Tôn Nhất Khiếm cùng Chu Sở Hiên xem hết chương trình trên tivi xong thì anh mới bắt đầu thu xếp để về nhà. Bây giờ vẫn còn sớm, anh đã hứa với cậu sẽ quay lại vào lúc chín giờ. Chu Sở Hiên cùng yên tâm giúp anh mặc áo khoát.
Lúc ra khỏi cửa, Tôn Nhất Khiếm nhẹ nhàng hôn lên trán, chóp mũi, hai má cùng cái cằm nhỏ nhỏ của Sở Hiên rồi làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Đừng lo lắng, anh đi rồi sẽ trở về với em"
Chu Sở Hiên được dỗ dành thì cười hì hì vẫy tay chào tạm biệt anh.
Đến tận lúc cánh cửa đóng lại, cậu mới lén lút thở dài một hơi. Cảm giác lạc lỏng, không yên tâm lại khống chế cậu. Chu Sở Hiên một mình ngồi ở một góc ở sofa, mặc kệ tiếng tivi đang phát ra đầy ồn ào thì cậu vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi người kia trở về.
Tôn Nhất Khiếm đi xe bus trở về nhà, lúc này căn biệt thự của dượng vẫn còn sáng đèn. Xem ra hôm nay mẹ không cùng dượng đi ra ngoài.
Anh còn chưa kịp nhấn chuông thì người giúp việc từ camera quan sát đã thấy anh lập tức mở cửa, đồng thời cũng thông báo cho mẹ Tôn rằng anh đã trở về.
Tôn Nhất Khiếm mang theo hộp gà quay ở cửa tiệm mẹ thích nhất đi vào, mẹ Tôn đã ngồi ở trước sofa nhìn anh cười dịu dàng hỏi.
"Về rồi sao? Đi chơi có vui không? Con đã ăn gì chưa?"
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, cẩn thận đưa hộp gà quay cho người làm giúp mình soạn ra. Anh cởi áo khoác ngồi xuống cạnh mẹ, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn thay lời mói.
"Con ăn rồi! Mẹ đã ăn gì chưa? Dượng đi ra ngoài rồi sao?"
Mẹ của anh gật đầu quay sang nhìn còn trai, bỗng chốc bà sững sờ sau đó nhanh chóng thu lại cảm xúc. Nở nụ cười hiền dịu đáp.
"Dượng có việc đột xuất nên đi công tác, hôm qua không thấy con về dượng đã rất lo đó. Ông ấy còn định gọi cho con nữa"
Tôn Nhất Khiếm gượng cười, việc mình đi qua đêm không báo với gia đình từ lâu rồi bây giờ mới xảy ra. Tôn Nhất Khiếm làm ra kí hiệu xin lỗi, mẹ Tôn mỉm cười nói không sao.
Nhưng ánh mắt của bà luôn dõi đến cái cổ trắng ngần đầy dấu vết đỏ làm nổi bật của con trai. Nhịn không được, bà vừa xoa lưng vừa hỏi.
"Quay trở về thành phố cũ con tìm được người yêu rồi sao?"
Tôn Nhất Khiếm khựng người quay sang nhìn mẹ mình, người phụ nữ ở trước mặt anh vẫn luôn điềm tĩnh dịu dàng. Mẹ cũng biết anh thời gian còn học trung học anh đã vì chuyện tình cảm mà tổn thương thế nào, giờ anh có thể tâm sự với mẹ rằng mình đang yêu lại chính người đang gây tổn thương với mình không?
Mẹ Tôn nhìn lên những dấu hôn trên cổ anh, người từng trải như bà làm sao không hiểu được chuyện gì đã xảy ra? Huống hồ con trai là do một tay bà nuôi lớn, tính cách của Nhất Khiếm thế nào bà là người hiểu rõ nhất!
"Hôm nay mẹ dọn phòng cho con, những tấm ảnh ngày trước con vẫn còn lưu giữ lại. Mỗi tấm ảnh con giữ lại đều có sự xuất hiện của một người. Bao năm qua, cũng chỉ một người nhỉ ?"
Tôn Nhất Khiếm cả người căng cứng, quả đúng là không có chuyện gì có thể giấu được người đã sinh ra mình. Thời gian mới bị Chu Sở Hiên lừa dối, Tôn Nhất Khiếm như rơi vào hố sâu, không muốn đi học, ăn uống cũng không muốn ăn, suýt chút nữa thì trầm cảm. Mẹ anh đành phải từ bỏ công việc ở thành phố này mang anh đến nơi khác sinh sống, vậy mà khi trở về đây...người anh chọn vẫn là Chu Sở Hiên.
Anh không biết nên nhìn mặt mẹ thế nào, vậy mà mẹ Tôn lại rất điềm tĩnh mỉm cười xoa đầu con trai hỏi.
"Con suy nghĩ kĩ chưa?"
Tôn Nhất Khiếm dứt khoát gật đầu, yêu lại lần nữa và cùng một người...đây là điều anh không thể chối bỏ.
Mẹ Tôn gật đầu, bình thản đặt tách trà xuống đáp.
"Con lớn rồi, quyết định là ở con. Mẹ cũng hy vọng Sở Hiên đã trưởng thành, đủ lớn để không làm con trai mẹ tổn thương nữa. Mong rằng con sẽ tìm đúng người mình yêu"
Người phụ nữ vất vả nuôi con bao năm nay, luôn luôn mong muốn con hạnh phúc. Ngày mà bà nhìn con đau lòng, bà cũng đau lòng theo. Bây giờ đây, ngày bà nhìn con trai lại một lần nở nụ cười trong tình yêu, bà biết cuộc sống của bà hiện tại đã quá viên mãn rồi.
Tôn Nhất Khiếm cũng thật không ngờ mẹ mình lại có thể điềm tĩnh chấp nhận mọi chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng anh cũng thừa hiểu chuyện mẹ luôn ủng hộ mình, Tôn Nhất Khiếm nhớ đến Chu Sở Hiên giờ đây hoàn toàn một lần nữa dựa dẫm vào anh trong lòng khẽ vui vẻ làm ra kí hiệu ngôn ngữ cảm ơn với mẹ Tôn.
Đối với Tôn Nhất Khiếm bản thân anh không cần gì nhiều, cuộc sống của anh chỉ cần vài người xung quanh như thế này là đủ.