Yatsuda nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, anh không nói lời nào. Anh lặng lẽ rút khăn giấy từ túi áo, tiến đến gần Tamako. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, rồi rút khăn giấy từ túi áo, tiến đến gần lau những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má cô.
“Ngoan nào. Không khóc nữa” anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Tại sao mọi thứ lại đến với gia đình em như vậy chứ? Tại sao bố em lại trở nên như thế này? Tại sao mẹ em lúc nào cũng phải nhịn nhục, chịu đựng tất cả? Tại sao người xưa luôn cho rằng phụ nữ là phải nhịn, là phải hy sinh tất cả vì gia đình? Rồi họ truyền lại cho thế hệ sau cũng phải như vậy chứ? Em không hiểu, hà cớ gì em không thể thay đổi được điều đó? Em chỉ đơn giản muốn có một gia đình hạnh phúc thôi mà. Nhưng mọi thứ càng ngày càng tồi tệ hơn. Em không biết phải làm gì thêm cả?” Tamako không thể kìm nén được nữa, những câu hỏi đầy xót xa tuôn ra khỏi miệng cô. Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt vẫn chảy trên gò má.
“Tamako, anh hiểu nỗi đau của em. Em đã chịu đựng quá nhiều. Không ai đáng phải sống như vậy. Em hãy mạnh mẽ lên và anh sẽ luôn ở bên cạnh em” Yatsuda siết chặt vòng tay, cố gắng an ủi cô. Tamako cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ Yatsuda, cô dần dần bình tĩnh lại, họ ngồi yên lặng một lúc, để Tamako có thể lấy lại tinh thần. Yatsuda dùng khăn lau đi khuôn mặt chứa đầy nước mắt cô rồi nhẹ nhàng vuốt tóc mái tóc của người anh thương.
“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ nhưng mà tương lai là chúng ta tự tạo ra mà, em nhỉ?
“Anh khiến em cảm thấy tốt hơn nhiều. Em chỉ ước mọi thứ có thể thay đổi, để bố em trở lại như xưa và gia đình em lại hạnh phúc.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc. Ngoan nào.”
Họ cùng nhau bước ra khỏi căn tin, vừa tâm sự vừa đi dạo quanh khuôn viên trường cho đến khi họ nhận ra đã đến giờ ra về. Tamako đứng dậy, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều.
“Thật là một buổi chiều tuyệt vời. Cảm ơn anh nhé Yatsuda, hôm nay em vuilắm.”
“Anh cũng rất vui vì đã có thể ở bên em. Giờ cũng trễ rồi, tạm biệt em nhé”
Họ cùng nhau rời đi, nhưng lại chẳng cùng một hướng. Một đi dưới ánh chiều tà, một lại dưới bóng cây che phủ. Hai người dưới một bầu trời, lại giống như ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt
Tamako dẫn cậu em trai về nhà, thời điểm vừa mở cửa ra, cô đột nhiên bị hình bóng quen thuộc trước mắt làm cho sững người lại, cô lấy lại bình tĩnh, sau đó mấp máy một tiếng
“Bố…”
“Con gái à, bố vừa mua tivi mới cho nhà. Con thấy sao, nó to chứ?” ông Katsu chỉ tay vào chiếc tivi mới tinh vừa mới mua.
“Tại sao bố lại ở đây chứ? Mọi tài sản bố đã lấy hết đi rồi, ở đây không còn tiền đâu. Làm ơn buông tha gia đình con.”
“Con gái à, bố xin lỗi. Mọi lỗi lầm của bố, bố sẽ sửa đổi. Từ giờ gia đình mình có thể sống trong sung sướng rồi. Tha thứ cho bố con nhé?”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
“Bố vừa thắng cược đúng không? Kiểu gì số tiền đó cũng chẳng bền được đâu.”
“Lần này con tin bố. Số tiền này chúng ta có thể sống cả đời không lo cơm ăn áo mặc nữa. Tin bố lần này thôi con” ông quỳ xuống cầu xin con gái tha thứ cho mọi tội lỗi ông gây ra, ông liền móc một số tiền lớn đưa cho Tamako “đây, đây là 5 triệu yên, coi như con nhận lấy rồi thứ lỗi cho bố, con nhé?”
Cô cầm lấy 3 trệu yên, rồi trả lại 2 triệu yên cho ông “Số tiền này con lấy lại cho mẹ, nó là số tiền ngày trước bố đã cướp lấy đi đánh bạc.” dứt lời, cô dẫn em trai mình bước ra khỏi nhà, cả hai một mạch ra đến cửa hàng tiện lợi.