Heo Yêu Diêm Vương

Chương 20




Những chuyện liên quan đến thi thể kia, Cao Lôi nói đókhông thuộc trách nhiệm của bọn họ, phải giao lại cho phía cảnh sát. Anh cùngmột đồng nghiệp khác đợi xe cảnh sát đến, bảo bốn người bọn Chúc Tiểu Tiểu quayvề nghỉ ngơi trước.

Cách địa điểm thi không xa có hai chiếc xe SUV dừng ởđó. Đại Hưởng cầm hộp cứu thương, xử lý sạch vết thương của Thạch Đầu trước.Chu Duệ nói đã thông báo với bác sĩ của công ty, bảo Đại Hưởng đưa Thạch Đầu vềtrị thương. Tiết Phi Hà và Chúc Tiểu Tiểu cũng lên xe cùng về công ty.

Chiếc xe đi được nửa đường, Đại Hưởng lái xe nhận điệnthoại. "Vâng, vâng", anh đáp mấy tiếng, sau đó đưa xe tấp vào vệđường, quay đầu nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cô xuống xe".

Chúc Tiểu Tiểu đang nói chuyện rất vui vẻ với Tiết PhiHà. Hóa ra người ta bắt ác linh ở những chỗ có diện tích rộng như thế này làphải bày bùa trận ở bốn góc xung quanh, ép toàn bộ các ác linh ở trong phònglại, chẳng trách mà xử lý nhanh như vậy. Chúc Tiểu Tiểu vừa sùng bái vừa ngưỡngmộ, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Đại Hưởng bảo mình xuống xe.

“Tại sao chứ?", Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất kỳquái, còn chưa đến nơi mà.

"Boss chỉ bảo cô xuống xe, không nói vì saocả." Thực ra vừa rồi Đại Hưởng cũng muốn hỏi Boss vì sao, nhưng anh khôngcó gan này.

"Ồ." Đã lôi Boss ra rồi, Chúc Tiểu Tiểu biếtcó hỏi cũng vô dụng, nói tạm biệt với mọi người rồi xuống xe.

Cô ôm ba lô của mình đứng ớ bên đường, nhìn dòng xetấp nập, trong lòng lại chẳng ảnh hưởng chút nào. Cô đang nghĩ có cần phải gọiđiện thoại cho Boss không, xem xem có phải là anh lại ra chỉ thị gì không. Kếtquả một chiếc xe BMW không thể quen thuộc hơn đã lái đến đỗ trước mặt cô.

Cừa xe mở ra, một chú chuột béo đang ngồi cạnh ghế láinhảy lên kêu chít chít

"Bát Bát!", Chúc Tiểu Tiểu phấn chấn ngồivào xe, bế Bát Bát lên hôn lấy hôn để. Cô đi thi, để Bát Bát ở trong công ty,không ngờ rằng Boss đại nhân lại đưa nó đến cho cô.

Nghiêm Lạc khởi động, lái vút chiếc xe vào trong bóngđêm. Tâm trạng hưng phấn của Chúc Tiểu Tiểu chẳng thể nào che giấu được.

"Boss, em qua cửa rồi đó, bây giờ em là hàng masư có đẳng cấp rồi! Khi nào thì phát giấy chứng nhận cho em."

"Không có giấy chứng nhận."

"Sao lại không có?", ngữ khí của Chúc TiểuTiểu giống như là Boss đại nhân vừa làm chuyện xấu vậy.

"Kết quả sát hạch phân cấp này là nhận xét củacông ty, chỉ lưu lại trên hệ thống nội bộ, cấp giấy chứng nhận thì có tác dụnggì?"

"Đương nhiên có tác dụng, như vậy có thể làm tăngthêm cảm giác vinh dự và lòng tự tin của hàng ma sư, nâng cao tinh thần chiếnđấu."

"Anh thấy rằng trong vô số hàng ma sư như thế chỉcó đúng một người là cần đến giấy chứng nhận để tăng thêm cảm giác vinh dự vàlòng tự tin, nâng cao tinh thần chiến đấu mà thôi."

"Là ai?"

Nghiêm Lạc nửa cười nửa không, nhìn Chúc Tiểu Tiểu mộtcái. Chúc Tiểu Tiểu hiểu ra, bĩu bĩu môi: "Boss, anh lại chế nhạo nhânviên".

"Lòng tự tôn lại bị tổn thương rồi?", giọngđiệu có phần dung túng.

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, NghiêmLạc không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu cô.

Chúc Tiểu Tiểu không dám phản kháng, chỉ đành cầm BátBát lên, cũng xoa xoa đầu nó, đặc biệt là lọn lông nhỏ kia, nhìn là muốn xoarồi. Bát Bát kêu chít chít, nghiêm trọng phản đối việc nó bị mang ra dùng đểtrút giận. Bộ dạng như vậy của nó lại khiến Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ: "Nghekhông hiểu, nghe không hiểu, tao xoa tao xoa!".

"Ấu trĩ", anh nói với ngữ khí cười đùa, thêmvào đó là khóe miệng đang cong lên, tao nhã lịch sự. Thật là mỹ nam chất lượngcao! Nghiêm Lạc lúc này khiến Chúc Tiểu Tiểu có chút rối bời, nếu như Boss nhàcô lúc nào cũng như thế này, thì sẽ khiến phụ nữ ai cũng phải xiêu lòng mất.

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ là làm, cô gọi điện thoại cho TềNghiên La: "A La, A La, mình nói với cậu này. mình đã thi đỗ bài sát hạchtrình độ của công ty rồi, bây giờ mình đã là hàng ma sư có đẳng cấp rồi. Ha ha,mình biết là mình rất lợi hại. A La, đến chúc mừng mình một chút có được không?Đến đi đến đi... làm gì, Boss chẳng có liên quan gì mà, mọi người đều quen biếtnhau như vậy..

Tề Nghiên La ở đầu dây điện thoại bên kia từ chối,không thể ra ngoài gặp mặt bọn họ, trái lại còn bảo lần sau chỉ hẹn riêng TiểuTiểu. Như thế này khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất thất bại, cô len lén quansát biểu hiện của Nghiêm Lạc, không thể nhìn ra được anh có cảm xúc gì.

Chúc Tiểu Tiểu hắng hắng giọng, không nhịn được hỏi:"Boss, lần trước anh nói anh và bạn gái mình chia cách rồi, nhưng lại nóisắp có bạn gái, có phải là chuẩn bị cùng cô ấy gương vỡ lại lành không?".

Nghiêm Lạc nhất thời chẳng biết trả lời thế nào, gươngvỡ lại lành?

Đã qua lâu như vậy rổi, tháng năm biến đổi, người vậtcũng không như xưa. Nếu anh may mắn lại có được tình yêu, người Nghiêm Lạc nhớđến đã là người hoàn toàn khác, như vậy có thể gọi là gương vỡ lại lành không?

Chúc Tiểu Tiểu chăm chú nhìn anh, thứ biểu cảm ưuthương nhàn nhạt, chan chứa tình kia, trong chốc lát đã đâm vào trái tim cô,Boss thật sự rất yêu A La!

"Boss, anh nhất định rất thích cô ấy." Thậtngưỡng mộ, nếu như có một người đàn ông cũng yêu mình sâu đậm như vậy thì tốtbiết bao.

Nghiêm Lạc nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

Trong ánh mắt kia có thứ gì đó khiến trái tim ChúcTiểu Tiểu thảng thốt, cô thật lòng an ủi: "Boss, anh tốt như vậy. A... Ýem là, cô gái mà anh thích chắc chắn sẽ lại tiếp tục thích anh".

Nghiêm Lạc nhíu mày: ''Anh cảm thấy, cái đầu ngốcnghếch của em lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi thì phải".

"Đâu có đâu. Em cũng hiểu rồi.” Chúc Tiểu Tiểutay sai bắt đầu nịnh bợ: "Boss, anh thực sự rất tốt, chỉ có điều luônthích nghiêm mặt, không biết quan tâm, lời nói cũng không dễ nghe, ừm, có lúccòn không thích nói chuyện, tương đối buồn tẻ... Còn nữa, khi huấn luyện cũngcực kỳ nhẫn tâm, thích dọa người khác, có lúc rất âm mưu… Ừm, thực ra ngoàinhững tật nhỏ này, anh thật sự rất tốt".

“…”

Sắc mặt Boss không bình thường cho lắm, Chúc Tiếu Tiểucẩn trọng, lẽ nào anh không thích người khác khen mình?

Chuyện này phải làm thế nào? Trong lòng Chúc Tiểu Tiểurất buồn phiền. Tính khí của Boss kỳ quái, tính khí của A La cũng không tốt, côphải giúp thế nào, mới có thể khiến cho bọn họ lại quay lại với nhau đây?

Những ngày tiếp sau đó, Chúc Tiểu Tiểu dồn hết sức lựcđể thúc đẩy sự phát triển tình cảm của Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La.

Cô thường xuyên nói tốt cho người này ở trước mặtngười kia, lại nghĩ cách hẹn hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện. Nhưng kếtquả đều là không vui mà tan, thê thảm hơn, Chúc Tiểu Tiểu lại biến thành đốitượng tranh giành của hai người bọn họ, giống như nếu cô không đi cùng ai thìsẽ có lỗi với người đó. Ầm ĩ lên mấy lần, Chúc Tiếu Tiểu không dám hẹn bọn họnữa, người tốt không dễ làm, làm bà mối lại càng khó.

Chúc Tiểu Tiểu nhàn rỗi quản chuyện tình cảm của ngườikhác, chuyện tình cảm của mình thì lại bỏ xó. Cô lúc mới đầu không có dũng khíđể gọi điện thoại cho Âu Dương Tĩnh, sau đó cuộc sống bị công việc và Boss lấpđầy, cũng chẳng còn không gian để nhớ nhung đến học trưởng. Sau này thỉnh thoảngnhớ lại, cô lại trách mình vô dụng, nên học theo dũng khí của A La xông lên mớiđúng. Nhưng mà, đây cùng chỉ là suy nghĩ, cô hoãn qua hoãn lại, cuối cùng cũngkhông hẹn gặp Âu Dưong Tĩnh lần nào.

Sau những ngày Chúc Tiểu Tiểu bị vây trong cái gọi là“tình", vụ án tìm được thi thể của cô gái ở khu thương mại bỏ hoang kiacũng có một chút tiến triển. Cuối cùng án mạng này lại được chuyển về Công tyNhã Mã.

Sự việc bắt đầu bởi một loạt những vụ tự sát kỳ lạ củanữ sinh thuộc một trường đại học ngoại ô. Trường đại học này cách khu thươngmại bỏ hoang kia chỉ 3,5 km. Tổ trưởng Hồ Dương của tổ hành động đặc biệt bêncảnh sát đưa người đến họp, bàn giao thông tin về vụ án này cho Công ty Nhã Mã.

Trên màn hình lớn hiện lên mấy bức ảnh chụp thi thểcủa các nữ sinh, phía cảnh sát phối hợp chỉ vào các bức ảnh nói: "Trongvòng một tuần đã có ba nữ sinh sự sát, không có dấu hiệu báo trước, không có lýdo, hơn nữa toàn bộ đều xảy ra trong tòa nhà số hai khu ký túc xá nữ. Một ngườinhảy lầu, một người cắt mạch máu, một người treo cổ trong ký túc xá".

"Ba nữ sinh này sống ở những phòng không giốngnhau, tầng sáu, tầng năm, tầng ba, không cùng lớp, trong sinh hoạt cũng khônggiao tiếp. Bất luận là điều tra hiện trường xảy ra vụ án hay là bác sĩ pháp ykiểm tra thi thể, toàn bộ đều phù hợp với giả thiết tự sát. Duy nhất có mộtđiểm nghi hoặc là, bọn họ không có động cơ tự sát."

Hồ Dương ra hiệu chuyển sang nhóm ảnh tiếp theo, lúcnày trên màn hình hiện lên hình ảnh lúc còn sống của ba nữ sinh, bọn họ ở trongsân trường, đều cười rất vui vẻ. Hồ Dương nói: "Ba nữ sinh này cùng làsinh viên năm nhất, đều chưa yêu đương, có thể loại trừ khả năng tự sát vìtình. Gia đình bọn họ quan hệ rất bình thường với người xung quanh, bối cảnhcũng không có gì khác lạ. Gia đình hòa thuận, thành tích học tập trong trườngkỳ trước rất tốt, học kỳ này vừa mới bắt đầu chưa lâu, cũng không có áp lực họchành. Mối quan hệ đối với bạn học và bạn ký túc xá cũng không có vấn đề gì".

Hồ Dương nói đến đây ngừng lại một lát rồi tiếp:"Thực ra trừ việc thiếu lý do tự sát, phía cảnh sát chúng tôi cũng khôngtra ra đầu mối gì. Cho đến khi các bạn tìm được thi thể kia ở khu thương mạiThiên Viễn, chúng tôi mới lật lại vụ án cũ của sáu năm trước. Trùng hợp là ởchỗ, căn cứ vào kết quả đối chiếu DNA, người chết tên là Dương Lạc, là người bịhại trong vụ án giết hiếp, cũng xảy ra trong trường đại học này".

Chuyện này khiến Chúc Tiểu Tiểu đang tham gia ghi chépvề buổi họp kinh ngạc, cô nhanh chóng lật tài liệu có liên quan đến vụ án trongtập văn kiện ra xem.

Lúc này những bức ảnh trên màn hình chuyển đến tư liệutrên ảnh của vụ án sáu năm trước, Hồ Dương tiếp đó lại giới thiệu vụ án:"Sáu năm trước, bởi vì công tác bảo an của trường không tốt, một nhân viênxã hội nhàn rỗi tên Tăng Thế Đông đã nhiều lần vào trong trường, gây án ba lần.Trong khu ký túc xá, hắn đã cưỡng bức hai nữ sinh cùng một phòng. Lần thứ nhấtlà khi trong ký túc xá chỉ có một nữ sinh tên là Sử Cầm, sau đó Sử Cầm không đibáo án. Tội phạm được thể, lần thứ hai lại tiếp tục vào phòng ký túc đó cưỡngbức Sử Cầm, kết quả bị Dương Lạc khi đó đi học về sớm bắt gặp. Cả hai nữ sinhnày cùng bị bức hại hôm đó nhưng cũng vẫn không báo án. Lần thứ ba, vẫn là cùngmột phòng, Sử Cầm và Tăng Thế Đông đều chết trong ký túc, Dương Lạc sau khinghỉ học liền mất tích. Theo kết quả điều tra của cánh sát cùng với khẩu cungcủa Dương Lạc năm đó, Tăng Thế Đông trong quá trình gây án đã gặp phải sự khángcự quyết liệt của hai nữ sinh, thế là gây ra cục diện hai người chết, một ngườibị thương".

"Hai vụ án này thì có quan hệ gì với áclinh?", một hàng ma sư hỏi.

"Phía sau khu thương mại Thiên Viễn là hiệntrường phát hiện đầu tiên của vụ án. Dương Lạc bị dao găm đâm chết, cô ta đãmất tích nhiều năm, đột nhiên chạy đến nơi hoang phế như vậy, rất không bìnhthường. Thế là chúng tôi điều tra thông tin liên lạc của cô ta, phát hiện ngườihẹn cô ta đến đó, là Sử Cầm, nạn nhân đã chết trong vụ án sáu năm vềtrước."

"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu nghe đến đây giật thótmình, vội hỏi: "Người chết thì làm sao mà hẹn cô ấy được?".

"Dương Lạc mấy năm nay thỉnh thoảng lại gửi tinnhắn MSN1 cho Sử Cầm, nói những lờilẽ hối hận xin lỗi. Cô ta trách mình lúc đó không đủ dũng cảm, không dám gắngsức phản kháng, như vậy mới dẫn đến việc Sử Cầm bị hại chết. Những lời này gửiđi mấy năm, Sử Cầm đã chết rồi, đương nhiên không có ai trả lời cô ta. Nhưngnửa năm trước, MSN kia lại đột nhiên trả lời Dương Lạc," Hồ Dương vừa nóivừa đến bên máy tính mở một file ra, "Đây là ghi chú liên lạc trên mạngcủa bọn họ, MSN của Sử Cầm và Dương Lạc nói chút chuyện cũ, sau đó hẹn gặpnhau".

1 MSN:(Viết tắt của Microsoft Network), là một tập hợp các dịch vụ Internet được cungcấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ tin nhắn nhanh trênMSN Messenger.

Mọi người đều chăm chú đọc đoạn đối thoại, những tinnhắn kia cho thấy người gửi chúng đi tương đối hiểu rõ chuyện đã qua và DươngLạc, không giống như người giả mạo thân phận.

"Chúng tôi tra IP1 rồi,những tin nhắn này, chính là gửi ra từ trong trường học kia. Nhưng chúng tôikhông tra ra được người gửi tin. Con dao găm giết chết Dương Lạc cũng vẫn chưatìm được."

1IP:Địa chỉ truy cập mạng của máy.

Tư Mã Cần lật xong tư liệu, nói: "Cho nên DươngLạc này dường như là bị ma dẫn đến chỗ đất hoang kia và bị thảm sát. Mà nếu nhưhồn ma của vụ án chết sáu năm trước thực sự ẩn nấp trong trường học, vậy vụ ántự sát liên hoàn trong trường rất có khả năng là ác linh báo thù trútgiận?".

Hồ Dương gật gật đầu: "Đích xác là có rất nhiềuđiểm nghi vấn, cho nên hai vụ án này mới cùng chuyển đến chỗ chúng tôi".

Tư Mã Cần xoa xoa cằm: "Điều này cũng không phảilà không có khả năng. Theo lý mà nói giết Dương Lạc trước rồi, lại lấy nữ sinhtrong trường học trút giận, đây đích xác giống như việc làm của ác linh. Nhưngmà dùng dao găm giết người lại không phải là thủ đoạn của bọn chúng. Còn nữa,ác linh báo thù, vì sao phải đợi đến bây giờ?".

Ray cũng nói: "Tôi đã kiểm tra kho linh hồn,không tìm thấy hồn phách của Sử Cẩm, Dương Lạc và mấy cô nữ sinh tự sát kia,hồn phách cũng đều không có, điểm này thực sự rất kỳ quái. Còn nữa, ác linh báothù vì sao lựa chọn toàn là sinh viên năm nhất để ra tay?".

Hồ Dương nói: "Tòa nhà ký túc xá số hai kia sausự việc xảy ra năm đó, vẫn được dùng để sinh viên mới ở. Cho nên nếu như thậtsự là ác linh báo thù, trong tòa nhà đó cũng chỉ có sinh viên năm nhất để nó ratay mà thôi. Còn về những câu hỏi khác tôi không giải đáp được. Chúng tôi đãsắp xếp xong ở phía trường đại học kia, nhưng tìm kiếm khắp cả ký túc cũngkhông phát hiện ra tung tích của ác linh. Chúng tôi còn phái cảnh sát nữ tràtrộn, làm nhân viên dọn dẹp ở trong đó ba ngày, vẫn không có phát hiện điều gì.Giả làm người dọn dẹp e rằng không phải là thân phận dễ tiếp cận với mục tiêunhất".

"Tốt nhất là giả làm học sinh nữ ở bên trong”,bọn Tư Mã Cần đều hiểu rõ.

Hồ Dương gật đầu: "Nhưng tổ của chúng tôi khôngcó người nào thích hợp, tuổi tác ngoại hình đều không giống sinh viên. Vụ án nàyliên quan đến trường học, hoàn cảnh rất đặc thù, yêu cầu trước mắt nhất địnhphải tiếp cận xử lý. Cho nên muốn giao cho các anh làm".

Tìm một hàng ma sư đóng giả nữ sinh viên?

Ánh mắt của mọi người bất giác đổ dồn về phía ChúcTiểu Tiểu đang chăm chú ghi chép, phải nói là trong công ty, giống nữ sinhnhất, trừ cô ra thì còn có ai?

Nhưng mà, lần trước Tống Bình đưa Chúc Tiểu Tiểu rangoài làm nhiệm vụ, Boss đại nhân đã nổi trận lôi đình. Những ngày đó trên dướitrong công ty, người nào người nấy đều thấp thỏm, những cán bộ từ bậc trung trởlên đều nhận được chỉ thị tuyệt đối không để người mới Chúc Tiểu Tiểu ra ngoàilàm nhiệm vụ. Cho nên bây giờ, xem ra không ai dám tự ý phái Tiểu Tiểu đi nữa.

Nhưng vụ án trước mặt này, người được lựa chọn nằm vùngthích hợp nhất, vẫn thật sự chỉ có Chúc Tiểu Tiểu. Thân làm cấp trên trực tiếpcủa cô, Ray lên tiếng nói: "Đội trưởng Hồ, chuyện này chúng tôi cần thươnglượng với Boss một chút".

Hồ Dương mặt mũi tối sầm, vụ án ma làm loạn trongtrường học này cũng cần phải thương lượng với Nghiêm Lạc sao?

Nhưng không đợi ông ta nói gì, Ray cũng tối sầm mặtlại, bởi vì Chúc Tiểu Tiểu đã giơ tay hỏi: “Tôi đi không được sao? Tôi thực racũng vừa mới tốt nghiệp không lâu, hơn nữa tôi trông cũng khá trẻ, ở bên ngoàirất nhiều người cho rằng tôi là học sinh". Chỉ bắt ma thôi mà, không phảiviệc gì quá khó. Đây là nhiệm vụ cơ bản nhất, cô cũng được huấn luyện nhiều nhưvậy, còn vừa vượt qua bài kiểm tra hàng ma sư, cảm thấy mình hoàn toàn có thểhoàn thành nhiệm vụ.

Trong phòng hội nghị bốn bề tĩnh lặng, Ray và Tư MãCần nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn nói: "Đội trưởng Hồ, chúng tôi xin ýkiến của Boss một chút, ngày mai sẽ trả lời anh. Vụ án này nhất định chúng tôinhận, có điều phương thức xử lý chúng tôi cần phải thảo luận một chút".

Thảo luận? Nghiêm Lạc đương nhiên không cần thảo luận.Muốn phái Chúc Tiểu Tiểu ra ngoài làm nhiệm vụ, Boss đại nhân chỉ có một câutrả lời: "Không được!".

Tư Mã Cần cân nhắc đến Tiết Phi Hà, nhưng lại nhìnnhìn cô, rõ ràng lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, đích xác là không còn giống sinhviên năm nhất. Bởi vì vừa mới xảy ra vụ án tự sát, nữ sinh trong ký túc xá đóđều rất mẫn cảm, nếu như phái người nhìn đã thấy tuổi tác rõ ràng không thíchhợp vào trong trường sống, rất dễ gây ra sự chú ý, đánh rắn động cỏ, thậm chímang đến những hoảng loạn không cần thiết khác.

Cho nên sau khi tìm kiếm khắp công ty một lượt, tronglòng mọi người đều hiểu rõ, Chúc Tiểu Tiểu đích xác là lựa chọn có một khônghai. Nhưng Boss đại nhân lại không đồng ý, chẳng ai có thể thừa hơi đi tranhluận, chỉ đành quay đầu tự mình nghĩ cách.

Khi nghe được chỉ thị này của ''ông chủ lớn",Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì.

"Boss, vì sao em không được?" Chúc Tiểu Tiểuxông thẳng lên phòng làm việc trên tầng ba mươi tám lý luận.

Nghiêm Lạc ngồi trước một bàn làm việc siêu lớn,nghiêm túc đáp: "Em không thể ra ngoài làm nhiệm vụ".

"Tại sao chứ? Em là hàng ma sư đủ tiêu chuẩn, đãvượt qua bài kiểm tra tư chất cấp ba, em cũng đã luyện tập lâu rồi, còn có binhkhí, trang bị của riêng mình. Đến Thư Đồng cũng, nói, với trình độ của em bâygiờ, nhận các vụ án thì hoàn toàn không vấn đề gì cả. Hơn nữa, em hỏi qua Rayrồi, chỉ là đi nằm vùng để tra rõ ra chuyện gì thôi. Xung quanh còn có rấtnhiều đồng nghiệp tiếp ứng, chỉ cần em tra ra, mọi người sẽ tìm được cơ hộihành động, đâu phải bảo em đi bắt ác linh một mình."

Nghiêm Lạc không nói, chẳng biết đang nghĩ điều gì.Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, đi qua bàn làm việc, đặt tay lên thành ghế của anh,trực tiếp kéo kéo tay áo anh. Ngay bản thân cô cũng không nhận thấy, thì ratrong lúc vô thức, cô đã bị thói quen khiến cho chẳng còn chút tự giác nào củamột nhân viên nữa rồi.

"Boss, lúc đầu em chẳng biết gì cả, anh còn để emmột mình đối mặt với ác linh của phòng 1503. Sao mà bây giờ trảiqua huấn luyện rồi, anh trái lại còn không tin tưởng em như vậy?"

"Lúc đầu là muốn để em hiểu rõ những nguy hiểm vànỗi sợ hãi sau này có thể phải đối mặt, để em tự mình phán đoán xem có tiếpnhận nổi cuộc sống như thế này hay không. Điều đó không có nghĩa anh muốn đẩyem vào tình thế nguy hiểm. Em trải qua huấn luyện rồi, làm công tác hậu cầnchẳng phải cũng tốt sao."

"Nhưng mà, bây giờ em là người thích hợp nhất mà,nếu như em không đi, vụ án này sẽ khó xử lý hơn, nói chưa biết chừng sẽ có càngnhiều người bị hại. Boss, em đến đây làm việc không đơn giản chỉ vì tiền lương,còn bởi vì công việc này rất có ý nghĩa, cho nên em mới thích như vậy. Boss,anh để em đi nhé." Không biết nói đạo lý với làm nũng, hai cái này hợp lạicó tác dụng gì với Boss không?

Đáp án là: Hoàn toàn vô tác dụng.

Nghiêm Lạc vẫn không có chuyển biến gì: "ChuyệnTống Bình lần trước, em vẫn còn sợ chứ?".

Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: "Em là một ngườibình thường, đương nhiên phải sợ rồi. Nhưng rất nhiều chuyện, không thể vì sợhãi mà không làm. Em là hàng ma sư, trước khi đến công ty em đã nghĩ kỹ rồi,điều này thì Boss là người rõ nhất,không phải sao?".

Chúc Tiểu Tiểu nhớ đến Tống Bình, nhớ đến người mà lúcđó cô tận mắt nhìn thấy bị đám xác sống cướp đi sinh mệnh, trong lòng không dễchịu lắm, nhưng càng như vậy, càng phải vươn thẳng người mà đi tiếp. Diệt yêuhàng ma, là thiên mệnh của những hàng ma sư bọn họ, là chức trách của bọn họ,không phải sao?

Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, côcắn chặt môi, lại kéo kéo tay áo Nghiêm Lạc: "Boss, em là người nằm vùngthích hợp nhất, em muốn đi".

"Nhiều hàng ma sư như vậy, đâu phải không có emthì không được, bắt ma thôi mà, lại chẳng phải chuyện gì khó khăn. Nếu em khôngđến công ty, lẽ nào vụ án này bọn anh không làm được?" Nghiêm Lạc bị côlèo nhèo đã có chút bực bội, ngữ khí lại căng thăng, nặng nề hơn.

Chúc Tiểu Tiểu bị lời của anh làm tổn thương, cô xoayngười đứng thẳng dậy: "Nếu đúng như anh nói, chỗ này có em hay không cũngđều được, vậy anh để em đến công ty làm gì chứ, huấn luyện em làm gì?".

Nghiêm Lạc sững lại một lát: “Em biết ý của anh khôngphải là như vậy, đừng áp đặt ẩn ý vào lời nói của anh. Tóm lại em không được rangoài làm việc, chỉ ở lại công ty, tiếp tục chương trình huấn luyện như bìnhthường, cho đến khi anh hài lòng mới thôi".

"Phải thế nào mới hài lòng? Có phải là phải luyệnthành như Thư Đồng? Như Tiết Phi Hà? Hay là như A La theo lời đồn còn lợi hạihơn tất cả bọn họ? Phải giống như vậy mới được sao? Đến lúc đó rồi, nếu nhưnhiệm vụ cần em, em có thể ra ngoài làm phải không?"

Nghiêm Lạc không nói gi, chỉ nhìn cô. Chúc Tiểu Tiểubiết biểu hiện của anh như vậy tức là không được rồi, anh căn bản không có ýđịnh để cô ra ngoài làm nhiệm vụ.

Chúc Tiểu Tiểu buồn bã. Thực ra cô đâu phải bị ép rangoài làm, cô cũng biết cân nhắc, cũng biết sợ hãi với nguy hiểm của việc làmnhiệm vụ bên ngoài. Nhưng cô đã đến đây rồi, chịu huấn luyện vất vả như vậy,chẳng phải chính là vì có một ngày, khi công ty cần đến cô, khi những ngườibình thường bên ngoài kia cần đến cô, cô có thể cống hiến một chút sức lực sao?

Nhưng bây giờ, cứ theo như lời của Boss, cô ở lại côngty, chỉ đơn giản là người làm công tác hậu cần, khi nhàn rỗi để anh huấn luyệnmột chút cho vui? Cô đâu phải là thú cưng!

Đầu Chúc Tiểu Tiểu nóng bừng lên, tức giận: "Emnhất định phải đi!".

Nghiêm Lạc cũng lửa giận đùng đùng, chưa có ai dám nóichuyện với anh như thế. Quyết định của anh từ trước đến giờ không ai dám chấtvấn, cô gái ngốc nghếch này thực là ngỗ ngược. Nghiêm Lạc nghiêm mặt lại, giọngnói lạnh lùng tựa như đóng băng: "Chưa đến lượt em quyết định, rangoài!".

Boss tính khí không tốt, Boss rất nghiêm khắc, Bossrất đáng sợ... những lời này Chúc Tiểu Tiểu nghe nhiều rồi, tất cả mọi ngườiđều sợ Nghiêm Lạc, nhưng cô không sợ, bởi vì Nghiêm Lạc đối tốt với cô, bởi vìtừ trước đến nay chưa từng thấy anh nổi giận với cô, nhưng bây giờ, cô đã thấyrồi.

Câu ra lệnh lạnh lùng này, không hề lớn tiếng, nhưnggiống như băng nhọn đâm vào người vừa đau vừa lạnh.

Chúc Tiểu Tiểu thực sự biết sợ rồi, cô hơi run rẩy,mặt trắng bệch nhìn Nghiêm Lạc, thở cũng chẳng dám. Cô đứng sững ra một lát,sau đó quay đầu lao ra ngoài.

Chúc Tiểu Tiểu cuồng loạn ấn nút điều khiển thang máyđi xuống, nghe thấy trong phòng làm việc phía sau lưng vang lên những tiếng"rầm, bụp" lớn, giống như là âm thanh chiếc bàn làm việc đổ xuốngđất. Cô mặc kệ, không thèm đầu lại. Thang máy đến rất nhanh, Chúc Tiểu Tiểu lậplức lao vào, trong chốc lát chân mềm nhũn ra ngồi thụp xuống sàn thang máy.

Anh hung dữ với cô, anh lại có thể hung dữ với cô!

Không còn ở gần Nghiêm Lạc nữa, cảm xúc sợ hãi tronglòng cô đã vơi dần, nhưng cơn phẫn nộ lại bất giác trào lên. Là anh mời cô đếncông ty làm việc, cô đã rất nỗ lực để vượt qua đợt kiểm tra, cũng rất cố gắnghọc tập và huấn luyện, cô thực sự muốn trở thành một hàng ma sư đủ tiêu chuẩn,thậm chí là ưu tú. Nhưng anh thì sao, anh coi thường cô, cảm thấy cô không đủtrình độ, không nói lý lẽ, nhất quyết không cho cô ra ngoài làm nhiệm vụ.

Chúc Tiểu Tiểu vừa buồn vừa phẫn nộ, cô biết cứ coinhư bộ phận của bọn họ chỉ là phòng phân tích tin tức, nhưng cũng vẫn có chứcnăng ra ngoài làm việc, thậm chí Smile ở trung tâm nghiên cứu kia, cũng có thểra ngoài viện trợ. Tất cả mọi người đều có thể ra ngoài hàng ma bắt yêu bất cứlúc nào, chỉ mình cô là không có cơ hội.

Vậy cô rốt cuộc ở đây làm gì?

Chúc Tiểu Tiểu chạy đến chỗ làm việc của mình, nhanhchóng thu dọn đồ đạc, bây giờ cô rất tức giận, máu nóng đã chạy thẳng lên nãorồi, cô không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, cô muốn đi xa khỏi chỗ này.

Bát Bát đang nằm trên miếng lót chuột để ngủ kiêm giảvờ làm chuột máy tính. Chúc Tiểu Tiểu tóm nó lại, đặt vào trong túi bên cạnh balô mà cô đã đặc biệt làm riêng cho nó, sau đó cúi đầu xông ra ngoài công ty.

Cô hít một hơi, một mạch chạy như điên qua hai conphố, cuối cùng dừng lại ở một vườn hoa nhỏ bên đường. Chạy hết đoạn đường này,lồng ngực đau tức, nhưng đầu óc dường như đã tỉnh táo hơn đôi chút. Chúc TiểuTiểu ngồi xuống một chiếc ghế dài, mắt cay cay.

Bát Bát kêu "chít chít", bò ra chiếc túi bêncạnh ba lô ra, nhảy lên đầu gối Chúc Tiểu Tiểu, cặp mắt hạt đậu đen nhỏ chớpchớp, dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, muốn an ủi cô.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn Bát Bát đáng yêu ngoan ngoãn,trong lòng càng buồn hơn. Đây là Boss tặng cô để chơi cùng cho vui. Cái chếtcủa Tống Bình, những bài huấn luyện vất vả đã gây cho cô áp lực rất lớn, trongthời gian này may mà có Bát Bát khiến cô vui vẻ, cô rất thích, rất thích BátBát. Nhưng bây giờ đã thành ra thế này, cô đã cãi nhau với Boss một trận, cóphải là không thể ở lại công ty được nữa? Vậy Bát Bát có cần trả lại không?

Chúc Tiểu Tiểu xoa đầu Bát Bát, cô thực sự yêu thíchcông việc này. Cô đã từng tự tin bản thân mình có năng lực thì chỉ cần nỗ lựcphấn đấu, vượt qua gian khổ là có thể làm tốt. Nhưng hóa ra chỉ cố thế này thôivẫn chưa được.

Còn nữa, Boss bây giờ không phải là đang rất tức giậnvới cô sao? Cô đã cãi anh, lại còn tùy tiện trốn làm thế này, Boss có phải sẽkhai trừ cô không?

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ lung tung trong đầu, cũng khôngbiết là vì không thể ra ngoài làm nhiệm vụ mà buồn, hay vì đã cãi nhau với Bossmà buồn. Dù gì, cô vừa giận mình, vừa giận anh, tức đến mức nổ đom đóm mắt.

Điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ"Nghiêm Lạc", Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt môi, do dự rất lâu không bắtmáy. Tiếng chuông ngừng lại nhưng không đầy hai giây sau lại vang lên. ChúcTiểu Tiểu cầm điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào chữ "NghiêmLạc", không biết nên làm thế nào mới được. Điện thoại này cũng là do anhtặng, cô cảm thấy rất tức giận, sau đó cũng không biết phải nói gì với Boss, côthực sự là vừa bối rối lại vừa nóng ruột.

Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng rất nhanhchóng, một tin nhắn được gửi đến: "Nhận điện thoại, nếu không thì gặp mặtnói chuyện”.

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, điện thoại cô cũng không códũng khí nghe còn nói chuyện trực tiếp cái gì. Coi như không nghe thấy tiếngchuông lại đang vang lên, cô vẫn do dự, bây giờ tuyệt đối không thể quay vềcông ty, cứ trốn thêm hai ngày nữa, giả bệnh xin nghỉ là được rồi. Đúng, mộtlát nữa cô sẽ gọi điện đến phòng Nhân sự xin nghỉ, sẽ nói là đột nhiên bị bệnh,không biết như thế có vớt vát được gì không.

Dù gì bây giờ cô vừa không muốn quay lại công ty, vừakhông muốn bị khai trừ.

Khi trong đầu cô vẫn là một mớ bòng bong, một bónghình cao Iớn đột nhiên đứng sừng sững trước mặt cô. Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩunhìn, chính là Boss. Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ càng, nhảy dựng lên, co chân muốnchạy.

Nghiêm Lạc lại chẳng ngăn cản cô. Chúc Tiểu Tiểu chạyđược mấy bước, đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay người lại nhìn quả nhiên tronglòng bàn tay của Boss là chú chuột béo đáng thương đang ngồi.

Bát Bát bị Nghiêm Lạc giữ trong lòng bàn tay, bộ dạngnhư một con tin nhỏ bé thê thảm, cặp mắt hạt đậu đen lại rưng rưng đầy nướcnhìn Chúc Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cắn môi, chẳng còn cách nào, chỉ đành trơ mặtquay lại. Cúi đầu đứng trước Nghiêm Lạc im lặng.

Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ xoay người Chúc Tiểu Tiểulại, túm lấy ba lô sau lưng cô, đặt Bát Bát vào trong chiếc túi nhỏ bên cạnh,sau đó nắm lấy tay cô, sải bước đi về phía trước.

Chúc Tiểu Tiểu rụt tay lại, nhưng bị nắm chặt, cô cànggắng sức rút tay ra, anh lại càng siết chặt. Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, giận dữgắng sức giật tay nhưng vẫn không vùng thoát được. Cô giằng co hồi lâu, cuốicùng cũng chỉ lãng phí sức lực, sau đó đành để bàn tay to lớn kia nắm lấy bàntay nhó bé của mình, chậm rãi đi trên con đường màu xanh mới nảy mầm trong vườnhoa.

Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, Nghiêm Lạc cũng không nóigì, hai người cứ đi như vậy một lúc lâu.

Cuối cùng vẫn là Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được, côdừng bước, kìm người không chịu đi tiếp. Nghiêm Lạc nhìn nhìn cô, khẽ thở dàimột tiếng: "Vẫn còn ấm ức sao".

Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu, chằm chú nhìn mũi chân củamình, vừa nghe thấy lời này thì chu môi lên: "Đâu có".

"Sao mà không có, em đi đến công ty thử hỏi xem,có ai dám lớn tiếng trước mặt anh, còn chẳng nói câu nào đã chạy mất haykhông?"

Cô càng chu môi lên: "Là anh đuổi em đi!".

"Anh bảo em trốn làm về sớm sao?"

Được rồi, điểm này cô đuối lý. Đã vậy, cô không nói gìcoi như mặc nhận tội trạng của mình, nhưng Boss đại nhân lại không cho.

"Nói đi."

"Nói cái gì?", so với ngữ khí bình tĩnh cólực của Boss, giọng nói lí nhí của cô lại càng khiến cô lộ rõ rằng mình đangchột dạ.

"Lần sau, không cho phép tùy tiện nữa."

Chúc Tiểu Tiểu vô cùng bất mãn: "Dù gì dù gì, anhcảm thấy em vô dụng, công ty có em hay không cũng được mà”.

Nghiêm Lạc nhìn cô, thực sự tức giận, anh nói:"Heo Con, em có biết là em rất ngang bướng không, anh chẳng biết phải xửlý ra sao đây".

"Em đâu có?" Người đàn ông xấu xa này, lạinói cô không tốt.

"Em lúc nào cũng vậy, chỉ cần ban đầu nhận địnhnhư thế nào, thì sẽ luôn luôn cho rằng là như thế bất luận có xảy ra chuyện gì,em cũng đều mang những chuyện này áp vào cái phương hướng em nhận định."

"Loại tinh thần này gọi là 'cố chấp'", ChúcTiểu Tiểu cứng đầu, không nhịn được đấu khẩu.

Nghiêm Lạc nhìn cô, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng cúi đầuxuống, cô là nhân viên, cô cúi đầu trước mặt anh chẳng nhẽ còn không được?

"Em cảm thấy mình đến công ty, được huấn luyệndiệt yêu trừ ma, thì cứ phải ra ngoài làm nhiệm vụ mới có thể chứng minh khảnăng của mình sao? Thế nên em cho rằng anh không để em ra ngoài chính vì cảmthấy em vô dụng, coi thường em?"

Lẽ nào không phải? Nói đến đây Chúc Tiểu Tiểu vẫn còntức, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh một cái. Nhìn xong lại nhanh chóngrụt cổ lại, ánh mắt của Boss thật đáng sợ.

Nghiêm Lạc im lặng một hồi, nén cơn giận xuống, sau đóhơi hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt Chúc Tiểu Tiểu: "Đầu óc ngốc nghếchcủa em lẽ nào chưa từng nghĩ qua, anh không cho phép em đi làm những việc nguyhiểm là bởi vì nguyên nhân khác?".

Nguyên nhân khác? Còn có nguyên nhân gì khác?

Chúc Tiểu Tiểu nhìn Boss, giọng nói trầm thấp, nhẹnhàng của anh giống như một thứ rượu ấm áp bao bọc lấy cô. Cô cảm thấy đầu ócmình hơi choáng váng, liền cố gắng chuyến ánh nhìn. Bị đôi mắt sâu thẳm của anhnhìn xoáy vào như vậy, trái tim cô không kìm được nữa, bắt đầu đập "thịchthịch thịch".

Hai người nhìn nhau rất lâu, bầu không khí dần dầnnóng lên, nóng đến mức Bát Bát từ chiếc ba lô phía sau vừa thò đầu ra đã phảinhanh chóng rụt lại, không dám nhìn nữa. Mặt Chúc Tiểu Tiểu nóng bừng lên,nhưng sau mọi cố gắng cô vẫn không thể nào nhìn sang chỗ khác được, Nghiêm Lạcchợt cong cong khóe miệng, nụ cười đó khiến lòng cô hoang mang...

Bỗng nhiên, một luồng sáng lóe lên, Tiểu Tiểu bất ngờtỉnh ngộ!

"Boss, lẽ nào em là vũ khí bí mật của anh?”

Nụ cười của Nghiêm Lạc đông cứng trên môi, vũ khí bímật? Đây là cái quỷ gì?

Chúc Tiểu Tiểu năm chặt tay, chăm chú và nghiêm túc:"Boss, lúc đầu anh nhìn trúng tài năng thiên bẩm của em nên mới bảo em vàocông ty. Một người bình thường chẳng hiểu cái gì như em, anh lại bỏ thời giantâm sức để bồi dưỡng, ngoại trừ việc nể mặt A La ra, chắc chắn là vì em có bảnlĩnh gì đó sau này có thế dùng được. Bây giờ trình độ của em chưa đủ, anh khôngmuốn để em sớm gặp nguy hiểm, vì tránh hao binh tổn tướng. Boss, em hiểu rõrồi, yêu cầu của anh đối với em cao, bắt em tập luyện khắc khổ, tất cả là vìmuốn tốt cho em".

Nghiêm Lạc mắt tròn mắt dẹt, Chúc Tiểu Tiểu lại nóitiếp: "Sau này, hẳn là sẽ có sự kiện lớn xảy ra, lúc đó ắt cần đến em,đúng không nào? Em nhất định sẽ nỗ lực, Boss, em không nên nghĩ anh như thế.Thực ra anh là Bá Nhạc1 tốtnhất trên thế giới này. Anh biết tiềm lực của em ở đâu, đúng chứ?".

1BáNhạc: vốn tên là Tôn Duơng, ông là nguời thời đại Xuân Thu. Do có nghiên cứu vôcùng xuất sắc về ngựa, giỏi về xem tuớng ngựa. Mọi người liền quên mất tên thậtcủa ông, trực tiếp gọi ông là Bá Nhạc. Ý nói tới kẻ giỏi dùng người.

Nghiêm Lạc lại càng ngẩn ra, cuối cùng khôi phục lýtrí, cắn răng nói: "Anh thực sự đánh giá thấp em rồi". Ngốc đến mứchoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của anh, anh thực sự muốn lôi cô đi đập chomột trận.

Đánh giá thấp là ý gì? Chúc Tiểu Tiểu không rõ, lẽ nàocô đoán sai rồi? Nhưng suy luận đó của cô rất hợp lý, không phải sao?

Song, nhìn thấy sắc mặt Boss không vui, trong lòngChúc Tiểu Tiểu lại cảm thấy sốt ruột. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không nghĩ rađược nguyên nhân gì khác, cuối cùng trực tiếp lao thẳng vào lòng Nghiêm Lạc,lắc lắc anh: "Boss, anh đừng giận em, em không nghĩ lung tung nữa".

Cô còn nói cô không nghĩ lung tung? Nghiêm Lạc thực sựlà giận đến mức không nói nổi nữa rồi. Nhưng cô ôm anh thế này, làm nũng thếnày, anh thực sự không nỡ đẩy cô ra. Bỏ đi bỏ đi, cô vốn luôn ngốc nghếch nhưvậy, anh mềm lòng, duỗi tay ra ôm lấy cô.

Chúc Tiểu Tiểu len lén ngẩng đầu lên quan sát sắc mặtcủa anh, dường như Boss đại nhân thực sự không tức giận nữa rồi. Cô mừng thầm,đang muốn được voi đòi tiên mở miệng xin Boss cho ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưngkhông ngờ khi ngẩng đầu lên, cô lại vô tình trông thấy phía sau củaNghiêm Lạc, Tề Nghiên La đang nhìn bọn họ với ánh mắt vô cùng phức tạp.