Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Chương 13: Tình yêu của Yusuke




Tamako vừa bước vào lớp thì Yashiro ngay lập tức đưa cho cô một quyển sách công thức của tất cả các môn tự nhiên mà anh cất công soạn.

“Đây, Tamako. Có lần cậu bảo cần đến nó nên tớ đã thức suốt mấy đêm để soạn cho cậu đấy.” Yashiro nói với sự nhiệt tình, hi vọng làm cô hài lòng.

Tamako lấy quyển sách từ tay Yashiro với sự ngạc nhiên và cảm động. Cô nhìn vào đó và cười tươi.

“Wow, cảm ơn Yashiro! Cậu thật tốt bụng,“ cô nói, bày tỏ sự cảm kích với sự quan tâm và sự chia sẻ của anh.

Bỗng Yuri bước đến gần Tamako và Yashiro, cô vui vẻ chọc ghẹo cả hai.

“Ồ, Tamako và Yashiro đang làm gì đây? Có chuyện gì mà họ cùng nhau nói chuyện hả?” Yuri nói một cách hài hước, nhìn hai người với ánh mắt tinh nghịch.

“Chỉ là Yashiro đang tặng cho tớ một quyển ôn tập thôi mà Yuri.”

“Tamako chỉ cảm ơn tôi vì quà tặng đấy thôi mà.”

Yuri cười lớn và đáp lại: “Ôi, thế à? Chỉ là quà tặng thôi sao. Thật là khiến người khác hiểu lầm mà”

Ba người cùng cười vui và tiếp tục những lời nói đùa giỡn trước khi bước vào lớp học của mình. Cả lớp bỗng im thin thít khi thầy giáo bước vào lớp một cách đột ngột rồi lớn tiếng:

“Tôi chưa thấy cái lớp nào như cái lớp này. Học thì không học suốt ngày toàn nói chuyện. Nguyên cái lớp chỉ có một bài được 100 điểm. Các em thấy đề tôi ra khó lắm sao?” dứt lời thầy liền lấy từ trong cặp một sấp bài kiểm tra vừa chấm.

“Lớp trưởng, lên đây phát bài cho các bạn”

Tamako và Yuri đều nhăn mặt khi nhận được bài kiểm tra.Chỉ có Yashiro vui vẻ nhận bài vì anh là người duy nhất được 100

“Nè Tamako, cậu bao nhiêu điểm mà mặt cậu nhăn thế?” Yuri hỏi Tamako

“Tớ chỉ được 94 điểm thôi. Nó không như tớ mong đợi”

“Không sao đừng buồn Tamako, ai cũngcó lúc mắc sai lầm thôi. Lần sau gỡ, lần sau gỡ” Yuri cười gượng

“Thế cậu bao nhiêu thế Yuri”

“Sai lầm của tớ hơi lớn một chút xíu” Yuri cười một cách ngượng ngùng “ Tớ chỉ thua cậu 80 điểm thôi”

“Yuri, điểm thì thấp mà nói thì nhiều. Tôi phải nhắc em bao nhiêu lần thì em mới thay đổi hả “ Thầy giáo nói một cách nghiêm khắc, giọng nói lớn để cả lớp nghe thấy.

Yuri xấu hổ nhìn xung quanh lớp, cảm thấy rất bối rối. “Thưa thầy, em... em sẽ cố gắng hơn ạ,“ Cô trả lời một cách ngại ngùng.

“Với khả năng của em lên lớp còn khó. Nói chi tương lai đậu vào đại học. Em mà không cố gắng thì tôi mời phụ huynh em ngay”

Tamako và Yashiro nhìn nhau một cái, cảm thấy đau đầu vì tình huống xảy ra thường xuyên này. Họ lặng lẽ tiếp tục im lặng nghe những lời quát mắng thì từ thầy.

Yuri, mặc dù bị thầy mắng, vẫn quay sang nhìn Tamako và Yatsuda với vẻ không mấy bận tâm. Cô nói, “Thôi, đừng để ý. Thầy chỉ muốn tớ chăm chỉ hơn thôi. Chút nữa chúng ta cứ nói chuyện như bình thường.” Lời cô nói mang đầy sự tự tin và phần nào cũng có vẻ như là cô không mấy quan tâm tới lời mắng của thầy.



“Yuri! Ra ngoài ngay lập tức!” Giọng giáo viên vang lên với sự căng thẳng, dường như là một con bão nhẹ đổ bộ vào phòng học

Yuri đứng lên, nhẹ nhàng cất giọng nói với Tamako và Yashiro. “Đừng lo, mình sẽ quay lại sau khi thầy đã bình tĩnh lại.” Nụ cười nhẹ trên môi cô bé như muốn xua tan bầu không khí căng thẳng trong lớp.

Yuri đứng ở ngoài hành lang, sự lặng lẽ vây quanh cô như làn sương mỏng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi xuống tóc cô, làm nổi bật đường nét thanh tú của khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô bé không hề tỏ ra bối rối hay lo lắng về việc bị đuổi ra khỏi lớp. Thay vào đó, cô nhìn về phía cửa sổ với ánh mắt thản nhiên, như thể đang tìm kiếm một góc nhỏ nơi có thể tìm thấy sự yên bình.

Yusuke, học sinh lớp 12-A, đi ngang qua, anh vô bắt gặp vẻ đẹp của Yuri đứng một mình trong hành lang. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên làn da trắng nhẹ và làm nổi bật đôi mắt lấp lánh của cô bé. Những sợi tóc mượt mà của Yuri bay nhẹ theo làn gió nhẹ, tạo nên hình ảnh mộng mơ và tinh khiết.

Yusuke không thể nhịn được ánh nhìn trầm mặc, ngưỡng mộ vẻ đẹp tự nhiên và sự tự tin của Yuri. Anh chợt nhận ra sự bình tĩnh và nét thanh tú trong ngoại hình cũng như thái độ của cô bé, khiến anh không thể không ngước nhìn một lần nữa trước khi tiếp tục bước đi trong hành lang đầy yên bình.

Yusuke, mặt đỏ bừng, quay lại nhìn vào lớp học của mình sau khi bất ngờ bắt gặp vẻ đẹp của Yuri ở ngoài hành lang. Anh cảm thấy nhấn nhá và hơi ngượng ngùng với cảm xúc bất ngờ mà cô bé đã gây ra trong anh. Dường như cái nhìn đầu tiên của Yusuke đã bị cuốn hút bởi sự thanh tú và sự tự tin của Yuri, khiến anh không thể nhịn được nhìn cô thêm một chút trước khi quay trở lại hành lang và rồi bước về lớp học với một nụ cười nhẹ trên môi.

Yatsuda quay lại nhìn Yusuke với vẻ tò mò, mắt chân thành như muốn biết lý do anh bạn đang mặt đỏ bừng. Ánh mắt của Yatsuda rõ ràng bộc lộ sự quan tâm, và anh ta không ngần ngại hỏi thẳng:

“Yusuke, sao cậu mặt đỏ như khỉ ăn ớt thế? Có chuyện gì vui vậy mà cậu không nói cho tớ biết?”

Yusuke, vẫn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng với tình huống bất ngờ vừa qua, nhưng cũng không muốn giấu diếm, đáp lại với giọng nói hơi cứng nhắc:

“À, không có gì đâu. Tôi chỉ đi ngang qua hành lang và thấy ở lớp 11-C có một cô gái đứng ở đó. Có lẽ... cô ấy nhìn rất đẹp.”

Yatsuda nhún vai, cười nhẹ và tiếp tục đàm đạo:

“À, thế à? Yusuke của chúng ta biết yêu rồi sao”

Takumi ngồi gần đấy sau khi nghe Yatsuda và Yusuke trò chuyện với nhau. Takumi nhấn mạnh với giọng châm chọc:

“Ô học bà từ dưới đếm lên của chúng ta nay biết mộng mơ rồi sao”

Yatsuda cũng bổ sung với vẻ đùa giỡn:

“Đúng rồi, chắc là Yusuke lại mơ mộng về cô bé xinh đẹp đó rồi!”

Yusuke, mặt đỏ bừng hơn nữa với sự chế giễu của hai người bạn, cố gắng giả vờ không quan tâm:

“Không có đâu. Chẳng qua tớ chỉ khen thôi mà”

Takumi và Yatsuda cười nhạo nhau một lúc bỗng thầy giáo quay lại nhìn Takumi, Yatsuda và Yusuke với ánh mắt nghiêm khắc sau khi nghe thấy tiếng cười từ bàn của họ. Anh giáo viên lên tiếng:

“Ba người, ra khỏi lớp ngay! Học thì không học, suốt ngày nói chuyện trong giờ”

Takumi, Yatsuda và Yusuke đồng loạt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên và lúng túng. Thầy giáo tiếp tục mắng:

“Tôi không chấp nhận bất kỳ sự giễu cợt hay làm phiền trong lớp học. Ra ngoài và đứng đợi trước cửa!”

Ba người bạn Takumi, Yatsuda và Yusuke ra khỏi lớp với vẻ mặt hơi xấu hổ sau sự cố vừa xảy ra. Họ dừng lại trước cửa lớp kế bên và bất ngờ nhìn thấy Yuri đang đứng ở đó, với vẻ tự tin và bình tĩnh.

Yatsuda liếc nhìn Takumi và Yusuke, rồi cười nhẹ:



“À, cô ấy đấy đưng ở đây à?”

Takumi lúc này quyết định tiếp cận Yuri đầu tiên:

“Nè em gái xinh đẹp, em tên gì thế”

“Em là Yuri. Còn anh là Takumi đúng không? Em đã nghe mọi người nói về anh. Anh kế bên phải là Yatsuda, anh kế bên trái là Yusuke. Em rất là hâm mộ các anh đó”

“Vâng, đúng rồi. Rất vui được gặp em, Yuri.”

“Sao các anh lại bị đứng ở đây thế” Yuri nói to

“Bọn anh hơi nói nhiều một tí ấy mà” Cả ba cười một cách ngại ngùng.

“Em cũng thế nè. Chúng ta giống nhau ghê. Thật là trùng hợp quá đi mà. Hay là các anh lại chỗ này đứng chung để nói chuyện cho tiện nè”

Takumi và Yatsuda nhìn nhau một cái rồi cùng bước lại gần Yuri. Chỉ có Yusuke vẫn đứng ngại ngùng không dám bước đến

“Anh Yusuke. Anh cũng lại gần đây đi chứ”

Yusuke nghe Yuri nói thế liền tiến lại gần đến chỗ cả ba đang đứng

“Nè các anh có biết một ca sĩ ở nước ngoài dính phốt bỏ con chu cấp mỗi tháng chỉ 200 đô thôi không”

“Gì cơ chứ, 200 đô sao? Không bằng tiền tiêu vặt 1 tuần của ba bọn anh nữa. Em có nghe lộn không đấy Yuri” Takumi cười lớn

“Em đọc từ nhiều nguồn tin rồi. Với cả em có vài bạn quen qua mạng ở quốc gia khác họ kể như vậy đấy”

“Thực sự là có người cha như vậy sao” Yusuke ngạc nhiên nói

Yatsuda với vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ đến bố của Tamako rồi anh im lặng suốt cuộc trò chuyện không nói một lời

Takumi và Yusuke cùng Yuri tiếp tục trò chuyện, cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ khi có thêm những mối quan hệ mới. Điều này giúp họ cảm thấy gần gũi lẫn nhau trong môi trường học tập bận rộn.

Tiếng chuông ra chơi bỗng vang lên

“Cảm ơn các anh đã điều chỉnh tâm trạng của em sau khi bị thầy giáo đuổi. Cảm giác được có ai bên cạnh lúc này thật tuyệt.”Yuri nói

“Không có gì đâu, Yuri. Chúng tôi cũng thực sự rất vui khi được làm quen với cô.”Yusuke cũng lên tiếng

“Em cũng không ngờ sẽ có một ngày đứng chung với ba người nổi tiếng của trường mình ngoài hành lang như thế này.”

“Tạm biệt các anh, em phải đi chơi rồi. Hẹn gặp lại sau nhé!”

Ba người bạn cũng cười và chào tạm biệt Yuri. Tuy nhiên, khi Yuri bước đi, Yusuke lại nhìn theo với vẻ mặt hơi buồn bã và day dứt. Yusuke, đứng một một góc, thở dài và nhìn theo bóng dáng Yuri xa dần. Anh ta cảm nhận rõ rằng mình đang có cảm xúc đặc biệt với cô bé, một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua trước đây.