Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 28: Chương 28:






Edit: Annie
 
Tình Lan ngủ đến nửa đêm, trong giấc mơ, nữ nhân không mặt như âm hồn không tan, cười quyến rũ kéo cánh tay Bộ Khê Khách ra oai. Trong cơn tức giận, nàng hét to, lao lên đánh Bộ Khê Khách, nhưng dưới chân lại chợt lung lay, ngã xuống.
 
Tình Lan mở mắt ra, phát hiện Bộ Khê Khách đã tỉnh. Dưới ánh trăng, cặp mắt mê mang của hắn đầy nghi ngờ nhìn nàng, hắn một tay kéo cổ tay nàng lên, một tay xoa ngực mình. Thấy nàng mở mắt, Bộ Khê Khách ngái ngủ hỏi: “Nằm mơ gì mà còn phải đánh người vậy.”

 
Tình Lan: “Không có gì, ngủ thôi.”
 
Bộ Khê Khách gật đầu một cái, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.
 
Tình Lan tức giận khó chịu một hồi, vẫn không ngủ nổi, lay Bộ Khê Khách dậy, hỏi: “Cuối cùng thì người chàng vẽ là ai?”
 
Bộ Khê Khách nhắm mắt lại khẽ cười, đưa tay qua mò mẫm, tìm được nàng, ôm vào ngực rồi nói: “Không biết, sáng mai nàng có thể đoán lại…”
 
Hắn ngáp một cái, chỉ tay ngoài cửa sổ, nói: “Trong tộc của ta có câu châm ngôn, đừng bao giờ suy nghĩ dưới ánh trăng, chẳng thể nghĩ ra dễ dàng đâu. Nếu nàng muốn thì cũng phải đợi mặt trời lên đã… Ngoan nào, ngủ đi.”
 
Tình Lan: “Chính là vì ta không nghĩ ra mới cần nhờ phò mã nói đấy.”
 
Bộ Khê Khách than thở một tiếng, xoay mình che miệng Tình Lan lại: “Công chúa, bỏ qua cho phò mã của nàng đi.”
 

Rạng sáng tinh mơ hôm sau, Bộ Khê Khách tỉnh táo hơn mấy phần, suy tính nên giải thích như thế nào với Tình Lan cho có phần thuyết phục. Vậy mà sau khi Tình Lan thức dậy cho đến khi mặt trời lặn nàng không còn gặng hỏi nữa.
 
Nàng thấy Bộ Khê Khách ôm mình thì sẽ dùng hết sức đẩy hắn ra.
 
Bộ Khê Khách cười: “Công chúa, sao nàng phải đọ sức với một người nam nhân làm gì?”
 
Tình Lan dừng một chút, nói: “Sao lại không được!”
 
Bộ Khê Khách trả lời: “Bởi vì không có phần thắng. Nàng muốn tránh thoát ta, đạt được mục đích nàng mong muốn thì thử phương pháp khác đi, dùng lực không có tác dụng đâu.”
 
Tình Lan: “Ta không có cách nào khác.”
 
Bộ Khê Khách: “Ài… Toàn thân nàng đều là biện pháp, hay là nàng thử xem? Thí dụ như nàng thử hôn ta một cái, xem ta có đầu hàng không.”
 
Tình Lan lại ngượng chín như tôm, ngay cả cổ cũng ửng hồng. Nàng bình tĩnh lại, nhanh chóng sáp tới gần, hôn lên gò má Bộ Khê Khách như gà mổ thóc.
 
Bộ Khê Khách hơi nhướn người lên, nói: “Ừ… Cũng tạm được, nhưng sức lực này còn chưa đủ, chẳng bằng thử tăng thêm một chút xem sao.”
 
Tình Lan suy nghĩ một lúc, dù sao bây giờ cũng không có ai đến đây, vì vậy đánh bạo ôm cổ hắn, nhẹ hôn một cái.
 
Ai ngờ Bộ Khê Khách không những không đứng dậy mà còn đè nàng xuống, vừa hôn vừa cười, dáng vẻ tiểu nhân gian trá đạt được ý đồ xấu.
 
Tình Lan hô to mắc bẫy: “Chàng nói không giữ lời!”
 
Bộ Khê Khách nói: “Chậc, là do nàng dùng sai vị trí rồi. Bây giờ hành vi của nàng là đang ngăn không cho ta rời xa.”
 
Hắn nói: “Hay là, ta và công chúa…”
 

Hắn luôn hành động nhanh hơn lời nói một bước, Tình Lan thẹn thùng: “Đang là ban ngày…”
 
Bộ Khê Khách: “Ta đói, công chúa thì sao?”
 
Tình Lan: “…Ừm, đói.”
 
“Vậy được rồi!” Trong mắt Bộ Khê Khách có thần khí, cúi đầu hôn Tình Lan, nói, “Ta đã hỏi rồi, hoa sen tộc ta càng lạnh càng dễ nảy mầm. Cho nên, hạt sen mùa đông ta gieo cùng nàng, hẳn sẽ nở hoa dễ dàng…”
 
Cả người Tình Lan đều bị lời hắn làm ửng đỏ như bỏng, nói: “Chàng lại nói lời không biết xấu hổ…”
 
Bộ Khê Khách: “Ha ha ha ha ha… Nàng thẹn thùng gì chứ, nơi này chỉ có trời đất, ta và nàng, cứ thả lỏng ra, giao toàn bộ của nàng cho ta.”
 
Lúc này chỉ nghe thấy trong viện truyền tới một âm thanh giòn giã kêu: “Lão đại! Công chúa tỷ tỷ, sao y phục hai người lại ở bên ngoài thế? Tuyết rơi lớn đóng băng cả y phục rồi!”
 
Tình Lan: “A!!”
 
Bộ Khê Khách: “Kiểu Kiểu, muội dám tiến thêm một bước nữa xem, ta sẽ gọi Hồ Thần nhổ sạch răng muội.”
 
Kiểu Kiểu nhanh nhẹn đưa tay liều mạng che miệng lại, đứng im bất động.
 
Bộ Khê Khách nhanh chóng mặc y phục tử tế, nói với Tình Lan: “Nơi này có trang phục cưỡi ngựa của Hạ tộc, tất cả đều mới, nàng mặc vào trước đi.”
 
Bộ Khê Khách tìm một bộ trang phục cưỡi ngựa mới đến cho Tình Lan nhanh chóng mặc lên, lại cấp tốc tự mình tết đuôi sam cho nàng, nắm tay nàng ra ngoài.
 
Kiểu Kiểu vẫn đứng không nhúc nhích, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, che miệng nhìn Bộ Khê Khách, nói oang oang: “Lão đại à, hai người lười biếng cũng hay nhỉ. Mặt trời đã lên cao như vậy còn ở trong phòng ngủ.”
 
Bộ Khê Khách đi qua, thở dài.
 
Tình Lan vỗ hắn, nói: “Muội ấy là một tiểu hài tử biết gì đâu, chàng lại hung ác như thế với muội ấy.”
 
Nói xong, Tình Lan duỗi tay ôm Kiểu Kiểu, vui vẻ nói: “Kiểu Kiểu về rồi đấy à, những ngày qua đi học có ngoan không nào?”
 
Kiểu Kiểu tinh ranh như khỉ, rất đắc ý, ôm Tình Lan, tựa đầu vào ngực nàng, yếu đuối đáp: “Khá tốt, đọc nhiều ơi là nhiều sách…”
 
Bộ Khê Khách bị vứt bỏ: “…Nàng vạn lần đừng mắc lừa!”
 
Tình Lan quay đầu trừng Bộ Khê Khách, ân cần dịu dàng hỏi han Kiểu Kiểu.
 
Bộ Khê Khách: “Thôi, nàng mặc đồ thế này, dù có trừng ta, ta cũng cảm thấy là liếc mắt đưa tình. Tựa như hai ta là thanh mai trúc mã, yêu nhau như hình với bóng không tách biệt được…”
 
Tình Lan nói dỗi: “Bớt trêu đùa một chút.”
 
Kiểu Kiểu thiếu răng bị gió lùa, nói leo: “Bớt trêu đùa một chút.”
 
Bộ Khê Khách: “Đừng tưởng muội tìm được một chỗ dựa tốt thì ta không đánh được muội. Muội muội nghe cho rõ này, bây giờ vị trí muội chiếm đoạt là dành riêng cho ta, thức thời thì mau xuống đi bộ cho ta.”
 
Mặc Kỳ Yên đứng chắp tay ngoài viện chờ Kiểu Kiểu, nghe những lời này, cười lạnh một tiếng.
 
Tình Lan vội vàng chào bà, Mặc Kỳ Yên giơ tay, Kiểu Kiểu quyết đoán chuyển sang một chỗ dựa khác, nằm trên vai mẫu thân lè lưỡi: “Blè.”
 

Bộ Khê Khách: “…Mẫu thân, người đi cùng Kiểu Kiểu ạ?”
 
Mặc Kỳ Yên bĩu môi không trả lời hắn mà đổi vẻ mặt tươi cười nói với Tình Lan: “Công chúa rất hợp với trang phục tộc ta, nhìn giống như chim ưng chao liệng trên bầu trời cao.”
 
Tình Lan khiêm tốn mấy câu, chỉ nghe Mặc Kỳ Yên nói: “Liên Hoa, con đã cho công chúa xem kho binh khí của con chưa?”
 
Bà quay đầu giải thích: “Hàng năm khi núi đóng băng, ta và cha nó đều ném nó vào đây huấn luyện… Nơi này có kho binh khí của nó, bảo bối từ nhỏ đến lớn của nó cũng đều đặt ở đó. Chờ lát nữa đến kho binh khí, con để nó luyện cho con xem.”
 
Lần này đến lượt Bộ Khê Khách sợ hãi: “Mẫu thân… Nhi tử đã lấy vợ, sao người còn không đổi tật xấu này vào ngày lễ tết đi?”
 
“Làm sao? Con còn sợ cơ à? Hay là công phu của con không đến nơi đến chốn, sợ bị công chúa cười nhạo?”
 
“Không thể nào.” Bộ Khê Khách còn muốn từ chối, kết quả đảo mắt thấy ánh mắt trông chờ của Tình Lan, lại sửa thành, “Nói cũng đúng, ta phải cho công chúa nhìn phò mã của mình một chút. Xem có đúng như lời người khác nói, văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng hay không.”
 
Tình Lan nhỏ giọng nói: “Mau im miệng.”
 
Sao lại biến thành khoe khoang rồi?
 
Kiểu Kiểu kịp nhận ra Bộ Khê Khách đang khoe khoang, run lên, nói ra tiếng lòng của hai mẫu tử: “Ái chà, lão đại, huynh thật không biết xấu hổ.”
 
Bộ Khê Khách ôm quyền cười một tiếng, nói: “Nào có nào có, chỉ nói thật thôi.”
 
Kho binh khí ở phía tây chủ viện, gọi là kho binh khí nhưng thật ra là một căn phòng không quá lớn đựng đồ lẫn lộn. Bên trong ngoại trừ binh khí, còn có mấy đồ cũ như ghế mây nhỏ, con hổ bông, cái mũ đầu hổ.
 
Tình Lan thấy mới lạ, hỏi: “Những thứ này đều của phò mã sao?”
 
Bộ Khê Khách cầm cái mũ đầu hổ trên tay, xoay xoay, đưa cho Tình Lan: “Không thì sao nữa?”
 
Mũ đầu hổ trông rất sống động, phía sau đầu còn có một cái đuôi nhỏ, thật là đáng yêu. Tình Lan yêu thích không buông tay, nhìn mũ đầu hổ, tưởng tượng hình dáng bây giờ Bộ Khê Khách đội mũ.
 
Mặc Kỳ Yên cười một tiếng, nói: “Đây là cái mũ nó đội lúc ba tuổi, mẫu thân ta tự mình làm. Nếu con thích thì cầm lấy, sau này các con có đứa nhỏ, ta sẽ không may vá thêu thùa như tổ mẫu khi còn sống. Trừ chúc phúc thì không có đồ gì tự tay thêu thùa đâu, đừng chê là được.”
 
Tình Lan nói: “Đâu có, con biết mẫu thân là nữ hào kiệt, sau này đứa nhỏ có tổ mẫu như người, vui còn không kịp chứ sao chê được?”
 
Mắt Mặc Kỳ Yên lộ vẻ ngạc nhiên, khẽ gật đầu nói: “Công chúa quả nhiên không phải người bình thường, con trai ta có thể lấy được công chúa đúng là may mắn của tộc.”
 
Bộ Khê Khách ở một bên cười nói: “Ô kìa, thế lại đến lượt hai người tâng bốc lẫn nhau rồi à?”
 
Hắn đưa tay lên kéo Tình Lan qua, nói: “Sau khi núi đóng băng, ta bảo quản binh khí ở đây.”
 
Hắn chỉ roi bạc treo trên tường nói: “Cái này là roi của ta, tên Hồi Tuyết, là thúc phụ ta đưa.”
 
Hắn chỉ cái kiếm trên giá: “Cái này là kiếm của ta, tên Thiên Hợp.”
 
Hắn lại chỉ trường thương màu bạc ở bên cạnh, nói: “Cái này là cây thương của ta, tên Túc Đế.”
 
Hắn tiếp tục chỉ vào trường cung màu đen ở một góc, nói: “Cái này là cung và tên của ta, tên Giai Ngẫu.”

 
Tình Lan càng nghe càng cảm thấy sai sai, hỏi: “Còn ngựa của chàng… tên Lương Duyên?”
 
“Đúng thế.” Bộ Khê Khách chắp tay sau lưng, cười gật đầu.
 
Tình Lan hỏi: “…Sao lại đặt tên như vậy?”
 
Bộ Khê Khách nói: “Thật ra cũng không có gì để giải thích, ta đặt bừa thôi.”
 
Mặc Kỳ Yên và Kiểu Kiểu cùng hừ lạnh một tiếng.
 
Mọi người yên lặng mấy giây, Mặc Kỳ Yên đập Kiểu Kiểu: “Con hừ cái gì?”
 
Kiểu Kiểu: “Rõ ràng những cái tên này đều là do huynh ấy phải đau khổ suy nghĩ mới ra được!”
 
Mặc Kỳ Yên: “À.”
 
Bộ Khê Khách: “…Mẫu thân, người và Kiểu Kiểu có thể đi ra chỗ khác không? Hôm nay hai người tới mở Quỳnh Lâm Viện phải không? Sao không đi nhìn xem quét dọn thế nào?”
 
Mặc Kỳ Yên biết ý hắn là gì, trên mặt là dáng vẻ chờ ngươi diễn kịch, đi ra ngoài, sau đó thả Kiểu Kiểu xuống, đứng ngoài cửa kho binh khí.
 
Quả nhiên như bà đoán, Kiểu Kiểu vừa được thả ra liền chạy giật lại, tìm một cây mơ mai thích hợp để nghe lén, leo lên lắng tai nghe động tĩnh.
 
Bộ Khê Khách nói: “Thật ra thì không có ý nghĩa đặc biệt gì. Nàng biết hàng năm ta hành quân đánh giặc bên ngoài, người bầu bạn vào sinh ra tử là những binh khí chiến mã này, cho nên ta… Ta nghĩ ra những cái tên hay, gắn bó không rời với chúng.”
 
Tình Lan hỏi: “Cho nên người con gái không có mặt đó là ai? Nàng ta tên gì? Là lương duyên giai ngẫu của chàng à?”
 
Bộ Khê Khách: “…Không phải, ta đang giải thích tên binh khí của ta, sao nàng lại đột nhiên nhắc tới những bức vẽ kia?”
 
“Cho nên nàng ta tên gì? Trăm Năm Hòa Hợp? Xứng Đôi? Kim Đồng Ngọc Nữ? Hay là Trời Sinh Một Đôi?”
 
Bộ Khê Khách bỗng nhiên ngứa da, ánh mắt hắn sáng ngời lên, nói: “A! Cái tên Trời Sinh Một Đôi này quả thực không tệ!”
 
Tình Lan: “Hừ!”
 
Bộ Khê Khách: “Nàng đừng đi mà, nàng còn chưa thấy dáng vẻ khi ta dùng những binh khí này…”
 
Tình Lan: “Chàng đi mà tìm Trời Sinh Một Đôi tới nhìn ấy, chắc chắn nàng ta mừng còn không kịp!”
 
Bộ Khê Khách nhìn bóng lưng bốc sát khí của nàng, vui vẻ cười lên.
 
“Oa, ta rất thích dáng vẻ khi nàng ghen… Khiến ta rất có cảm giác tồn tại.” Bộ Khê Khách nói, “Như vậy ta mới biết là nàng thực sự quan tâm ta.”
 
Kiểu Kiểu không nhịn được, treo ngược trên cành cây, lớn tiếng phê bình: “Mẫu thân, có phải huynh ấy bị bệnh không? Công chúa tỷ tỷ đã giận điên lên mà huynh ấy còn cười được.”
 
Bộ Khê Khách: “Muội mau lăn cho ta!”
 
Khóe miệng Mặc Kỳ Yên giật giật, vẫy Kiểu Kiểu, lắc đầu nói: “Đức hạnh giống y hệt phụ thân hắn, ngu ngốc.”
 
Bộ Khê Khách đuổi theo ra ngoài, kéo tay Tình Lan, dịu dàng nói: “Không đùa nàng nữa, nhưng… Ta thực sự không có cái gì mà Trời Sinh Một Đôi, Trăm Năm Hòa Hợp, Xứng Đôi…”
 
“Vậy chàng vẽ nhiều như vậy là vẽ ai!” Tình Lan nói, “Đó đều là cùng một người!”
 
Bộ Khê Khách kinh ngạc nói: “Không có mặt mà, công chúa của ta! Làm sao nàng biết được là cùng một người? Chính ta còn không biết…”
 
“Chàng còn định lừa ai!”
 

Đôi vợ chồng son cũng không đoái hoài có người ở ngoài.
 
Bộ Khê Khách nói: “Ta xin nói thật, kỳ thực ta không giỏi vẽ người, cho nên… Chỉ có thể vẽ cùng một kiểu, hơn nữa… Ta quả thực không biết vẽ mặt, bởi vì ngoài nàng, lòng ta chưa từng chứa bất cứ nữ nhân nào, cho nên mặt bọn họ… Ta đều không vẽ.”
 
Tình Lan: “Thật không?”
 
Kiểu Kiểu làm chứng: “Cha muội nói, huynh ấy đều vẽ dáng vẻ thành tinh của mấy thứ binh khí kia, nhưng huynh ấy lại không biết dáng dấp binh khí thành tinh như thế nào nên không vẽ mặt…”
 
Tình Lan nghe lời này, không thể nhịn được, cười thành tiếng.
 
Bộ Khê Khách cũng không nhịn được bật cười.
 
Hắn nhẹ giọng nói: “Cho nên công chúa không cần ghen nữa… Tin ta.”
 
Tình Lan nói: “Là thật ư?”
 
Bộ Khê Khách nghiêm túc nói: “Được rồi, lừa nàng đó. Thật ra thì… Những bức tranh đó đều là nàng.”
 
“Lại chuyện ma quỷ gì đấy!”
 
“Không phải chuyện ma quỷ…” Bộ Khê Khách nói, “Đó là cô nương ta thấy trong mộng, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu đó mà lại không nhớ nổi hình dáng nàng ấy. Nhưng ta biết người trong mộng chắc chắn là thê tử của ta. Từ sau khi mười sáu tuổi, hàng năm ta đều vẽ một bức… Cho đến ngày đó nhìn thấy nàng ở Hạc Thành.”
 
Hắn nói: “Cuối cùng cũng biết được hình dáng của nàng.”
 
Tình Lan cúi đầu, cười ngọt ngào.
 
Bộ Khê Khách lại ngứa da lần hai: “Hóa ra hình dáng của nàng khi ăn giấm là như vậy…”
 
Tình Lan: “Bộ Khê Khách!”
 
Bộ Khê Khách cao giọng cười to: “Ta đây, thê tử giấm chua nhỏ.”
 
Mặc Kỳ Yên cười nói: “Thật là một tên ngu ngốc.”
 
Chóp mũi Kiểu Kiểu chợt lạnh, vừa ngẩng đầu nhìn lập tức vui vẻ hô lên: “Oa… Ca ca, tuyết rơi rồi!”
 
Trận tuyết đầu mùa sau khi cưới đã rơi xuống nhân gian.
 
Tác giả có lời muốn nói: Trực nam tướng quân thích giãi bày:
 
Nhìn đi! Đây là kiếm của ta!
 
Nhìn đi! Đây là đao của ta!
 
Nhìn đi! Đây là roi của ta!
 
Nhìn đi! Đây là thương của ta!
 
Nương tử, soái không?! Những thứ này đã theo ta thật lâu, hôm nay giới thiệu cho nàng! Người một nhà cả!
 
A Lan: “Hừ, những cái tên này… Nói cách khác, trước khi có ta, bọn chúng là thê tử của chàng?”
 
Tiểu Bộ: …(yên lặng ngậm miệng tìm đường sống) Không phải! Chúng không có nhu cầu h@m muốn với tướng quân ngu ngốc!!
 
Bát giấm này của Tình Lan, tự ăn với mình 233333, thật ra thì những bức tranh kia hẳn nên gọi là: Tình nhân trong mộng không thấy mặt.
 
Sau khi cưới: “Cuối cùng cũng có thể vẽ mặt, thật là vui.”