Giản Yên bối rối, chưa kịp phản ứng lại thì Sở Vận Hoa đã bất ngờ ập đến ngậm lấy cánh môi cô.
Nước trên tóc Giản Yên từ từ chảy xuống gần như che hết cả tâm nhìn thế nhưng cô vẫn cố gắng mở thật to đôi mắt để lưu lại hình ảnh người đàn ông trước mặt.
Anh ta là Sở Vận Hoa. Cô tuyệt đối không thể dây dưa với người này thêm nữa!
“Buông ra!” Giản Yên mím chặt môi, phũ phàng đẩy mạnh Sở Vận Hoa. “Anh không thấy rằng điều đó vô cùng nực cười à?”
Nhân lúc Sở Vận Hoa bị đẩy lùi ra xa, Giản Yên liền vội vã nhấc chân rời đi.
Nhưng chỉ mới được ba bước cô đã sớm bị anh ta ôm chặt. Sở Vận Hoa thuần thục cúi người bế ngang Giản Yên lên, vững chãi tiến nhanh vào trong biệt thự.
Giản Yên gấp gáp vô cùng nhưng lại không. dám la to sợ kinh động đến Hà Như. Cô chỉ biết trừng mắt ra hiệu, ám chỉ anh mau mau thả cô xuống lúc đi đến trước cửa phòng.
Sở Vận Hoa nhếch môi cười nhạt. Anh giả mù lướt qua phòng của cô, một đường đi thẳng về căn phòng nằm ở góc kín đáo nhất của căn biệt thự này.
Đêm nay, cô nhất định phải năm trong lòng anh!
Giản Yên trơ mắt nhìn bản thân bị người nọ đặt vào trong bồn tắm. Anh ta mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm vừa phải rồi đi ra ngoài.
Lúc Sở Vận Hoa cầm quần áo trở lại vẫn thấy Giản Yên ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh treo quần áo lên móc, thở dài đầy vẻ bất lực:
“Em có tự mình thay đồ được không? Nếu không để tôi giúp...”
Thanh âm nhuốm màu mờ ám bất chợt vang lên khiến Giản Yên thật sự bừng tỉnh.
“Được được!"
Giản Yên vội vàng đứng dậy, tay năm cánh cửa tỏ ý muốn đuổi người:
"Cảm ơn!"
Gấp gáp đối phó nên Giản Yên vô tình quên mất rằng mình đang ở trong phòng riêng của Sở Vận Hoa. Cho tới khi cầm trên tay chiếc áo sơ mi đen dài và quần “nhỏ” - tất cả đều là của người nọ, Giản Yên thật chỉ muốn chui xuống đất độn thổ ngay lập tức, dùng dãng mãi vẫn không dám mặc vào.
Làm sao cô có thể mặc thứ này rồi quay trở về phòng được chứ? Nhưng lại chẳng thể để Sở Vận Hoa qua đó lấy giúp quần áo được.
Quan hệ của hai người phải đặc biệt thế nào mới có thể đi tới bước này?
Sở Vận Hoa ngồi dựa người vào ghế salon màu nâu sáng. Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tắm im lìm, lại ngước về phía đồng hồ treo tường, cặp chân mày bất giác nhíu chặt lại.
Giản Yên đã ngồi trong đó gần ba mươi phút rồi. Mặc dù thời tiết ở Yên Hải quanh năm năng nóng nhưng ngâm mình dưới nước lâu như vậy sẽ không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Khẽ dụi điếu thuốc đã cháy gần một nửa vào. gạt tàn, Sở Vận Hoa dứt khoát đứng dậy, tiêu sái bước chân về phía phòng tắm, bàn tay đưa lên chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở cô.
“Cạch!”
Đúng lúc này thì Giản Yên mở cửa, nhìn thấy Sở Vận Hoa đứng ngay trước mät, khuôn mặt cô. bỗng chốc đỏ bừng, theo bản năng vội vàng đưa tay cố gắng kéo vạt áo sơ mi xuống thấp hết cỡ.
Cô vừa mới tắm xong, như cánh hoa mới được mưa xuân gột rửa, xinh đẹp rạng rỡ lại ngan ngát hương thơm khiến anh thật rất muốn chạm vào. Sở Vận Hoa lấy khăn bông chùm lên đầu cô, giọng nói cất lên dịu dàng chưa từng thấy:
“Qua đây, tôi giúp em sấy tóc!”
Giản Yên muốn nói không cần, thế nhưng vừa ra khỏi phòng tắm cô đã phải đưa tay lên đè chặt miệng lại, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu nơi cổ họng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mặc dù cô chỉ nghén mất một, hai tuần đầu nhưng có một số mùi vẫn không thể dung nạp. nổi. Ví dụ như mùi thuốc lá gay mũi, nhất là khi nó hòa quyện cùng với hương thơm hoa nhài quẩn quanh trong căn phòng bé nhỏ được bật điều hòa thế này.
Sở Vận Hoa hoảng hồn, vội vàng tiến tới giúp.
Giản Yên võ lưng:
“Em khó chịu ở chỗ nào, mau mau nói cho tôi biết?
Giản Yên nôn một tràng dường như đã cảm thấy dễ chịu đôi chút, cô mềm nhữn dựa vào lòng Sở Vận Hoa, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống:
“Mùi thuốc lá... tôi không ngửi nổi!”
Sở Vận Hoa mím môi im lặng, chẳng hiểu sao khoảnh khắc đó Giản Yên lại mơ hồ nhìn thấy sự áy náy tự trách hiện lên trong đôi mắt anh. Thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Anh vươn tay đóng cửa phòng vệ sinh lại:
“Em còn buồn nôn nữa không?”
“Cũng đỡ hơn rồi! Nhưng tôi sợ, không dám ra ngoài đó!”
Sở Vận Hoa chỉ khế “Ừm” một tiếng, sau đó šy khăn bông trên đầu Giản Yên kéo xuống che gần kín mặt cô. Giản Yên nép mình trong lồng ngực rộng lớn, nghe tiếng cửa mở ra rồi khép lại, theo bước chân di chuyển của anh cô đã nghĩ, có lẽ Sở Vận Hoa đang đưa cô trở về phòng của mình.
Cho tới khi thân thể được đặt xuống chiếc. nệm giường êm ái mềm mại, khoảng không bên cạnh cũng dần dần lún xuống, Giản Yên mới biết răng nơi này vốn không hề năm trong suy nghĩ của oô.
Có lẽ đây chính là một trong ba căn phòng còn lại không có người ở!
Sở Vận Hoa lấy nước ấm cho Giản Yên uống. Anh đắp thêm lên người cô một chiếc chăn mỏng, điều chỉnh tư thế cô năm ngang để mái tóc ướt nhẹp thả ra ngoài mép giường:
“Tranh thủ chợp mắt chút đi! Tôi giúp em sấy tóc!