Chuyến du lịch thật sự vui vẻ và ý nghĩa, thế nên mấy ngày còn lại cứ thế nhanh chóng trôi qua. Sở Vận Hoa đã sớm quay về, Nguyên Quang cũng hiếm có không tới gần làm phiền cô, tinh thần Giản Yên cũng vì thế mà càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.
Sau chuyến đi, Giản Yên trở về với sinh hoạt ngày thường, thỉnh thoảng sẽ nhận được một vài tin nhắn của Sở Vận Hoa. Ban đầu Giản Yên còn cảm thấy ngạc nhiên, dần dà cô quyết định nhắm mắt bỏ qua, không những vậy còn cho số của anh vào danh sách hạn chế.
Hòm nay đã đến ngày cô phải đỉ khám thai định kỳ. An Lạc có khá nhiều bệnh viện cùng phòng khám thai uy tín, nhưng vì để giữ kín chuyện này nên Giản Yên đã tìm đến một phòng khám ở khu vực ngoại thành, tuy hơi xa nhưng chất lượng vẫn vô cùng đảm bảo,
Bé con của cô phát triển rất tốt, hiện đã được 12 tuần tuổi. Giai đoạn này cũng chính là thời điểm vàng để tiến hành các xét nghiệm quan trọng. Thế nên dù Giản Yên đã xin về sớm trước một tiếng nhưng thời gian đỉ xe bus qua bên phòng khám cộng với thời gian chờ đợi tới lượt mình và thăm khám khá dài nên khi về tới
nhà đã hơn tám giờ tối.
Nhà cô nằm trong một khu phố không mấy đông đúc nhưng đối diện là cửa phụ của một công viên nhỏ nên tầm này vẫn có rất nhiều người qua lại. Giản Yên cúi xuống cất phiếu siêu âm vào túi xách, cũng chẳng buồn để ý đến chiếc xe sang đang đỗ sát cạnh nhà mình, một đường đi thẳng tới mở cánh cổng sắt rồỉ toan định đi vào.
“Giản Yên!1′
Kèm theo thanh âm đột ngột đó chính là tiếng mở cửa xe vội vàng, ngay sau đó một thân ảnh quen thuộc cứ thế xuất hiện trước mắt cô trong sự ngỡ ngàng.
Sở Vận Hoa! Anh ta có việc gì mà lại tìm đến tận đây?
Cố gắng trấn an bản thân, Giản Yên bình tĩnh đi tới, thái độ thật vô cùng khách sáo:
“Xỉn chào! Thật tình cờ!”
Sở Vận Hoa không vội vàng trả lời. Anh trầm mặc đứng đó lặng lẽ nhìn cô, rất lâu sau mới chạm chạp mở miệng:
“Không phải tình cờ! Tôi đến để tìm em!”
“Tìm tôi! Tại…?”
Vì quá đỗi ngạc nhiên nên Giản Yên đã quên mất, suýt chút thì bật thốt lên hỏi người kia rằng, tại sao anh không gọi điện cho cô mà lại ngốc nghếch đứng chờ ở đây vậy.
Cô đã chặn số Sở Vận Hoa. Nên nếu anh có gọi tới bao nhiêu lần cũng chẳng thể thành công.
Làm sao Sở Vận Hoa lại không nhận ra điều đó. Anh tìm cách liên lạc với Giản Yên vô số lần, đến tận trụ sở văn phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Dù biết là đường đột nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định tìm tới tận nhà. Mẹ Giản Yên nói với Sở Vận Hoa rằng cô đã ra ngoài, có lẽ sẽ rất muộn mới về tới nơi.
Mâỳ ngày không gặp, nỗi nhớ nhung cứ thế giày xéo tâm trí anh. Ngay lúc này, nếu không cố gắng kiềm chế, có lẽ anh thật sự bất chấp tất cả mà lao đến ôm cô vào lòng.
Sở Vận Hoa chẳng trực tiếp vạch trần việc Giản Yên chặn số của mình. Anh kiên nhẫn thổ lộ, giọng nói nhẹ như thể hoà tan cùng với đêm đen:
“Có những điều tôi vẫn nên trực tiếp gặp em, nói với em càng sớm càng tốt!”
Dứt lời, Sở Vận Hoa túm lấy tay Giản Yên, dứt khoát kéo cô tiến về phía cổng nhỏ công
viên trước mặt.
Giãn Yên vốn không rõ Sở Vận Hoa tìm mình có chuyện gì, cô chỉ biết rằng, việc bản thân cần làm lúc này chính là né tránh.
Thế nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không rút được tay ra khỏi bàn tay cứng như gọng kìm kia. Sở Vận Hoa vẫn hướng về phía trước, chỉ bình thản bỏ lại mấy câu:
“Còn trốn nữa, muốn tôi bế em đúng không?”
Quả nhiên câu nói này đã thành công hù dọa Giản Yên. Người dân xung quanh đây thường xuyên vào công viên để tập thể dục bằng lối này, chẳng phải như vậy sẽ gây sự chú ý quá lớn sao?
Thôi thì, cứ để xem người này muốn nói điều gì mà có vẻ thần bí như vậy!
Sở Vận Hoa đưa Giản Yên tới một nơi khá vắng vẻ cạnh hồ nước nhỏ rồi mới dừng lại. Anh vẫn nắm chặt tay cò, không hề có dấu hiệu muốn buông ra.
Giản Yên nhíu mày, mất kiên nhẫn lên tiếng:
“Anh có chuyện thì nói luôn đi được không? Tôi chưa ăn tối, thật sự rất đói!”
Cô đói, cục cưng trong bụng cũng phải chịu khổ!
Giản Yên vừa dứt lời thì Sở Vận Hoa cũng bất giác quay sang, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng:
“Em làm gì… mà còn chưa ăn tối?”
‘Việc riêng thôi!” Giản Yên kiệm lời lạnh nhạt đáp lại.
Vậy mà anh còn cứ tưởng Giản Yên về muộn vì có hẹn đỉ ăn bên ngoài. Chẳng ngờ cô lại tự ngược đãi bản thân đến mức này!
Càng nghĩ Sở Vận Hoa lại càng thêm xót xa, chẳng dám chần chừ thêm một giây phút nào nữa liền dứt khoát nói ra quyết định đã thôi thúc bản thân đến tận đây tìm cô:
“Yên! Tôi…”
Reng! Reng! Reng!
Điện thoại trong túi quần Sở Vận Hoa bất chợt reo vang. Anh bất đắc dĩ thò tay vào lấy ra, vừa đưa mắt nhìn qua đã thấy màn hình hiển thị số người gọi đến là Sở Thiên Nhuệ!