Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 18: Không nỡ sao?




Từ sau đêm phát sinh quan hệ đó, hay đúng hơn là từ giây phút phát hiện mình mang thai, cô chưa bao giờ mong muốn gặp Sở Vận Hoa thêm một lần nữa.

Bởi vì gặp anh ta rồi, cô sẽ lại rung động rồi yếu lòng. Tình yêu kia chưa bao giờ vơi đi mà cứ ngày càng đong đầy khiến cô thêm chật vật.

Ban nãy lúc ở tiệm trà, khoảnh khắc cô hoảng sợ tột độ, ngỡ rằng mình sẽ chẳng thể bảo vệ bé con được bình an vô sự thì Sở Vận Hoa bỗng dưng xuất hiện, tựa như phao cứu mạng giữa lúc cô đang chới với giữa đầm nước sâu hiểm. Giản Yên chẳng biết làm gì khác ngoài việc ôm lấy anh mà khóc, bao nhiêu ấm ức cứ thế theo từng vũng nước mắt thấm đẫm ướt áo.

Cô cũng không hề bất ngờ khi Sở Vận Hoa lựa chọn giúp đỡ mình. Chỉ là khi thấy anh im lặng, chẳng thèm mở miệng châm chọc cô lại thấy có chút không quen.

“Tại sao lại giúp tôi?”

Lúc thốt ra câu nói vừa rồi, Giản Yên chỉ biết âm thầm cười khổ.

Sở Vận Hoa nhếch môi "Dù sao tôi và cô từng cùng nhau trải qua những cung bậc tột đỉnh của cảm xúc, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình.”

Giản Yên lặng lẽ cụp mi mắt xuống. Đáng ghét! Đùa chẳng vui vẻ chút nào cải

"Tôi luôn thắc mắc tại sao ngày đó cô lại chủ động ngã vào lòng mình. Xem ra giờ đã rõ... Sở Vận Hoa cất giọng, ánh mắt đầy vẻ tự giêu. “Nhìn nhầm tôi thành người đã từng là cả thanh xuân đó sao? Tôi đây thật sự giống hắn?”

Dù có vẻ là sự trùng hợp khó tin, thế nhưng đến bạn thân của Giản Yên còn nhận nhầm anh thành người đó thì hẳn là họ rất giống nhau rồi.

“Ừm!”

KétttttI



Xe đang chạy bình thường bất chợt phanh gấp rồi nhanh chóng tấp vào lề đường. Quá bất ngờ nên Giản Yên không kịp phòng bị, thân hình bất chợt nhào về phía trước rồi đập mạnh vào lưng ghế phía sau.

“Có chuyện gì vậy?”

Giản Yên choáng váng, hốt hoảng quay sang nhìn Sở Vận Hoa. Chỉ thấy bàn tay anh siết chặt lấy vô lăng, từng khớp xương hiện lên rõ ràng minh chứng anh đã dùng lực mạnh đến cỡ nào.

Vì chỉ có thể quan sát được một nửa bên mặt nên Giản Yên chẳng thể nhìn rõ được sự hoang mang trong ánh mắt người đàn ông bên cạnh. Khoảnh khắc cô khẳng định điều đó

cũng chính là lúc một suy nghĩ nực cười vụt qua trong tâm trí anh.

Thật điên rồ khi giây phút đó anh đã nghĩ, Giản Yên yêu mình. Giật mình, bùng nổ, suýt chút lạc mất cả tay lái.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Sở Vận Hoa như một kẻ điên chỉ biết bật cười chua chát.

Nếu cô ta yêu anh thì sẽ chẳng vội vàng thanh minh ngay sau khi tỉnh lại. Tất cả đều do anh không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng rằng mình chỉ là kẻ thế thân.

Đúng là tự lừa mình dối người!

"Xin lỗi! Ban nấy tầm nhìn có chút vấn đề!"

Sở Vận Hoa lạnh nhạt mở miệng, cho đến khi xe di chuyển bình ổn trở lại, anh mới tiếp tục lên tiếng:

"Chỉ là đơn phương thôi sao?" "Ừm” "Tại sao không bày tỏ?"



Sở Vận Hoa hỏi nhiều thành quen, cũng chẳng thèm quan tâm bản thân có phải kẻ nhiều chuyện hay không nữa.

"Đã từng nhưng không thành công!" Chuyện cũ ùa về, từng lời thốt ra dù nhẹ bãng nhưng lại chẳng khác nào mũi dao nhọn cứ thế tàn nhẫn cứa vào trái tim cô.

Đừng hỏi rằng Giản Yên có đau không. Bởi vì cảm giác thống khổ này đối với cô quen thuộc vô cùng.

“Anh ta còn sắp kết hôn nữa...

Sở Vận Hoa ngẩn người, bất giác quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Ai ngờ dáng vẻ bình tĩnh đến kiên cường của Giản Yên khiến cho tâm trạng của anh vốn đã không tốt lại càng trở nên tệ hại.

"Vậy thì dứt khoát buông tay là được! Hay là... không nỡ?”

"Sao lại không chứ?" Giản Yên nhíu mày phủ nhận. "Chỉ cần anh ta không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nhất định tôi sẽ quên được, thậm chí đến mức sạch sẽ."

Sắc mặt Sở Vận Hoa vì mấy lời này cuối cùng mới hoà hoãn đôi chút.

Nói vậy thì thăng cha Bông Bông kia dù đã từ chối người ta rồi nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, dường như thỉnh thoảng vẫn sẽ lảng vảng trước mặt cô ấy, Giản Yên nói hắn ta là một kẻ tồi, thật chẳng sai chút nào!

Từ lúc đó cho tới khi về đến nhà Giản Yên, hai người không nói thêm chuyện gì khác cả. Giản Yên cảm ơn Sở Vận Hoa rồi dứt khoát bước xuống xe, bóng hình mảnh mai dần dần biến mất sau cánh cổng sắt lớn.

Sở Vận Hoa lặng lẽ nhìn theo. Chừng vài phút sau, anh vươn tay cầm lấy điện thoại trên giá đỡ rồi nhanh chóng ấn một cuộc gọi.

“Vài ngày nữa tôi sẽ tới đó. Nói như vậy, cậu đủ hiểu rồi chứ?”