Heo Yêu Diêm Vương

Chương 26




Trong nhà hàng Địa Phủ, Tất Mặc Kỳ an ủi Tề Nghiên Lamột lát rồi vội vội vàng vàng chạy đi. Bắc Âm Vương và những ma thần khác xuấtthế, có rất nhiều công việc đang đợi anh.

Tề Nghiên La tiếp tục coi giữ Địa Phủ, ở đây có đườngthông xuống địa ngục, cần phải phòng thủ nghiêm ngặt. Chỉ có điều giờ bốn phíakhông người, một mình cô ngồi yên tĩnh, tất cả những gì đã xảy ra lại trở về rõmồn một trong đầu.

Cô sai ư? Vì sao anh trai mãi không hiểu rõ. Bọn họcùng nhau trải qua nhiều đau khổ như vậy, gặp phải nhiều khó khăn như thế, nỗlực suốt bao nhiêu lâu cuối cùng mới có thể ngồi lên vị trí này. Bọn họ cũng đãlập lời thề, phải vì hòa bình yên ổn của nhân gian mà hành sự, phải vì đạinghiệp trời đất lập nên công trạng lớn lao, phải để cho danh tiếng của địa phủuy vũ hiển hách trong thần giới.

Như thế này, bọn họ mới có thể được quyền lên tiếngnhiều hơn, mới có thể vì nhân gian làm nhiều việc hơn nữa. Đây lẽ nào khôngphải là điều từ trước đến nay bọn họ vẫn theo đuổi?

Nhưng mà vì sao, anh trai cho đến hôm nay vẫn mê muộikhông chịu tỉnh thế này?

Tề Nghiên La không hiểu, cô không thể hiểu nổi.

Cô cảm thấy mình không phải kẻ tàn nhẫn, nhưng muốnthắng lợi tất phải trả bằng một cái giá, đạo lý này ai cũng đều biết. Cô đâumuốn đẩy Heo Con vào chỗ nguy hiểm, nếu có thể, cô thực sự nguyện ý thay HeoCon đi làm cái chìa khóa kia, nguyện ý trả giá bằng sinh mạng mình, vì đạichiến thần - ma, đại kiếp trời đất mà cống hiến. Nhưng đáng tiếc, cô không cóbản lĩnh như vậy.

Cô vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ với Heo Con, nhưng cô hậnanh trai mình mềm yếu và ích kỷ.

A Mặc vừa rồi thở dài bên tai cô: "A La, Heo Condùng hơn một nghìn năm để anh em biết được cái gì là tình yêu, còn anh, ở cùngvới em hơn hai nghìn năm rồi, nếu như có một ngày em đối với anh có được tấmlòng như anh trai em đối với Heo Con, em sẽ hiểu ra, muốn làm việc mang tínhích kỷ giống như anh trai em, khó khăn biết nhường nào".

Câu nói này vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. Cô và A Mặc ởbên nhau thực sự rất lâu rất lâu rồi, cô đối với anh cũng đâu có tệ.

Anh vì cô phản bội lại Bắc Âm Vương, giúp anh em côlên vị trí làm vua địa phủ, phần ân tình này cô mãi mãi luôn phi nhớ. Cô đồng ýtrừ phi anh buông tay, nếu không thì cô mãi mãi sẽ ở bên anh, và cô vẫn luônlàm như vậy.

Cô thích yên tĩnh, anh ưa náo nhiệt, bao năm như vậyrồi cô cũng đã phối hợp với anh làm rất nhiều việc mình không thích. Với cátính của cô, ai có thể bắt ép được cô nửa phân chứ? Cô vì anh thực sự đã phá bỏrất nhiều tiền lệ, đối với anh cũng tốt vượt ra ngoài dự liệu của bản thân rồi,anh còn có gì không hài lòng nữa?

Tuy cô cũng thường xuyên mặt nặng mày nhẹ, nhưng anhtrai đối với Heo Con suốt ngày quát qua mắng lại, làm gì tốt được như cô đốivới A Mặc? Ích kỷ tùy tiện có thể khó khăn như thế nào? Đàn ông quả nhiên sẽtìm cớ nói đỡ cho đàn ông.

Đúng vào lúc Tề Nghiên La đang ngẩn ra, một người phụnữ đột nhiên đi tới.

Tề Nghiên La cảnh giác đứng dậy, chỗ này không phải cứmuốn là có thể tùy tiện xông vào. Cô hơi nheo mắt đánh giá, người phụ nữ đó mặcmột bộ đồ bình thường, tóc rất dài, không hề tạo kiểu, rất tự nhiên buông xõasau lưng. Người cô ta mảnh khảnh, hai mắt có thần, vừa vào trong cửa liền cườivới A La.

"Đã lâu không gặp rồi, A La."

Tề Nghiên La cuối cùng cũng nhận ra cô ta: "Làcô".

Đại đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ.

Lúc đầu Heo Con bái làm môn hạ của Cửu Thiên Huyền Nữ,A La thường xuyên đi lại chốn thiên đình, giao tình với Huyền Thiên Ngọc Nữ nàykhá tốt, đáng tiếc sau đó nảy sinh sự việc kia, thiên đình và địa phủ phântách, hai người không còn quan hệ nữa.

Không ngờ rằng, sau sáu trăm năm Huyền Thiên Ngọc Nữlại tìm đến chỗ của mình.

"Không biết Ngọc Nữ giá lâm, có gì cần làm?"

"Đại kiếp trời đất sắp đến, thần tộc đang từ từhồi tỉnh để đối phó với ma tộc xuất thế. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn canhgiữ bảo vệ cho sự an tĩnh của thần tộc, bây giờ xuống nhân gian sớm hơn chút,sắp xếp trước một số công việc.”

Tề Nghiên La tiếp nhận giáo huấn của việc phân táchnăm đó, không dám xem nhẹ khinh suất, "Các người muốn thế nào?".

"Tôi đến là để nói chuyện hợp tác với cô."Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười: "Chúng tôi biết năm đó sự việc kia khôngliên quan đến cô, toàn bộ là một mình Diêm La làm. Đại kiếp sắp đến, chúng tôihy vọng người chủ quản vận mệnh sống chết của nhân gian, là người thực sự gánhvác được trách nhiệm. Pháp lực của cô cũng cao cường như thế hơn nữa lại bìnhtĩnh, trầm ổn hơn, còn biết suy xét đến đại cục".

Tề Nghiên La mập mờ hiểu ra, cô nắm chặt bàn tay lại.

"A La, thực tế sáu trăm năm trước đã chứng minh,Diêm La không phải sự lựa chọn tốt vào vị trí vua của địa phủ. Trước tiên khôngnói đến thần giới, đơn giản chỉ nói về nhân gian, chính vì chuyện của anh ta màphải chịu đại nạn ba mươi năm, người chết oan vô số. Tất cả những việc anh talàm, chắc cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Đến bây giờ thiên địa luân hồi, đại kiếplại đến, ma tộc rất nhiều kẻ đã xuất thế, chúng ta cần phải đoàn kết lại, đảmbảo thiên địa nhân gian an lành vượt qua."

Cô ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào A La:"Chúng tôi cho rằng, vua của địa phủ, vị trí quan trọng thế này, cô có thểđảm nhiệm tốt hơn anh trai cô".

Tề Nghiên La cũng nhìn thẳng đáp lại cô ta, khí thế nữvương của cô tuyệt đối không kém hơn bất kỳ người nào của thần tộc: "Sauchiến tranh các người liền ẩn thế, không thèm lo nhân gian bệnh tật đói khổ,mấy trăm năm này xảy ra chuyện gì, các người thực sự biết sao? Dựa vào cái gìnói anh tôi không đảm nhiệm tốt công việc? Các người thì an nhàn tu dưỡng, cũngkhông nghĩ xem nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải anh tôi cùng chúng sai địangục lao tâm lao lực, nhân gian nào có được diện mạo như hôm nay, năng lượngtrời đất làm sao có thể cân bằng, các người cũng đâu thể nhẹ nhàng nhập thế nhưvậy? Bây giờ lại đến khua tay múa chân, nói anh tôi không đủ sức đảm nhiệm vịtrí?"

Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh, không thèm để ý cơngiận của Tề Nghiên La: "Nếu như sáu trăm năm trước anh ta không làm chuyệnmù quáng, thì việc gì phải lao tâm khổ tứ như thế này? Thần tộc chúng ta thịnhvượng, nhân gian an lạc, địa phủ và thiên đình giống như một nhà, thế giới nàysẽ càng thêm phồn hoa, lẽ nào cô có thể nói không phải?".

Tề Nghiên La mặt lạnh tanh, không nói gì. Huyền ThiênNgọc Nữ lại tiếp: "Chúng tôi đến bây giờ vẫn không muốn đoạt quyền, chẳngqua chỉ muốn cô thay thế anh mình mà thôi, vương vị này không phải vẫn còntrong tay anh em các cô sao? Diêm La hồ đồ, có thể thì nên nghỉ ngơi một chút,cô vẫn luôn đứng phía sau anh ta, lẽ nào không hề cảm thấy vị trí này cô ngồithích hợp hơn?".

Móng tay A La bấm loạn khiến lòng bàn tay phát đau, côđương nhiên cũng có suy nghĩ, đích xác cô cảm thấy sáu trăm năm trước anh quásai lầm, nhưng người đó là anh trai của cô, là người thân duy nhất của cô. Cứcoi như hai bên luôn có sự bất hòa cũng không nghĩa là những người ngoài này cóthể tới ly gián họ.

"Cô nói rất đúng, về phương thức tiến hành trongmột số công việc, tôi chính xác là không cùng quan điểm với anh trai tôi, tôicũng thực sự không cho rằng năng lực của tôi kém hơn anh ấy. Nhưng tôi phải nóirõ với cô, tôi cam tâm tình nguyện đứng sau anh ấy! Nếu như có ai đó muốn gâybất lợi đối với anh ấy, bất luận xuất phát từ lý do gì, tôi sẽ là người đầutiên không bỏ qua. Cô hãy chuyển lời đến thần tộc, đại kiếp trời đất, tất cảmọi người địa phủ chúng tôi đều rất quan tâm, chúng tôi cũng không hy vọng bikịch lại xảy ra lần nữa. Muốn vượt qua đại nạn này, mọi người ngồi xuống cùngnhau bàn bạc, cùng thương lượng đối sách. Nếu như buộc phải dùng tới những thủđoạn khiến người ta không thể chấp nhận, sợ là các người cũng chẳng có được chỗtốt đâu."

Huyền Thiên Ngọc Nữ cười lạnh lùng: "Rất tốt, côđã lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với Diêm La. Nhưng tôi cũng phải nói rõ ràngvới cô, một khi vua của địa phủ là Diêm La, việc hợp tác này ắt không có khảnăng. Cô cũng biết sư phụ của tôi hận Diêm La nhiều như thế nào".

Cô ta đừng lại một chút, ngữ khí dịu xuống: "Cônên cân nhắc thêm, nếu cô nhất quyết không tiếp nhận vương vị, chúng tôi chắcchắn không còn cách nào, buộc phải lựa chọn một người khác. Tôi cũng chẳng vuigì khi thấy chuyện như thế xảy ra. Tốt nhất trước khi sư phụ tôi xuất quan, cácngười quyết định sớm việc này đi, như thế sẽ tốt hơn cho tất cả. Cô nói xem cóđúng không? Nếu không thì, thật sự phải đợi sư phụ tôi ra mặt, tôi cũng khôngbiết hậu quả sẽ thế nào”.

Hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, ngấm ngầm ganhđua, Huyền Thiên Ngọc Nữ cuối cùng cười, nói: "Cô cân nhắc xong, có thểtìm tôi bất cứ lúc nào. Đúng rồi, tôi thực sự không thích những thứ khoa học kỹthuật công nghệ gì đó của nhân gian, những cái điện thoại hỗ trợ kết nối mạng,âm thanh và tần sóng thật khiến người ta khó chịu. Cô muốn tìm tôi, cứ dùngthuật chiêu gọi là được rồi. Bất luận thế nào, chúng ta năm đó cũng có qua lạimột thời gian, tôi sẽ không làm hại đến cô". Cô ta nói xong, nghênh ngangrời đi.

Tề Nghiên La cuối cùng thả lỏng lòng bàn tay, cảm thấysau lưng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cô đương nhiên hiểu rõ ý của Huyền ThiênNgọc Nữ, nếu như không phải cô thay thế, thì sẽ là người khác. Tóm lại, thầntộc nhất định phải đổi chủ của địa phủ.

Vậy Bắc Âm Vương vừa mới phá bỏ phong ấn ra ngoài, lẽnào cũng có quan hệ tới chuyện này?

Tề Nghiên La không dám nghĩ nữa, Bắc Âm Vương vàNghiêm Lạc thù cũ khó giải, đến bây giờ Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nói những lờinhư thế xem ra sự việc đang phát triển phức tạp hơn rất nhiều so với dự liệucủa bọn họ.

Chính vào lúc Tề Nghiên La còn hồ nghi do dự, trongcửa tiệm Waiting ở phía khác thành phố, có một người cũng đứng ngồi không yên,đó là Mạnh Mạn.

Bắc Âm Vương đến tìm cô nhưng sự việc này cô không dámtiết lộ cho người khác, lúc nào cũng bồn chồn bất an.

Vừa rồi Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ đến tăng cường phongấn phía sau Waiting lên mức cao nhất, phong ấn ở cửa lớn cũng được củng cố lại.Phía sau Waiting có cửa thông xuống địa ngục. Bắc Âm Vương xuất thế thêm vào đótrong thời gian ngắn còn có tin tức của những ma thần khác muốn nhập thế vốn dĩlàm cái việc phòng ngừa ngăn chặn như thế này là rất bình thường, nhưng MạnhMạn lại có chút chột dạ, cô không biết bọn Boss có phải đã điều tra phát giácra chuyện gì không.

Mạnh Mạn rót cho mình một cốc nước, ý trong cốc chỉ cóhai chữ: Lựa chọn.

Mạnh Mạn có chút hoảng loạn, lòng bàn tay túa đầy mồhôi, cô vô cùng hoang mang, ân tình và đạo nghĩa, thật sự có thể lựa chọn sao?Cứ coi như cô lựa chọn rồi, dựa vào bản lĩnh của mình, có thể làm được không?

Dưới bầu trời này còn có một người cũng đang chịu đựngnhững cảm xúc rối bời như vậy, đó là Chúc Tiểu Tiểu.

Đêm đã rất khuya nhưng Chúc Tiểu Tiểu ôm gối nằm trêngiường lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không cách nào bình ổn cảm xúc được. Cô đọclại hai lượt từ đầu đến cuối câu chuyện. Tâm trạng lần này hoàn toàn khônggiống như lần trước, cô càng đọc mặt càng đỏ, từ những con chữ đơn giản kia,tưởng tượng lại tình cảm của mình và Boss lúc đầu.

Hình ảnh cưỡng hôn hiện lên trong đầu cô với N kiểukhác nhau, hóa ra mình trước đây lại to gan như vậy, mau lẹ dũng mãnh như vậy.Nghĩ đến biểu hiện của Boss khi đó nói với mình anh bị cưỡng hôn, Chúc TiểuTiểu không kìm được bịt miệng lén trên giường cười trộm.

Cô có cả một bụng thắc mắc, muốn tìm người để nóichuyện, nhưng Boss lại cấm cô liên lạc với A La. Bây giờ anh vẫn đang tức giận,cô thật sự không dám trái lời. Bản thân anh thì rất bận, không thể ở cùng cô.Hơn nữa có những chuyện nếu hỏi trực tiếp anh sẽ khó mở miệng, tuy đó khôngphải là mình bây giờ, nhưng đứng trước mặt anh nói vẫn khiến cô cảm thấy xấuhổ.

Thế là Tiểu Tiểu cố nén lại, cho đên đêm khuya, cầmđiện thoại trên tay, cuối cùng không kìm được đành gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc.

"Boss, đang bận sao?"

Một lát sau, bên kia trả lời: "ừ".

Hi hi, anh ấy trả lời rồi.

Chúc Tiểu Tiểu cắn môi len lén cười, ngẫm nghĩ, lạigửi một tin nữa: "Vậy không tức giận nữa rồi phải không?".

Lần này trả lời rất nhanh: "Đang tức giận!".

Chúc Tiểu Tiểu làm mặt quỷ với cái điện thoại, đúng làđồ nhỏ mọn. Cô đã phản tỉnh rồi, sao anh còn giận chứ. Cứ theo tình hình thếnày, cô mà đi gặp A La chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng cô thực sự muốn có người nóichuyện, cô cũng rất muốn... gặp anh.

Chuyện của Bắc Âm Vương kia, có phải là rất phiền phứckhông? Theo như những gì trong câu chuyện, Bắc Âm Vương với Boss là kẻ thù, vậylần này ông ta xuất thế có phải sẽ gây bất lợi cho Boss không?

Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, cô tự trách mình khônghiểu chuyện, trong lúc cam go này còn làm phiền Boss bởi những thứ linh tinh vớvẩn, thật là không tốt. Thế nên cô quyết định không gửi tin nhắn nữa, ngày maiquay lại công ty rồi sẽ nói.

Nhưng qua một lúc không thấy điện thoại động tĩnh gì,đổi lại, chính Nghiêm Lạc mới là người hết kiên nhẫn. Lẽ nào anh nói vẫn đangtức giận thì Heo Con ngốc kia liền không để ý đến anh nữa? Anh ấn phím điệnthoại, thoăn thoắt gửi đi hai chữ: "Heo ngốc".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng tin nhắn, hưng phấn mởra đọc rồi chu môi lên buồn bã. Đồ tồi, hiếm khi cô quan tâm một lần, anh đangbận rộn như vậy còn muốn ăn bớt chút thời gian quý báu để mắng cô. Chúc TiểuTiểu nhìn điện thoại, đột nhiên nổi hứng đùa dai, cô ôm lấy gối, vui vẻ trả lờiNghiêm Lạc một tin: "Heo ngốc nhớ anh rồi, Boss".

Gửi đi xong, bên kia không trả lời, Chúc Tiểu Tiểu vùimặt vào gối, không nhịn được cười ha ha, cô đùa cợt được Boss rồi, cảm thấythật vui.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Chúc Tiểu Tiểu cầmđiện thoại đi ra ngoài, hỏi: "Ai đó?".

Ngoài cửa một câu trả lời không rõ ý vang lên:"Là anh".

Nghe thấy lại là Boss. Chúc Tiểu Tiểu vội vàng nhòmqua mắt thần1 nhìn một cái, thật sự làBoss!

1 Mắtthần: Dụng cụ gắn trên cửa giúp người bên trong có thể quan sát hết thị trườngbên ngoài mà không cần mở cửa.

Cô đỏ bừng mặt, dựa lưng vào cửa trấn tĩnh giây lát,Cô chỉ mới trêu đùa chút xíu, sao đã bị người ta đuổi đến tận cửa rồi?

Bên ngoài, Nghiêm Lạc thấp giọng nói: "Tiểu Tiểu,mở cửa!".

Tiểu Tiểu mặt nóng bừng như phát sốt, nhưng dù xấu hổhơn nữa, cũng vẫn phải mở cửa cho Boss đại nhân.

Tay cô vừa duỗi ra định mở cửa, điện thoại lại vanglên, tin nhắn gửi đến, chữ trên màn hình là: Nghiêm Lạc.

Chúc Tiểu Tiểu thấy kỳ quái cách qua một tấm cửa còngửi tin nhắn, anh đang chơi trò gì?

Cô mở ra đọc, trên tin nhắn viết: "Heo ngốc, maungủ đi”. Cảm giác này, giống như là Boss đang ở một nơi rất xa xôi trả lời tinnhắn vừa rồi của cô.

Lúc này Nghiêm Lạc ngoài cửa hình như không còn nhẫnnại được nữa, gõ cửa, lại gọi: "Tiểu Tiểu, mở cửa!".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn cánh cửa, lùi về phía sau mộtbước.

Đúng rồi, Boss từ trước đến nay không gọi cô là TiểuTiểu, anh vẫn luôn gọi cô là Heo Con.

Tiểu Tiểu nhanh chóng quay lại phòng cầm lấy Tiểu PhấnHồng, sau đó thì chạy tới bên cửa, cô cẩn thận quan sát qua mắt thần, người kialại gõ cửa, nói: "Mau mở cửa đi!". Trên mặt hình như có chút khôngnhẫn nại, giống như tính khí của trẻ con.

Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu, đây chính là thú biến hình,cô đã từng học về nó trong lớp đào tạo ở công ty.

Thú biến hình là một loại yêu thú IQ thấp, tính cáchrất ỷ lại, bọn chúng có thể biến hóa thành bất cứ sinh vật nào đã gặp qua, sứctấn công rất mạnh. Nhưng thú biến hình có một đặc điểm là rất trẻ con, thôngthường đều do thần tiên và quỷ quái nuôi như thú cưng kiêm dùng làm vũ khí. Thứcó hiệu lực tấn công bọn chúng là điện và lửa.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng chắc chắn hơn một chút, nóivới "Nghiêm Lạc" bên ngoài cửa: "Thú biến hình, nếu như taokhông mở cửa cho mày, chủ nhân của mày có phải sẽ mắng mày không?".

Kẻ có hình dáng của Nghiêm Lạc ở ngoài cửa kia nghethấy lời này, quả nhiên mặt mày biến sắc. Chúc Tiểu Tiểu càng chắc chắn đâychính là thú biến hình.

Phòng của Chúc Tiểu Tiểu có kết giới bảo vệ, cô cũngtự thấy có thể đối phó được với con quái thú. Nhưng cô không biết chủ nhân củanó là ai, cô không ngốc, con quái này chẳng qua chỉ để lừa cô mở cửa, lơ làcảnh giác. Phía sau nó nhất định còn có người khác.

Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra muốn gọi cho NghiêmLạc, bây giờ tình huống như thế này, mặc kệ Boss bận hay không, cô phải báo cáomột tiếng, tránh đến lúc Boss biết lại tức giận nói cô ngốc. Cứ coi như bây giờanh không thể đến được, chắc cũng có thể sắp xếp người tới chi viện cho cô.

Nhưng lúc này Chúc Tiểu Tiểu lại nghe thấy ngoài cửacó tiếng ồn ào, một người đàn ông ở bên kia đang gằn giọng quát: "Khôngphải dùng dằng, phá phong ấn bảo vệ chỗ này, xông vào trong ngay, muốn sốngkhông!".

Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, một tay ấn phím điện thoại,một tay giữ Tiểu Phấn Hồng đối diện với cửa. Nhưng thú biến hình ngoài cửa độtnhiên phát ra tiếng thở gấp gáp, người đàn ông kia cũng không lên tiếng nữa.Chúc Tiểu Tiểu không hiểu chuyện gì, lặng lẽ nép vào sau cửa nhòm qua mắt thần,chỉ thấy có ba bóng người đang vội vã lùi ra xa rồi nhanh chóng mất hút.

Tiểu Tiểu không thể lý giải nổi, cô cúi đầu nhìn vàodiện thoại, không biết đã gọi được hay chưa, vừa quay người, đột nhiên pháthiện sau lưng có một người con gái tóc dài đang đứng.

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình kêu thất thanh. Sau lưngngười con gái kia tỏa hào quang, từ phía Tiểu Tiểu nhìn lại thì ngược sáng, chỉthấy cả cơ thể cô ta giống như một bóng đen, cô ta xuất hiện không chút tiếngđộng, thật là đáng sợ. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng lùi sát vào tường, giơ TiểuPhấn Hồng lên quát: "Cô là ai?".

"Tiểu sư muội, đừng sợ. Ta chỉ là muốn đến thămmuội, vừa hay đụng phải yêu thú đang tìm muội gây phiền phức, ta đuổi bọn chúngđi rồi, ta sẽ không làm muội bị thương."

Chúc Tiểu Tiểu nào có biết được cái gì mà sư muội vớikhông sư muội, cô cảnh giác cao độ, lại hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?".

"Ta là đại đệ tử đích truyền của chiến thần thiênđình Cửu Thiên Huyền Nữ, Huyền Thiên Ngọc Nữ."

Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, làm sao mà lại xuất hiện mộtnhân vật trong câu chuyện kia thế này.

Huyền Thiên Ngọc Nữ thấy biểu cảm của cô thì hiểungay, gật gật đầu: "Xem ra muội chẳng hề biết gì cả, rất tốt, như thế nóichuyện sẽ dễ dàng hơn".

Chúc Tiểu Tiểu không lơ là cảnh giác, đầu kiếm củaTiểu Phấn Hồng vẫn cứ chỉ vào cô ta, "Nói chuyện gì? Cô không gõ cửa đãvào rồi, chẳng biết phép lịch sự".

Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩn ra, sao lại nói đến chuyệnnàychứ?

"Cô và những người ngoài cửa vừa rồi không phảimột hội sao?"

"Đương nhiên." Huyền Thiên Ngọc Nữ ngẩngđầu: “Huyền Thiên phái chúng ta là tộc chiến đấu của thiên đình, há lại cùnghội với đám yêu thú đẳng cấp thấp thế kia, bọn chúng thấy chúng ta chỉ biết cụpđuôi chạy xa. Khi muội mới bắt đầu học võ tu hành, sư phụ đã từng bắt mấy connhư vậy về luyện tập cùng muội".

"Cô nói sai rồi, tôi chưa từng tu hành gì cả,những thứ đó không có quan hệ gì tới tôi." Đối với ký ức của cô ta năm đó,Chúc Tiểu Tiểu không biết vì sao trong lòng lại có chút không thoải mái.

Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười, dịu dàng nói: "Talàm sao mà nhầm được. Muội là tiểu sư muội thân thiết nhất của ta. Nhưng mà,không nhớ thì không nhớ vậy, cũng bình thường thôi, muội đã trải qua mấy kiếpluân hồi, chúng ta lâu như vậy rồi không gặp nhau đương nhiên sẽ sinh ra xacách. Muội chớ có sợ hãi, ta sẽ không làm muội bị thương, chỉ là đến đây xemxem muội sống thế nào thôi. Sư phụ không lâu sau sẽ xuất quan, đại kiếp trờiđất cũng không còn xa nữa. Đến khi đó, muội tự nhiên sẽ hiểu ra, đó cũng là lúcmuội cần phải đối mặt với tất cả".

Cô ta vừa mới nói xong, đột nhiên một bóng hình"soạt" cái đứng ngay ở giữa Chúc Tiểu Tiểu và Huyền Thiên Ngọc Nữ,tiếp lời: "Cô ấy chẳng cần đối mặt với cái gì cả". Người vừa thìnhlình xuất hiện chính là Nghiêm Lạc.

Huyền Thiên Ngọc Nữ hơi nhíu mày lại, ý giận trong mắtkhông che giấu nổi, lớn tiếng quát: "Diêm La!".

Chúc Tiểu Tiểu thấy chỗ dựa đến rồi, trong thoáng chốcgạt bỏ tảng đá lớn trong lòng, đứng sau lưng Nghiêm lạc khẽ gọi: "Boss".Nghiêm Lạc quay người xoa đầu cô, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đangtrong trạng thái liên lạc trên tay cô tắt đi, khen một câu: "Ngoan".

Anh quay đầu lại, nói với Huyền Thiên Ngọc Nữ đanglạnh lùng nhìn mình: "Kiếp nạn trời đất tôi tìm được phương pháp ứng phórồi, có lẽ sẽ phá được. Heo Con không còn giống như trước đây nữa, cô ấy chỉ làmột người bình thường, các người đừng có ép cô ấy vào chỗ chết".

"Ép cô ấy?" Huyền Thiên Ngọc Nữ nhướn màylên một cái: "Diêm La, anh đừng có chọn lời nói dễ nghe. Heo Con ở chỗchúng tôi làm bất cứ chuyện gì, đều không phải chúng tôi ép. Bái sư học đạo, bỏsức lực vì hòa bình của trời đất, những việc Heo Con làm, có việc nào khôngphải tự nguyện chứ? Người duy nhất biết ép bức cô ấy là anh. Luân hồi chuyểnthế chuyện đó đâu phải ý nguyện của Heo Con!". Nói đến đây cô ta lại thấyhận, nếu không phải vì Diêm La này, Huyền Thiên phái của cô ta làm sao phải hysinh nhiều đệ tử như vậy? Ngay đến sư phụ cũng bị trọng thương, không thể khôngbế quan mấy trăm năm.

Nghiêm Lạc trong lòng quặn thắt, anh không thể khôngthừa nhận, khi đó Heo Con phản đối nhất chính là chuyện bị đưa vào luân hồi.Cho tới bây giờ anh cũng chưa thể quên được, một khắc trước cô mặc áo tân nươngđứng trước mặt anh nụ cười rạng rỡ, một khắc sau đã bị anh ôm vào trong lòngđưa đến đường luân hồi, khi đó cô vùng vẫy khóc lóc không chịu đi...

Nghiêm Lạc nghiến răng: "Thời gian đã trôi qualâu vậy rồi, rầt nhiều sự việc không còn như xưa nữa, Heo Con lúc này khôngphải là Heo Con khi đó, năng lượng tam thế sớm đã tiêu tan, các người đừng códùng phương pháp của quá khứ nữa...".

"Anh bớt lý lẽ đi." Huyền Thiên Ngọc Nữ cắtlời anh: "Diêm La, thiên giới chúng tôi ứng phó như thế nào, không đếnlượt anh dạy bảo. Anh tự lo tốt cho bản thân mình đi".

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy sự khó chịu trong ngữ khí củacô ta, nhất thời thò đầu ra khỏi lưng Nghiêm Lạc: "Cô đừng có hại Boss củatôi".

"Heo Con, lúc này muội bị vẻ về ngoài của anh tamê hoặc rồi, lời ta muội chưa chắc đã có thể lọt tai. Nhưng muội là một đứa trẻngoan, muội rất thông minh, đừng có phiến diện tin tưởng anh ta, có rất nhiềusự việc muội phải tự mình phán đoán, đến khi đó, muội sẽ đưa ra được lựachọn." Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nhìn hai người bọn họ một cái: "HeoCon, bùa chú của sư phụ không phải dễ dàng có thể phá bỏ như thế này. Hai ngườiđến hôm nay đã thành ra như vậy, chứng tỏ năng lực của muội vẫn còn, muội nhớkỹ lời ta, cùng lúc trời cao ban cho muội năng lực, cũng sẽ giao cho muội tráchnhiệm. Một ngày nào đó muội sẽ hiểu ra".

Cô ta nói xong, thân hình từ từ nhạt dần rồi tan biến.

Nghiêm Lạc quay người, ôm Chúc Tiểu Tiểu vào lòng, ômthật chặt.

Boss như thế này khiến Tiểu Tiểu cảm thấy rất đaulòng, cô vòng tay ôm lấy eo anh, vỗ nhẹ lên lưng, khe khẽ gọi:"Boss".

Nghiêm Lạc buông cô ra, không nói gì, chỉ nhìn vào mắtcô. Ánh mắt anh khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy buồn bã kỳ lạ, lòng cô mềm nhũn,bỗng nhiên kích động liền lên tiếng đảm bảo: "Em sẽ không rời xa anhđâu".

"'Nhưng em cũng đâu có yêu anh." Anh thởdài, lại ôm cô vào lòng.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, có chút không phục."Vậy Boss, anh yêu em không?" Vốn dĩ vấn đề này không khó hỏi, chỉ cóđiều phải xem người được hỏi là ai. Trước đây cô cứ ngại ngùng không dám hỏi ÂuDương Tĩnh, lúc này đối diện với Nghiêm Lạc thì lại cái gì cũng dám nói.

Nghiêm Lạc ngẩn ra, vành tai đỏ lên, anh nghiêm mặtkhẽ vỗ vào đầu cô: "Heo ngốc, em hỏi câu gì mà ngớ ngẩn thế". Anh dứtkhoát kéo Chúc Tiểu Tiểu trong lòng ra, đẩy cô về phía phòng ngủ: "Muộnrồi, mau đi ngủ".

"Vấn đề này đâu có ngớ ngẩn?" Chúc Tiểu Tiểukhông phục, muốn quay đầu xem xem biểu cảm của Boss, nhưng lại bị anh đẩy vềphía trước.

"Anh cứ cho rằng người ta không yêu anh, người tasao dám thổ lộ với anh chứ." Tiểu Tiểu hình như cảm thấy Boss đang đỏ mặt,càng muốn quay lại nhìn anh.

Nhưng Nghiêm Lạc đương nhiên không để cho cô có cơhội, anh đột nhiên bế bổng cô lên. Dép đi trong nhà của cô rơi mỗi nơi mộtchiếc, trong lúc cô la hét, người liền bị ném lên trên giường. Tấm chăn mỏngthoắt cái đã chùm kín cả đầu. Tiểu Tiểu đầu bù tóc rối vùng vẫy thoát được khỏichiếc chăn kia, Nghiêm Lạc thần thái đã bình tĩnh trở lại ngồi bên cạnh giường.

Tiểu Tiểu đấm anh mấy cái cho bõ tức, thật là biếtcách làm cho Boss khó chịu. Nghiêm Lạc tóm lấy tay cô, nhét trở vào trong chăn,dùng chăn cuốn chặt cô lại. Tiểu Tiểu vẫn giãy giụa: "Sẽ nóng đó".

"Đừng ồn, mau ngủ đi." Nghiêm Lạc tựa vàođầu giường, ngồi bên cạnh cô, dường như không vội vã rời đi.

Tiểu Tiểu dụi dụi, dựa vào lòng anh, thò tay ra ốm lấychăn nói: "Boss, anh bận xong rồi?".

"Vẫn chưa, nhưng tối nay có thể nghỉ ngơi mộtchút, ngày mai anh phải đi xa." Giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi, cúiđầu nhìn cô, xoa xoa đầu, "Mau ngủ đi, anh ở đây trông em, sẽ không cóchuyện gì đâu. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm em, xem ra người của ma giới cũng đangtìm em, chỗ này em không thể ở lại nữa rồi, quá nguy hiểm. Ngày mai anh bảoSmile đến giúp em thu dọn hành lý, em chuyển tới chỗ của anh, an toànhơn".

Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, đúng là sống ở đây không antoàn lắm, nhưng nếu dọn đến sống cùng Boss, hình như lại rất gì gì đó.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Nhưng mà Boss,chỗ của anh làm gì có phòng, em đến thay quần áo cũng chẳng biết đứng ởđâu". Tầng lầu đó của Boss, toàn bộ là kiểu mở, ngoài nhà vệ sinh, phòngtắm có kính nghệ thuật coi như là che chắn, thì những chỗ khác thực sự chỉ nhìnmột cái liền thấy tất.

Nghiêm Lạc nở nụ cười: "Em còn lo anh có ý đồkhông nghiêm chỉnh với em? Yên tâm đi, đó dù gì cũng là chuyện sớm muộn, quyềnchủ động ở em".

"Cái gì mà sớm muộn, em chằng thèm chủ động.Boss, anh như thế này là đang quấy rối em. Em có thể tố cáo anh đó."

"Không sợ, anh có quan hệ, có thể giảiquyết." Nghiêm Lạc học theo giọng điệu lưu manh, nói xong rồi bản thâncũng cười.

Chúc Tiểu Tiểu dựa vào anh, lại chẳng thấy buồn ngủchút nào, "Boss, cô ta nói cô ta là sư tỷ của em".

Cô bất ngờ nói tới chuyện này, nhưng anh nghe xongliền hiểu ngay: "Cô ta là đại đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, cùng chinhchiến với Cửu Thiên Huyền Nữ vô số lần, lập được rất nhiều chiến công, cứu đượcrất nhiều người, cô ta sẽ không làm tổn hại tới em. Anh chỉ lo lắng em sẽ bị côta thuyết phục rồi đi theo cô ta".

"Em đâu có dễ dàng đi theo người khác như vậy, dùgì em cũng là Chúc Tiểu Tiểu của thế kỷ XXI, chắc chắn thông minh hơn chú heotrước kia. Nhưng mà, Huyền Thiên Ngọc Nữ này cũng thật lợi hại. Vừa rồi trướckhi cô ta đến, có con thú biến hình giả thành hình dáng của anh gõ cửa, em gọiđiện thoại cho anh vốn là muốn báo cáo với anh chuyện này, kết quả Huyền ThiênNgọc Nữ vừa đến, con thú biến hình kia cùng đồng bọn sợ quá chạy luôn.”

Nghiêm Lạc chau mày trầm tư, đến hình dáng của anhchúng cũng dám biến thành?

Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Boss, anh nói xem nhữngkẻ đó tìm em làm gì vậy?".

"Huyền Thiên Ngọc Nữ hy vọng em có thể quay về vìđại nghiệp cứu thế. Với uy danh của em năm đó, ma giới có lẽ cũng rất lo lắngem sẽ trở thành mối đe dọa lớn."

Chúc Tiểu Tiểu cười ha hả: "Khi đó em còn có uydanh sao?".

"Đúng, khi đó em rất thần dũng, là tiên phongtiếng tăm hiển hách. Thời điểm ấy vì chiến công của em, ngay đến lợn tinh cũngtăng thêm được ba phần thần khí."

Chúc Tiểu Tiểu vui quá mức: "Ha ha, Trư Bát Giớiphải không?".

Nghiêm Lạc nhìn cô, không nhịn được cười: "Rõràng biết mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, em còn có thể đùa?".

"Còn chưa đến mức chết ngay trước mắt, vẫn chưathể coi là nghiêm trọng." Chúc Tiểu Tiểu trấn tĩnh lại, tiếp tục chen vàolòng Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc vỗ vỗ đầu cô: "Em phải bảo vệ mìnhthật tốt, bắt đầu từ bây giờ, bất luận là đi đâu cũng không được một mình, tốtnhất nên tìm Happy hoặc Smile đi cùng. Không được ra ngoài làm nhiệm vụ. Trongthời gian không có anh bên cạnh, em cũng không thể lười nhác, phải luyện tậpthật tốt, anh sẽ dặn dò bọn họ giám sát quản thúc em".

Chúc Tiểu Tiểu chun mũi lại: "Em biết tự giác mà,đâu cần phải giám sát quản thúc".

"Em là dễ xảy ra chuyện nhất, không để ý khôngđược."

"Đâu có." Chúc Tiểu Tiểu không thừa nhận.

"Pháp thuật anh dạy em, đều nhớ rõ cả chứ?"

“Nhớ kỹ rồi.”

"Sợi dây chuyền đừng gỡ xuống, Diêm Vương chúcũng phải cẩn thận dùng, còn có cả thuật chiêu gọi lần trước dạy em, gặp phảinguy hiểm em cứ thi triển, anh sẽ đến ngay."

"Biết rồi." Cô nói chuyện câu được câuchăng, mi mắt bắt đầu nặng trĩu. Cuối cùng chỉ còn nhớ trước khi ngủ say,Nghiêm Lạc đã nói với cô, anh và A Mặc phải tới thành phố C, ở đó nhiều khảnăng có ma thần xuất thế, bọn họ phải đi xử lý.

Ngày hôm sau, khi Chúc Tiểu Tiểu tỉnh dậy, Nghiêm Lạcđã không còn bên cạnh. Smile cùng Bát Bát đang chơi trong phòng khách đợi cô.Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy Smile, nhớ lại phản ứng cổ quái của anh khi lần đầugặp mặt, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao rồi.

Smile rõ ràng đã được Boss dặn dò, anh đặc biệt đếngiúp Tiểu Tiểu dọn nhà, hai người rất nhanh chóng thu dọn hành lý rồi xuấtphát, cả đoạn đường thao thao nói chuyện.

Chúc Tiểu Tiểu biết Smile là Bạch Vô Thường rồi, đươngnhiên có cả bụng hiếu kỳ muốn hỏi, Smile nói anh sớm đã muốn kể cho cô nhữngchuyện cũ, nhưng lại bị Happy cảnh cáo, bảo rằng cô hoàn toàn không còn nhớnhững chuyện năm đó, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không cho anh làmphiền đến cô.

Bây giờ cuối cùng không phải bí mật nữa, hai người nóiđến mức quên cả trời đất, sau đó quyết định giữa đường dừng xe tìm một quán càphê gọi đồ ăn sáng, vừa ăn vừa tán chuyện. Chúc Tiểu Tiểu được nghe rất nhiềuchuyện thú vị của mình năm đó, bị chọc cho cười suốt cả buổi.

Smile đang nói rất hăng, đột nhiên nhìn khách sạn phíađối diện kia thì lập tức im lặng. Chỉ thấy ba chiếc xe cảnh sát vừa lái đếncổng lớn khách sạn, có mấy cảnh sát xuống xe đi vào bên trong. Smile nheo mắtlại, nhìn một hồi lâu, Tiểu Tiểu cũng trầm ngâm đánh giá khách sạn đó, quan sátmãi chẳng phát hiện điều gì, cô hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?".

Smile không kịp giải thích, vội vã gọi điện thoại:"Hồ Dương, khách sạn Hải Dật Hằng Nhã của đường Trung Hoa xảy ra chuyện gìvậy? Tôi nhìn thấy người của các ông. Được, ông hỏi chút xem, còn nữa, thôngbáo bọn họ lập tức rời đi, trong tòa nhà đó có tà khí rất nặng. Tôi chưa vào,chưa nói rõ được, nhưng nhất định là không an toàn. Người của các ông không cótrang bị, bảo bọn họ lập tức rời đi, tôi thông báo công ty đến giúp".

Chúc Tiểu Tiểu thấy anh tức tốc gọi điện, cũng cảmgiác thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô đột nhiên nhớ ra. Khách sạn nàyhình như là sản nghiệp của nhà Vu Lạc Ngôn, có một lần bạn học tụ tập, anh từngnói muốn đến chỗ này làm. Nghĩ tới đây Chúc Tiểu Tiểu lo lắng, vội nói:"Smile, trong khách sạn này có vấn đề sao? Chỗ này hình như của nhà bạntôi mở".

"Bên trong rất nhiều tà khí, nếu tiện, hãy bảobạn cô trong vòng hai ngày đừng nhận thêm khách, đợi chúng ta xử lý xong thìlại kinh doanh."

Chúc Tiểu Tiểu có chút khó xử, chuyện này đúng làkhông biết phải nói thế nào, nhưng nghĩ đến sự an nguy của mọi người, cô vẫnbấm máy gọi cho Vu Lạc Ngôn. Điện thoại rất lâu mới được kết nối, giọng nói củaVu Lạc Ngôn nghe có vẻ hơi mất tinh thần. Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện khách sáovài câu, lắp bắp nói cô đang ở đối diện khách sạn, một người bạn của cô hiểubiết về pháp thuật, cảm thấy khách sạn có vài thứ không sạch sẽ tác quái, chonên muốn cảnh báo với anh một chút.

Vu Lạc Ngôn trầm ngâm rất lâu không nói gì, Tiểu Tiểuthật sự sợ anh nghĩ cô bị thần kinh, sẽ dập điện thoại, nhưng sau một hồi, lạinghe thấy Vu Lạc Ngôn lên tiếng: "Vì sao gần đây bên cạnh anh luôn xuấthiện những chuyện như vậy. Tiểu Tiểu, dù gì em cũng có bạn hiểu về thứ đó, anhkhông sợ phải nói với em, thời gian này anh không tới tìm em, là bởi vì anhbệnh rồi, anh bị thứ bẩn thỉu quấn lấy, giày vò suốt bao lâu nay. Nhưng mấyngày trước đã có một đại sư bắt ma đến giúp anh, ông ta rất lợi hại, là sứ giảcủa địa phủ ở nhân gian. Bây giờ anh khá hơn nhiều rồi, chuyện của khách sạn,anh sẽ nói cho ông ta, bảo ông ta giúp anh xử lý, cảm ơn em đã nhắc nhở. Đợi sựviệc kết thúc, anh nhất định mời em ăn bữa cơm cảm tạ".

"Đợi một lát, Vu Lạc Ngôn, anh nói cái gì mà sứgiả của địa phủ ở nhân gian?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc cao giọng nói.

Smile vừa dập điện thoại, nghe thấy điều này cũng ngồithẳng dậy.

"Anh làm sao biết được ông ta là sứ giả địa ngục?Sao cơ? Ông ta có thể cùng nói chuyện với Diêm Vương? Có thể gọi người chết lênnhập vào mình để truyền lời? Ông ta còn có bạn là đầu trâu mặt ngựa, Hắc BạchVô Thường?", Chúc Tiểu Tiểu càng nghe càng ngẩn ra.

Smile ở bên kia ra dấu muốn Tiểu Tiểu đưa điện thoạicho anh, nhận được điện thoại, anh mỉm cười nói với người bên kia: "AnhVu, tôi là bạn của Tiểu Tiểu. Là thế này, chỗ tôi bên đây cũng có một số chuyệnphiền phức muốn thỉnh giáo vị sứ giả đó, hôm nay ông ta cũng đến phải không?Được, hôm nay tôi sẽ tới thăm hỏi không biết có phiền không? Xin đừng nói trướcvới ông ta, anh biết đó, cao nhân nhiều khi không muốn tùy tiện gặp người khác,tôi sợ lại lỡ mất. Được rồi, cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ tới. Không làm mất thờigian của anh nữa, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé. Được thôi, tạmbiệt".

Chúc Tiểu Tiểu trừng mắt há miệng nhìn thiếu niênSmile mỉm cười lúc gọi điện thoại, sau khi dập máy lại lập tức biến thành"toàn thân phun lửa".

"Mẹ kiếp, ông đây lăn lộn ở nhân gian nhiều nămnhư vậy, chưa từng bị người ta mạo danh, lại còn dám nói rất thân với ông đây!Đầu trâu mặt ngựa ở đâu chứ, ông đây làm việc lâu như vậy rồi, từ trước đến naycòn chưa từng gặp!" Anh hai mắt đùng đùng lửa giận: "Ông đây phải đibắt tên lừa đảo này!".