Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Chương 31: Biến cố




“Cháu vào ngồi đi, đừng khách sáo nhé,” phu nhân Sakura nở nụ cười hiền từ mời Tamako.

“Dạ cháu cảm ơn ạ,” Tamako e dè ngồi xuống chiếc ghế êm ái trong phòng khách sang trọng.

“Mà cháu tên gì nhỉ?” phu nhân Sakura hỏi với giọng nói nhẹ nhàng

“Em ấy tên Yuhi Tamako, mẹ ạ,” Yatsuda lên tiếng

“Con trai à,” phu nhân Sakura nhíu mày, “hình như mẹ đâu có hỏi con nhỉ?”

Yatsuda im lặng cúi đầu, đôi má ửng đỏ như một đứa trẻ mắc lỗi. Anh biết rằng mình đã lỡ lời, nhưng không biết phải sửa chữa thế nào.

“Đáng lẽ thì giờ này con phải ở trên phòng học đúng không con trai của mẹ?” phu nhân Sakura nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vẫn giữ nguyên sự dịu dàng.

Yatsuda gật đầu vâng lời, đứng dậy và bước từng bước nặng nề lên cầu thang. Đứng từ trên cao nhìn xuống nơi Tamako đang ngồi, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng, nơi đáy mắt dâng lên sự tiếc nuối khó có thể nói thành lời.

Tim anh đập nhanh hơn khi nhìn xuống thấy nụ cười nhẹ nhàng của Tamako. Vẻ đẹp tinh khôi và sự dịu dàng của cô khiến anh say đắm. Trái tim anh rộn ràng, như muốn vỡ òa mỗi khi nhìn vào ánh mặt cô.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, xé toạc bầu không khí trong phòng, bà Hana lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi áo, liền ra ngoài nghe máy.

“Alo, Hana nhà Yuhi xin nghe.”

“Chị à… mẹ mất rồi,” giọng nói của cô Mai nghẹn ngào vang lên từ đầu dây bên kia.

Tin sét đánh ngang tai khiến bà Hana choáng váng, bà lặng người tay xiết chặt ống nghe điện thoại, một lúc lâu sau môi bà mấp máy gọi “…Mẹ…Mẹ” một cách đứt quãng, người phụ nữ đã sinh thành và nuôi dưỡng bà…

“Chị ơi? Chị có đang nghe máy không ạ?” giọng cô Mai lo lắng vang lên.

“Không thể nào… mẹ… mẹ không thể nào…” bà Hana lẩm bẩm, bà không tin mọi thứ bà vừa nghe được “Những lời em nói là thật sao?”

“Vâng…mẹ vừa mất lúc nãy…”

“Thế Makoto đã về lo tang lễ chưa em?”

“Anh đang đến ạ. Chị cũng mau về mau đi ạ.”

“Được rồi chị sẽ nhanh chóng đến ngay” bà cúp máy hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Bà đứng như pho tượng, hai tay ôm mặt, nức nở thành tiếng. Nỗi đau mất mát người mẹ ruột như một gánh nặng đè lên vai bà, khiến bà không thể đứng vững. Bà nhớ về những ngày tháng ấu thơ bên mẹ, về những lời mẹ dạy dỗ, về những cử chỉ yêu thương trìu mến. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức, là nỗi nhớ da diết.

Bà Hana nhanh chóng lau khô nước mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Bà cần phải mạnh mẽ để lo liệu tang lễ cho mẹ. Bà bước vào phòng khách

“Phu nhân à…tôi có việc này muốn nói…”

“Bà có việc gì sao?”

“Tôi muốn xin phép được nghỉ vài ngày ạ…mẹ tôi vừa mới qua đời…cho nên”

Tamako và em trai ngồi một góc nghe tin bà ngoại mất, ánh mắt dần trở nên mờ đi vì những giọt nước mắt chưa kịp rơi. Cả hai dường như không thể thốt nên lời, chỉ có thể nhìn nhau trong nỗi buồn sâu thẳm trên khuôn mặt hiện rõ sự đau buồn. Cả hai ngồi sát cạnh nhau, như tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay đối phương trong khoảnh khắc này. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng thở nhẹ và những giọt nước mắt dần từ từ rơi xuống.

“Hmmm…không sao đâu tôi hiểu mà. Bà cứ đi đi.”

“Bà sẽ không đuổi tôi chứ?”

“Đương nhiên là không rồi. Bà nhớ lo cho hậu sự chu đáo nhé.”

“Thưa bà chúng tôi đi đây” Bà Hana cúi đầu tạm biệt, dắt tay hai đứa con mình chuẩn bị rời khỏi.

“Mà khoan đã” phu nhân Sakura chợt lên tiếng

“Có việc gì sao thưa phu nhân?”

“Mẹ của bà ở chỗ nào đấy?”

“Ở Osaka, thưa phu nhân?”

Phu nhân lấy trong túi xách 3 tờ 10000 yên đưa cho ba mẹ con “Từ Kyoto đến Osaka đi tàu điện ngầm vẫn nhanh hơn nhỉ.” bà mỉm cười nhìn ba mẹ con nhà Yuhi, “Không cần khách sáo đâu nhé.”

“Tôi cảm ơn phu nhân rất nhiều ạ.” Ba mẹ con nhà Yuhi cúi đầu cảm ơn phu nhân Sakura lần, lòng trào dâng niềm xúc động và biết ơn.

Họ rời khỏi biệt thự Sakura, bước ra ngoài trời, cả ba cùng tiến hướng đến đường đến tàu ngầm Kawaramachi. Trước khi đi, cả nhà họ nhìn theo bóng dáng của phu nhân Sakura cho đến khi hình dáng ấy dần dần khuất hẳn.