Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 20: Dây chuyền




Nghe đến đoạn này, trái tim Giản Yên vô thức đánh thịch một cái.

"Không!" Phùng Cẩn Mai bình tĩnh lên tiếng, tựa như vấn đề Linh Lan vừa nhắc đến đã nằm trong dự liệu. 'Hiếm hoi mới có dịp cùng bạn bè tụ tập nên mình muốn được ở cùng các cậu. Vận Hoa cũng vậy."

"Ôi trời! Không nghĩ người như cậu ta lại tâm lý thật đó!"

Phùng Cẩn Mai bề ngoài vẽ ra một khung cảnh khiến người ta ngưỡng mộ thế nhưng bên trong lòng lại cồn cào giống như lửa đốt. Bởi vì thực sự cô ta cũng chẳng rõ, rốt cuộc Sở Vận Hoa có tham gia chuyến đi này hay không nữa.

Bên này Giản Yên vô tình được nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi, chỉ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó hơi lấn cấn. Còn cụ thể là gì thì lại chưa thể lý giải ngay được.

Chỉ biết răng mấy chuyện cô vốn đang thắc mắc, như số kinh phí phải đóng cho chuyến đi này thấp hơn so với dự kiến. Hay việc Sở Vận Hoa đột nhiên xuất hiện tại resort này, hiện tại dường như cô đã có được câu trả lời rõ ràng rồi.

Giản Yên từng nghe nói, gia thế cùng tiềm lực kinh tế của nhà họ Sở vô cùng lớn. Thế nhưng trước giờ sự quan tâm của cô chỉ đặt trên người đàn ông này, những thứ kia hiển nhiên nằm ngoài vùng hiểu biết, cô không biết và cũng chưa bao giờ muốn biết.

oOo

Sau bữa trưa, đoàn bọn họ tranh thủ nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút rồi lên ô tô di chuyển đến một vài địa điểm nổi tiếng ở Hải Tiên.

So với đợt trước, thời gian này sức khoẻ của Giản Yên khá tốt. Dù vậy, cô vẫn hạn chế đi lại, sau khi xuống xe liền thong thả đi bộ, vừa tranh thủ ngắm cảnh vừa tìm một vị trí thích hợp để ngồi nghỉ trong lúc chờ mọi người dạo chơi.

Hà Như cùng mấy người bạn vốn muốn kéo Giản Yên nhập cuộc. Thế nhưng thấy cô nói rằng thân thể hơi lao đao vì say xe nên cũng không cố gắng miễn cưỡng.

Buổi tối, tầm hơn chín giờ Giản Yên mới cùng Hà Như quay trở về phòng nghỉ. Resort này quả thực vô cùng tuyệt vời, từ không gian sống cho đến tinh hoa ẩm thực, các hình thức giải trí vừa đa dạng lại chất lượng. Đến đây tự mình trải nghiệm mới hiểu vì sao nơi này luôn nhận được những lời khen bay bổng có cánh.

"Yên, cậu có biết mình vừa mới gặp ai không?”



Hà Như từ phòng khách quay trở lại, vừa vào đến nơi đã lập tức hô lên.

Giản Yên đang tựa lưng vào thành giường tập trung đọc sách liền hiếu kỳ nói:

“Là ai mà khiến cho cậu kinh ngạc như vậy?”

“Sở Vận Hoail”

Đầu ngón tay Giản Yên đang lật sách bất giác khựng lại.

Dù đã sớm biết đến sự tồn tại của anh ta tại resort này thế nhưng chẳng hiểu sao khi nghe Hà Như bất ngờ nhắc cái tên đó, Giản Yên vẫn giật mình, phản ứng chậm chạp giương mắt lên nhìn cô bạn.

“Cậu ta không những có tham gia chuyến đi này mà còn ở biệt thự cùng với chúng ta nữa!” Hà Như tiếp tục lên tiếng, ánh mắt kín đáo thăm dò vẻ mặt của Giản Yên.

“Trùng hợp thật!”

Giản Yên chỉ hờ hững thốt lên ba từ rồi lại cúi đầu vào trang sách.

“Ừm! Chẳng biết Sở Vận Hoa tới khi nào, ban nãy mình ra ngoài lấy nước uống, thấy cậu ta đang mải mê tìm một sợi dây chuyền. Mình có giúp tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy."

“Dây chuyền?” Giản Yên nhíu mày, trong đầu mơ hồ hiện ra vài hình ảnh đan xen rời rạc.

“Ừm!” Hà Như vừa nói vừa lôi từ trong vali ra bộ dưỡng da phiên bản mini. “Cậu ta nói trên dây chuyền có đeo thêm một chiếc nhẫn. Nhìn bộ dạng căng thẳng tìm kiếm của cậu ta, hẳn vật đó nếu không đắt tiền thì cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng!”



Vài phút sau đó, Hà Như chú tâm vào mấy bước dưỡng da trên mặt, Giản Yên lấy kẹp đánh dấu đặt vào trang sách đang đọc dở rồi nhẹ nhàng gập lại.

Cô rời giường, chậm rãi lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào rồi nói với Hà Như:

“Mình ra ngoài một chút!”

Giản Yên một đường đi đến bể bơi ở dưới lầu. Cô lặng người đứng trên bờ vài phút, sau đó dứt khoát buông chiếc áo khoác mỏng trên người xuống rồi từ từ hoà mình vào dòng nước xanh biếc.

Tâm chiều lúc trở về phòng tắm, cô đã nhìn thấy Sở Vận Hoa bơi ở chỗ này.

Anh ta giàu như vậy sẽ không thiếu đồ trang sức đắt tiền. Thế nhưng lần đó hai người ngủ với nhau, buổi sáng sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn đó. Nhìn qua bề ngoài nó vô cùng đơn giản, nếu nói thẳng ra là quá mức bình thường.

Giản Yên vốn không muốn quan tâm. Vậy mà lúc định thân lại thì toàn thân đã ướt đẫm cả rồi.

Thôi thì kệ đi! Khoảnh khắc thả chân mình xuống dòng nước cô đã nghĩ, chẳng cần biết vật đó do người nào tặng, có ý nghĩa thế nào với anh, cô vẫn muốn thử một lần dụng tâm tìm kiếm.

Giản Yên không giỏi lặn nên chỉ chốc lát liền vùng lên khỏi mặt nước hít thở, sau đó lại tiếp tục chìm mình xuống dưới.

Hình ảnh này lọt vào trong mắt Sở Vận Hoa đúng lúc anh mở cửa đi ra ngoài ban công.

Buồn bực hướng sang phía ban công đối diện, Sở Vận Hoa đã trông thấy một hình ảnh khiến anh thót tim, bàn tay run rẩy đã phải bấu chặt vào hàng lan can trước mặt.

Khuôn mặt đó, dù nhìn xa từ góc độ này anh vẫn có thể nhận ra đó chính là Giản Yên.

Sở Vận Hoa chỉ hoảng hốt trong giây lát. Ngay sau đó anh chống tay bật người nhảy lên ban công rồi thả người rơi tự do xuống dưới.