làm cho tức rồi đều sẽ cắn người nhỉ? Hơn thế nữa, trong cănphòng này còn có lẫn hai con quỷ hút máu cấp A.

Cô gái áo đỏ nhìn thấy tình hình như thế, cười rồi chỉvào mẹ của đứa trẻ, nói: "Vậy thì nhanh chóng thông báo cho tộc trưởng củacác người đi, chúng tao chỉ yêu cầu ngừng ngay phản kháng, tất cả đều rút về từđường này".

Chúc Tiểu Tiểu hét lớn: "Đợi một chút!".

Cô gái áo đỏ một tay bóp cổ đứa trẻ: "Đợi? Taokhông có kiên nhẫn như vậy".

Bà mẹ kia lấy điện thoại, nhanh chóng gọi ra ngoài:"Tôi gọi điện thoại, tôi gọi điện thoại, cô đừng làm bị thương contôi".

Chúc Tiểu Tiểu "đoàng" một tiếng, nổ súng,viên đạn sượt qua đầu cô gái áo đỏ, bắn lên bức tường phía sau cô ta.

"Tao nói rồi, đợi một chút. Tao không phải đangđùa!" Chúc Tiểu Tiểu vẻ mặt nghiêm túc, mang theo mấy phần khí thế:"Hai người chúng mày đều là cấp A, đang một người diễn một người hùa theoở đây, muốn làm mờ mắt tất cả. Toàn tộc đầu hàng rồi, lẽ nào có thể sống được?Súng ở trong tay tao dù gì cũng lắp đạn bạc, kẻ được quyền lên tiếng ở đâykhông phải là chúng mày".

Mẹ đứa trẻ giận dữ: "Luôn mồm nói tôi là cấp A,cô có chứng cứ gì? Cô là con người ở ngoài đến, căn bản sẽ không để ý đến sựsống chết của tộc người chúng tôi. Chuyện trong tộc chúng tôi, chưa đến lượt côquản!".

"Muốn chứng cứ sao? Được thôi, nhân bây giờ lãothái bà ta vẫn còn chưa chết, sẽ đến làm chứng nhé." Giọng nói yếu ớt củaThiên Bà từ phía sau đám người truyền đến, mọi người rẽ sang, để lộ ra Thiên Bàđang ngồi dựa bên tường.

Thiên Bà hít một hơi, nói với mẹ của đứa trẻ; "AHà, cô sống ở trong thôn này hơn tám mươi năm rồi, lão thái bà ta biết. Nhưngđứa trẻ này có thiên nhãn, nó nói cô là cấp A, ta tin nó. Hôm nay ở trước mặtmọi người, lão thái bà ta vẫn còn hơi thở, xin dùng cái mạng già của ta đây đểlàm người đảm bảo cho hai đứa trẻ loài người này. A Niên đã ở cùng tộc trưởnghơn một trăm năm, nhưng nó vẫn biến thành cấp A, ngay đến Đậu Đậu bị ma vật hãmhại, cũng có thể cắn được máu thịt của lão thái bà ta đây. Hôm nay là đại nạncủa tộc ta, ta không quan tâm cô làm sao lại biến thành thế này, nhưng sự thựclà vậy, các người muốn mượn những người già cả, phụ nữ, trẻ em chúng ta trongcăn phòng này để hủy diệt toàn tộc, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đápứng".

Thiên Bà ở trong tộc không có chức vị, nhưng lại lànhân vật giống như tiên tri, được mọi người cực kỳ tôn kính, Cừu An cũng phảinể bà mấy phần. Bà vừa nói ra những lời này, mọi người trong tộc toàn bộ đều lộvẻ xúc động. Hàng xóm, bạn bè gần gũi sớm chiều của bọn họ không ngờ đã biếnthành cấp A. Mà chuyện này hôm nay lại là họa diệt tộc.

Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “A Niên, đồ đầnđộn kia, đem theo Đậu Đậu mà ngay đến một lão thái bà chết tiệt cũng không giếtchết được".

"Xin lỗi để các người thất vọng rổi, Tiểu Tiểunói rất đúng, ở đây không phải là chỗ các người được lên tiếng", Thiên Bàbình tĩnh trả lời.

Cô gái áo đỏ hét lên: "A Hà, tao sớm nói rồi,trực tiếp động thủ là tốt nhất, mày lại vẫn cứ muốn để chúng nó ngoan ngoãnnghe lời. Chúng nó, những kẻ này cùng với con người càng ngày càng giống nhau,không cho nếm một chút lợi hại thì chúng nó còn chưa biết sợ".

Cô ta đột nhiên hất mạnh đứa trẻ trong tay về phíaChúc Tiểu Tiểu, rồi nhanh như chớp tấn công tới.

Chúc Tiểu Tiểu giật mình dang hai tay đón lấy đứa bé,trong tình huống nguy cấp súng rơi khỏi tay. Cô vội vàng ôm lấy đứa bé lănxuống đất, nhưng không tránh được, vai cô bị cô gái áo đỏ hung dữ đá trúng mộtcái.

Tiểu Tiểu nhịn đau lật tay rút Tiểu Phấn Hồng, run runvặn một cái, kiếm dài phóng ra, "roạt, roạt", chém về phía cô gái áođỏ.

Bây giờ chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, Vu LạcNgôn bóp cò!

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu còn đang nguy cấp nên không để ýđược đến anh. Lúc này cô gái áo đỏ nhe răng nanh ra, giương vuốt sắc, dù bịthanh kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểu ngăn cản, vẫn cứ xông đến.

Tốc độ của Tiểu Tiểu chắc chắn không bằng được cô ta,nhưng thắng ở điểm thân pháp linh hoạt, Tiểu Phân Hồng uy lực không tồi, mấychiêu đánh túi bụi, miễn cưỡng chống đỡ được.

Nhưng Vu Lạc Ngôn bên kia lại có phiền phức lớn. Côgái áo đỏ đó vừa ra tay, bên này người mẹ tên gọi A Hà cũng bổ nhào đến, trongtình thế nguy cấp, Vu Lạc Ngôn đã nổ súng. Viên đạn sượt qua cánh tay A Hà, vếtthương bốc khói, máu chảy không ngừng.

A Hà nổi giận, vết thương khiến mắt cô ta lộ sắc xanhđen, răng nanh mọc dài ra. Đứa trẻ bị cô gái áo đỏ ném qua được người dân thôntrông giữ, lúc này nhìn thấy mẹ biến hình như vậy, sợ hãi khóc lớn, cất tiếnggọi: "Mẹ, mẹ...".

A Hà nhảy bật lên không trung, bổ nhào tới Vu LạcNgôn. Vu Lạc Ngôn lại nổ súng, lần này không trúng, người bị A Hà tóm được. Côta lao vút lên trên, ấn chặt Vu Lạc Ngôn vào tường. Bên dưới, dân làng hét hớn:"A Hà, cô dừng tay!".

A Hà bóp cổ Vu Lạc Ngôn, quay đầu nhìn xuống dưới, mọingười đều đang chăm chú quan sát cô ta. Một ngưòi hàng xóm đang ôm Đông Đôngcon của cô ta trong lòng, áp lấy đầu nó không để nó nhìn về phía bên này. Mấyngười lại hét: “A Hà, cô đừng như vậy, nghĩ đến Đông Đông, cô đừng làm chuyện ngốc".Nỗi đau trong lòng A Hà thực sự khó nói thành lời, những người này đều là bạnbè của cô ta, nhưng cô ta lại dụ dỗ uống máu sống, bạo ngược thành nghiện, côta đã không quay đầu được nữa rồi.

Giây phút này, Vu Lạc Ngôn ở gần cô ta như vậy, cô tathậm chí ngửi thấy cả mùi máu thơm tỏa ra từ mạch máu mỏng nơi động mạch cổ củaanh. Trái tim A Hà đập loạn, da đầu tê dại, cô ta đã không còn cách nào khốngchế bản thân mình.

A Hà cúi đầu, há miệng cắn xuống cổ Vu Lạc Ngôn.