Heo Yêu Diêm Vương

Chương 32




Vu Lạc Ngôn cũng không biết mình đã chạy đến đâu nữa,vừa tỉnh táo trở lại, liền cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, hai chân giốngnhư dính chặt không nhấc lên nổi. Anh thở dốc hít từng hơi lớn, ngồi trên mặtđất, đợi hơi thở ổn định dần lại, bắt đầu cẩn thận nhìn xung quanh.

Ở đây giống như một tòa nhà lớn, cụ thể là tầng nàothì không biết, hành lang của tòa nhà rất tối, đèn trên nóc sáng màu vàng,không khí có chút u ám.

Vu Lạc Ngôn thoáng sợ hãi, chuyện gì xảy ra vậy, đâylà đâu, vì sao anh lại chạy đến đây?

Anh nghiêng tai lắng nghe, hình như xung quanh khôngcó động tĩnh gì. Anh lại ngồi một lát, lúc này mới gắng sức bò dậy, dựa vàotường chầm chậm đi về phía trước. Đi được mấy bước là phòng cầu thang, trêntường bên cạnh có treo bản đồ phương hướng của tầng lầu, đây là tòa nhà thiếtkế hình chữ U, đi tiếp về phía trước rẽ trái là thang máy. Vu Lạc Ngôn cảm thấythể lực của mình căn bản không thể leo được cầu thang nữa, thế là kéo lê mấybước muốn tới chỗ thang máy.

Rẽ sang bên trái, cuối hành lang kia chính là thangmáy, Vu lạc Ngôn thở phào, nhưng khi anh đi qua cánh cửa một căn phòng, cáiloại cảm giác kinh hãi lo sợ ấy lại xuất hiện. Con số trên thang máy phía trướcbáo hiệu thang đang lên, nhìn thấy sắp tới tầng này rồi, trong lòng Vu Lạc Ngônbỗng trào lên dự cảm chẳng lành, anh nhanh chóng lùi lại phía sau, trốn vào gócrõ, nghe thấy một tiếng "ting" rồi thang máy mở ra.

Vu Lạc Ngôn cẩn thận thò đầu quan sát, nhìn thấy haingười ôm một chiếc va li lớn đi ra khỏi thang máy, bọn họ đến phía trước cánhcửa vừa rồi Vu Lạc Ngôn đi qua, gõ mấy cái, cửa liền mở ra, hai người này bướcvào trong. Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìn, phòng 1212.

Vu Lạc Ngôn đợi một lát, quan sát thang máy, đang cânnhắc xem có nên coi như chẳng có chuyện gì hay không. Mà dù cho thực sự cóngười nhìn thấy, cũng đâu chắc được trong đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh còn đang do dự thì cửa phòng 1212 đó đột nhiên lạibật mở, lần này có hai người đi ra, một người đàn ông tóc ngắn buộc đuôi ngựa,người còn lại nhìn có vẻ như một thiếu niên mười bảy, mười tám. tuổi. Vu LạcNgôn vừa nhìn đã nhận ra, thiếu niên kia chính là con thú biến hình vừa rồi,cùng với tên cướp và tên đàn ông đầu hói đều chỉ là một.

Hai người này không đi về hướng thang máy, mà lại xôngvề hướng Vu Lạc Ngôn ẩn nấp. Tim Vu Lạc Ngôn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,muốn trốn về phía sau, chân Iại không còn sức lực. Anh đang vạn phần lo lắngthì một cánh tay từ đâu thò đến, bịt lấy miệng anh, ép tiếng hét kinh hoảng củaanh lại. Vu Lạc Ngôn định thần lại nhìn, hóa ra là Thư Đồng.

Thư Đồng thấy biểu hiện của anh, biết rằng anh sẽkhông hét nữa, liền nhanh chóng xoay người anh lại, đặt cánh tay anh lên vaimình rồi đỡ anh dậy, kéo vào trong phòng cầu thang.

Hai người bọn họ vừa mới ấn nấp xong, người đàn ôngtóc đuôi ngựa và thiếu niên kia đã đi đến. Thư Đồng xuyên qua cửa thoát hiểmcủa phòng cầu thang quan sát, nghe thấy bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.

Thiêu niên kia khuôn mặt rất trẻ con, chỉ tay vào mìnhkhông cam tâm nói: "Nhưng một túi máu em không đủ ăn. Sâm ca, emđói".

Người đàn ông tóc đuôi ngựa được gọi là Sâm ca nói:"Tử Tử, cậu lần này lại làm loạn lên rồi, bảo cậu đi kiếm chút tiền racũng không được. Không để cậu đói ba ngày đã là quá tốt với cậu rồi".

"Không phải lỗi của em, là tên Hồ Tử kia ngốcchứ, động tác của hắn ta quá chậm. Em đi một mình thì chắc chắn là đượcrồi."

"Cậu làm hỏng chuyện chẳng phải chỉ lầnnày."

"Sâm ca, em muốn ăn thịt, uống máu khôngno."

Sâm ca kia vẻ mặt bất lực biết rằng mình đang đàn gẩytai trâu, nhìn người thiếu niên một cái sau đó thở dài: "Quay về anh sẽxin chuyện này với chị Nam. Cậu cũng phải cố gắng vào".

"Em đều làm theo dặn dò đấy chứ, em đói. Đợi gặpchủ nhân rồi, em phải nói với chủ nhân." Ngữ khí của thiếu niên này hiệnrõ sự bất mãn.

Giọng nói của hai người từ từ nhỏ dần, bọn họ đi vềmột căn phòng ở đầu kia hành lang. Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Vu Lạc Ngôn thởphào một cái, nhỏ tiếng nói với Thư Đồng:

" Bọn họ nói là có ý nghĩa gì?".

"Đang nói chuyện uống máu ăn thịt đói bụng."Thư Đồng nhìn anh một cái, trong lòng tức giận. Tiểu mặt trắng chết tiệt, suýtchút nữa bị anh hại chết.

Vu Lạc Ngôn bò lên khe cửa nhìn nhìn ra ngoài, khôngthấy bóng người thì yên tâm nói: "Vừa rồi thiếu niên đó với cái kẻ cô đuổitheo kia cùng là một".

"Hừ, anh hóa ra là có thiên nhãn."

"Thiên nhãn là gì? Thú biến hình là gì?"

"Thiên nhãn chính là năng lực nhìn thấy thứ ngườikhác không nhìn thấy được. Thú biến hình chính là thú biết biến hình.” Thư Đồngkhông nhẫn nại đỡ anh dậy. Chỗ quỷ quái này quá nguy hiểm, cô phải đưa anh tara ngoài trước. Không thể mạo hiểm đi tới chỗ thang máy, cô dự định đỡ anh đi xuốngdưới mấy tầng đã rồi tính. Tầng mười hai này rõ ràng có vấn đề.

"Cô giải thích bừa với tôi phải không?" VuLạc Ngôn không hài lòng với câu trả lời qua loa chiếu lệ của Thư Đồng. Nhưnganh bây giờ thực sự là không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của côđể đứng lên.

Bọn họ vừa quay người, đang muốn từ cầu thang đixuống, Vu Lạc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy người Thư Đồng cứng đơ lại.

"Làm sao vậy?"

"Anh không phải có thiên nhãn sao, không phải tựmình nhìn thấy à?" Thư Đồng hất cằm về phía dưới cầu thang.

"Thiên nhãn cái đầu cô ý, tôi chẳng nhìn thấy gìcả." Vu Lạc Ngôn trả lời ngữ khí không vui, nhưng trong lòng cũng có chútcăng thẳng.

Anh nhìn không thấy, Thư Đồng lại nhìn thấy rất rõ,dưới cầu thang có năm con ác linh đang chặn đường, đồng hồ trên cánh tay côphát ra ánh sáng màu đỏ.

"Rốt cuộc làm sao rồi?"

"Có năm con ác linh đang chặn đường đón tiếpchúng ta."

"Là quỷ phải không?" Vu Lạc Ngôn toát mồ hôilạnh, dựng đứng lông tơ: "Cô chẳng phải là hàng ma sư rất lợi hại sao?Chắc cô không sợ chứ?".

Thư Đồng hạ cánh tay của Vu Lạc Ngôn xuống, bảo anhtựa vào tay vịn cầu thang: "Nếu chỉ là năm con, tôi còn nắm chắc có thểđưa anh ra ngoài an toàn. Nhưng nếu như những con ác linh này báo tin cho vàiyêu thú hoặc những thứ linh linh vớ vẩn trong tòa nhà, chúng ta sẽ toi đó. Tôikhông có đem theo trang bị, một lát nữa tôi ngăn bọn chúng, anh nắm chắc cơ hộitự mình chạy ra ngoài. Ra được rồi thì thông báo cho đồng nghiệp của tôi, tổcứu viện sẽ đến".

"Chạy?" Trong lòng Vu Lạc Ngôn kêu"xoảng" một tiếng, cái từ này, giống như đâm sâu vào lòng anh, đauđớn vô cùng.

Anh còn chưa kịp nói gì, Thư Đồng đã nhảy xuống dưới,cô không mang theo dây trói hồn, cũng không có bình dẫn hồn, chỉ có vật tùythân là sợi xích đầu gắn tiêu bạc, nhưng cái này đối với ác linh vô hình làkhông có tác dụng. Tuy nhiên với tình thế bây giờ, cô cũng không thể để nhữngác linh này chạy mất. Thế là đành rạch đứt ngón tay, nhỏ máu lập chú, vết máuvung trong không trung, hóa thành sợi đỏ giống như sợi chỉ vây quanh đám áclinh, nhanh chóng thu chặt lại.

"Mau đi đi!" Thư Đồng thấy Vu Lạc Ngôn vẫndựa vào tay vịn cầu thang ngẩn ra, vội vàng quát anh.

Vu Lạc Ngôn cắn răng, chân run run đi xuống từng bậctừng bậc. Thư Đồng niệm chú giơ bàn tay, giữa lòng bàn tay, ấn bùa màu đỏ sánglên, cô vung một chưởng đập diệt hai con ác linh, xoay cánh tay, vẫy sợi dâymáu chuyển động, lại lần nữa quấn lấy hai con vừa mới thoát ra ngoài.

Vu Lạc Ngôn dáng vẻ suy nhược lại chậm chạp khiến côlo chết mất, cô ném điện thoại cho anh, nói: "Nếu như chạy không được thìmau nấp kín đi, tìm trong điện thoại của tôi gọi cho Chu Duệ. Nhanh lên!".

Vu Lạc Ngôn nhận lấy điện thoại chân tay luống cuống,trong lòng cũng hiểu rõ không thể ở đây làm cô thêm loạn, đi xuống dưới nhanhhết tốc độ có thể, anh thở dốc, cuối cùng cũng leo được một đoạn. Thư Đồng đangác đấu với mấy ác linh kia, cô không ngừng thúc sợi dây máu hết lần này đến lầnkhác vây ác linh lại, hồn lực của mấy con ác linh này rất mạnh, tốc độ cựcnhanh, muốn trong chốc lát tiêu diệt được toàn bộ thật không dễ dàng.

Vu Lạc Ngôn cố gắng khắc chế bản thân không quay lạinhìn cô, phải nhanh rời xa một chút, cô ấy rất nhanh sẽ theo kịp mình thôi. Anhxuống dưới một tầng, đẩy cửa phòng cầu thang nhanh chân đi tới chỗ thang máy,chỉ đi đoạn đường mấy bước mà anh đã thở phì phì. Vẫn chưa đến được thang máy,điện thoại của Thư Đồng bỗng vang lên, người gọi tới vừa hay chính là Chu Duệ.

Vu Lạc Ngôn vội vàng ấn nút nghe.

"Thư Đồng, chỗ của cô xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi, tôi là Vu Lạc Ngôn.” Chu Duệ bên kia sữnglại, Vu Lạc Ngôn vội vàng nói tiếp: "Thư Đồng đang đánh nhau với mấy conquỷ, cô ấy đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi liên hệ với anh".

Chu Duệ rất nhanh chóng phản ứng lại được: "'Anhbây giờ đang an toàn rồi chứ? Có thể miêu tả một chút tình hình bên đókhông?".

"Tôi không biết đây là tòa nhà nào, đang ở tầngmười hai, chúng tôi nhìn thấy thú biến hình, còn có ác linh, còn có người, ý,phòng số 1212, còn có một căn phòng cuối cùng ở đầu hành lang bên kia của tòanhà."

"Hãy nói vị trí cụ thể bây giờ của bọn anh? Tôilập tức điều người đến đó tiếp ứng."

"Thư Đồng đang ở trong phòng cầu thang giữa tầngmười hai và mười một của tòa nhà, tôi vừa xuống đến tầng mười một, đang chuẩnbị vào thang máy."

"Được rồi, anh chú ý an toàn, nhanh chóng xuốngdưới, chúng tôi đã phái người lên đó rồi. Không được ngắt điện thoại."

"Được." Vu Lạc Ngôn thở dốc, quay người nhìnnhìn, lại nhìn thấy một người trông giống như xác khô đang từ góc rẽ khác củalối đi quay lại. Điều này trong chốc lát khiến anh sợ đến mức hồn bay pháchtán, bừng tỉnh cuồng loạn ấn vào nút đi xuống của thang máy. Đứng ở vị trí này,anh đã không còn chỗ nào có thể trốn, chỉ đành giương mắt nhìn chằm chằm xáckhô kia tiến về phía mình.

"Có, có, có xác sống..." Vu Lạc Ngôn căngthẳng cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

"Cái gì?" Anh lắp bắp khiến Chu Duệ nghekhông rõ.

"Tôi không biết, không hiểu sao tôi lại gọi nó làxác sống, nhưng con quái vật đó có bộ dạng giống như thi thể, tôi không rõ nólà cái gì, nó đang tiến về phía tôi. Thang máy vẫn còn chưa đến." Vu LạcNgôn vừa nói vừa cuồng loạn ấn vào nút điều khiển thang máy, lúc nào cũng vậy,cứ vào thời khắc then chốt là thang máy lại chậm như ốc sên.

Nghe có vẻ chính là xác sống, Chu Duệ trong lòng chùngxuống. Người của bọn họ không thể lên lầu nhanh vậy được, Thư Đồng cũng khôngbiết tình hình thế nào rồi. Vu Lạc Ngôn này e rằng chỉ có thể dựa vào chínhmình.

"Nhược điểm của xác sống là ở đầu của nó, Vu LạcNgôn, anh cẩn thận đừng để bị nó cắn, nó tấn công anh, anh cứ đánh vào đầunó." Thực ra nói những điều này với Vu Lạc Ngôn trong lòng Chu Duệ cũngkhông có hy vọng gì, đừng nói Vu Lạc Ngôn này chưa từng nhận được sự huấnluyện, chỉ cần nghĩ đơn giản thể chất của anh ta bệnh lâu suy nhược, làm saocòn có thể đánh nhau với xác sống chứ?

Vu Lạc Ngôn không dám nói thêm nữa, xác sống kia đãsắp ép đến rồi. Anh nhét điện thoại vào trong túi, hai chân khẽ nhích ra đứngvững, mặt hướng về phía xác sống, toàn thân căng thẳng cảnh giác. Anh thực rahoàn toàn không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy sợ hãi đến cực điểm, đã cóthể nghe được tiếng trái tim của mình đập “thịch thịch thịch".

Xác sống kia đến gần, xác định trước mặt là máu thịttươi mới vừa hay tới miệng, vui vẻ nhe răng há miệng ra lao đến. Vu Lạc Ngônlập tức cúi xuống, lăn mình tránh đi chỗ khác. Anh hoa mày chóng mặt, đầu óccăng thẳng, tránh được một lần nhào tới này anh liền bắt đầu chạy cuồng loạn,đáng tiếc chân lại mền nhũn ra, không nhích được mấy bước thì đà ngã phịchxuống. Xác sống vui mừng nhìn qua, nhân đó bổ nhào lên người anh há miệng racắn.

Bản năng sinh tồn khiến Vu Lạc Ngôn bóp thật chặt vàocổ xác sống đẩy lên trên, trong lòng chỉ nghĩ không thể để nó cắn. Anh cứ bópđến mức hai cánh tay tê dại, xác sống kia thì lại vừa khỏe vừa nhanh, há miệngra chỉ nhăm nhăm muốn cắn lên cổ anh.

Trước mắt Vu Lạc Ngôn xuất hiện một lớp khói đỏ, bêntai vang lên những tiếng ong ong, trong thoáng chốc anhh cũng không biết mìnhlàm sao nữa, đột nhiên co tay lên, tỳ cẳng tay dưới cằm xác sống, đồng thời mộtchân cũng co lại, thúc đầu gối vào bụng nó. Chân mượn sức của đầu gối kết hợpvới cánh tay đẩy mạnh, duy trì tư thế này trong thoáng chốc, sau đó anh xoaytay đánh vào cổ của xác sống, liền nghe thấy một tiếng "rắc rắc", xácsống kia nghiêng đầu ngã xuống đất, không động đậy gì nữa.

Tất cả những điều này xảy ra trong nháy mắt, Vu LạcNgôn không dám tin, cứ nhìn chằm chằm vào hai tay của mình. Anh vừa thở dốc vừangồi ngẩn ra, mới trong chốc lát nhưng lại cho rằng đã qua rất lâu rồi. Lúc nàylại chợt nghe thấy một tiếng "ting", anh quay đầu nhìn, thang máy vừađến nơi.

Vu Lạc Ngôn nhìn cái thang máy, cuối cùng nhớ ra mìnhphải làm gì. Anh đứng dậy, lảo đảo đi tới, cửa thang máy đã mở khá lâu, giờđang tự động đóng lại, Vu Lạc Ngôn càng sốt ruột, cố gắng bước nhanh hơn. Nhưngchính vào lúc này, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh u ám đangập đến, anh khom người tránh đi, vừa ngẩng lên liền nhìn thấy một bóng sángtreo giữa không trung bên trên đầu mình. Vu Lạc Ngôn chợt tỉnh ngộ, anh nhìnthấy rồi, anh lại nhìn thấy quỷ rồi!

Hóa ra quỷ chính là có hình dáng như thế này, còn maycòn may, thì ra cũng không quá đáng sợ. Chẳng đợi cho anh vui mừng xong, bóngsáng kia đã lao thẳng lền người anh. Vu Lạc Ngôn chỉ cảm thấy một luồng khílạnh u ám áp lên trên ngực, khiến anh nôn nao. Ngực rất khó chịu, người cũnghơi đau, giống như là có thứ gì đang bị kéo ra. Vô cùng sợ hãi, anh khua taymuốn đẩy bóng sáng kia đi, nhưng cánh tay của anh lại khua vào giữa bóng sángtrước ngực.

Anh không chạm được vào nó nhưng lại có thể nhìn thấynó, bóng sáng mông lung đó ép lên ngực anh, siêu nhiên quái dị như thế này,khiến anh cảm thấy buồn nôn khó chịu. Thực sự anh cách thang máy không xa, anhmuốn thử bỏ qua cảm giác khó chịu bị quỷ cuốn lấy, gắng sức bò vào thang máy.Chỉ cần xuống lầu, chỉ cần tìm được một hàng ma sư khác, anh và Thư Đồng sẽ còncó cơ hội sống.

Anh lảo đảo đứng lên, ác linh kia biết không chen đẩyđược hồn phách của anh, bay quanh một vòng rồi lại lần nữa xông đến. Lần này VuLạc Ngôn bị đẩy ngã ngửa xuống đất, cũng chính vào lúc đó, anh quay đầu lại thìliền nhìn thấy một xác sống khác đang méo mó cười phía sau mình, da thịt trênmặt và trên vai của nó đã thối rữa, kèm theo là biểu cảm khát máu. Xác sống chỉcòn cách anh khoảng hai bước chân, Vu Lạc Ngôn cũng không khống chế nổi nữa,lớn tiếng hét lên.

Nhưng dù có hét lớn hơn nữa cũng chẳng dọa được xác sốngđang khát máu cực độ kia, trong chốc lát nó lao đến chỗ Vu Lạc Ngôn. Còn anhthì chỉ biết điên cuồng hét, cảm thấy minh không còn sức lực để phản kháng nữa.

Chính vào thời khắc xác sống kia bổ nhào lên người VuLạc Ngôn, một mũi tiêu màu bạc từ sau cổ xác sống đâm xuyên vào yết hầu của nó,cuốn xích bạc quanh cổ nó. Vu Lạc Ngôn vẫn còn chưa khống chế được tiếng hét,mắt trừng trừng nhìn sợi ngân liên tiêu kéo xác sống từ trên người mình xuống,hất đập vào tường.

Cơ thể xác sống mềm oặt nằm sõng soài trên mặt đất,Thư Đồng lớn tiếng quát lên: "Im miệng!".

Cô lại rạch ngón tay, vung mạnh một cái hất máu bắnra, đồng thời làm chỉ quyết niệm chú, dịch máu biến thành sợi chỉ đỏ, lại cuốnlấy ác linh đang tấn công Vu Lạc Ngôn. Không đợi cho cô tiêu diệt ác linh này,Vu Lạc Ngôn đang nằm trên nền đất không còn sức lực để cử động nữa đã run rẩylắp bắp chỉ về phía sau lưng cô: "Sau, sau, sau, sau lưng...".

Thư Đồng thực ra sớm đã cảm giác được, cô quay đầu lạinhìn, có ba người đang chạy về phía bên này, trong đó hai người trên tay còncầm súng.

Vu Lạc Ngôn giọng nói run rẩy còn đang lắp bắp:"Thú, thú, thú biến...".

Thư Đồng căn bản chẳng để ý đến anh, cô vung tay phóngngân liên tiêu, đánh trúng vào nút ấn đi xuống của thang máy, "ting"một tiếng, cửa thang máy lại mở ra. Thư Đồng nhanh chân đá Vu Lạc Ngôn một cái,để anh theo đà đó lăn vào trong thang.

"Đừng thừa lời, đi mau!" Thư Đồng vừa hétvừa xoay bàn tay phải tấn công bóng sáng. Bóng sáng kia "bụp" mộttiếng tiêu tan không còn tung tích, vậy là bị diệt rồi. Tay trái Thư Đồng némngân liên tiêu ra, cả sợi xích lơ lửng giữa không trung. Cô lật lòng bàn tayhướng về phía trước, hai cánh tay áp sát vào nhau, miệng niệm chú rồi cuối cùnghét lên một tiếng: "Phá!".

Ngân liên tiêu như có linh lực vậy, quất từng đạtcuồng phong sắc bén về phía ba người kia, đập bọn chúng ngã bay xuống đất.

Điều này là để tranh thủ thời gian cho Vu Lạc Ngôn lúcnày đã nằm trong thang máy không động đậy nổi. Cửa thang máy cuối cùng tự độngđóng lại. Qua khe cửa càng lúc càng nhỏ, Vu Lạc Ngôn nhìn thấy Thư Đồng đanghướng đến nghênh đón ba tên ác ôn vừa mới vùng dậy. Cửa thang máy đóng lại rấtchặt, một khắc trước khi đi xuống dưới, anh nghe thấy ba tiếng súng nổ"đoàng đoàng đoàng" vang lên.

Vu Lạc Ngôn hoảng hốt như đã đi được một vòng trướcquỷ môn quan vậy, trên người trên mặt vẫn còn mùi máu của xác sống vừa rồi, vẫnphảng phất ngửi thấy mùi hôi thối của nó. Toàn thân anh lạnh cóng, ba tiếngsúng đó vang lên văng vẳng bên tai.

Thư Đồng không có súng, cô ấy nói cô ấy không mangtheo trang bị. Là anh hại cô rồi, là anh tự nhiên chẳng hiểu làm sao lại chạyđến chỗ này, là anh hại cô rồi!

Vu Lạc Ngôn đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của conthú biến hình đó, nó nói nó chỉ uống máu không no, nó muốn ăn thịt! Nó muốn ănmáu thịt! Vu Lạc Ngôn giật thót mình, đầy trong đầu là những hình ảnh vô cùngđáng sợ, cô ấy không thể chết đi như thế tuy cô ấy luôn khiến người ta khóchịu, nhưng cô ấy không thể chết như thế được.

Thời khắc sống chết quan trọng vừa rồi, cô ấy hoàntoàn có thể vứt bỏ mình để chạy đi, nhưng cô ấy đã không làm thế. Cô ấy bảomình mau chạy, còn bản thân lại vì tranh thủ thời gian và cơ hội cho mình. Côấy thật sự quá khiến người ta ghét, Vu Lạc Ngôn như phát cuồng dùng lực ấn vàonút bấm tầng mười một, cô ấy không thể chết như thế!

Nhưng bất luận anh ấn như thế nào, thang máy vẫn cứ đixuống. Vừa rồi anh không hề ấn số, nhưng thang máy lại đóng cửa rồi tự độngchạy thẳng xuống dưới, đây chắc chắn là dưới lầu có người ấn rồi. Vu Lạc Ngôntức điên lên, đá đạp vào cửa thang máy, mắt nhìn thấy số báo tầng của thangkhông ngừng nhỏ đi, cuối cùng cũng đến tầng một. Vu Lạc Ngôn chẳng thèm để ýbên ngoài là ai, mặt anh tái xanh ra sức nhấn nút điều khiển thang máy.

Bên ngoài đợi thang máy là một cảnh sát, vừa nhìn thấytrong thang có một nam thanh niên hung thần tà khí, trên người trên mặt đều cóvết máu hung dữ ấn vào nút điều khiển, vội vàng hét lên: "Anh kia, anhkhông thể lên trên". Vu Lạc Ngôn không thèm để ý, anh một tay đẩy người đóra, đóng cửa thang máy lại.

Số báo tầng chậm chạp nhích từng chút, Vu Lạc Ngôn sốtruột nhìn, trong lòng khó chịu như lửa đốt.

Thực ra anh cũng hoàn toàn không biết mình lên trênlàm gì, với bản lĩnh và tình trạng bây giờ của anh, lên trên đó ngoại trừ cóthể tăng thêm đồ ăn cho thú biến hình và xác sống, còn lại hình như chẳng cótác dụng gì khác. Nhưng anh không thể nào thản nhiên đi ra khòi tòa nhà này,anh không thể nào vứt bỏ Thư đại tỷ vì cứu mình mà bây giờ có khả năng là đã bịcắn đến không còn nhận ra được nữa, anh thực sự không có cách nào để chạy trốnnhư vậy.

"Chạy", cái từ này vì sao lại khiến trái timanh khó chịu như thế chứ?

Cuối cùng cũng đến tầng mười một, cửa thang máy mở ra,bên ngoài lại không có Thư Đồng. Trên thực tế ngoại trừ dấu vết của trận đánhnhau vừa rồi ra, căn bản không có bất cứ người nào. Thư Đồng cùng với nhữngngười kia đều không biết đã đi đâu. Vu Lạc Ngôn sững sờ nhìn, đột nhiên nghethấy lầu trền có động tĩnh, anh chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận, cất bước chạy ngaylên tầng mười hai.

Vu Lạc Ngôn vừa lên đến nơi liền nghe thấy có tiếngbắn nhau. Đấu súng? Anh đứng ngẩn ra, những người bắt quỷ bắt ma không phải đềudùng kiếm gỗ đào hoặc giấy bùa khua qua khua lại sao, nếu không thì thần kỳ hơnmột chút giống như Thư Đồng vừa rồi vậy, vung ít máu ra niệm chú hoặc cầm mộtloại binh khí cổ quái nào đó múa một cái. Sao mà anh vừa mới vào thang máy đimột chuyến quay lại, đám quỷ kỳ quái này đã biến thành trận đấu súng giữa cảnhsát và kẻ cướp rồi?

Vu Lạc Ngôn nấp ở trong phòng cầu thang, suy nghĩ phảilàm thế nào mới tốt? Lúc này lại nghe thấy tiếng nói của Thư Đồng bên ngoài:"Máy dò quét đến không kịp, dùng máy thử trước, chúng nó có phản ứng vớimáu. Đừng lãng phí đạn lên người thú biến hình, nên dùng đạn bùa bạc. Cách bọnchúng xa một chút".

Vu Lạc Ngôn nghe thấy lời này, lòng vui như phát điên,cô gái đáng ghét đó còn chưa chết.

Anh cẩn thận hé cửa phòng cầu thang, thò đầu ra nhìnmột cái. Lối đi tới căn phòng ở cuối đầu bên kia hình như không có động tĩnh gìlớn, mà bọn Thư Đồng tổng cộng có năm người, đang ẩn nấp ở góc rẽ bên đó, nổsúng về hướng phòng 1212.

Vu Lạc Ngôn khom lưng, chầm chậm tiến lại gần bọn họ.Thư Đồng hơi có cảm giác, liền quay người cầm súng trỏ vào anh. Vu Lạc Ngôn giơhai tay lên: "Là tôi".

Thư Đồng cau mày lại, rất không vui: "Thật là gặpquỷ rồi, sao anh vẫn còn ở đây?". Nếu không phải trên người trên mặt anhta có vết máu của xác sống đã hơi đen lại, cô thật sự còn cho rằng anh ta làthú biến hình hóa thân.

"Tôi sợ cô chết quá khó coi, người khác khôngnhận ra được, liền muốn đến giúp đưa xác cô về." Vu Lạc Ngôn thấy cô khôngsao, trong lòng nhẹ nhõm rồi, miệng lại nói những lời chọc phá ác độc.

Thư Đồng lườm anh một cái: "Anh hùng như vậy sao?Tôi còn cho rằng anh chỉ có thể bò".

Vu Lạc Ngôn ngồi phịch xuống, khua khua tay: "Tôikhông ổn rồi, các cô tiếp tục đi, tôi nghỉ ngơi một lát".

Thư Đồng không để ý đến anh nữa, cô đã mạo hiểm tínhmạng hoàn thành trách nhiệm bảo vệ khách hàng rồi, bây giờ là anh ta tự mìnhđến miệng cọp, cô chẳng thèm quản nữa, cái người chỉ biết gây thêm phiền phứcnày, tự mình tìm chỗ chết, đáng đời!

Trong phòng 1212 vẫn chẳng có chút động tình nào,dường như đã quyết định cứ như thế này mà giằng co với bọn họ, và cũng có thểlà đang có chủ ý quỷ quái gì đó. Thư Đồng dùng tay ra hiệu về phía thang máybên kia, Vu Lạc Ngôn lặng lẽ thò đầu vào nhìn nhìn, hóa ra ở đầu thang máy kiacòn có ba hàng ma sư được vũ trang đầy đủ, giữ khiên chống đạn cùng với bọn ThưĐồng một trái một phải áp sát tấn công vào phòng 1212.

Lúc này dưới chỉ thị của Thư Đồng, khiên chống đạn củahai bên áp sát tới phòng 1212, cần phải ở cự ly gần đột phá, nếu không thì tấn côngmãi không được e rằng sẽ sinh ra biến cố.

Chính vào lúc bọn Thư Đồng áp sát lại gần, đột nhiêntừ trong phòng, hai thân người thò ra, chia nhau nổ súng bắn vào hai phía. Độihàng ma sư nổ súng đáp trả, hai người kia rõ ràng bị bắn trúng rồi, lại giốngnhư không hề hấn gì, rụt người vào sau đó lại thò ra đánh tiếp.

"Chuyện gì vậy? Hai con đó là thú biếnhình?" Trong lòng mọi người như đã không còn hy vọng, đạn dược bọn họ mangđến chưa chắc đủ dùng, mà ở đây lại là cứ điểm của đối phương, tàng trữ baonhiêu vũ khí đạn dược cũng không biết được. Tuy nói ở đây trên dưới mấy tầnglầu bọn họ đều đã làm sạch bảo đảm an toàn, nhưng giằng co tiếp tục như thế nàycũng rất không ổn.

Vu Lạc Ngôn thò đầu ra, quan sát rồi nói: "Haitên đó trên đỉnh đầu có âm ảnh đó".

Thư Đồng nhìn anh một cái, thiên nhãn của tên này lúcthì mở lúc thì đóng, cũng không biết có đáng tin hay không. Nếu như là trênđỉnh đầu của người đang sống có âm ảnh, đó là người sống hợp thể với ác linh,như thế này lại càng khó, nếu người này và ác linh tâm ý tương thông, thể chấthòa hợp, thì sau khi hợp thể sẽ có tư duy của người, năng lượng của ác linh.Nếu như phương pháp tu luyện đúng đắn, hợp thể hay phân thân còn có thể tùy ýthực hiện, tương đương với việc một con người có hai phần năng lượng. Đây làmột loại phương thức tu luyện của hàng ma sư tà ác vừa mới xuất hiện hơn mườinăm trước, người sau khi hợp thể được gọi là thây người sông, Thư Đồng cũngthật sự là chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Nếu như kẻ xuất hiện bây giờ thật sự là thây ngườisống, vậy chỉ có một tử huyệt... rốn. Đây là ghi chép trong tài liệu huấn luyệncủa công ty, Thư Đồng vẫn còn chưa được qua thực tiễn. Cô nhanh chóng ra hiệucho hai bên, hàng ma sư cấp dưới tuy thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo, chuyểnhướng tấn công xuống bụng.

Vu Lạc Ngôn tuy chỉ ngồi ở đó nhưng vẫn cảm thấy vôcùng mệt mỏi, anh đúng là đã thở không ra hơi. Đột nhiên cái loại cảm giác đầuóc quay cuồng kia lại ập về dữ dội, anh có kinh nghiệm của mấy lần trước, mậpmờ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vu Lạc Ngôn liền thò đầu nhìn vềhướng phòng 1212, một con chó nhỏ đáng yêu vừa chạy ra, mọi người giật mìnhtránh nó không đánh, Vu Lạc Ngôn lại lớn tiếng hét: "Thú biến hình!".

Thư Đồng phản ứng rất nhanh, súng dài có trang bị đạnbùa bạc trong tay quay một cái, nhanh chóng bắn về hướng con chó nhỏ kia mộtviên. Quả nhiên con chó nhỏ đó sau khi ra khỏi cửa liền hướng về phía hàng masư bên này chạy, trong lúc đang chạy lại biến thân thành một con gấu lớn laothẳng đến, mọi người trở tay không kịp, may mà Thư Đồng dưới sự nhắc nhở của VuLạc Ngôn đã nhanh chóng nổ súng, bắn liên hai phát mới khiến nó hoàn toàn ngãxuống.

Thư Đồng nhìn Vu Lạc Ngôn, nói: "Con người anhđây vẫn chưa coi là phế vật".

"Cô mới là phế vật đầy!" Đồ con gái chếttiệt, có biết nói chuyện không, chẳng nói được một câu khen ngợi, còn dám làmtổn thương người khác. Vu Lạc Ngôn nhớ đến một vấn đề: "Nó nếu như biếnthành con muỗi bay đi chẳng phải có thể chạy thoát rồi sao?".

"Anh cho rằng nó là Tôn Ngộ Không à, kích thướccủa chó là hình dáng vật sống nhỏ nhất nó có thể hóa thành." Thư Đồng đáplời xong liền cùng những người khác tiếp tục ép sát phòng 1212. Bọn họ liêntiếp nổ súng bắn vào mấy phát, như vậy có thể sẽ xông được vào cửa.

Đấu súng cự ly gần, Vu Lạc Ngôn không dám xem náonhiệt, anh cứ ngồi nguyên tại chỗ đợi. Phòng 1212 yên tĩnh một hồi, Thư Đồng rahiệu tay cho hai bên, một hàng ma sư cầm chiếc ống nhòm một mắt thò vào bêntrong, thăm dò một chút ở sau cửa. Cuối cùng anh ta ra hiệu, biểu thị bên trongở dưới đất có một người nằm, phòng khách còn có hai người được trang bị vũ khí,không thể xác định ác linh và tình hình của những ma quái khác.

Thư Đồng ngẫm nghĩ, đánh mắt ra hiệu, giơ nắm đấm lênhướng vào trong phòng. Một hàng ma sư gật đầu, cầm đạn hơi cay ra, kéo chốthướng đến cửa phòng hít sâu một cái, ném vào trong. Ba hàng ma sư cầm súng đồngthời đeo mặt nạ bảo vệ lên rồi xông vào.

Một tràng tiếng súng nổ đùng đoàng và tiếng hò hétvang lên, tựa như cục diện đã bị khống chế. Vu Lạc Ngôn nhìn qua màn khói mờhơi cay, trông thấy trong phòng có bóng sáng đang bay, anh lớn tiếng hét lên:"Cẩn thận, có ác linh".

"Không chỉ có một con, là một đám!" Khi áclinh trào ra, Thư Đồng cũng nhìn thấy rồi. Trang bị của bọn họ không đối phóđược nhiều như thế này, tiêu diệt từng con từng con, có mệt chết cũng đánhkhông hết.

Những kẻ này liều chết chống cự, đánh thua rồi liềnthả ác linh ra, thật là không sáng tạo chút nào!

Thư Đồng lớn tiếng dặn dò mọi người cẩn thận, có thểtiêu diệt được bao nhiêu thì tiêu diệt bấy nhiêu. Đang chuẩn bị trận chiến lớn,đột nhiên lối đi trong tòa nhà này tối sầm lại, đèn đóm tắt hết, chỉ còn là mộtkhối đen sì.

"Tiểu mặt trắng!" Trong lòng Thư Đồng lớntiếng hét lên: "Không ổn rồi", vội quay người chạy về phía Vu LạcNgôn. Vu Lạc Ngôn lại không trả lời tiếng hét của Thư Đồng, anh vẫn đang cứngđơ, há miệng trợn mắt nhìn thứ xuất hiện giữa không trung kia, một người đànông ăn mặc kiểu cổ đại đang đi về phía anh.

Trên mặt của người đàn ông này có một chòm râu, ông tatrông rất cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt dữ dằn, cặp mắt to như mắt trâu đanghung tợn nhìn anh.

Mỗi một bước chân của người đàn ông này đều giống nhưđang gắng sức giẫm đạp trên mặt đất, ông ta từng bước áp sát tới khiến đám bóngsáng bay tán loạn tứ phía, cứ thế tiêu diệt hết con này đến con khác. Hệt nhưma quỷ đều bị ông ta giẫm chết dưới chân vậy.

Mọi người há miệng trợn mắt, ác linh nhiều như thế,vậy mà trong chốc lát bị tiêu diệt hết rồi? Thư Đồng đơn giản là không dám tin.Thân phận người trước mặt gần như đã rõ ràng, nhưng cô lại không dám xác nhận.Điều này làm sao có thể, ông ấy làm sao là thật được?

Cao Lôi hành động trong căn phòng ở cuối hành langcũng đã phát hiện, anh xông ra ngoài chạy về phía Thư Đồng bên này, nhìn thấyngười đàn ông cổ quái kia cũng ngẩn người ra.

Người đàn ông đứng nguyên lại trước mặt Vu Lạc Ngôn,cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng chỉ vào anh tức giận lên tiếng mắng: "Mày làđứa cháu bất hiếu làm mất mặt Chung gia ta!".

Chung gia? Thư Đồng và Cao Lôi cùng nhìn nhau một cái,lẽ nào đây thực sự là Chung Quỳ đại danh đỉnh đỉnh?!

Chung Quỳ nhìn trái ngó phải, liếc hai người bọn họmột cái, nói: "Con cháu của Thư gia, con cháu của Cao gia? Ừm, không tồi,lão tổ tông của các người sẽ vui mừng, có tiền đồ lắm". Ông quay mặt lạihướng về Vu Lạc Ngôn: "Còn đồ vô dụng như mày đây, trốn tránh thiên chứccũng chẳng thèm tính, có được mấy phần bản lĩnh của thanh niên, còn dám ích kỷlàm xáo trộn vận mệnh, làm rối đường chuyển thế, cướp chiếm mệnh số ngườikhác".

Vu Lạc Ngôn bị dọa cho không cả dám thở mạnh, anh đầuóc mơ hồ, không biết quái nhân này đang lên cơn thần kinh gì, lời của ông tanói anh nghe chẳng hiểu một câu nào. Vô duyên vô cớ bị mắng chửi tới tấp, thậtlà oan uổng.

Anh rõ ràng họ Vu, tổ tông cũng nên là họ Vu, cứ coinhư kiếp trước của anh thật sự là hàng ma sư, thì cũng nên là Vu gia, liên quangì đến Chung gia nhà ông ta?

Quái nhân này chắc không phải là mắc bệnh gì chứ? VuLạc Ngôn bừng tỉnh nhìn Thư Đồng, muốn cầu cứu cô, nhưng thấy vẻ mặt cô đangtức cười nhìn mình.

Chung Quỳ thấy anh ngó nghiêng tứ phía, biểu cảm khônghiểu cái gì, biết rằng mình đã tức giận mất công rồi. Ông thở dài một cái, mócra một miếng ngọc màu đỏ máu, đưa cho Vu Lạc Ngôn: ''Con trai, giờ là lúc connên nhận tổ quy tông, gánh vác đại nghiệp của tổ tông rồi. Người các đời củaChung gia chúng ta có thiên chức, há lại để đứt ở đời con. Vận mệnh là khôngcách nào chạy trốn được, quay lại đi".

Vu Lạc Ngôn không tự chủ được nhận lấy miếng ngọc kia,cảm thấy nó nóng rực cả tay, giống như là có một số sự việc anh không muốn thấyđang xảy ra mà bản thân lại không cách nào ngăn cản được. Anh nhăn mày, nhìnvào miếng ngọc, anh không thích loại cảm giác này.

Lại ngẩng đầu lên, người đàn ông kỳ quái kia đã khôngcòn thấy đâu nữa. Đèn trong hành lang của tòa nhà bừng sáng, tất cả đã trở lạibình thường.

Vu Lạc Ngôn đờ đẫn, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?Người của Chung gia là ý nghĩa gì?

Còn anh, rốt cuộc là ai?