Heo Ngốc Của Ngôi Sao

Chương 17




Tôi lết về lớp, vừa mở cửa đã thấy bà chủ nhiệm “đầu mì tôm” đang đứng trên bục giảng.

- Con xin phép cô cho con vào lớp ạ. – Dù đang rất tò mò vì chưa trống mà bả đã vào lớp nhưng tôi cũng không dám ý kiến gì, tôi vội xin phép, đợi bả gật đầu rồi lui về chỗ.

Đặt mông xuống ghế, lúc này tôi mớiđể ý thấy có một cô gái lạ mặt đang đứng cạnh mà chủ nhiệm. Điều đángngạc nhiên là cô gái ấy đang mặc đồng phục trường tôi. Không lẽ cô ấy là học sinh mới? Nhìn cô gái này khiến tôi có cảm giác không mấy thiện cảm cho lắm. Cô ấy đưa đôi mắt hướng về phía tôi. Có lẽ do mắt cô ấy hơixếch nên khi cô ấy nhìn tôi, tôi có cảm giác như mình đang bị lườm. Vàđó chính là điều khiến tôi không có thiện cảm với cô ấy.

- Giớithiệu với cả lớp, đây là học sinh mới của lớp ta. Bạn ấy mới chuyển từtrường Dương Thượng tới đây, tên bạn ấy là Nguyễn Minh Trang. – Bà côđầu mì tôm nói.

Lớp tôi cũng chẳng mấy chào đón lắm, học sinh mới chuyển đến cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Bà cô xếp chỗ cho cô gái đóngồi cạnh tôi. Tôi chỉ nhìn, cũng chẳng có ý kiến. Có người ngồi cạnhcũng tốt, đỡ buồn chán, còn hơn là ngồi một mình. Có thể tuyển ngangvào, chắc học lực không tệ nhỉ? Có người để hỏi bài rồi. Cô bạn bướctới, đặt cặp xuống, ngồi vào vị trí cạnh tôi. Tôi cũng chẳng bận tâm,cái tôi quan tâm bây giờ là sự nghiệp ngủ vẫn còn đang dang dở của mình. Tôi lấy điện thoại mở nhạc, đeo tai nghe rồi lăn ra bàn đánh một giấcngon lành qua ba tiết Văn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trang nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình bằng ánh mắt khó hiểu. Cô tưởng là học sinh ở đây sẽ rất nghiêm túc, chăm chỉ học chứ? Sao cô gái nàylại có thể hồn nhiên ngủ trong giờ thế này? Còn đeo cả tai nghe nữa chứ. Chỗ cô gái này ngồi là ở góc khuất nên không bị giáo viên phát hiện. Cô nghĩ cũng may cô gái này chưa tự nhiên tới nỗi năm lăn hẳn ra ghế ngủ.Mà thôi dù sao cô gái này cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô là học sinh mới, chưa quen thân với ai, nhiều chuyện chỉ khổ cho cái thân mìnhthôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Tùng! Tùng! Tùng! – Ba hồi trống vang lên kết thúc giờ học Văn mệt mỏi, báo hiệu giờ ra chơi đã đến.

“Bốp” Con Phương từ đâu chạy ra vỗ vào người tôi đau điếng. Tôi bật dậy trừng mắt nhìn nó, chuẩn bị tinh thần mở miệng ra chửi cho nó một trận thìnhìn ra trong mắt nó ánh lên tia chết chóc. Trước ánh mắt nguy hiểm củanó, khí thế vừa mới cuồn cuộn giờ xẹp lép như bong bóng xì hơi.

- Con kia! – Nó trừng mắt.

- Cái giề? – Tôi xoa xoa vai, ngáp dài mấy cái.

- Vừa nãy lúc đầu giờ mày lại chạy đi đâu với tên cẩu tạp chủng? – Nógườm gườm tôi. Nhi cũng không biết từ đâu chạy tới góp sức tạo áp lựctinh thần với tôi.

- Lên sân thượng. – Sau một hồi suy đi tínhlại, tôi vẫn quyết định không nên nói dối nó. Nếu nó mà phát hiện ra tôi nói dối chắc chắn nó sẽ rủ rê bà Nhi hội đồng tôi.

- Bà với ông Phong gì gì đấy lên đó làm gì? – Tôi vừa dứt lời, Nhi lại hỏi.

- Đúng! Hai đứa mày làm gì nhau?! – Nó nghe Nhi hỏi thế, nhiệt liệt ủng hộ, còn chêm thêm một câu làm tôi đen mặt.

- Hai người này, nói tầm bậy tầm bạ gì vậy hả? Anh ta kêu tao chiều đisiêu thị, làm nô bộc khuân vác đồ cho anh ta. – Tôi ức chỉ muốn sút chonó và Nhi mấy cái. Đầu óc chúng nó sao mà đen tối tới thế?

- Đùa hả? Mỗi thế cũng kéo mày lên sân thượng á? Hay là mày nói điêu. – Nó ra vẻ nguy hiểm với tôi.

- Tao có bao giờ nói điêu với mày? Mày nghĩ anh ta sẽ thể hiện bộ mặtthật của mình trước mặt cái fan sao? Đương nhiên là không rồi. Thế nênmới phải lôi tao lên trên để lộ rõ bộ mặt thật chứ. – Tôi từ từ giảithích. Nó và Nhi nghe cũng gật gù. Nó cảm thấy tôi giải thích cũng đúng, nhưng vẫn có điểm gì đó đáng ngờ, lại hỏi:

- Có mỗi chuyện đấy mà sao mày với anh ta nói chuyện lâu thế?

- Ờ thì... – Nghĩ tới chuyện khi nãy, tôi lại ấp úng không biết nên giảithích thế nào. Hình ảnh của hắn lại chiếm lấy tâm trí tôi.

Thịch.

Trái tim tôi lại đập mạnh một nhịp. Trái tim tôi có cảm giác rất khó chịu,giống như bị chuột gặm vậy. Nghĩ tới hắn, trái tim tôi cứ bồn chồn. Thấy tôi cứ đứng ngẩn ngơ, nó và Nhi xua xua tay mấy cái tôi cũng không phản ứng gì. Nó lắc lắc vai tôi, tôi mới giật mình choàng tỉnh khỏi nhữnghình ảnh của hắn.

- Hả?!

- Mày đang nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc mày và hắn có chuyện gì? – Nó lo lắng hỏi.

- Không có. – Tôi vội xua tay.

- Bà đừng có giấu tôi, rõ ràng bà và hắn có vấn đề gì đó, nếu không tạisao khi nãy bà lại ngẩn ngơ như vậy? – Nhi cũng vô cùng lo lắng.

- Tôi đã nói không có rồi mà. – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Tùng! Tùng! Tùng!

Ba hồi trống vang lên giải thoát cho tôi. Nó và Nhi đành phải về chỗ ngồi. Tôi cũng ngồi xuống. Nãy giờ chúng tôi nói chuyện mà quên mất một nhânvật nữa có theo dõi từ đầu đến cuối, đó là Trang.