Giản Yên sững người, cảm giác khó tin bỗng chốc ập đến rồi rất nhanh liền biến mất.
Cũng dễ hiểu thôi vì mấy ngày trước Sở Vận Hoa đã tỏ tình với cô. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không xuất hiện hai từ “về nhà’ kia.
Về nhà đồng nghĩa với việc sẽ lần nữa đối diện với cha mẹ, gia đình anh. Sở Vận Hoa đang cố chứng mình cho cô biết, ngày đó việc anh “câu xỉn” cô hoàn toàn không phải là tình cờ.
“Mọi người đều muốn mời em về, ủy quyền cho tôi tới đón em!”
Sở Vận Hoa vốn không muốn điều này làm cô thấy áp lực. Nhưng nghĩ lại thấy mình mời như vậy chưa thể hiện rõ thành ý, liền dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Giản Yên lặng người hồi lâu, cuối cùng cô lựa chọn đồng ý.
Lý do duy nhất chỉ vì ông nội của Sở Vận Hoa thôi. Mặc kệ lý do người khỏe lại có phải vì cô hay không? Nhưng nếu như cô không đến, mọi cố gắng ngày hôm đó sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Yên vị trên xe rồi, Giản Yên nói Sở Vận Hoa
chở cô đi mua một chút đồ. Nhà họ Sở tuy chẳng thiếu gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới thăm nhà, cô vẫn cần phải trọn vẹn lễ nghĩa.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Sở Vận Hoa cũng thẳng thắn chia sẻ với cô sở thích của mọi người trong nhà. Tới lúc tính tiền, anh cũng không ngu ngốc ngỏ ý muốn thanh toán thay cô. Nếu làm như vậy, mọi cố gắng từ lúc ban đầu sẽ lập tức sụp đổ.
0O0
Lúc về tới biệt thự nhà họ Sở thì trời cũng nhá nhem tối. Hà Mỹ Linh lúi húi trong bếp vừa cùng thím Lan giúp việc chuẩn bị đồ ăn vừa thấp thỏm nhìn màn hình hiển thị camera treo trên tường. Thấy xe của Sở Vận Hoa về đến liền gấp gáp rửa tay rồi vội chạy ra ngoài.
Nhìn Sở Vận Hoa mở cốp xe lấy ra một đống túi lớn túi bé, Hà Mỹ Linh tò mò gặng hỏi:
“Đồ gì mà nhiều vậy con?”
“Quà Giản Yên mua tới chơi mẹ à!” Sở Vận Hoa nói rồi cầm nốt mấy chiếc túi còn lại, sau đó đóng cốp.
Hà Mỹ Linh nghe thấy vậy thì thân thể như nhảy dựng lên, vội nắm lấy tay Giản Yên:
“ôi trời! Chỉ là tới án một bữa cơm bình thường thôi mà! Con làm thế này bác thấy ngại quá!”
Mấy hôm trước bà có hỏi dò mới biết gia cảnh Giản Yên cũng rất khá giả, muốn mua vài món đồ tốt cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Thế nhưng vì muốn có cơ hội để gia đình gặp mặt, gần gũi con bé hơn mà lại xảy ra việc này, trong lòng Hà Mỹ Linh thật sự cảm thấy không thoải mái.
Huống hồ thằng con trai của bà đi cùng kia là để trang trí à?
Nghĩ đến đây, Hà Mỹ Linh liếc sang nhìn Sở Vận Hoa, hung dữ trừng mắt một cái.
Giản Yên bất đắc dr lên tiếng:
“Chỉ là chút quà nhỏ, bác đừng để tâm quá! Quan trọng là tấm lòng của cháu thôi ạ!”
“ừm! Bác cảm ơn con! Lần sau tuyệt đối không được làm thế này nữa đâu nhé!”
Hà Mỹ Linh mỉm cười vui vẻ, giúp Sở Vận Hoa xách đồ rồi cầm tay Giản Yên kéo cô vào trong nhà.
Sở Thiên Nhuệ và Sở Vũ Lâm đang trên đường về, hiện tại trong phòng khách chỉ có ông nội Sở Hoành đang nằm xem ti vỉ trên ghế
chuyên dụng dành cho người bệnh.
Giản Yên nhanh nhẹn tiến đến cúi người chào hỏi. Sở Hoành thấy người đến là cô bé hôm trước liền gật đầu mỉm cười, đôi mắt già nua vì thế liền híp lại thành một đường thẳng viên mãn.
Sở Hoành tuy đã hồi phục sức khỏe nhưng vẫn cần hạn chế nói chuyện và đỉ lại. Giản Yên ngồi hỏi thăm sức khỏe của ông một chút, sau đó liền xỉn phép lui vào trong bếp giúp Hà Mỹ Lỉnh chuẩn bị bữa tối.
Hà Mỹ Linh không câu nệ việc này nữa. Thật tâm bà cũng chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội cùng Giản Yên gia tăng, bồi dưỡng tình cảm.
“Lẽ ra Bạch Đồng cũng tới nữa nhưng con bé có việc đột xuất nên phải bay vào Long Thành gấp.”
Hà Mỹ Linh cất giọng đầy tiếc nuối nhưng ngay sau đó liền lập tức vui vẻ đổi chủ đề:
“Thôi không sao! Còn rất nhiều cơ hội cơ mà!”
“Mà bác quên mất.” Hà Mỹ Lỉnh vội ghé sát lại gần Giản Yên, quan tâm hỏi han. “Con có bị dị ứng với thứ gì không?”
Giản Yên vừa vòng tay đảo đều nồi soup
vừa lễ phép trả lời:
“Dạ không ạ!”
Có một số loại thức ăn không tốt cho thai kỳ được bác sĩ dặn dò, Giản Yên đã đặc biệt lưu tâm để ý và hình thành thói quen tự giác bỏ qua đến sự tồn tại của nó trên bàn ăn.
Vì nghĩ rằng Giản Yên vẫn còn ngại ngùng nên Hà Mỹ Linh luôn chủ động tìm chủ đề để cùng cô trò chuyện. Cho đến khi chuẩn bị xong bữa tối thì hai người cũng đã tìm hiểu được kha khá dữ liệu về sở thích của đối phương.
Trong lúc chờ cha và anh trai trở về, Sở Vận Hoa tranh thủ đưa Giản Yên đi dạo một vòng. Quả thực là biệt thự cao cấp phiên bản giới hạn, Tịch Yên Chi Thuỷ được thiết kế theo lối kiến trúc vô cùng độc đáo, mang đậm phong cách tân cổ điển sang trọng. Thu hút Giản Yên nhất chính là vườn hoa cỏ đang độ nở rộ, dưới ánh đèn sáng rọi càng thêm phần huyền ảo.
Lúc trở về, khỉ hai người đỉ qua một căn phòng, Sở Vận Hoa bất giác dừng lại, bàn tay cũng vừa vặn nắm lấy tay Giản Yên:
“Đây là phòng riêng của tôi! Em có muốn vào thăm chút không?”